TruyenHHH.com

Bjyx Hoan Chu Tich Gia Ngheo

Tòa nhà chung cư cao hơn 20 tầng, dân cư đông đúc chen chân nhau, cánh cửa thang máy đóng lại trước khi Vương Nhất Bác kịp bước chân vào.

Khẽ thở dài một hơi, liếc mắt nhìn cũng biết là bọn người trong thang máy đó cố tình không cho cậu đi cùng.
Vừa thấy người làm nghề shipper họ liền nhanh tay bấm nút đóng cửa, shipper không được dùng tranh thanh máy với những người ở chung cư này, chổ dành cho cậu là ở bên kia, cái cầu thang bộ kia kìa.

Mắt nhìn địa chỉ nhận hàng trên điện thoại, lại nhìn hàng cần giao trong tay mình, Vương Nhất Bác quyết định dùng cầu thang bộ, chạy một mạch lên tầng 18. Nếu cậu còn chần chừ không nhanh chân thì thức đồ uống trong tay sẽ tan hết đá và mất đi vị thơm ngon vốn có của nó, đó còn chưa kể tới giao hàng chậm hơn dự kiến, gặp khách hàng khó tính, nói không chừng sẽ đánh giá cậu 1 sao.
Như vậy coi như công sức ngày làm việc hôm nay coi như bỏ.

Sức trai trẻ 5 tầng lầu không hề hà gì, vốn cậu cũng đã quen với những trường hợp bất đắc dĩ này rồi, lúc sáng đã được ăn no thế nên có sức mà chạy.

Nhớ lại trước đây, lúc mới quen anh cũng là lúc mới bắt đầu với công việc shipper này, Vương Nhất Bác sống một mình, vì để tiết kiệm nên cậu chẳng mấy khi ăn sáng.

Khi Tiêu Chiến biết được việc này đã nghiêm mặt mắng cho cậu một trận, còn nói cái gì là cậu vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn, bỏ bữa như vậy sao phát triển tốt được, còn làm hại dạ dày nữa.

Anh nói đau dạ dày không dễ chịu chút nào đâu, không tốt tý nào, thế nhưng người thường xuyên bị hành lại là anh cơ.

Sau này khi về ở chung với nhau, mỗi buổi sáng anh luôn chuẩn bị thức ăn cho cậu trước khi đi làm, không nhiều thì ít, đôi khi là một bát mỳ trứng, một ly sữa hay miếng bánh, tất cả đều được anh chu đáo chăm lo cho cậu.

Chạy lên tầng 8, lúc này bước chân cậu đã chậm dần, thể lực có tốt thì chạy một mạch lên cao, không được quá nhanh hay quá chậm như vậy cũng quá khó, tiêu hao quá nhiều sức lực
Tầng 12 chân cậu bắt đầu muốn đình công, càng lên cao càng cảm thấy không khí oi bức.
Tầng 15 hơi thở đứt khoảng, một tay cậu vịn vào tường kiếm chút điểm tựa để tiếp tục.

Tiếng thở dốc không thể che giấu khi cậu tìm được địa chỉ cần tới, thật may khách hàng cũng không có nặng nhẹ lời nào.

Vị khách đó là một cô gái có chút mũm mĩm váy vàng tóc nâu búi hai chùm nhìn khá dễ thương.

" Xin lỗi vì đã tới trễ "
Cậu khẽ cúi người nói lời xin lỗi với khách hàng, dù gì thì người chậm trễ cũng là cậu.

Cô gái mũm mĩm váy vàng vừa nhận lấy thức uống của mình vừa vội xua xua tay.
" Không sao không sao.
Có phải cậu chạy bộ lên đây không ?"

Cậu không nói gì xem như ngầm nói đúng là vậy.

Chuyện không dùng được thang máy đối với dân shipper như cậu không phải chuyện lạ gì, ở nhiều nơi còn quá quắt hơn treo hẳn biển cấm với những nhân viên giao hàng như cậu.

" Lần sau cậu không cần vội như thế, cũng không cần phải dùng cầu thang bộ đâu, khu chung cư này không có luật cấm đó. "

Thật hiếm khi gặp được khách hàng hòa nhã như vậy. Rõ ràng ly thức uống kia đã bị loãng đi rất nhiều rồi, uống không còn ngon nữa, vậy mà cô gái đó không những không đánh giá tệ, còn rất nhiệt tình nói mấy lời công bằng và dúi vào tay cậu mấy tệ tiền tip, đủ cho cậu mua một ly nước ngon.
Sự mệt mỏi vất vả dường như vơi đi phần nào.

Ting ting ~~~
Còn chưa được thở mấy hơi lấy sức, cậu đã bấm tiếp nhận một đơn hàng mới.

Mua 3 phần mỳ hoành thánh hải sản cay tiệm Hoàng Thiên.

Vội ngồi lên xe chạy nhanh đi, Vương Nhất Bác biết cửa tiệm đó, nó nằm ở trung tâm thương mại lớn Indigo.

Cửa hàng nổi tiếng đồ ăn thức uống ngon nhưng đi đôi với giá tiền cũng không hề nhỏ chút nào, lại còn phải xếp hàng dài mới có thể mua được thứ mình muốn, nếu không nhanh chân thì không biết cậu phải đợi tới khi nào.

Hít một ngụm khí để cho tinh thần kiên nhẫn hơn một chút khi còn hơn 10 thực khách nữa mới tới lượt của cậu, Vương Nhất Bác buồn chán nhìn ngó xung quanh.

Đúng là trung tâm thương mại lớn có khác, có rất nhiều cửa hàng với đủ cấp bậc nhãn hiệu khác nhau, nhìn đến lóa cả mắt.

Ánh mắt cậu rung lên khi va phải một chiếc áo len màu trắng họa tiết trái tim đỏ nhỏ bên ngực áo, cực kỳ xinh xắn đẹp mắt.
Chiếc áo đó như có ma lực thu hút toàn bộ sự chú ý của Vương Nhất Bác, làm cậu không khỏi liên tưởng tới dáng vẻ mỹ nhân đáng yêu ngời ngời của người mình yêu khi bận chiếc áo đó.

Chỉ là chiếc áo đó quá đắt, một chiếc áo len tận hơn 3 ngàn tệ, số tiền này quá mức lớn với cậu rồi.
Ánh mắt tiếc nuối cậu nhìn chiếc áo không dứt, trong lòng chợt không khỏi buồn phiền.

Không biết tới khi nào cậu mới có thể tặng cho anh một món quà có giá trị, một chiếc áo hàng hiệu xinh xắn ấm áp, chứ không phải một cành hoa hay miếng bánh mỳ nhỏ...

.

.

.

Tòa nhà BXG :

Người ngồi trên ghế đối diện với Tiêu tổng thoạt nhìn cũng đã tứ tuần, là quản lý của Showroom trưng bày chiếc moto mà cậu nhỏ nhà anh ưng mắt.

" Tiêu tổng, chuyện tham gia Hội chợ thương mại thì có thể.
Thế nhưng mang một con moto siêu phẩm như vậy để làm phần thưởng trò chơi may mắn, như thế có chút thiệt cho chúng tôi quá. "

Cái thiệt ở đây không phải về số tiền mất đi khi tặng đi chiếc xe, mà chính là danh tiếng của chiếc moto đắt đỏ kia.
Thường thì không ai lại mang một sản phẩm mới còn là phiên bản giới hạn có giá trị cạnh tranh cao trên thị trường như vậy làm phần thưởng may mắn cả.

Làm như vậy một phần hạ thấp chính đứa con của công ty, khác nào đạp đổ chén cơm của mình đâu.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác rất thích cảm giác mạnh mang tính thử thách và cả moto nữa, huống hồ gì chiếc xe này còn điểm thêm màu xanh tươi trẻ trên nền đen mạnh mẽ, phiên bản giới hạn càng làm tăng giá trị của chiếc xe đó lên gấp mấy lần .

Chiếc xe máy nhỏ theo cậu hơn mấy năm nay làm shipper cũng đã không còn tốt như trước, đi nhiều có chút không an toàn cho lắm, đổi xe mới một chút cũng tốt hơn, anh cũng an tâm hơn.

Với Tiêu tổng mua một chiếc moto dù là phiên bản giới hạn cũng chẳng có gì đáng nói, anh còn có thể tặng cho cậu nhiều thứ giá trị hơn thế nữa.
Thế nhưng với thầy giáo Tiêu thì đó là cả một vấn đề lớn và khó nhằn.

Phải làm sao để tặng cậu nhỏ món quà này một cách bí mật và không liên quan gì tới anh nhất. Suy đi tính lại chẳng có cách gì ngoài cách dựa vào vận may của cậu giành chiếc moto mình yêu thích về tay.
Mà muốn có vận may thì phải có trò chơi thử vận may trước đã.

" Sắp tới công ty của các ông không phải muốn mở rộng thị trường và cần vốn đầu tư sao ?"
Một câu nói này của Tiêu tổng cũng đủ làm cho vị quản lý kia thay đổi ý kiến.
Trong giới kinh doanh ai mà chả biết tới Tiêu tổng của tập đoàn BXG nổi tiếng mát tay đánh đâu thắng đó cơ chứ.
Một khi có sự hợp tác với BXG thì thương vụ làm ăn nhất định sẽ có lợi, không ít thì nhiều.
Có một lời này của Tiêu tổng thì một chiếc moto bản giới hạn cũng không đáng là gì so với lợi ích sau này.

" Tiêu tổng, tất cả theo ý muốn của cậu "

.
.
.

Sau khi người quản lý Showroom đó ra về, A Kỳ thuận tay dọn dẹp tách trà người đó đã dùng qua, thân làm trợ lý cho Tiêu tổng theo anh đã lâu, mấy việc này sớm đã quen thuộc.
" Tiêu tổng, cậu cũng thật quá chiều chuộng tiểu tình nhân của mình rồi "

Tiêu Chiến nghe thấy chỉ khẽ cười như không cười, nhưng câu nói không có nửa điểm bông đùa.
" Vương Nhất Bác em ấy xứng đáng có được những thứ tốt nhất.
Còn nữa, đã bảo không được gọi em ấy là " tiểu tình nhân "

A Kỳ cười trừ tỏ ý vô hại, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó theo chân Tiêu tổng đi xử lý những công việc khác, cũng sắp đến giờ hẹn gặp với A tổng, cần kiểm tra lại số ít tài liệu phải dùng tới.

.

.

.

Mọi việc đã được anh sắp xếp đâu vào đó, chỉ còn lại bước cuối cùng mà thôi, và nó cần sự hợp tác của Vương Nhất Bác.

" Chiến ca, em về rồi "
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên nơi cửa chính, dù thời gian có trễ hơn thường ngày nhưng anh vẫn mỉm cười rất vui vẻ đi đến đón cậu vừa đi làm về.

" Về rồi.
Sao vậy ? Mệt sao ? "

Không cần nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, anh cũng biết cậu nhỏ của mình hôm nay không khỏe rồi, giọng nói mang theo sự mệt mỏi thấy rõ. Chắc là hôm nay chạy được nhiều đơn, ngoài trời lại nắng gắt như vậy, rút đi sức lực của chàng trai trẻ vốn rất chăm chỉ này.

Anh không ngại cậu đi ngoài đường khói bụi bẩn cả ngày, dang hai tay ôm lấy người mình yêu.
Vốn Tiêu Chiến so với cậu cao hơn một chút ít, thế nên dễ dàng để mặc cho cậu buông thõng cơ thể dựa hết vào người anh.
Đưa tay xoa xoa bờ lưng rộng lớn vững chãi, một cách an ủi nạp năng lượng của cả hai.

Cả hai cứ đứng như vậy một lúc lâu, im lặng lắng nghe nhịp tim của nhau cùng với hơi ấm mang đầy sự yêu thương.

" Máy nóng lạnh lại hỏng rồi.
Đợi một chút anh nấu nước cho em tắm."

Đôi khi hạnh phúc không phải là thứ gì đó quá xa vời hay cao sang.
Ngược lại nó bình dị tới lạ thường.
Chỉ là một cái ôm, một chút ỷ lại, sự thấu hiểu và những sự quan tâm nhỏ bé nhất lại chính là tình yêu, lại chính là thứ hạnh phúc bao người mưu cầu.

.

.

.

" Thật hiếm thấy nha.
Chiến ca hôm nay cho ăn cả canh cá hồi này. "

Cá hồi loại cá có nhiều chất bổ dưỡng, giá thành cũng không phải quá cao nhưng nó cũng không có rẻ.
Cậu đây thừa biết anh rất là tiết kiệm nha, và tất nhiên loại thực phẩm này rất ít khi xuất hiện trong bữa cơm của cả hai.

Vương Nhất Bác vừa nói dứt câu liền ăn ngay một cái đánh vào tay, Tiêu Chiến nhe răng cảnh cáo ai kia.

" Cũng không đắt lắm, may mắn mua được giá hời đó.
Em mau ăn đi."

Gắp cho cậu miếng thịt cá hồi to cho hết vào bát, phần anh thì dùng miếng nhỏ hơn, dù gì với anh những thứ này cũng không phải thứ lạ gì.
Cậu nhỏ của anh đi ra ngoài làm việc vất vả, cần được ăn ngon hơn một chút.

" Nhất Bác, cuối tuần này em có rảnh không ?"
Lại gắp thêm thức ăn bỏ vào bát cho cậu, anh hỏi.

Hiển nhiên câu trả lời không ngoài dự đoán của anh khi cậu khẽ lắc đầu. " Dạo này khách đặt hàng nhiều hơn trước, còn là cuối tuần em muốn tranh thủ chạy nhiều đơn hàng hơn. "

Nghe cậu nói mà anh chợt cảm thấy nhói lòng.
Cũng chỉ vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn chăm lo cho cả hai mà cậu nhỏ của anh bất chấp vất vả chạy đông chạy tây khắp các nẻo đường, làn da trắng sáng đáng ghen tỵ của cậu cũng bị sạm nắng đi mấy phần.

Tới ngày hôm nay thì vừa về tới nhà đã kiệt sức tới nổi nói không ra hơi, anh làm sao mà không đau lòng đây chứ.

Trông vẻ mặt ẩn chứa nét thất vọng cùng suy tư từ anh, cậu có chút không đành lòng, sau đó chợt tự nhận ra là mình thật quá vô tâm khi chưa biết rõ chuyện gì đã vội nói câu từ chối.
" Chiến ca, có chuyện gì sao? "

Đắn đo một lúc, anh thận trọng hỏi cậu.
Mọi thứ đều chuẩn bị tốt cả, cuối tuần này không thể thiếu nhân cật chính được, mà anh xàng không muốn cậu khó chịu" Có thể...có thể dành cho anh ngày cuối tuần của em không ?
Chúng ta đi hội chợ thương mại đi, lâu rồi cả hai chưa cùng nhau đi chơi..."

.

.

.

" Wow hội chợ thương mại thật lớn quá đi.
Nhất Bác chúng ta qua chỗ đó kia chơi đi "

Ngày hôm nay không đi làm nữa, cả hai dành chút ít thời gian vui vui vẻ vẻ đi chơi cùng nhau.

Tiêu Chiến rất hào hứng nắm lấy tay cậu muốn đi đến quầy bánh ngọt phía trước.
Nhưng Vương Nhất Bác thì lại bất động tại chỗ, cậu chú ý tới quầy hàng trò chơi bắn súng bên kia, phần thưởng bên đó có chiếc áo len trắng họa tiết trái tim nhỏ đỏ cực dễ thương, giống hệt chiếc áo hàng hiệu đắt tiền trong cửa hàng chính thống lần trước cậu nhìn thấy.

.

.

.

_Kim_

Thật ra là Kim không nghĩ sau một thời gian ở ẩn lâu như vậy, tốc độ cho ra chap mới cũng nhỏ giọt như vậy mà khi ra Fic mới vẫn nhận được sự ủng hộ của mọi người như thế.
Cảm nhận m.n vẫn còn ở lại nơi đây thật sự rất rất vui luôn ấy.

Cảm ơn m.n nhiều nhé.😘

Tương tác chút làm động lực nè.

Chap 3 : Vẫn sẽ là hường phấn ngọt ngào trước đã, sau đó thì ai biết gì đâu nè 🙄

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com