TruyenHHH.com

Bjyx Edit Greenwich

Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục quay phim. Vương Nhất Bác đúng giờ ngồi vào ghế trang điểm. Chuyên viên trang điểm không có nhiều kinh nghiệm, hình dạng vết thương do mảnh vỡ nổ găm vào thịt lại đặc thù, đã hai ba lần tạo hình vẫn là không thể chuẩn bị tốt trong thời gian ngắn. Vương Nhất Bác hệt như đứa con nít bị ép đến bệnh viện ngồi chờ người ta truyền dịch, nhấp nha nhấp nhổm, vặn vẹo eo lưng, nhưng vẫn phải vô cùng kiên nhẫn giữ im phần cổ, không dám tuỳ tiện hoạt động.

Thời gian Tiêu Chiến hoá trang không dài, nhưng anh cũng không ngại, liền ngồi cùng xe với Vương Nhất Bác tới. Anh ở bên cạnh cậu ngồi ăn bữa sáng, vài lần nhìn sang chuyên viên trang điểm đang làm cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến mở di động ra, không nghĩ tới Vương Nhất Bác bên cạnh đã nhắn WeChat tới:

“Không cần đổi đội hoá trang đâu.”

Tiêu Chiến ngẩn người đọc, tin nhắn kế tiếp lại được gửi đến:

“Anh đừng đối tốt với em quá.”

Tay chân nhân viên trang điểm vụng về, Tiêu Chiến tuy rằng từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn một cái, có vài lần chạm mắt cùng Vương Nhất Bác trong gương. Bởi vì là đề tài khoa học viễn tưởng, chi phí cho trang phục đoàn phim dùng rất lớn, phương diện tạo hình là nhờ vào quan hệ của nhà sản xuất, đã mời một lão sư nổi danh đến thống nhất tạo hình chính thức. Chi phí mời đắt đến nỗi không kham nổi những chuyện khác nữa, chỉ có thể tìm một đội trang điểm nhỏ đến trông mèo vẽ hổ.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến sẽ không vừa ý với đoàn đội này, nhìn anh cầm lấy di động, liền chặn trước một bước. Tiêu Chiến nhắn lại:

“Em biết anh định đổi cái gì?”

“Chuyên viên trang điểm. Anh mời người khác đến, đoàn phim bọn em không trả nổi tiền…”

Tiêu Chiến cất di động trở lại.

Vương Nấht Bác sau đó liền bắt đầu ho khan, cái loại ám hiệu cố ý rõ ràng này khiến Tiêu Chiến lại phải ngẩng đầu nhìn. Nhân viên trang điểm không dám động đậy, Vương Nhất Bác nói không có gì, bảo nhân viên tiếp tục làm, sau đó hướng vào gương làm mặt quỷ le lưỡi nhìn Tiêu Chiến, ý bảo anh đọc tin nhắn.

Vương Nhất Bác nhắn liên tiếp mấy tin WeChat:

“Anh đau lòng cho em nhiều vậy hả?”

“Tiêu lão sư xót em, em cũng đau lòng cho Tiêu lão sư.”

“Lát nữa không cho người khác tạo hình cho anh.”

“Em tự mình làm.”

“Còn có thể dán vết thương cho anh giống em, đồ đôi nha.”

“Nói cho bọn họ biết, chúng ta là người yêu.”

Có lẽ cách một màn hình, Vương Nhất Bác càng không kiêng nể gì, ý cười vất vả cố nén trên gương mặt, lại to gan lớn mật đòi làm này làm kia. Tốt đẹp cũng là cậu, xấu xa cũng là cậu. Người này vô sỉ, bất hảo khiến người ta tự thấy ngại mà lui. Cứ như thể hoa hướng dương, cho chút mặt trời là lập tức bừng nở.

Tiêu Chiến cười như không cười nhìn tin nhắn gửi tới càng ngày càng không biết kiềm chế của Vương Nhất Bác. Chờ cậu đem hết mấy lời không thể nói miệng nhắn xong, mới hỏi một câu:

“Nói xong chưa?”

Vương Nhất Bác gấp gáp trả lời: “Xong rồi”

“Đã biết.”

Nhắn xong Tiêu Chiến liền đặt điện thoại xuống.

Đã biết? Biết cái gì! Vương Nhất Bác hoa mắt chóng mặt, cậu nhắn nhiều câu như vậy, Tiêu Chiến biết là biết câu nào? Mấy chữ cụt ngủn này như một quyền đánh vào bông gòn, tất cả khí lực bạo gan Vương Nhất Bác dành dụm đều tiêu hết rồi. Quả nhiên gừng càng già càng cay, Vương Nhất Bác làm loạn nửa ngày, Tiêu Chiến dùng hai chữ trấn áp.

Cảm giác này không thể nào mà vui vẻ cho được, Vương Nhất Bác chán muốn chết nhìn mình chằm chằm trong gương, trên cổ có một vết thương lớn đáng sợ, Vương Nhất Bác nghiêng đầu, chỉ muốn làm xong cho rồi. Đột nhiên nhìn chếch lại vào gương, lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến, phát hiện lỗ tai đối phương đỏ bừng, đỏ lan đến tận cổ, căn bản là không có chút nào bình tĩnh như Tiêu Chiến trên WeChat.
Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý. Vương Nhất Bác công phá được toà thành mang tên Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lại gửi tin nhắn tiếp:

“Lão đứng đắn, xem em phá chuyện tu hành của anh đi.”

Tiêu Chiến liếc nhìn màn hình di động, hắng giọng.

………..

Vai khách mời của Tiêu Chiến là diễn anh trai của nam chính Uý Dật Thần. Trước đây người này từng ẩn danh làm việc trong một đơn vị quân sự bí mật. Khi Uý Dật Thần được 16 tuổi, hắn bỏ nhà đi và chưa từng quay về. Cho đến khi đầu nối phát nổ, hắn được Uý Dật Thành phát hiện trong phòng thí nghiệm bị sập, cũng chính hắn là người cho họ biết vị trí dữ liệu và dùng toàn bộ sức tàn để đưa đội của em trai mình đến đó.

Nhân vật tự hiến tế điển hình, Tiêu Chiến bị trang điểm thành mặt xám mày tro, nhưng căn bản không che nổi soái khí. Lúc chờ diễn, Tiêu Chiến đứng cùng chỗ với Vương Nhất Bác, nhà làm phim cầm cafe đến, đưa mỗi người một ly, lại không kiềm được lời khen:

“Có phải vì tôi biết Tiêu lão sư và Vương Nhất Bác diễn anh em không nhỉ? Sao tôi càng nhìn càng thấy hai người giống nhau?”

Tiêu Chiến cười nói:

“Chắc là vì cậu ấy bị hoá trang đen hơn đó.”

Vương Nhất Bác quay đầu qua nhìn anh, mắt cũng không thèm chớp, ánh mắt vô cùng đơn thuần. Nhìn một hồi, cậu nói:

“Có chút giống nhỉ.”

Tiêu Chiến không nói gì, uống một ngụm cafe, nhìn quanh không thấy Kỳ Kỳ bên cạnh, liền thuận tay đưa qua cho Nhạc Nhạc.

Nhà sản xuất chú ý tới động tác, thử trêu vài câu thăm dò:

“Đúng là tình nghĩa của Tiêu lão sư và Vương Nhất Bác không đùa được. Lúc trước Sở Lâm nói với tôi, đoàn phim mấy người có Nhất Bác mà, nếu cậu ấy mời Tiêu lão sư, chắc chắn có thể mời được.”

Sở Lâm là người đại diện của Tinh Hoả, có vài giao tình với nhà làm phim. Lúc trước Lý Nam mang thai, cũng là Sở Lâm thay cô làm người đại diện cho Tiêu Chiến nửa năm. Nhà sản xuất trước đó không mời được Tiêu Chiến, cũng là nhờ Sở Lâm chỉ mới tìm tới Vương Nhất Bác.

Lời này của cô không phải tuỳ tiện nói ra, kịch bản của Tiêu Chiến chính là do cô tự mình đưa đến sáng hôm qua. Lúc gõ cửa là một mình Tiêu Chiến ra mở, nhưng sau cửa lại nhìn thấy hai đôi giày nam phong cách khác nhau. Cô mơ hồ nhớ một trong hai đôi giày Vương Nhất Bác từng mang. Hơn nữa tối hôm trước tận mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác như phát điên chạy xuống xe, không biết muốn tìm ai hay làm gì. Suy nghĩ chạy nhanh trong đầu nhưng cô không hỏi ra bất cứ chuyện gì, chỉ là theo lời Tiêu Chiến mời vào trong ngồi.

Trong lúc bọn họ trao đổi vài chuyện, lại nghe thấy trong phòng ngủ “rầm” một tiếng, Tiêu Chiến lập tức đứng dậy đẩy cửa bước vào, một phút sau mới ra tới, cười nói:

“Không có việc gì, Nhất Bác quơ tay làm rớt điện thoại.”

Nhà sản xuất kinh hoảng trong lòng, tuy cô cũng có phán đoán, nhưng không nghĩ tới Tiêu Chiến có thể thoải mái thừa nhận. Nhưng dù gì cũng tốt, so với bị đồn đoán thành một cái tên nào khác không liên quan, chi bằng cứ nhận là Vương Nhất Bác, còn có thể thuận tiện cảnh cáo cô và đoàn phim, đừng khi dễ cậu ấy.

Cô theo đó mà kể cho anh:

“Nhất Bác ngày hôm qua ngồi xe, trên đường chạy gần tới khách sạn của chúng tôi, lại nhảy xuống xe chạy ngược về, làm tôi giật cả mình. Chỉ là trên xe ngoại trừ tôi và tài xế thì ai cũng uống say, đạo diễn và phó diễn viên có lẽ cũng không nhớ gì.”

Tiêu Chiến mím môi, nói:

“Làm phiền cô rồi.”

“Không, không phiền gì” Nhà sản xuất xua tay, “Anh không cần nói như vậy. Chắc là giờ anh cần chăm sóc Nhất Bác…. Vậy tôi xin phép…”

Nhà sản xuất nhanh chóng rời đi. Hiện giờ nhớ lại, quan hệ giữa hai người này không cần nói cũng biết, chỉ là cô còn muốn thử xem, đến tột cùng là bọn họ yêu nhau, hay là quan hệ gì khác. Bởi vì quan hệ bọn họ có thể liên quan đến tài nguyên kế tiếp mà bộ phim này đạt được.

Tâm tình của Vương Nhất Bác viết hết trên mặt, vừa nghe nhà sản xuất nói “Chỉ có Vương Nhất Bác có thể mời Tiêu lão sư” liền toét miệng đắc ý, nhưng sau lại lập tức thu lại, xem sắc mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói:

“Gần đây đúng là tôi rất bận.”

Một câu nhìn qua vô thưởng vô phạt, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng dường như chính là khẳng định điều mà nhà sản xuất nói. Dù sao thì bận là yếu tố khách quan, ai mời Tiêu Chiến cũng bận, chỉ là Vương Nhất Bác đến hỏi, lại có thể rút ra thời gian.

Vương Nhất Bác tiếp lời, cậu nhìn Tiêu Chiến:

“Anh mà mời em, em cũng sẽ đi.”

Nhà sản xuất hít vào một hơi căng thẳng. Ở trong mắt cô, Vương Nhất Bác chính là đắc ý đến quên vị trí của bọn họ. Tên tuổi của Tiêu Chiến, hơn nửa cái giới giải trí đều không so được. Bọn họ nếu có trèo cao hơn gặp được nhân vật nào khác trong giới thì nhân vật đó cũng đều phải gọi một tiếng lão sư khi gặp Tiêu Chiến. Sự thật là thành tựu diễn xuất của anh không ngừng tăng tiến, mấy năm nay chủ yếu lui về hậu trường, làm cổ đông của Tinh Hoả, chưa kể đến bối cảnh gia thế xuất sắc phía sau mà truyền thông vẫn tò mò bàn tán. Ở đâu ra tới được lượt Vương Nhất Bác được anh mời? Cậu cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ mới khởi sắc sự nghiệp mà thôi.

Tiêu Chiến chính là, người nhìn qua hiền lành, ôn nhu, kỳ thật là chưa chắc có thể để cho bất kỳ ai mạo phạm mình. Nhà sản xuất vừa nghĩ cách nói sao để có thể giảng hoà, không ngờ tới Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, nửa thật nửa đùa cảm tạ: “Được, cảm ơn Vương lão sư trước.” Ý cười trên mặt không chút nào giống làm bộ, như thể trêu nựng đứa trẻ con.

Chỉ một câu này, nhà sản xuất liền xác nhận, bọn họ chính là tình cảm yêu đương.

………….

“Anh có sao…..”, Uý Dật Thần nhìn người được đội viên của mình nâng dậy, trong nháy mắt sửng sốt, không thể tin nổi nói, “….. Ca?”

Người bị thương kia mười phần suy yếu, hai mắt phủ đầy bụi, nghe được giọng nói của Uý Dật Thần mới không quan tâm mà dùng tay xoa loạn, một bên mắt mở lớn đỏ bừng, không dám xác nhận:

“Tiểu Thần…?”

“Cắt!” Lão Trương ở đối diện dứt khoát không do dự, “Tiêu lão sư rất tốt rồi. Vương Nhất Bác, cảm xúc của Uý Dật Thần không đúng!”

Kỹ thuật diễn của Vương Nhất Bác không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, chỉ có thể nói là đủ tư cách hơn so với đa số diễn viên mới, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài cảnh quay bộc phát tiềm lực mạnh mẽ. Bộ phim trước đó của cậu là Hữu Phỉ, gặp được đạo diễn tốt, kiên trì giúp cậu mài giũa suốt quá trình, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã tiến bộ hơn nhiều. Nhưng “Bên ngoài Trái đất” là một bộ điện ảnh, vốn đã tích luỹ lại trở thành không hữu dụng, lại bắt đầu từ con số 0.

Nếu nói trải qua một đoạn thời gian vừa rồi bị lão Trương xoi mói, diễn xuất của cậu đã đạt được mốc điểm trung bình, thì Tiêu Chiến chính là điểm tối đa. Khoảng cách giữa bọn họ không phải chỉ là một chút.

Đây là lần đầu Vương Nhất Bác đóng phim cùng Tiêu Chiến, tuy ban đầu có căng thẳng, nhưng chưa cảm thụ trực quan. Hiện giờ đối diễn, chỉ có hai chữ “Tiểu Thần”, chất chứa bên trong là yêu thương của người anh trai nhiều năm không gặp, ngỡ ngàng, vui mừng, lẫn đau xót. Cho dù không phải cảnh đặc tả, cảm tình cũng mãnh liệt đến mức khiến những người đứng quanh xem đều cảm động. Đôi mắt đỏ bừng, một màn mỏng nước mắt như thể đem Vương Nhất Bác hút vào bên trong, khiến cậu nhìn đến xuất thần sửng sốt, diễn tiếp không được nữa. Cảm giác áp bách chân chính đến từ Ảnh đế, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng xấu hổ cảm nhận được.

Trương đạo không kêu biên kịch đến giảng giải, mà nói: “Tiêu lão sư ở đối diện cậu, cậu nương theo cảm xúc của cậu ấy mà nhập diễn, đừng tự mình chạy loạn.”

Vương Nhất Bác chỉ hơi mất mát một chút, rất nhanh đã ổn định lại. Bởi vì nghe được Tiêu Chiến nói với Trương đạo:

“Để tôi đưa cậu ấy ra ngoài một lúc, tìm cách diễn đúng.”

Bọn họ tìm một cái lều ở góc phim trường, Tiêu Chiến hỏi cậu:

“Có mệt không?”

“Vẫn ổn”, Vương Nhất Bác nhìn anh, tràn ngập kính nể, “Anh thật sự lợi hại dã man!”

Cậu không che giấu sự ngưỡng mộ của mình. Vương Nhất Bác vốn không phải người dễ ganh ghét ai, chỉ là hơi quá mẫn cảm trong chuyện tình cảm, tự mình bóp méo. Trên phương diện sự nghiệp, Vương Nhất Bác trước nay luôn tự tin, kiên trì, cho dù nhận thức được khoảng cách giữa cậu và Tiêu Chiến không thể kéo gần trong một hai ngày, cũng chỉ càng nỗ lực bù đắp thiếu sót, không hề có ý ganh tị.

Tiêu Chiến biết cậu mạnh mẽ, nhưng cũng hiểu tính tình cậu, không khuyên gì, chỉ khen một câu:

“Lúc anh vừa đi đóng phim, còn không bằng một nửa em.”

“Anh diễn cái gì?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Em không biết được đâu, không được phát sóng.” Tiêu Chiến không nói nhiều lời, bắt đầu phân tích nhân vật, “Uý Dật Thần gặp được anh trai, em cảm thấy tâm tình cậu ta như thế nào?”

“Kinh ngạc, nhớ nhung, còn có…hận?”

“Cảm xúc nào chiếm đa phần?”
“Em cảm thấy là hận.”

Tiêu Chiến gật đầu.

“Anh thấy không đúng à?”

“Chắc là có chút bất đồng trong lý giải nhân vật thôi. Anh cảm thấy là yêu thương.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngọn nguồn của việc cậu ta hận anh trai chính là vì yêu. Đúng là bởi vì rất yêu thương anh trai, mới có thể tức giận, thất vọng khi anh bỏ đi không một tin tức. Cuối cùng biến thành hận. Một khắc vừa nhận ra anh trai kia, cậu ta không kịp bố trí phòng vệ, cho nên cái xuất hiện trước nhất là tình cảm mềm mại, sau đó mới chuyển biến khác.”

Vương Nhất Bác chừng như suy tư, sau đó đột nhiên tới gần một bước, gọi:

“Ca ca.”

Tiêu Chiến bất lực với cậu:

“Đứng đắn chút đi.”

……….

Bản thân Vương Nhất Bác rất có khí chất diễn, hơn nữa được Tiêu Chiến chỉ dẫn, quay lại đã tiến bộ hơn nhiều. Hai cảnh quay sau đó, Trương đạo một lần liền hô “Tốt!”, sau đó cho mọi người nghỉ ngơi. Lão già còn quên tắt bộ đàm, cho nên từ loa phát ra một câu cảm thán to đùng:

“Cha mẹ nó! Quá trâu bò đi bây!”

Cũng không biết ổng nói ai.

Ghế ngồi của bọn họ đặt cạnh nhau. Vương Nhất Bác vừa đi qua máy theo dõi, tải video xuống mang cho Tiêu Chiến xem. Tiêu Chiến nghiêm túc xem một lần, khen:

“Diễn tốt lắm.”

“Là Tiêu lão sư dạy giỏi”, Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, “Em sẽ tiếp tục đuổi theo Tiêu lão sư.”

Tiêu Chiến nghe vậy nhìn qua, thấy sắc mặt cậu bình tĩnh mới nói:

“Em sẽ vượt qua anh.”

“Không cần” Vương Nhất Bác cực kỳ nghiêm túc, “Em không cần vượt qua anh.

Tiêu Chiến bất đắc sĩ nhìn cậu, qua vài phút, thấy người bên cạnh đều tản ra rồi, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy Lê Đức Sinh thì sao?”

“Em chắc chắn lợi hại hơn hắn!” Vương Nhất Bác chém đinh chặt sắt.

“Ừm.” Tiêu Chiến gật đầu, cũng không nói thêm.

Vương Nhất Bác hỏi:

“Anh biết vì sao không?”

“Vì sao?”

Vương Nhất Bác đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống:

“Bởi vì anh yêu em.”

“Anh yêu em. Em chính là lợi hại hơn nhiều so với hắn.”


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com