TruyenHHH.com

Bjyx Edit Toi Khong Tin Cai Goi La Nhat Kien Chung Tinh

Tôi không tin cái gọi là nhất kiến chung tình.

1.

"Xin em đấy! Giúp anh lần này đi!"

Vương Nhất Bác nhìn Lưu Hải Khoan ngồi đối diện mình, vẻ mặt chân thành tha thiết vừa cười vừa ôm Chu Tán Cẩm, nhìn thế nào cũng không giống như người đang đi nhờ vả, thật sự là nghiến răng nghiến lợi.

"Không."

Vương Nhất Bác quả quyết đáp, cúi đầu xuống đĩa sa lát đang ăn dở.

"Không được, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi! Chuyện này em muốn giúp thì giúp, mà không muốn giúp cũng phải giúp."

Khó có khi thấy khuôn mặt Lưu Hải Khoan cau có như vậy.

"Trước khi em động đũa anh cũng không có nói đây là Hồng Môn Yến."

Vương Nhất Bác cắm đũa vào miếng dưa chuột trước mặt, đưa lên miệng nhai rồm rộp.

"Em không thể thấy chết mà không cứu nha. Em nhìn anh và Tán Tán như vậy, em nhẫn tâm vậy sao?"

Lưu Hải Khoan ai oán nói, còn kéo kéo người bên cạnh một cái, Chu Tán Cẩm cực kỳ phối hợp mà trưng ra cái khuôn mặt như đưa đám.

"Em đương nhiên là nhẫn tâm, đôi tình lữ thối!"

Căn bản là đến nhấc đầu lên Vương Nhất Bác cũng lười. .

"Em trai, thật là hảo tàn nhẫn! Em nhìn xem, đối phương công việc ổn định, lại còn giữ thân trong sạch, có gì không tốt? Cậu ta thu nhập rất khá, trong giới cũng rất có danh tiếng, chụp ảnh lên lại đẹp như vậy, không muốn thử một chút sao?"

"Có gì đẹp mà em phải phí công thử một lần?"

"Em nhìn thử mà xem, thân hình cao ráo, chân cũng dài, nói chung là đẹp!"

Lưu Hải Khoan vô cùng chân thành nói.

"Anh còn nhìn cả chân cậu ta?"

Chu Tán Cẩm ngẩng đầu nhìn Lưu Hải Khoan. Thoắt một cái, vẻ mặt của Lưu Hải Khoan thay đổi nhanh như điện, tỏ vẻ vô tội mà lắc đâu. Vương Nhất Bác ngồi đối diện, không nhịn được mà châm chọc:

"Ai bảo anh tìm được rồi đối tượng mà không nói cho dì biết."

"Khi tình yêu đến, em chỉ cần nhìn người ta chớp mắt một cái đã đủ quên hết mọi việc rồi. Loại chuyện nhất kiến chung tình này, sao mà tính trước được."

"Vậy nên em phải trả một cái giá thật lớn cho cái gọi là nhất kiến chung tình của hai người sao?"

"Em trai, không thể nói như vậy được. Em nhìn em xem, lúc rảnh rỗi không đua moto thì cũng là chơi ván trượt, một mình chơi đến vui vẻ. Chơi nhiều đến mức đến một người bạn bên cạnh cũng không có."

"Ai nói thế! Cả công ty này có ai mà không thích em?"

Vương Nhất Bác phản đối,

"Thích em nhưng cũng đâu có chơi cùng em."

Lưu Hải Khoan mau chóng bác bỏ.

"???" Vương Nhất Bác để đũa xuống: "Anh nói câu này em lại càng không muốn giúp anh."

"Em trai, anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nói nữa. Em đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Em xem, em đang cầm hạnh phúc đích thực của anh và Tán Tán trên tay đấy."

Lưu Hải Khoan lại một lần nữa chân thành tha thiết thuyết phục.

"Nếu em là anh, em sẽ không đem hạnh phúc đích thực của chính mình giao vào trong tay người khác."

"Anh đây là tin tưởng em a em trai. Em trai tốt của anh."

Lưu Hải Khoan nháy mắt mấy cái với Vương Nhất Bác.

"Anh đừng có nháy mắt với em, mắt anh còn không đẹp bằng một nửa mắt người yêu anh."

Chu Tán Cẩm đang ngoan ngoãn ngồi ăn gà cay một bên không hiểu sao mình tự nhiên lại bị nhắc đến, trong mồm vẫn còn nhai dở nửa miếng gà, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội.

"Vương Nhất Bác!" Lưu Hải Khoan đặt cái bát xuống: "Rốt cuộc là em có chịu giúp anh hay không?"

"Hai tháng tiếp theo em sẽ không tăng ca."

Vương Nhất Bác điềm nhiên tiếp tục ăn đĩa sa lát của mình.

"Hai tháng?" Lưu Hải Khoan suy nghĩ: "Một tháng thôi."

"Ba tháng." Vương Nhất Bác không thèm để ý.

"Được rồi, hai tháng thì hai tháng." Lưu Hải Khoan nhận thua: "Anh sẽ gửi địa điểm gặp mặt cùng với ảnh của người ta cho em, em xem qua một chút. Đừng có vừa nhìn thấy đã động tâm đấy nhé."

"Cái rắm! Đối tượng tìm hiểu của anh có thể là tiên nữ trên trời hay sao? Dù có thể nào, chỉ cần em không xấu hổ, người xấu hổ nhất định sẽ là đối phương."

"Em cũng đừng làm gì quá đáng. Mẹ anh nói, thử ba lần, nếu ba lần đều không được thì sẽ cân nhắc đến Tán Tán."

Lưu Hải Khoan nói dứt lời liền vươn tay ôm lấy Chu Tán Cẩm.

"Thời đại nào rồi mà còn cổ hủ như vậy!" Vương Nhất Bác bĩu môi nói: "Thích ai, muốn ở cùng với ai đều là chuyện riêng của mỗi người. Sao mẹ anh quản nhiều như vậy."

Chu Tán Cẩm thở dài. Lưu Hải Khoan ngay lập tức vuốt ve dỗ dành.

"Mẹ anh luôn nghĩ nghệ sĩ không phải là một nghề, không được ổn định, sau này sẽ vất vả. Không việc gì đâu Nhất Bác, chỉ cần trước mặt tạo ấn tượng tốt, sau lưng tìm cách giải quyết giúp anh, anh cùng Tán Tán không phải có thể thuận lợi bên nhau sao?"

"Được, giúp anh đi xem mắt một lần, đổi lấy hai tháng không cần tăng ca, cũng không tệ."

Vương Nhất Bác chép miệng.

"Hả???" Lưu Hải Khoan sửng sốt: "Vậy những lần sau thì tính sau?"

"Không thì sao, anh nghĩ anh với em rảnh rỗi lắm à? Em chính là phải giành khoảng thời gian tập mô tô quý báu của mình để đi hẹn hò giúp anh đấy."

Vương Nhất Bác cũng không nói sai, vì giúp Lưu Hải Khoan, xem ra cuối tuần này không có cách nào tập luyện rồi.

"Tính sau thì tính sau vậy!"Lưu Hải Khoan cắn môi: "Nhưng em phải nhớ, khi đi xem mắt em chính là anh, đừng có làm lộ chuyện đấy."

"Biết rồi."

Vương Nhất Bác đáp, tiếp tục ăn cơm.

***

"Lần này chắc là không sai đâu."

Hạ Chi Quang cầm ipad đi đến, ngồi xuống bên chân Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa, chỉnh sửa bản thiết kế căn hộ đang mở trên máy tính cho khách hàng, nhìn thoáng qua cuộc trò chuyên trên màn hình ipad.

"Không có ảnh chụp à?"

Tiêu Chiến hỏi một câu.

"Không có, nói thế nào cũng không chịu chụp ảnh."

Hạ Chi Quang đưa tay lên chống đầu, trả lời.

"Thế là anh bị thiệt à. Đã thế anh lại còn bảo em gửi cho người ta mấy tấm hình cũ thật đẹp của anh nữa chứ."

"Không chừng người ta hiện tại đã bị thịnh thế mỹ nhan của anh mê hoặc rồi cũng nên."

Hạ Chi Quang vẻ mặt say mê nói.

"Em bình thường một chút hộ anh." Tiêu Chiến nhìn cậu em trai đang ngồi trên thảm trải sàn một cái.

"Ôi, người này cũng không tầm thường nha. Thu nhập một năm tính ra cũng lên đến sáu con số, tính cả tiền thưởng có khi còn lên đến bảy con số. Em không hiểu người như vậy sao lại vẫn cần phải nhờ có người mai mối để tìm đối tượng chứ?"

Hạ Chi Quang lẩm bẩm trong miêng,

"Có lý nào..." Tiêu Chiến đột nhiên có chút lo lắng: "Chắc không phải là đang còn trẻ mà đã hói đầu, bề ngoài đặc biệt xấu xí đi..."

"Không phải chứ..."

Hạ Chi Quang cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

"Không thì vì sao một tấm ảnh cũng không chịu gửi. Điều kiện tốt như vậy sao vẫn không tìm được đối tượng chứ...."

Tiêu Chiến có chút luống cuống.

"Không đến mức đó đâu."

Tiêu Chiến cùng Hạ Chi Quang im lặng nhìn nhau một lúc.

"Đã hẹn rồi, chiều thứ sáu tuần này, năm rưỡi, chỗ ngươi ta chọn cũng không tệ." Hạ Chi Quang nhướn mày: "Vẫn đi chứ?"

"Nếu thật sự là một tên hói đầu bụng đầy mỡ, anh sẽ nháy máy cho em. Sau đó em gọi lại nói nhà anh có chuyện đột xuất, bảo anh mau về."

"Cũng được, gặp trước rồi tính."

"Đúng rồi, lúc nãy em nói người này bao nhiêu tuổi rồi nhỉ."

Tiêu Chiến lại hỏi thêm câu nữa.

"Để em xem... Sinh năm 94, nhỏ hơn anh ba tuổi, vẫn còn chấp nhận được."

"Nếu như kém anh ba tuổi mà đã đầu đã hói rồi, cái này..." Tiêu Chiến càng nghĩ càng thấy khủng bố: "Quên đi, quên đi. Đã nhận lời, không đến thì không hay cho lắm. Đến lúc đó anh nháy máy em nhớ phải gọi điện lại cứu anh a."

"Vậy anh lưu số em vào cuộc gọi khẩn cấp trước. Nếu thật sự không ổn thì nháy máy, em lập tức cứu anh!"

Tiêu Chiến gật gật đầu

***

Mọi chuyện đi đến nước này, nguyên nhân thì phải nói đến cuộc hẹn từ nửa tháng trước.

Tiêu Chiến nhân lúc rảnh rỗi liền lên mạng đặt mua ít đồ, bánh ngọt, sữa, bột giặt, giấy ăn, vân vân mấy thứ đồ này nọ mà anh thích, sau đó dùng chuyển phát nhanh giao đến. Tiểu khu này của bọn họ không cho phép người giao hàng đến tận nhà, sợ xảy ra vấn đề liên quan đến trật tự trị an. Lúc đặt hàng Tiêu Chiến nghĩ, dù sau thì nơi hẹn người giao hàng là đường cái chạy qua cổng tiểu khu, cũng không phải là quá xa, dù sao cũng tiện, không mất công lắm.

Kết quả là, ba bốn kiện hàng được giao đến nơi cùng một lúc, hôm đó giờ tan tầm trời còn mưa, Hạ Chi Quang một mình ở lại công ty tăng ca, cũng không về cùng Tiêu Chiến. Thật ra nặng nhất chỉ có cái thùng bột giặt kia, nhưng cũng không nhẹ chút nào. Tiêu Chiến nhấc cái thùng đó lên, phải dùng đến cả hai tay mới miễn cưỡng nâng được. Đến khi về đến nhà thì từ đầu đến chân đều bị nước mưa làm ướt. Từ trước đên nay Tiêu Chiến luôn như vậy, hoặc là không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cùng, liền vào nhà lấy áo mưa sau đó tiếp tục ra ngoài lấy bưu kiện. Sau mấy lần đi đi về về, tất cả hàng hóa đều đã nhận được, nhưng Tiêu Chiến thì mệt muốn chết. Lúc ngồi xuống thở hổn hển cạnh mấy kiện hàng, trong đầu Tiêu Chiến lần thứ chín mươi lăm nghĩ, nếu như có người yêu đi lấy hàng giúp mình thì tốt biết mấy.

Vậy nên trong một lần tán dóc, Tiêu Chiến mới thuận miệng nhận lời đi gặp mặt một người quen của bạn Hạ Chi Quang. Sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng cũng quyết định được thời gian và địa điểm gặp mặt.

Có điều, Tiêu Chiến không biết rằng, sau khi đối phương đồng ý cùng mình xem mắt thì lại nhất kiến chung tình cùng với một diễn viên múa của vũ đoàn.

Lưu Hải Khoan hôm đó chỉ là ngẫu nhiên gặp được Chu Tán Cẩm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chàng trai bé nhỏ có một đôi mắt thật lớn trong đoàn người. Anh mời Chu Tán Cẩm đi ăn gà rán, thế là nửa đêm rồi nhưng hai người vẫn đi ăn với nhau. Dù sao thì vừa gặp đã yêu rốt cuộc là hạnh phúc đến mức nào cũng không ai biết, chỉ mình Lưu Hải Khoan biết. Lúc mà hai người đi ăn gà cùng nhau lúc nữa đêm, Lưu Hải Khoan đúng là đã đem cuộc hẹn cùng Tiêu Chiến ném ra sau đầu. Nếu không phải là mẫu thân đại nhân ở nhà gọi một cuộc điện thoại nhắc nhở thì chắc Lưu Hải Khoan đã vui sướng đến mức quên mất mình còn một buổi xem mắt vào cuối tuần.

Nhưng mà lúc này Lưu Hải Khoan đã yêu Chu Tán Cẩm đến mức chết đi sống lại rồi, liền không sợ trời không sợ đất mà bám lấy mẫu thân đại nhân thương nghị chuyện này. Mẫu thân đại nhân lại hỏi đối phương là người như thế nào, Lưu Hải Khoan lập tức ăn ngay nói thẳng, còn cố ý nhấn mạnh Chu Tán Cẩm chính là người trong mộng của mình.

Đương nhiên sau đó Lưu Hải Khoan bị mẹ mình mắng cho một trận tơi tả. Nói cái gì mà một người công ăn việc làm ổn định như Tiêu Chiến thì không chọn, lại muốn cùng vũ công của mọt vũ đoàn nói chuyện tương lai. Còn nói đôi mắt của vũ công kia to như vậy, không biết là đã câu được hồn của những ai rồi.

Trong lòng Lưu Hải Khoan thầm nghĩ: là câu hồn của con trai mẹ đó.

Hai mẹ con nhà họ tranh chấp với nhau một hồi, cuối cùng vẫn là con mẹ nó đúng là phải nhượng bộ. Mẹ anh nói sẽ xem qua ba đối tượng, để cho Lưu Hải Khoan đi xem mắt. Nếu như không thấy ai hợp thì mới tính đến chuyện của Chu Tán Cẩm sau.

Vậy nên mới có một màn Lưu Hải Khoan ôm Chu Tán Cẩm ở nhà ăn cầu xin Vương Nhất Bác giúp anh đi xem mắt kia.

***

Thứ sáu, năm giờ hai mươi phút, tại nhà hàng đồ Tây đã hẹn trước.

Vương Nhất Bác một thân tây trang, hạ thấp ánh mắt, ngồi trên ghế chăm chăm nhìn vào điện thoại. Tiêu Chiến mở danh bạ, để sẵn số điện thoại của Hạ Chi Quang đang hảo hảo ở nhà ăn cơm rửa bát, xong xuôi đâu đấy mới hít vào một hơi, đi vào.

Tới bàn đã được đặt trước, Tiêu Chiến thấy một người vẫn đang chăm chú nghịch điện thoại, vội ho một tiếng. Đôi mắt đang hạ thấp nâng lên nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó chỉ vào cái ghế:

"Mời ngồi."

Ngữ khí của Vương Nhất Bác vô cùng lạnh nhạt, thu hồi ánh mắt, cũng không có ý định đứng lên kéo ghế cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến gật đầu, tự mình ngồi xuống.

"Cái kia... Tôi tên là Tiêu Chiến, lúc trước đã từng nói chuyện qua với cậu."

"Ừ, tôi tên là Lưu Hải Khoan."

Vương Nhất Bác nghiêm túc nói.

"Cậu có thể gọi tôi là Tán Tán."

Tiêu Chiến cười nói. Vương Nhất Bác vừa mới uống vào một ngụm nước sút chút nữa thì sặc, Trùng hợp vậy sao, người yêu chính thức của Lưu Hải Khoan cũng gọi là Tán Tán, đối tượng xem mắt này cũng gọi là Tán Tán sao?

"Sao thế?"

Tiêu Chiến có chút khẩn trương, nhưng mà cũng may đối phương không phải là một ông chú hói đầu, bữa cơm này xem ra vẫn có thể yên ổn ăn được rồi.

"Không sao."

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Lúc này màn biểu diễn trên sân khấu nhỏ đã kết thúc, đèn trong nhà hàng đều được bật sáng trở lại. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn kỹ "Lưu Hải Khoan" đang ngồi trước mặt cũng không giống như những gì mình lo lắng, vẫn còn trẻ, thân hình cao gầy, cũng không bị hói, tóc còn đặc biệt dày. Đối phương chính là một mực chỉ uống mình nước lọc, khiến Tiêu Chiến rất vừa lòng,

Tiêu Chiến nghĩ: đáng tin, được, phải túm lấy.

Tiêu Chiến trong lúc hưng phấn mà vô ý gõ gõ vào màn hình điện thoại. Kết quả là lúc màn hình sáng lên, mở khóa, anh còn chưa kịp phản ứng, lại gõ thêm mấy cái, Hạ Chi Quang lập tức bắt máy. Vì thế, nhà hàng đang thật im lặng, bàn ăn cũng đang thật im lặng, chỉ có tiếng gào của Hạ Chi Quang phát ra...

"Chiến Chiến!! Về nhà đi!!! Mau cứu em, em không ổn rồi! Mau về!! Đừng ăn cơm nữa."

Vương Nhất Bác: ???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com