08.
Vương Nhất Bác quay trở lại xe, chỉ nói một câu: "Anh ấy không còn yêu tôi nữa."
Một câu nói uỷ khuất đến nỗi không nên xuất hiện từ miệng Vương Nhất Bác, hoang đường đến nỗi Tống Thành không nhịn được phải quay đầu lại nhìn cậu, muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại thành bộ dáng này.Vương Nhất Bác dựa người về sau lưng ghế, co chân ôm gối, dựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt nhìn vô định. Tống Thành từng nói, Vương Nhất Bác là nghệ sĩ có khí chất cao lãnh tự thân nhất mà hắn từng đại diện, ngay cả Tiêu Chiến cũng trêu chọc hiếm thấy ai là nghệ sĩ mà lại lãnh đạm như cậu, cũng không chịu thua ai. Nếu bộ dạng bây giờ của cậu mà bị chụp lại, có lẽ ngay cả Vương Nhất Bác cũng cảm thấy xa lạ.
Bây giờ hỏi nhiều, Vương Nhất Bác cũng không có tâm tư trả lời. Tống Thành lái xe đưa cậu về nhà, lẳng lặng chờ cậu tháo dây an toàn, lên lầu.
Vương Nhất Bác ngược lại không nhúc nhích, một hồi mới quay đầu lại hỏi hắn: "Tối nay anh ở nhà tôi được không?"Cậu có chút không dám quay về phòng ngủ trống vắng kia........
Tống Thành mặc tạm đồ ngủ của Vương Nhất Bác, nằm trên đệm trải sàn, hoài nghi có phải nghệ sĩ nhà mình mất ngủ, liền không cho những người khác ngủ yên, bắt vào cùng một nhà cùng nhau chịu tội. Trong phòng không chỉ mở đèn ngủ, phòng khách cũng mở đèn, TV bật lên, cửa phòng ngủ không đóng, vừa ồn vừa sáng, Tống Thành cảm thấy bản thân như đang chịu tra tấn.
Hắn xoay người nhìn Vương Nhất Bác ngủ trên giường, tuy rằng nhìn không thấy rõ, nhưng biết cậu nhất định vẫn tỉnh, đơn giản ngồi dậy: "Ngủ rồi hả?"
Vương Nhất Bác cách vài giây trả lời hắn: "Vẫn chưa."Đêm khuya có thể làm con người dễ dàng nói hết tâm tư, ban ngày không cách nào cạy miệng nổi. Hiện giờ đúng là cơ hội tốt, Tống Thành đoán cậu nghẹn đã mấy ngày này, cũng muốn tìm người tâm sự: "Cậu cùng với Tiêu lão sư...rốt cuộc là chuyện như nào?"
Hắn tiếp nhận Vương Nhất Bác là sau khi tuyển tú chấm dứt, Tiêu Chiến mời sếp lớn công ty hắn ăn cơm, sếp lại gọi hắn theo. Bữa cơm này mục đích là lót đường cho Vương Nhất Bác, trước hết cùng nhân viên công ty sắp ký hợp đồng làm quen một chút, trong bữa tiệc còn có bạn bè khác quen biết với Tiêu Chiến, bầu không khí rất nhẹ nhàng.
Mà Tống Thành không thể tự nhiên như bọn họ, hắn tuy rằng đã gặp qua rất nhiều minh tinh nghệ sĩ, nhưng ở cấp bậc như Tiêu Chiến, cũng chỉ mới trong lúc làm việc tình cờ được nhìn từ xa xa một chút, gần như không có cơ hội ngồi một bàn nói chuyện phiếm. Vương Nhất Bác sau đó làm việc cùng hắn, còn hỏi hắn sao lại nghĩ như vậy, Tống Thành trừng cậu một cái: "Cũng chỉ có mỗi cậu, chỉ có cậu là đem người nhà của cậu, một ảnh đế xem như diễn viên bình thường."
Vương Nhất Bác vừa lòng cái cụm từ "người nhà của cậu" lắm nên không truy cứu lời nói của hắn, thuận miệng hỏi: "Vậy anh nghĩ anh ấy là người như nào?"
"Là cổ đông tinh hoa, là cổ đông có ảnh hưởng lớn, xưng huynh gọi đệ với sếp lớn của anh. Bạn trai như cậu rõ ràng là tưởng tượng không nổi đâu." Tống Thành không nghĩ ra, cậu không biết Tiêu Chiến có tầm ảnh hưởng như thế nào, lúc trước tại sao lại đến với anh?
Vương Nhất Bác ừm một tiếng, lãnh đạm nói: "Lợi hại thì lợi hại, anh sợ anh ấy làm gì."
"Anh thấy cậu đúng là bị Tiêu lão sư chiều hư rồi."
Cho đến hôm nay, Tống Thành cũng không hiểu rõ ràng quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, thoạt nhìn là bao dưỡng, nhưng lúc ở chung lại cứ như ba cưng con trai, còn lại thì lại là yêu đương. Chuyện này làm cho hắn vô cùng tò mò, hai người kia đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Vương Nhất Bác nằm một hồi, không biết nên bắt đầu từ đâu, nghĩ nghĩ: "Tôi với công ty tiền nhiệm có tranh chấp hợp đồng, cái này anh biết không?"
Tống Thành lắc đầu, lắc một hồi như con chó cảnh trên xe oto mới phát hiện Vương Nhất Bác căn bản không thấy mình, đành phải nói: "Không biết."
"Bọn họ ký hợp đồng với hàng chục người, nói rằng muốn đào tạo thực tập sinh, gửi bọn tôi đến các chương trình tạp kỹ. Tôi vừa trở về từ Hàn Quốc vào thời điểm đó, bọn họ liền liên hệ với tôi. Mọi thứ họ thể hiện rất đáng tin, cho nên tôi ký hợp đồng."
Nói tới chuyện này, Tống Thành có chút ấn tượng. Mấy năm trước việc tuyển tú rất thịnh hành, nhiều công ty nhỏ đều mượn cơ hội gom tiền. Dùng một lần ký với nhiều nghệ sĩ, sau đó không cấp tài nguyên, chờ bọn họ mất kiên nhẫn huỷ hợp đồng, gom lấy một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù. Hiện giờ nghĩ lại, công ty tiền nhiệm của Vương Nhất Bác hẳn cũng như vậy.
"Công ty nói với chúng tôi, có ba vị trí debut. Nhưng thật ra chỉ có một cái, bởi vì bọn họ xem trọng tôi nên cho tôi vị trí này."
"Cứ vậy mà cho thôi hả?" Trực giác nói với Tống Thành, chân tướng không đơn giản như lời cậu nói.
"Muốn tôi nộp 25 vạn phí báo danh?"
"Cái đệt mợ nó! 25 vạn?!"
"Cho nên sau khi vượt qua vòng phỏng vấn, tôi đã thanh lý hợp đồng. Bọn họ đưa ra khoản tiền bồi thường thiệt hại là 120 triệu hay 150 triệu gì đó.... Tôi quên rồi."
Tống Thành cuối cùng cũng nhớ ra – khoản thiệt hại được thanh lý cao ngất trời này từng gây nhiều sự chú ý trong giới vì nó thái quá. Hắn ngạc nhiên: "Thì ra cái thằng xui xẻo dính hợp đồng này là cậu hả!" Lúc đó hắn chỉ chú ý đến bản thân sự việc, lướt qua tên nhân vật chính thấy không quen biết thì liền tự động quên sạch.
"Tôi đó." Vương Nhất Bác rất bình thản. "Chuyện lớn như vậy, sau này không rõ có phải do công ty xúi giục hay không. Cảnh quay ở hai tập đầu của tôi đều bị cắt bỏ... Một chút cũng không để lại."
"Cho nên cậu mới đi tìm Tiêu lão sư?"
Vương Nhất Bác lần này dừng thật lâu, mới đáp lại một tiếng ừm.
Cậu nhớ bản thân mình khi đó, dùng di động lén mang đi nhìn cảnh quay của bản thân bị cắt không còn một mảnh, ngồi sững sờ trên giường, từ đầu tới đít chỉ nghĩ làm thế nào bây giờ. Từ khi cậu bắt đầu đưa ra yêu cầu thanh lý hợp đồng với công ty cũ đã biết chuyện kế tiếp sẽ không quá tốt, chỉ là không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.
Trong đánh giá ban đầu, cậu được xếp vào lớp A. Tuy rằng Tiêu Chiến phê bình cách hát của cậu, nhưng không khó để nhận ra anh đối với cậu rất có hứng thú. Vương Nhất Bác tự biết chưa tốt, khi đội chương trình yêu cầu bọn họ chọn ban luyện tập, cậu cũng đăng ký vào ban thanh nhạc của Tiêu Chiến. Có lẽ là tự mình đa tình, cũng có lẽ là cái gì cũng có thể thử khi đang tuyệt vọng. Vương Nhất Bác lo trái nghĩ phải, cuối cùng cảm thấy Tiêu Chiến sẽ nguyện ý giúp cậu.
Cho nên, Vương Nhất Bác cố ý đi theo Tiêu Chiến đến WC, ở gian phòng cách vách, ngẩng cổ hỏi anh: "Anh có muốn ngủ với tôi không?"
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhanh chóng chuyển thành buồn cười: "Vì sao phải ngủ với cậu?" Anh cảm thấy Vương Nhất Bác có đam mê, cũng có chút hảo cảm, nhưng không nghĩ tới cậu có thể trực tiếp hỏi như vậy.
Vương Nhất Bác lấy ra đáp án đã sớm chuẩn bị từ trước: "Bởi vì tôi so với bọn họ đều lợi hại hơn."
Ánh mắt Tiêu Chiến thay đổi, anh mở cửa phòng WC của mình, gõ cửa phòng cậu, từ trên xuống dưới nhìn cậu một lần, tầm mắt dừng lại ở vị trí dưới eo: "Cậu bảo phương diện bảo bối nhỏ này à?"
Vương Nhất Bác bị anh nhìn đến chột dạ, nhưng vẫn ngang bướng thẳng lưng ưỡn ngực, nói: "Mọi phương diện."
"Được thôi", Tiêu Chiến buồn cười, "Biết phòng tôi ở đâu chưa?"
"Anh không phải trước nay đều không ở lại à?" Vương Nhất Bác đực mặt hỏi.
Tiêu Chiến dừng lại, nheo mắt nhìn cậu như nhìn đứa con nít: "Vậy chứ rủ ngủ rồi tính ngủ ở đâu? Tối nay tôi ở lại."
Nghe đến đây, Tống Thành chậc lưỡi mấy cú liền, ôm chăn hóng hớt: "Ê lá gan cậu to ghê ha."
"Không phải lá gan tôi lớn", Vương Nhất Bác xoay người, cuộn mình vào chăn, nhìn ánh sáng ngoài phòng khách, nhẹ giọng nói, "Tôi đã sớm nhìn ra anh ấy thích tôi."
Tiêu Chiến không phải người làm việc theo cảm tính, hiển nhiên cũng không có tiết mục trước nhất kiến chung tình sau rơi vào bể tình. Vương Nhất Bác sau này từng hỏi anh, vì sao lại giúp cậu. Tiêu Chiến sốt ruột đẩy cậu ra khỏi bếp: "Đi ra kia chơi, đừng có phá bếp của anh. Em có thực lực là sự thật, lại chịu tiến tới. Anh có thể giúp đương nhiên sẽ giúp một phen."
"Không phải vì đặc biệt thích em hả?"
"Ai u, tránh coi, tông vào cái nồi bây giờ..." Tiêu Chiến dùng thân mình chắn cậu lại, "Có hảo cảm với em là thật, nhưng tổng cộng lại cũng chỉ quen biết vài ngày, anh không phải loại người có chút cảm tình thì giang tay bao dưỡng người ta."
"Cho nên ý là anh không thích em à?"
"Thích. Thích em. Thích thích thích. Thích em, được chưa." Tiêu Chiến phiền đến phát điên, cầm muỗng gõ vào mũi cậu. "Rảnh rỗi thì ra ngoài, rửa cherry cho anh đi."
Vương Nhất Bác sau đó cũng không hỏi lại nữa.
Bởi vì thiện cảm với hậu bối, cho nên tình nguyện dìu dắt một chút, nói vậy cũng không sai. Hơn nữa, Tiêu Chiến quả thật đã từng giúp nhiều người trong vòng. Thế nhưng, Vương Nhất Bác không chỉ là hậu bối, còn ở bên Tiêu Chiến với tư cách bạn trai. Việc dĩ nhiên không đơn giản như thế, làm gì có chuyện ở bên nhau theo kiểu ơn huệ này.
"Sau đó, anh ấy liền giúp cậu nói chuyện với chương trình à?"
Vương Nhất Bác chậm rãi lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Chuyện cậu không muốn nói, ai hỏi cũng không ra.
"Mà khoan, vậy sao cuối cùng cậu không xuất đạo từ chương trình đó?"
"Mau ngủ đi." Vương Nhất Bác chấm dứt câu chuyện.
Ngay từ khi đứng trên sân khấu của trận chung kết, Vương Nhất Bác đã tràn ngập kỳ vọng. Cậu biết những gì Tiêu Chiến đã hứa với cậu, anh nhất định sẽ thực hiện, cậu sẽ ra mắt, cậu đã dùng 8 năm trời để đợi đến giờ phút này. Thế nhưng, danh sách debut không có tên cậu. Giây phút cái tên cuối cùng được xướng lên, Vương Nhất Bác sững sờ trên sân khấu, cậu nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Chiến, lại không nhận được ánh mắt nào của anh.
Rời khỏi địa điểm ghi hình, Tiêu Chiến nói: "Chỉ có vị trí độc nhất mới xứng với em. Xuất đạo hỗn tạp như vậy, em cam tâm sao?"
Đương nhiên không cam lòng, chỉ là: "Đây là cơ hội cuối cùng của em."
"Không phải", Tiêu Chiến thở dài, "Em không nhất định phải là hai chọn một, có đôi khi em sẽ tìm ra con đường thứ ba. Anh ngưỡng mộ nhất là sự kiêu hãnh của em, đừng để tuột mất nó ở chỗ này."
.........
Vài hôm sau, mọi thứ dường như đang trở lại đúng hướng.
Vương Nhất Bác không còn bỏ mặc mình mà chuyên tâm vào công việc. "Đây là nhảy đường phố" tập đầu tiên phát sóng, độ bàn luận không quá lớn nhưng các hạng mục số liệu đều tốt hơn so với mong đợi của ekip. Vương Nhất Bác vẫn chưa lành hẳn chấn thương nhưng không hề trì hoãn việc tập luyện của mình.
Cậu là đội trưởng, không thể vắng mặt bất cứ lúc nào.
Tống Thành cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không cần một ngày ba lần chạy đến kiểm tra tình trạng của cậu, cũng thay cậu tiếp xúc một vài kịch bản mới. Điện ảnh và truyền hình hiện đang trong mùa đông giá rét, hầu hết các nhà làm phim không cố tìm kiếm đề tài đột phá nữa mà chọn những lĩnh vực an toàn để quay chụp. Vì thế đến tay Vương Nhất Bác, không phải dạng vai cún con thì chính là bá đạo tổng tài, thực sự là không có gì mới mẻ.
"Đề tài cao siêu quá ít người hiểu, trước đây tài nguyên Tiêu lão sư cho cậu rất tốt, nhưng cậu cũng thấy đó, độ phủ sóng không quá lớn." Tống Thành bắt đầu phân giải đạo lý, "Hiện tại anh cũng không có ngọn cờ tư bản riêng cho cậu, không bằng cứ thuận theo thị trường chút."
Vương Nhất Bác cũng rõ ràng những gì hắn nói, lật xem từng cái một. Vậy mà cũng nhìn thấy được một kịch bản khá hứng thú. Nam chính là một cảnh sát đặc nhiệm.
"Cậu thích cái này thì cứ chuẩn bị đi thử vai đi. Những cái khác cũng đừng bỏ qua hết, đi thử xem, biết đâu lại thành thì sao?"
Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, đi nấu tô mì gói.
Không phải không nhớ Tiêu Chiến, chỉ là cậu thật sự không cách nào bày tỏ. Ánh mắt Từ Giai Phong nhìn về phía anh đã nói rõ hết thảy, mỗi khi Vương Nhất Bác nhớ tới vẻ mặt e lệ ngượng ngùng của hắn cùng với sự im lặng như ngầm đồng ý của Tiêu Chiến, trái tim đều co thắt đau đớn. Tâm lý đau khổ có liên hệ với nỗi đau thể xác. Hoá ra, những cảm xúc cậu không tài nào thoát ra, lại đã bị Tiêu Chiến lãng quên.
Tiêu Chiến sẽ không còn từ chối sự ái mộ của người khác, tham gia vào bầu không khí mơ hồ ngấm ngầm, và hơn nữa, còn có thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
Vương Nhất Bác, cái tên này, hình như không còn liên quan gì đến anh nữa.
Một câu nói uỷ khuất đến nỗi không nên xuất hiện từ miệng Vương Nhất Bác, hoang đường đến nỗi Tống Thành không nhịn được phải quay đầu lại nhìn cậu, muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại thành bộ dáng này.Vương Nhất Bác dựa người về sau lưng ghế, co chân ôm gối, dựa đầu vào cửa sổ xe, đôi mắt nhìn vô định. Tống Thành từng nói, Vương Nhất Bác là nghệ sĩ có khí chất cao lãnh tự thân nhất mà hắn từng đại diện, ngay cả Tiêu Chiến cũng trêu chọc hiếm thấy ai là nghệ sĩ mà lại lãnh đạm như cậu, cũng không chịu thua ai. Nếu bộ dạng bây giờ của cậu mà bị chụp lại, có lẽ ngay cả Vương Nhất Bác cũng cảm thấy xa lạ.
Bây giờ hỏi nhiều, Vương Nhất Bác cũng không có tâm tư trả lời. Tống Thành lái xe đưa cậu về nhà, lẳng lặng chờ cậu tháo dây an toàn, lên lầu.
Vương Nhất Bác ngược lại không nhúc nhích, một hồi mới quay đầu lại hỏi hắn: "Tối nay anh ở nhà tôi được không?"Cậu có chút không dám quay về phòng ngủ trống vắng kia........
Tống Thành mặc tạm đồ ngủ của Vương Nhất Bác, nằm trên đệm trải sàn, hoài nghi có phải nghệ sĩ nhà mình mất ngủ, liền không cho những người khác ngủ yên, bắt vào cùng một nhà cùng nhau chịu tội. Trong phòng không chỉ mở đèn ngủ, phòng khách cũng mở đèn, TV bật lên, cửa phòng ngủ không đóng, vừa ồn vừa sáng, Tống Thành cảm thấy bản thân như đang chịu tra tấn.
Hắn xoay người nhìn Vương Nhất Bác ngủ trên giường, tuy rằng nhìn không thấy rõ, nhưng biết cậu nhất định vẫn tỉnh, đơn giản ngồi dậy: "Ngủ rồi hả?"
Vương Nhất Bác cách vài giây trả lời hắn: "Vẫn chưa."Đêm khuya có thể làm con người dễ dàng nói hết tâm tư, ban ngày không cách nào cạy miệng nổi. Hiện giờ đúng là cơ hội tốt, Tống Thành đoán cậu nghẹn đã mấy ngày này, cũng muốn tìm người tâm sự: "Cậu cùng với Tiêu lão sư...rốt cuộc là chuyện như nào?"
Hắn tiếp nhận Vương Nhất Bác là sau khi tuyển tú chấm dứt, Tiêu Chiến mời sếp lớn công ty hắn ăn cơm, sếp lại gọi hắn theo. Bữa cơm này mục đích là lót đường cho Vương Nhất Bác, trước hết cùng nhân viên công ty sắp ký hợp đồng làm quen một chút, trong bữa tiệc còn có bạn bè khác quen biết với Tiêu Chiến, bầu không khí rất nhẹ nhàng.
Mà Tống Thành không thể tự nhiên như bọn họ, hắn tuy rằng đã gặp qua rất nhiều minh tinh nghệ sĩ, nhưng ở cấp bậc như Tiêu Chiến, cũng chỉ mới trong lúc làm việc tình cờ được nhìn từ xa xa một chút, gần như không có cơ hội ngồi một bàn nói chuyện phiếm. Vương Nhất Bác sau đó làm việc cùng hắn, còn hỏi hắn sao lại nghĩ như vậy, Tống Thành trừng cậu một cái: "Cũng chỉ có mỗi cậu, chỉ có cậu là đem người nhà của cậu, một ảnh đế xem như diễn viên bình thường."
Vương Nhất Bác vừa lòng cái cụm từ "người nhà của cậu" lắm nên không truy cứu lời nói của hắn, thuận miệng hỏi: "Vậy anh nghĩ anh ấy là người như nào?"
"Là cổ đông tinh hoa, là cổ đông có ảnh hưởng lớn, xưng huynh gọi đệ với sếp lớn của anh. Bạn trai như cậu rõ ràng là tưởng tượng không nổi đâu." Tống Thành không nghĩ ra, cậu không biết Tiêu Chiến có tầm ảnh hưởng như thế nào, lúc trước tại sao lại đến với anh?
Vương Nhất Bác ừm một tiếng, lãnh đạm nói: "Lợi hại thì lợi hại, anh sợ anh ấy làm gì."
"Anh thấy cậu đúng là bị Tiêu lão sư chiều hư rồi."
Cho đến hôm nay, Tống Thành cũng không hiểu rõ ràng quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, thoạt nhìn là bao dưỡng, nhưng lúc ở chung lại cứ như ba cưng con trai, còn lại thì lại là yêu đương. Chuyện này làm cho hắn vô cùng tò mò, hai người kia đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Vương Nhất Bác nằm một hồi, không biết nên bắt đầu từ đâu, nghĩ nghĩ: "Tôi với công ty tiền nhiệm có tranh chấp hợp đồng, cái này anh biết không?"
Tống Thành lắc đầu, lắc một hồi như con chó cảnh trên xe oto mới phát hiện Vương Nhất Bác căn bản không thấy mình, đành phải nói: "Không biết."
"Bọn họ ký hợp đồng với hàng chục người, nói rằng muốn đào tạo thực tập sinh, gửi bọn tôi đến các chương trình tạp kỹ. Tôi vừa trở về từ Hàn Quốc vào thời điểm đó, bọn họ liền liên hệ với tôi. Mọi thứ họ thể hiện rất đáng tin, cho nên tôi ký hợp đồng."
Nói tới chuyện này, Tống Thành có chút ấn tượng. Mấy năm trước việc tuyển tú rất thịnh hành, nhiều công ty nhỏ đều mượn cơ hội gom tiền. Dùng một lần ký với nhiều nghệ sĩ, sau đó không cấp tài nguyên, chờ bọn họ mất kiên nhẫn huỷ hợp đồng, gom lấy một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù. Hiện giờ nghĩ lại, công ty tiền nhiệm của Vương Nhất Bác hẳn cũng như vậy.
"Công ty nói với chúng tôi, có ba vị trí debut. Nhưng thật ra chỉ có một cái, bởi vì bọn họ xem trọng tôi nên cho tôi vị trí này."
"Cứ vậy mà cho thôi hả?" Trực giác nói với Tống Thành, chân tướng không đơn giản như lời cậu nói.
"Muốn tôi nộp 25 vạn phí báo danh?"
"Cái đệt mợ nó! 25 vạn?!"
"Cho nên sau khi vượt qua vòng phỏng vấn, tôi đã thanh lý hợp đồng. Bọn họ đưa ra khoản tiền bồi thường thiệt hại là 120 triệu hay 150 triệu gì đó.... Tôi quên rồi."
Tống Thành cuối cùng cũng nhớ ra – khoản thiệt hại được thanh lý cao ngất trời này từng gây nhiều sự chú ý trong giới vì nó thái quá. Hắn ngạc nhiên: "Thì ra cái thằng xui xẻo dính hợp đồng này là cậu hả!" Lúc đó hắn chỉ chú ý đến bản thân sự việc, lướt qua tên nhân vật chính thấy không quen biết thì liền tự động quên sạch.
"Tôi đó." Vương Nhất Bác rất bình thản. "Chuyện lớn như vậy, sau này không rõ có phải do công ty xúi giục hay không. Cảnh quay ở hai tập đầu của tôi đều bị cắt bỏ... Một chút cũng không để lại."
"Cho nên cậu mới đi tìm Tiêu lão sư?"
Vương Nhất Bác lần này dừng thật lâu, mới đáp lại một tiếng ừm.
Cậu nhớ bản thân mình khi đó, dùng di động lén mang đi nhìn cảnh quay của bản thân bị cắt không còn một mảnh, ngồi sững sờ trên giường, từ đầu tới đít chỉ nghĩ làm thế nào bây giờ. Từ khi cậu bắt đầu đưa ra yêu cầu thanh lý hợp đồng với công ty cũ đã biết chuyện kế tiếp sẽ không quá tốt, chỉ là không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.
Trong đánh giá ban đầu, cậu được xếp vào lớp A. Tuy rằng Tiêu Chiến phê bình cách hát của cậu, nhưng không khó để nhận ra anh đối với cậu rất có hứng thú. Vương Nhất Bác tự biết chưa tốt, khi đội chương trình yêu cầu bọn họ chọn ban luyện tập, cậu cũng đăng ký vào ban thanh nhạc của Tiêu Chiến. Có lẽ là tự mình đa tình, cũng có lẽ là cái gì cũng có thể thử khi đang tuyệt vọng. Vương Nhất Bác lo trái nghĩ phải, cuối cùng cảm thấy Tiêu Chiến sẽ nguyện ý giúp cậu.
Cho nên, Vương Nhất Bác cố ý đi theo Tiêu Chiến đến WC, ở gian phòng cách vách, ngẩng cổ hỏi anh: "Anh có muốn ngủ với tôi không?"
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhanh chóng chuyển thành buồn cười: "Vì sao phải ngủ với cậu?" Anh cảm thấy Vương Nhất Bác có đam mê, cũng có chút hảo cảm, nhưng không nghĩ tới cậu có thể trực tiếp hỏi như vậy.
Vương Nhất Bác lấy ra đáp án đã sớm chuẩn bị từ trước: "Bởi vì tôi so với bọn họ đều lợi hại hơn."
Ánh mắt Tiêu Chiến thay đổi, anh mở cửa phòng WC của mình, gõ cửa phòng cậu, từ trên xuống dưới nhìn cậu một lần, tầm mắt dừng lại ở vị trí dưới eo: "Cậu bảo phương diện bảo bối nhỏ này à?"
Vương Nhất Bác bị anh nhìn đến chột dạ, nhưng vẫn ngang bướng thẳng lưng ưỡn ngực, nói: "Mọi phương diện."
"Được thôi", Tiêu Chiến buồn cười, "Biết phòng tôi ở đâu chưa?"
"Anh không phải trước nay đều không ở lại à?" Vương Nhất Bác đực mặt hỏi.
Tiêu Chiến dừng lại, nheo mắt nhìn cậu như nhìn đứa con nít: "Vậy chứ rủ ngủ rồi tính ngủ ở đâu? Tối nay tôi ở lại."
Nghe đến đây, Tống Thành chậc lưỡi mấy cú liền, ôm chăn hóng hớt: "Ê lá gan cậu to ghê ha."
"Không phải lá gan tôi lớn", Vương Nhất Bác xoay người, cuộn mình vào chăn, nhìn ánh sáng ngoài phòng khách, nhẹ giọng nói, "Tôi đã sớm nhìn ra anh ấy thích tôi."
Tiêu Chiến không phải người làm việc theo cảm tính, hiển nhiên cũng không có tiết mục trước nhất kiến chung tình sau rơi vào bể tình. Vương Nhất Bác sau này từng hỏi anh, vì sao lại giúp cậu. Tiêu Chiến sốt ruột đẩy cậu ra khỏi bếp: "Đi ra kia chơi, đừng có phá bếp của anh. Em có thực lực là sự thật, lại chịu tiến tới. Anh có thể giúp đương nhiên sẽ giúp một phen."
"Không phải vì đặc biệt thích em hả?"
"Ai u, tránh coi, tông vào cái nồi bây giờ..." Tiêu Chiến dùng thân mình chắn cậu lại, "Có hảo cảm với em là thật, nhưng tổng cộng lại cũng chỉ quen biết vài ngày, anh không phải loại người có chút cảm tình thì giang tay bao dưỡng người ta."
"Cho nên ý là anh không thích em à?"
"Thích. Thích em. Thích thích thích. Thích em, được chưa." Tiêu Chiến phiền đến phát điên, cầm muỗng gõ vào mũi cậu. "Rảnh rỗi thì ra ngoài, rửa cherry cho anh đi."
Vương Nhất Bác sau đó cũng không hỏi lại nữa.
Bởi vì thiện cảm với hậu bối, cho nên tình nguyện dìu dắt một chút, nói vậy cũng không sai. Hơn nữa, Tiêu Chiến quả thật đã từng giúp nhiều người trong vòng. Thế nhưng, Vương Nhất Bác không chỉ là hậu bối, còn ở bên Tiêu Chiến với tư cách bạn trai. Việc dĩ nhiên không đơn giản như thế, làm gì có chuyện ở bên nhau theo kiểu ơn huệ này.
"Sau đó, anh ấy liền giúp cậu nói chuyện với chương trình à?"
Vương Nhất Bác chậm rãi lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Chuyện cậu không muốn nói, ai hỏi cũng không ra.
"Mà khoan, vậy sao cuối cùng cậu không xuất đạo từ chương trình đó?"
"Mau ngủ đi." Vương Nhất Bác chấm dứt câu chuyện.
Ngay từ khi đứng trên sân khấu của trận chung kết, Vương Nhất Bác đã tràn ngập kỳ vọng. Cậu biết những gì Tiêu Chiến đã hứa với cậu, anh nhất định sẽ thực hiện, cậu sẽ ra mắt, cậu đã dùng 8 năm trời để đợi đến giờ phút này. Thế nhưng, danh sách debut không có tên cậu. Giây phút cái tên cuối cùng được xướng lên, Vương Nhất Bác sững sờ trên sân khấu, cậu nhanh chóng nhìn về phía Tiêu Chiến, lại không nhận được ánh mắt nào của anh.
Rời khỏi địa điểm ghi hình, Tiêu Chiến nói: "Chỉ có vị trí độc nhất mới xứng với em. Xuất đạo hỗn tạp như vậy, em cam tâm sao?"
Đương nhiên không cam lòng, chỉ là: "Đây là cơ hội cuối cùng của em."
"Không phải", Tiêu Chiến thở dài, "Em không nhất định phải là hai chọn một, có đôi khi em sẽ tìm ra con đường thứ ba. Anh ngưỡng mộ nhất là sự kiêu hãnh của em, đừng để tuột mất nó ở chỗ này."
.........
Vài hôm sau, mọi thứ dường như đang trở lại đúng hướng.
Vương Nhất Bác không còn bỏ mặc mình mà chuyên tâm vào công việc. "Đây là nhảy đường phố" tập đầu tiên phát sóng, độ bàn luận không quá lớn nhưng các hạng mục số liệu đều tốt hơn so với mong đợi của ekip. Vương Nhất Bác vẫn chưa lành hẳn chấn thương nhưng không hề trì hoãn việc tập luyện của mình.
Cậu là đội trưởng, không thể vắng mặt bất cứ lúc nào.
Tống Thành cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không cần một ngày ba lần chạy đến kiểm tra tình trạng của cậu, cũng thay cậu tiếp xúc một vài kịch bản mới. Điện ảnh và truyền hình hiện đang trong mùa đông giá rét, hầu hết các nhà làm phim không cố tìm kiếm đề tài đột phá nữa mà chọn những lĩnh vực an toàn để quay chụp. Vì thế đến tay Vương Nhất Bác, không phải dạng vai cún con thì chính là bá đạo tổng tài, thực sự là không có gì mới mẻ.
"Đề tài cao siêu quá ít người hiểu, trước đây tài nguyên Tiêu lão sư cho cậu rất tốt, nhưng cậu cũng thấy đó, độ phủ sóng không quá lớn." Tống Thành bắt đầu phân giải đạo lý, "Hiện tại anh cũng không có ngọn cờ tư bản riêng cho cậu, không bằng cứ thuận theo thị trường chút."
Vương Nhất Bác cũng rõ ràng những gì hắn nói, lật xem từng cái một. Vậy mà cũng nhìn thấy được một kịch bản khá hứng thú. Nam chính là một cảnh sát đặc nhiệm.
"Cậu thích cái này thì cứ chuẩn bị đi thử vai đi. Những cái khác cũng đừng bỏ qua hết, đi thử xem, biết đâu lại thành thì sao?"
Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, đi nấu tô mì gói.
Không phải không nhớ Tiêu Chiến, chỉ là cậu thật sự không cách nào bày tỏ. Ánh mắt Từ Giai Phong nhìn về phía anh đã nói rõ hết thảy, mỗi khi Vương Nhất Bác nhớ tới vẻ mặt e lệ ngượng ngùng của hắn cùng với sự im lặng như ngầm đồng ý của Tiêu Chiến, trái tim đều co thắt đau đớn. Tâm lý đau khổ có liên hệ với nỗi đau thể xác. Hoá ra, những cảm xúc cậu không tài nào thoát ra, lại đã bị Tiêu Chiến lãng quên.
Tiêu Chiến sẽ không còn từ chối sự ái mộ của người khác, tham gia vào bầu không khí mơ hồ ngấm ngầm, và hơn nữa, còn có thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
Vương Nhất Bác, cái tên này, hình như không còn liên quan gì đến anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com