Bjyx Giai Doan Hoa Giai Truoc Ly Hon Hoan
Lần đầu tiên Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có thể đi xe máy là vào một buổi chiều sau khi vào lớp mười hai không lâu. Bởi vì lần cưỡng hôn sau bữa tiệc tối đó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dường như đã trở lại trạng thái lần đầu gặp mặt, không nói chuyện với nhau, cũng hoàn toàn phớt lờ nhau. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Tiêu Chiến không muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác, ngay cả học bù buổi tối cũng huỷ bỏ.Tiêu Chiến đã cùng cha trở về quê trong kỳ nghỉ hè, ở nhà ông bà nội suốt cả kì nghỉ, trở về lại càng ít nói. Sau khi vào năm học, một ngày sau kỳ thi hàng tháng đầu tiên, Tiêu Chiến đang ở trong phòng làm bài tập về nhà, điện thoại bỗng nhiên lại reo lên.Là cuộc gọi của Vương Nhất Bác."Ừm.""Cậu đang ở nhà sao?""Ừm.""Xuống nhà đi, tôi đang chờ ở cửa."Rõ ràng đều ở cùng một cái nhà, còn úp úp mở mở cái gì chứ? Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn đi xuống lầu. Anh vừa mở cửa ra đã thấy Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác da bó sát, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đang khoanh tay đứng dựa vào chiếc mô tô màu đỏ sành điệu chờ anh."Làm gì vậy?" Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, cảm thấy trang phục này của hắn thật sự rất khó hiểu."Thung lũng lá đỏ ở khu vực núi phía nam đã mở cửa, tôi lái xe đưa cậu tới đó xem." Vương Nhất Bác nói.Tiêu Chiến có vẻ không hứng thú lắm, "Tôi không đi, cậu đi một mình đi.""Đi thôi, ở nhà cả ngày để làm gì." Vương Nhất Bác nói xong liền đưa mũ bảo hiểm cho anh."Sao cậu không rủ Trình Húc và Hàn Vũ ấy?""Bọn họ...." Vương Nhất Bác dừng lại một chút, "Bọn họ chạy đâu không biết, cũng không liên lạc được."Thấy Tiêu Chiến không phản ứng, Vương Nhất Bác trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu anh, "Mau lên xe đi, nếu không trời tối mất."Tiêu Chiến thật sự không muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng mấy ngày nay tâm trạng của anh không tốt, rất muốn tìm một nơi để trút bầu tâm sự, vừa nghe thấy Vương Nhất Bác nói đó là một vùng núi xa xôi ít người, tim anh cũng khẽ động.Vì thế anh cũng không nói gì nữa, bước lên xe máy, hai tay ôm lấy cốp sau.Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm lên, quay đầu lại nói: "Túm lấy quần áo hoặc là ôm tôi. Tôi đi rất nhanh, không cẩn thận sẽ hất văng cậu xuống mất."Tiêu Chiến không để ý tới hắn. Vương Nhất Bác nhướng mày, khởi động xe liền đột ngột lao về phía trước.Sự thật đã chứng minh, Vương Nhất Bác cũng không hề khoác lác, tốc độ lái xe của hắn hoàn toàn có thể so sánh với tay đua xe chuyên nghiệp. Tiêu Chiến ngồi ở băng ghế sau, cảm thấy chỉ cần gặp chướng ngại vật, anh có thể bị quăng ngã xuống bất cứ lúc nào.Anh không còn lựa chọn nào khác, đành phải nắm lấy góc áo da của Vương Nhất Bác. Nhưng xe máy đang đi vào vùng núi, con đường càng ngày càng khó đi, lắc lư đến mức sắc mặt anh tái nhợt. Cuối cùng, anh chỉ còn cách ôm eo Vương Nhất Bác, đem mặt vùi vào lưng hắn, mới cảm thấy cơn khó chịu trong dạ dày giảm đi một chút.Khoé miệng Vương Nhất Bác cong lên một chút, giọng nói thậm chí còn có chút đắc ý, "Tôi đã bảo cậu ôm lấy tôi từ lâu rồi, nhưng cậu không nghe."Tiêu Chiến nhịn cơn nôn khan đáp, "Ai mượn cậu lái xe nhanh như vậy."Sau khi chạy xe khoảng 40 phút, gặp một cửa hàng nhỏ bên đường, Vương Nhất Bác dừng xe lại, đi vào cửa hàng mua hai chai nước uống, đem một chai có vị cam đưa cho Tiêu Chiến: "Uống đi, sẽ thoải mái hơn một chút."Tiêu Chiến cầm lấy, trầm mặc không nói gì mà nhấp lấy vài ngụm.Ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt của thiếu niên, phảng phất có thể nhìn rõ cả những sợi lông tơ mảnh nhất. Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn anh vài giây, cuối cùng mở miệng hỏi: "Gần đây cậu có có vẻ không vui. Nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì sao?"Tiêu Chiến nhấp một ngụm đồ uống, bình tĩnh nói: "Ba tôi có bạn gái, nghỉ hè có đưa về nhà, sắp kết hôn rồi.""Ồ...." Nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, không hiểu sao, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đau lòng, "Thật ra chú có thể tìm được nửa kia của mình cũng là tốt rồi." Hắn an ủi."Cũng tốt." Tiêu Chiến mỉm cười, "Dù sao tôi cũng lớn lên một mình."Quen biết gần một năm, Vương Nhất Bác rất ít khi nhìn thấy Tiêu Chiến cười. Nhưng hôm nay nhìn thấy nụ cười của anh, hắn lại cảm thấy thực sự chói mắt, bởi vì hắn biết, đằng sau nụ cười đó ẩn giấu rất nhiều chua xót."Ba mẹ tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu cứ coi bọn họ như người nhà của mình là được. Còn nữa, về sau có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, cứ nói cho tôi biết, Bác ca của cậu tuy học tập không tốt, nhưng EQ lại không thấp." Vương Nhất Bác vỗ ngực mình, ra vẻ nghĩa khí giang hồ.Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tâm tình dường như cũng tốt hơn một chút, "Cậu còn nhỏ hơn tôi mấy tháng, ai muốn gọi cậu là anh?"Vùng núi phía nam Dương Thành có một địa điểm du lịch nhỏ, có thung lũng lá đỏ, thác nước, còn có mấy ngọn núi và các homestay.Đến thung lũng lá đỏ, Vương Nhất Bác đỗ xe, cùng Tiêu Chiến mua vé vào cổng. Bây giờ đã là 4:30 chiều, thời gian tham quan chỉ còn một tiếng, khi họ đi vào, du khách đã lần lượt rời khỏi đây.Trước đây Tiêu Chiến chưa bao giờ đến nơi này, nhưng anh đã xem một video quảng cáo trên Internet, ảnh chụp từ trên không cho thấy những chiếc lá và thung lũng màu đỏ, cả khu rừng đều bị nhuộm màu, phong cảnh quanh co khúc khuỷu, quả thật là một nơi tốt để du lịch và thư giãn.Trong khu rừng yên tĩnh, hai người sóng vai đi trên con đường lát đá, hai má bị lá phong ven đường ánh lên đến ửng hồng."Cậu thi tháng như thế nào?" Vương Nhất Bác tìm mãi mới ra lời để nói."Vẫn như vậy thôi, không khác trước là bao." Tiêu Chiến nói."Vậy thì vẫn là số một của khoá rồi." Vương Nhất Bác thở dài, "Thật không biết đầu óc của các học bá phát triển như thế nào."Tiêu Chiến cũng không nể mặt hắn: "Hiển nhiên là thành phần có chút khác biệt với cậu.""Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?" Vương Nhất Bác cười trừng mắt liếc nhìn anh, "Điểm số hiện tại của tôi bây giờ cũng được xếp vào loại trung bình trở lên của lớp. Nếu chăm chỉ, tôi cũng có thể được nhận vào một trường đại học ở Bắc Kinh.""Vậy thì.... Chúc cậu thành công."Hai người chậm rãi đi về phía đỉnh núi, khi đi ngang qua một gốc cây táo dại, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi anh: "Cậu có còn giận tôi không?"Tiêu Chiến thông minh như thế, đương nhiên vừa nghe đã biết hắn đang nói đến cái gì. Anh giơ tay hái hai quả táo xanh, nhàn nhạt nói: "Tôi không cần thiết phải so đo với một con ma men."Vừa nói, anh vừa cầm quả táo xanh trong tay cắn một miếng.Vương Nhất Bác cũng từng ăn loại táo dại này, không những không ngọt, mà còn vừa đắng vừa chát. Hắn quan sát biểu cảm của Tiêu Chiến, muốn nhìn xem khi nào anh sẽ nhổ ra.Ai ngờ, Tiêu Chiến lại bình thản nuốt xuống.Anh đem quả còn lại đưa cho Vương Nhất Bác, "Cậu nếm thử xem, ngon lắm."Vương Nhất Bác nghi ngờ liếc nhìn anh, nhưng thấy Tiêu Chiến không có phản ứng gì, hắn liền tin. Hắn giơ tay, ném quả táo vào miệng, ai ngờ vừa cắn một miếng, nước chua từ quả táo xanh tràn ra làm tê liệt đầu lưỡi, mặt hắn nhăn nhúm lại, há miệng phun ra toàn bộ quả táo xanh kia."Cậu lừa tôi?!" Vương Nhất Bác giương nanh múa vuốt nhìn Tiêu Chiến.Tiêu Chiến ranh mãnh cười, đôi mắt trong phút chốc lại trở nên sáng ngời, bỏ lại một câu "Ai bảo cậu ngốc", sau đó cười híp mắt chạy lên đỉnh núi.Nhìn thấy nụ cười linh động của Tiêu Chiến, tim Vương Nhất Bác đột nhiên nhảy lên vài cái, hắn vô thức đuổi theo, vị đắng trong miệng dường như trong thoáng chốc đã biến thành cam ngọt.....Giờ phút này, ngồi sau xe máy của Vương Nhất Bác, suy nghĩ của Tiêu Chiến lại quay về đoạn thời gian ngây ngô trong trẻo ấy. Khi đó, mặc dù bọn họ cũng có những rắc rối, nhưng tràn đầy khao khát về tương lai, bởi vì cuộc sống của họ vừa mới bắt đầu, tương lai vẫn còn có những khả năng vô hạn.Ai biết được mười năm sau, anh đã sắp đi đến cuối cuộc đời, nhưng lại cảm thấy mình vẫn còn may mắn, tuy rằng cuộc sống của anh ngắn ngủi, nhưng đã gặp được người quan trọng nhất của đời mình.Nghĩ đến đây, anh không khỏi ôm chặt lấy eo Vương Nhất Bác, áp má vào lưng hắn, cố gắng hấp thu hương vị ấm áp chỉ thuộc về mình.Sau khoảng một giờ đi xe, hai người mới đến khu biệt thự bằng gỗ. Họ đã ở đây vào năm lớp 12 đó. Biệt thự có rất nhiều phòng, xem như một khách sạn loại nhỏ dành riêng cho khách du lịch. Vào ban đêm, ngồi trên ghế xếp ngoài ban công, có thể nhìn rõ bầu trời đầy sao trong khung cảnh tuyệt đẹp.Vương Nhất Bác đặt một phòng giường lớn trên tầng cao nhất, vừa mới bước vào phòng đã ngồi xuống giường, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của núi rừng, cười nói: "Rời xa khói xe ô tô, anh cảm thấy không khí đều sạch sẽ."Tiêu Chiến cởi áo khoác muốn vào nhà vệ sinh tắm rửa, nhưng Vương Nhất Bác ngăn lại, "Em muốn ăn cái gì, anh kêu người mang tới."Tiêu Chiến tuỳ tiện nói: "Cái gì cũng được."Vương Nhất Bác lại gọi Tiêu Chiến một tiếng, bảo anh đến đây. Ai ngờ vừa mới bước đến bên giường, Vương Nhất Bác đã đột ngột nắm lấy cánh tay anh, vươn tay kéo anh xuống giường, sau đó lăn người đè anh xuống."Hôm nay anh có đẹp trai không?" Hắn vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc trên người anh, nhỏ giọng hỏi."Hơi đẹp trai."Vương Nhất Bác không hài lòng, "Chỉ là 'hơi đẹp trai' thôi sao? Anh đã cố ý làm tóc, còn đặc biệt mua quần áo mới.""Rất đẹp trai." Tiêu Chiến nằm trên giường, từ dưới lên trên mà nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng đến mức anh cũng không tự phát hiện ra, "Anh vẫn luôn rất đẹp trai, kể cả không trang điểm."Vương Nhất Bác lúc này mới hài lòng, cúi đầu cọ cọ vào trán Tiêu Chiến, mang theo ý cười nói, "Cảm ơn lời khen ngợi của em."Tiêu Chiến bị nụ cười của hắn làm cho rung động, hơi sửng sốt, một lúc sau mới đẩy Vương Nhất Bác ra, bỏ lại một câu "Em đi tắm", rồi lập tức bước vào phòng tắm.Hai người tắm rửa xong thì trời đã tối, đồ ăn khách sạn đã giao đến. Ăn xong cơm chiều, họ nằm trên ghế ngoài ban công ngắm sao trời.Ngày mai và ngày kia đều là ngày nghỉ, Vương Nhất Bác muốn cùng Tiêu Chiến ở đây chơi hai ngày, nói là đi du lịch để cải thiện tình cảm, hắn nghĩ nếu may mắn, có lẽ Tiêu Chiến có thể cân nhắc lại chuyện ly hôn."Còn nhớ hồi năm lớp 12, chúng ta cũng ở đây ngắm sao không?" Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Chiến đang đặt trên ghế tựa."Ừ." Tiêu Chiến gật đầu, "Lúc đó sao nhiều hơn bây giờ một chút.""Xây dựng đô thị sẽ gây ô nhiễm. Dương Thành đã phát triển rất nhanh trong những năm gần đây.""Đúng vậy." Tiêu Chiến trả lời, "Khi em trở lại 2 năm trước, em đã cảm thấy Dương Thành và Bắc Kinh cũng không có nhiều khác biệt."Vương Nhất Bác im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Thời điểm em tốt nghiệp trở lại Dương Thành, anh còn tưởng rằng.... chúng ta cả đời này đều sẽ không tách ra nữa, không ngờ...." Hắn cười khổ, nhưng không tiếp tục nói thêm.Tiêu Chiến cụp mắt xuống, vẻ mặt bị màn đêm thăm thẳm che giấu, "Cả đời quá dài, ai cũng không thể nói trước được, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.""Đúng vậy, giống như anh chưa từng nghĩ tới, chúng ta rõ ràng đang sống rất tốt, nhưng em đột ngột lại muốn ly hôn."Căn biệt thự giữa núi rừng im ắng, cách xa sự hào nhoáng và hối hả của thành thị, càng có vẻ thích hợp để thẳng thắn và thổ lộ tình cảm, nhưng bí mật trong lòng Tiêu Chiến quá nặng nề. Cho dù Vương Nhất Bác có oán anh, hận anh, anh cũng không muốn để lộ ra vài lời vào giờ phút này.Một mình chịu đau cũng được. Anh chỉ muốn Vương Nhất Bác sống mà không phải chịu bất kì gánh nặng nào."Trời rất lạnh, em về phòng trước đây. Anh cứ xem đi."Tiêu Chiến nói xong liền rút tay ra khỏi tay hắn, không hề quay đầu mà bước về phòng.Vương Nhất Bác khẽ thở dài, đang muốn đứng dậy để đuổi theo Tiêu Chiến thì điện thoại truyền đến một tin nhắn.[Thành phần trong gói thuốc đã được kiểm nghiệm, nếu tiện thì gọi lại cho tôi. ---Lưu Duệ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com