TruyenHHH.com

Bjyx Edit Co The Den Nha Anh An Com Ke Duoc Khong

Vương Nhất Bác ôm lấy anh một lát rồi nhanh chóng buông ra, Tiêu Chiến cũng đồng thời thở phào một hơi, nhưng cũng lại cảm thấy có chút trống vắng không tên.

Mọi người đi vệ sinh trước đó cũng lục tục quay lại, anh Hiên cũng theo sau mọi người tiến vào, tay cầm một tờ giấy. Xuyên qua mặt sau sẽ nhìn thấy một bản kê khai cùng hàng loạt các con số, Tiêu Chiến đoán hẳn đây là bảng phân tích số liệu và xếp hạng.

"Mấy ngày qua mọi người đã cực khổ rồi." Giọng nói rõ ràng, mạch lạc của anh Hiên vang lên, chính thức thông báo, "Thành tích đã có, chúng ta dừng lại tại top 32, thứ tự cũng khá xuýt xoát, điểm xếp hạng đứng thứ 19, cách hạng 18 chỉ 0.2 điểm mà thôi, thành tích như vậy là cũng khá lắm rồi, mọi người cũng đừng nhụt chí. Chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng vào lần tới."

Tiêu Chiến luồn tay mình vào lòng bàn tay đang chống trên sàn của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác siết chặt lấy, khẽ nhéo nhéo biểu hiện mình không sao cả.

"Được! Tiếp tục cố gắng!" Không biết là ai bắt đầu, lớn tiếng cổ vũ, lúc đầu chỉ là vài tiếng vỗ tay lác đác, dần dần tiếng vỗ tay càng lúc càng rộn rã hơn.

"Lần sau chúng ta lại đến!"

"Đúng vậy! Sau này vẫn có cơ hội!"

"Lần đầu tiên mà đạt được thứ hạng như vậy thì đã oai lắm rồi!"

"..."

Cuối cùng cũng khôi phục được bầu không khí náo nhiệt như ngày nào, Tiêu Chiến mỉm cười nhìn mọi người cười nói, nhìn ngắm nét mặt vừa được thả lỏng của Vương Nhất Bác mà để lộ ra ý cười. Hắn tách biệt với mọi người, nhưng dường như chẳng hề ghét cái bầu không khí hiện tại một chút nào.

.

"Đừng rộn ràng nữa, lộn xộn cái gì không biết! Top 16 còn không có cửa mà vẫn chúc mừng hả?" Người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa đã ngắt điện thoại, người còn chưa thấy hình đã thấy tiếng thét gào. Bầu không khí trong phòng lại trở về trạng thái yên tính, mọi người quay mặt đi, thể hiện ra biểu tình chán ghét.

"Khó khăn lắm tôi mới trích ra được một ít thời gian đi xem thi đấu, vậy mà đấu một trận thì mấy cậu rớt đài? Đây là kết quả luyện tập đêm ngày của mấy cậu đấy hả?"

Chẳng ai buồn để ý đến gã, ngay cả ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn gã thôi cũng thấy phiền. Mọi người nhìn chằm chằm vào đầu mũi giày mình, không biết rằng trong lòng đang mắng chửi cái gì.

Người đàn ông nọ còn muốn nói điều gì đó, chuông điện thoại ầm ĩ lại tiếp tục reo lên, gã cúi đầu nhìn xem, rồi vội vã khoát tay, "Lát nữa tôi phải đến sân bay rồi, buổi tối mấy cậu cứ ăn đại gì đó đi, những chuyện khác khi về sẽ tính tiếp."

Bước chân đi được một nửa lại quay đầu nói, "Ăn đại cái gì đó là được rồi! Đừng có mà ăn đắt đỏ quá đó! Đắt quá tôi cũng không thanh toán đâu!" Rồi quay đầu tiếp điện thoại, giọng điệu nghe điện thoại của gã thoắt cái đã biến đổi, "Alo? Lưu tổng à..."

.

Trong phòng nghỉ lúc này cuối cùng cũng có sức sống trở lại, mọi người khoa trương mô phỏng theo, hết "xí" rồi lại "ọe", bộ dáng khó ở khi nãy cũng bay biến đi. Anh Hiên cũng bĩu môi, nói tiếp, "Có muốn nói gì cũng chẳng được nữa, nếu không cam tâm thì quay về phải ra sức luyện tập cho anh. Bây giờ thì về nghỉ ngơi trước đi, đến tối anh lại gửi địa điểm quán ăn trong group chat cho mọi người, chúng ta phải ăn ngon, không cần để ý tới ổng."

Mọi người vỗ tay reo hò, hi hi ha ha thu dọn đồ đạc xong xuôi liền rời đi, nhốn nháo bảo nhau quay về ngủ bù, Vương Nhất Bác cũng hùa theo bảo đi ngủ, đi ngủ, về ngủ thôi.

Trên đường đi, lúc đi ngang qua Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, anh Hiên liếc mắt nhìn bọn họ một cách sâu xa, nói với Vương Nhất Bác, "Nhớ xem tin nhắn trong nhóm đấy, đừng đến muộn."

Vương Nhất Bác: "....Dạ."

Tiêu Chiến: ?

.

Chuyến bay cất cánh vào buổi chiều ngày hôm sau, chiều tối mọi người nhận được tin nhắn của anh Hiên, bảo rằng người bạn anh quen ở gần đây kiếm được dịch vụ tiệc tại nhà, còn gửi địa chỉ qua, mọi người tối nay đi đến đó ăn tiệc nướng, có thể chơi được xuyên đêm, hiển nhiên nếu muốn quay về khách sạn thì vẫn được.

Vương Nhất Bác vốn định sau khi quay về phòng thì làm đúng như theo phỏng đoán của đồng đội và anh Hiên mà "chơi đùa" Tiêu Chiến một trận, song bởi vì mấy ngày vừa rồi hắn luyện tập cực khổ cộng thêm căng thẳng với cường độ cao, thế nên chưa kịp làm gì đã cảm thấy buồn ngủ mà ngáp rõ dài, Tiêu Chiến mặc dù rằng chỉ vừa rời giường cách đó không lâu, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu ngủ kinh khủng khiếp, hai người nháo to nháo nhỏ lăn đến trên giường, cuối cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy vừa khéo nhận được tin nhắn của anh Hiên, nửa tiếng sau đã có mặt tại đại sảnh.

"Chân của anh không tê chứ?" Lúc thay quần áo, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

"Hả?" Tiêu Chiến ngơ ngác, không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này.

"Không, không tê chứ?" Vương Nhất Bác cũng không dám nói đây là bởi vì lần trước bị mọi người trêu chọc, chỉ đành không đầu không đuôi hỏi anh như vậy, hắn vươn tay nhéo nhéo chân Tiêu Chiến.

"Aida!" Tiêu Chiến giật mình, né tránh theo phản xạ, anh còn cho rằng Vương Nhất Bác lại hiểu nhầm gì đấy, tức giận đánh trả cái móng vuốt đang huơ loạn kia, "Làm cái gì đấy! Mau đi chuẩn bị đi, phải đi ra ngoài rồi đó!"

"Ò..." Cũng không biết tại sao Tiêu Chiến lại đánh hắn, Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy uất ức, ngoan ngoãn nghe lời bước xuống giường.

...

"Được giải phóng rồi hú hú!"

"Không cần phải suốt ngày ở phòng huấn luyện nữa!"

"Ha ha ha ha! Mọi người quay về tranh thủ nghỉ ngơi đi, chúng ta tạm thời không cần luyện tập nữa, sau lễ Quốc Khánh thì phải đến lớp đúng giờ nha!"

"Vậy cũng chẳng còn được mấy ngày nhở?"

"A! Phải lên lớp nữa sao!"

"Anh Hiên! Ngày mai là ngày 5 rồi! Anh cố ý có phải không!"

"Đúng rồi đó! Mấy cậu có còn muốn sau này giành được giải nữa không hả? Công ty sắp xếp như vậy mấy cậu không muốn tham gia nữa phỏng? Một đám lúc nãy còn rầu rĩ oán thán là ai đấy hả?"

"Chậc! Anh Hiên xấu xa!"

"Anh Hiên gian xảo!"

"Gian xảo, gian xảo!"

....

Một đám thanh niên đầu hai mươi ầm ĩ la hét "gian xảo" giữa đại sảnh, cũng xem như là một cảnh tượng khá kỳ quái.

Lúc đầu Vương Nhất Bác vẫn còn hùa theo mọi người la hét, sau khi nghe đến ngày nghỉ lễ của bọn họ, nụ cười trên môi bỗng nhiên cứng đờ.

Ngày 5... tháng 10. Là ngày 5 tháng Mười.

Sinh nhật của Tiêu Chiến, là ngày mai!

Kể từ lúc Vương Nhất Bác bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu toàn quốc này, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt hết vào việc luyện tập, vậy nên đã quẳng chuyện này ra sau đầu chẳng mảy may nhớ tới.

Tiêu rồi!

Hắn trộm liếc nhìn Tiêu Chiến ở bên cạnh không phát giác được chuyện gì, cứ mải miết ngồi xem náo nhiệt đến là vui vẻ, trong lòng chột dạ, hắn lặng lẽ nhét một xiên que nướng rắc đầy bột ớt vào đôi bàn tay đang điên cuồng vỗ tay của Tiêu Chiến, còn mình vừa nhai nuốt một miếng thịt lại uống một hớp bia, gấp rút suy nghĩ kế sách.

"Lần này chúng ta phải cảm ơn Nhất Bác và Chiến Chiến!" Anh Hiên tự giải vây cho mình, chuyển chủ đề sang cho Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, "Màn solo ở cuối bài của Nhất Bác khá ấn tượng, nhất định là đã kiếm thêm không ít điểm, may mắn hơn là Nhất Bác đã đưa Chiến Chiến đến đây, giúp chúng ta ghi hình lại từ đầu đến cuối, lúc quay về cũng có tư liệu để xem, luyện tập có lẽ nhờ đó cũng sẽ thuận tiện hơn."

"A.... Không cần phải khách sáo... chuyện nên làm mà...." Bỗng nhiên chủ đề nhảy đến chỗ mình cũng có chút không thoải mái lắm. Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang thất thần suy nghĩ gì đó mà chẳng chịu lên tiếng, chỉ đành tự mình cố gắng đáp chuyện mọi người.

Nghe thấy phía Tiêu Chiến ở bên bỗng lên tiếng, Vương Nhất Bác lúc này mới bừng tỉnh, cố nhớ xem lúc nãy anh Hiên đã nói gì, hắn liền vội vã đứng dậy trợ giúp Tiêu Chiến.

"Em mời mọi người một ly ạ!" Vương Nhất Bác cầm cốc đầy, nâng lên.

"Được! Cạn ly!" Đàn ông thì luôn thích ngang tàng, vì thế mọi người sôi nổi hưởng ứng, một hơi cạn sạch.

"Còn anh Chiến nữa! Anh Chiến cũng phải một ly!"

Tiêu Chiến thấy khó mà lui, "Anh..."

"Tửu lượng của anh ấy không nhiều lắm, em thay anh ấy!" Vương Nhất Bác tiếp tục đổ đầy ly, chưa đợi mọi người nói lời nào thì đã cạn sạch ly thứ hai.

"Ái chà chà..."

"Ôi chao..."

Âm thanh cảm thán liên tiếp vang lên.

Ngược lại, mọi người cũng không tiếp tục ăn hiếp Tiêu Chiến nữa, người một nhà, ai uống mà chẳng được? Vì thế, mọi người vừa lắc đầu vừa làm theo Vương Nhất Bác uống cạn ly thứ hai.

Bạn bè cùng chơi chung với nhau cũng chẳng cần nghiêm túc đến thế, vậy nên về sau cũng chẳng có ai nói đến chuyện văn hóa bàn nhậu nữa cả, lúc nào muốn uống thì sẽ cụng ly người nọ rồi uống hai hớp, không muốn uống nữa thì sẽ đi tìm nước ngọt cho mình. Vương Nhất Bác vốn định lấy cốc bia của Tiêu Chiến đi, song anh lại cản hắn lại, bảo rằng khó lắm mới có dịp gặp gỡ, anh cũng muốn uống một chút. Vương Nhất Bác chỉ có thể để lại, nhưng cũng đi tìm một chiếc ly không, rót coca vào cho anh, dặn dò anh uống bia ít thôi, uống nước ngọt này. Tiêu Chiến vui vẻ xoa xoa gương mặt Vương Nhất Bác, bảo rằng "cảm ơn em nha, Vương Nhất Bác, anh biết rồi, em cũng uống ít thôi."

Vốn hắn còn muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến cả buổi tiệc, thế nhưng anh lại đẩy hắn vào đám đông.

"Em đi chơi đi! Ngồi ở đây làm gì?"

"Không phải, vậy anh..."

"Anh lười di chuyển lắm, anh ngồi đây chơi là được rồi, cần gì thì sẽ gọi em, em cứ đi chơi đi!"

"Nhưng mà..."

"Mau đi đi! Khó lắm mới có dịp mà!"

"Dạ...Nếu anh muốn quay về thì gọi em nhé."

"Ừ."

....

Vương Nhất Bác tuy đã rời đi rồi nhưng lòng vẫn không yên, cứ chốc chốc quay đầu nhìn về phía anh những mấy lần, Tiêu Chiến mỉm cười xua xua tay, mình là con nít hay sao mà còn sợ ngồi đây một mình thì sẽ lạc chứ.

Song, chỉ chốc lát sau Vương Nhất Bác đã tụ tập cùng đám anh em ca hát, chơi bài, đánh bóng bàn vô cùng náo nhiệt, huấn luyện cực khổ mấy ngày qua đã chèn ép bọn họ rất nhiều rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể bung xõa thỏa thuê.

Tiêu Chiến ngồi một bên cũng không nhàm chán gì, anh chỉ cần ngồi quan sát nhóm thanh niên bừng bừng sức sống này cũng đủ để lấy làm tư liệu cho những câu chuyện của anh rồi. Lát sau, một vài người không ưa náo nhiệt hoặc là chơi mệt rồi cũng tìm đến Tiêu Chiến tán gẫu, thế nên Tiêu Chiến cũng không ngăn được mà uống thêm mấy ly, cả một đêm trôi qua vô cùng nhộn nhịp, thích thú.

Vào lúc Tiêu Chiến bắt đầu chìm đắm trong men say thì đám thanh niên bên kia không biết tự lúc nào chơi trò oẳn tù tì uống bia, bọn họ cứ hi hi ha ha ầm ĩ hết cả lên. Bọn họ uống đến mức đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thế nên anh Hiên đành phải đi cùng với Vương Nhất Bác đến chỗ mấy người anh em vẫn còn tỉnh táo ở bên phía Tiêu Chiến, bọn họ lần lượt lôi lôi kéo kéo từng người lên giường nằm ngủ.

Anh Hiên hỏi Vương Nhất Bác hai người họ sẽ ngủ ở đâu, Vương Nhất Bác liền liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, anh lúc này chỉ có thể mềm nhũn dán lên người Vương Nhất Bác, hắn ôm lấy chiếc eo nhỏ của anh, ánh mắt đăm đăm.

"Tụi mình về khách sạn ngủ nha?" Vương Nhất Bác cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.

"Vương Nhất Bác, mặt của em, sao lại đỏ như thế?" Tiêu Chiến ngẩng đầu, đột nhiên từng câu từng chữ ngắt quãng, hỏi hắn.

Vương Nhất Bác ngây ngốc.

Quả thực hắn đã uống không ít, song giọng điệu của người nọ lúc bấy giờ mới là vấn đề.

"Em uống say rồi đúng không?" Tiêu Chiến tiếp tục hỏi, anh muốn đứng thẳng người dậy, kết quả là đầu óc trở nên choáng váng, vẫn là Vương Nhất Bác đưa tay ra đỡ lấy anh.

"Em uống say rồi! Em đứng cũng không vững! Mặt còn đỏ nữa!" Tiêu Chiến cất giọng một cách hùng hồn.

Anh Hiên nhịn không được mà bật cười.

Đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến như thế, hắn vội vàng xốc người anh dậy dìu anh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, xác nhận tình hình của anh lúc này.

"Tiêu Chiến, anh đã uống bao nhiêu lon thế?"

"Ừ~ Đã uống!" Tiêu Chiến ra sức gật đầu.

"Em hỏi anh đã uống bao nhiêu?"

"Nhiều lắm á, rất rất rất nhiều luôn!" Tiêu Chiến suy tư ngẫm nghĩ, cảm thấy mình đếm không xuể, hai hàng lông mày chau lại có chút ảo não, "Anh hong nhớ rõ, anh khát, thì uống, rồi lại khát..."

Thật sự là đã uống không ít.... Vương Nhất Bác hoảng hốt. Hắn nhìn quanh vị trí Tiêu Chiến lúc này ngồi, liền chỉ thấy 2 lon bia rỗng tuếch.

Hả, chỉ nhiêu đây?

Vương Nhất Bác lại nhìn sang ly coca hắn đưa cho Tiêu Chiến, bên trong còn lại một nửa, bọt khí bên trên cũng sớm bay mất rồi.

Có vẻ là chẳng uống coca được bao nhiêu, hoàn toàn là bia.

Lúc này anh Hiên cầm một cốc nước mật ong đưa đến, Vương Nhất Bác nói cảm ơn với anh, rồi cho Tiêu Chiến uống từng ngụm, từng ngụm.

"Không thì tụi em ở lại đây ngủ đi." Anh Hiên đề nghị.

Vương Nhất Bác nghĩ với tình trạng của Tiêu Chiến như vậy thì phỏng chừng cũng không thể chống đỡ để quay về được, vậy nên liền nhỏ giọng hỏi anh, "Hôm nay chúng ta ngủ ở đây có được không?"

"Ức....?" Tiêu Chiến đã bắt đầu buồn ngủ, liền nấc lên một hơi có chút mềm mại, ngọt ngào, "Không đâu, anh muốn đi về!"

"Nhưng mà bây giờ anh đi không vững nữa mà?" Vương Nhất Bác hòa nhã thương lượng với anh, "Tối nay tụi mình ngủ lại đây, sáng sớm mai liền đi về, nha?"

"Đi về! Về đó ngủ cơ!" Vương Nhất Bác ôm cơ thể nặng nề của anh đứng lên, Tiêu Chiến liền bắt đầu vùng vẫy, "Anh, anh muốn vẽ tranh, laptop, ipad, đều ở khách sạn...Hức."

Anh Hiên lại tiếp tục không thể nhịn cười. Vương Nhất Bác ngượng ngùng đưa mắt nhìn anh cầu cứu, song anh Hiên lại ý tứ chuồn đi mất.

"Anh muốn về, đi về!" Tiêu Chiến cau mày tỏ vẻ không vui, "Đi về!"

Vương Nhất Bác chỉ biết xin hàng, "Được, đi về nào, đi."

Hắn nhẹ nhàng nâng Tiêu Chiến lên, chào tạm biệt với anh Hiên, hắn để một tay của Tiêu Chiến khoác lên vai mình, chầm chậm cất bước. Tiêu Chiến bước nặng bước nhẹ rời đi, vừa đi vừa liên miên nói mình muốn vẽ tranh, muốn nộp bản thảo đúng hẹn, nửa đường còn đấm đấm Vương Nhất Bác, "Sao em lại uống nhiều như vậy hả, đến đi đường cũng đi không thẳng nữa?"

Vương Nhất Bác: ........

....

Lên xe, Tiêu Chiến chớp mắt liền chìm vào giấc ngủ, anh tựa người lên ghế, cả người lắc lư theo xe, miệng vẫn còn bất mãn mà lầm bà lầm bầm. Vương Nhất Bác kéo anh dựa vào người mình, lúc này hai hàng lông mày của Tiêu Chiến mới giãn ra. Vương Nhất Bác lại kéo tay anh đặt lên đầu gối của mình, còn tay mình nắm gọn lấy bàn tay anh, tựa như phản xạ có điều kiện, anh vô thức lật ngược bàn tay mình lại, đan vào, nắm lấy bàn tay hắn. Trong lòng Vương Nhất Bác vô cùng mãn nguyện, hắn bỗng nhiên rất muốn ôm trọn lấy anh vào lòng.

Tiêu Chiến nắm tay hắn, lại bắt đầu thầm thì gì đấy. Vương Nhất Bác ghé sát lỗ tai tới, lại nghe thấy Tiêu Chiến chỉ lặp lại mỗi một câu.

"Vương Nhất Bác....xin lỗi em nha...anh đến trễ rồi...xin lỗi em...."

Có lẽ là rượu làm choáng não rồi, nên Vương Nhất Bác lúc này mới cực kỳ muốn hôn anh.

...

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa khách sạn.

"Đến rồi, bảo bảo." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi anh.

"Hưm?"

"Đến khách sạn rồi."

"Khách sạn?" Tiêu Chiến ngủ được một giấc thế nên cũng tỉnh rượu hơn hẳn, dường như anh hoàn toàn quên mất chuyện mình náo loạn lúc ban nãy, nhìn biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang cạn lời của Vương Nhất Bác, chỉ có thể giả vờ là mình còn nhớ, "Ồ, ồ đúng rồi, đi về, về tới rồi."

"Có thể đi được không?" Vương Nhất Bác không an tâm.

"Được mà." Tiêu Chiến đáp lại một cách hiển nhiên, tự mình chui ra khỏi xe, đi đứng vẫn gần như là ổn định.

Trong khi đó Vương Nhất Bác lại ở một bên hồi hộp, lóng ngóng muốn đưa tay ra đỡ anh, không dám rời đi, cứ như vậy một đường đi về phòng.

...

"Anh nghỉ ngơi đi, em đi tắm rửa trước." Dìu Tiêu Chiến ngồi xuống giường, Vương Nhất Bác lấy nước vừa đun ấm đem tới đặt bên cạnh anh, sau đó đi vào nhà tắm.

Tiêu Chiến ngồi đó ngơ ngác, lát sau liền nghe thấy tiếng xả nước.

...

Mấy ngày qua anh cứ nghĩ mãi về một chuyện.

Lúc chui vào xe taxi, dựa người lên người Vương Nhất Bác, ý nghĩ này càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Lúc này lại vừa khéo có hơi men, trong phút chốc liền khó mà kiềm nén kích động.

Anh ngửa đầu uống hết ly nước ấm, mấy ngón tay siết chặt ly thủy tinh khiến nó trở nên hơi mờ đục, cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm, đặt ly nước xuống.

...

Vương Nhất Bác vừa tắm vừa tập trung suy nghĩ xem nên chuẩn bị sinh nhật cho Tiêu Chiến như thế nào, bỗng nhiên tiếng mở cửa đột ngột khiến hắn giật mình.

"Anh Chiến? Sao anh lại vào đây....Này!"

Tiêu Chiến cởi bỏ y phục đi vào phòng tắm, đột nhiên quỳ xuống trước người hắn.

"Anh Chiến! Anh..."

.

Tiêu Chiến quỳ trên miếng thảm lót dưới sàn nhà tắm, miệng ngậm lấy dương vật to lớn của Vương Nhất Bác.

Đôi mắt của anh bị hơi nước nóng làm cho mông lung, mơ hồ, anh tỏ vẻ ngây ngô ngước mắt lên nhìn, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nuốt nước miếng.

Chuyện này, cũng quá đáng lắm rồi...

Côn thịt trong miệng Tiêu Chiến lúc này lại lớn thêm một vòng, khiến cho động tác của anh càng thêm khó nhằn. Tiêu Chiến cẩn thận để không bị cạ vào răng, chầm chậm liếm mút, cũng chẳng biết học từ chỗ nào, bàn tay còn vuốt ve hai túi nang của hắn.

Vương Nhất Bác lấy tay đẩy bả vai của Tiêu Chiến để anh buông ra, song Tiêu Chiến chỉ khẽ chau mày, rồi lại tiếp tục kiên trì làm chuyện của mình, Vương Nhất Bác cũng chẳng còn sức lực nào để vùng vẫy nữa.

Chỉ biết nhắm hai mắt lại kiên trì nhẫn nhịn.

Nhiệt độ hâm hấp trong nhà tắm dường như đốt lên hơi men say ngà ngà giữa bọn họ.

...

Tiêu Chiến ở dưới thân đang cố gắng phun ra nuốt vào, Vương Nhất Bác cũng sướng đến mức nhịn không được mà đưa tay ra sau gáy anh chậm rãi di chuyển, hắn thúc vào cổ họng của Tiêu Chiến thật sâu mấy lần khiến cho anh phải thốt lên âm thanh ê a có chút khó chịu, điều đó lại càng khiến Vương Nhất Bác khó mà ngừng được, cơn hưng phấn cũng dâng cao.

Không biết đã kiên trì trong bao lâu, trước lúc Vương Nhất Bác đạt tới cao trào đã mau chóng rút côn thịt của mình ra, phóng thích lên nền nhà.

Tiêu Chiến quỳ lâu đến mức chân đã tê dại, được Vương Nhất Bác dùng hết sức mình ôm hai cánh tay anh nhấc bổng lên. Vương Nhất Bác vì xót xa anh mà xoa xoa vết ửng đỏ trên đầu gối, giọng điệu như oán trách mà hỏi anh, "Hôm nay anh làm sao thế?"

Đôi mắt anh ngập nước ướt át, hai bên đầu gối đau đến mức nhe răng, lúc mở miệng cất lời mới cảm nhận được âm thanh khàn khàn của mình, hai cẳng chân cũng tê dại, anh nhỏ giọng uất ức nói, "Mệt quá đi."

Giọng điệu này lại khiến cho bên dưới của Vương Nhất Bác dâng trào mãnh liệt.

"Anh..." Vương Nhất Bác còn muốn nói cái gì đấy, lại bị Tiêu Chiến kéo đứng dậy, anh lấy tay hắn sờ đến phía sau mình.

"Đã lâu lắm rồi em chưa đến thăm nơi này đó."

"Không khó chịu sao."

"Mau lên nào."

Mặc dù chẳng biết tại sao đêm nay Tiêu Chiến lại nhiệt tình đến thế, song nếu người đã mời gọi hắn đến vậy, Vương Nhất Bác cũng thực sự đã phải kiềm nén rất lâu rồi, hiển nhiên lúc này sẽ chẳng có lý do nào để cự tuyệt.

Hắn mạnh mẽ tóm lấy người Tiêu Chiến xoay anh áp lên tường, vỗ một cái thật kêu lên cánh mông của Tiêu Chiến.

"Vểnh lên nào."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn làm theo, sống lưng hòa với hai cánh mông ưỡn lên tạo thành độ cong mê người.

Vương Nhất Bác cúi người, ghé sát bên tai anh, hơi thở hắn quẩn quanh, hắn nói, "Phòng tắm không có gel bôi trơn, anh chịu chút nha."

Tiêu Chiến dường như bỏ ngoài tai lời hắn, bờ mông càng lúc càng nâng cao.

Ngón tay mát lạnh vừa mới tiến vào, Tiêu Chiến liền phát ra tiếng rên rỉ ngọt lịm, bờ mông lại không chịu được mà hơi rụt lại.

Một bên tay còn lại của Vương Nhất Bác đặt trên cánh mông của Tiêu Chiến, hắn tiếp tục ra tay vỗ một cái, cánh mông mềm mại, đầy thịt cũng rung động theo lực tay của hắn, "Lên nữa!"

Tiêu Chiến khe khẽ rên, tựa như muốn thể hiện sự bất mãn.

Vương Nhất Bác một bên thì cẩn thận mở rộng cái lỗ nhỏ, một bên thì cắn nhẹ lên vành tai anh, "Phải chuẩn bị thật kỹ, nếu không anh sẽ đau đó."

Đợi đến khi Vương Nhất Bác chậm rãi nhét được vào ba ngón tay, Tiêu Chiến lắc lắc cái mông, chạm vào bộ phận bên dưới kia của Vương Nhất Bác, "...Ưm, được rồi mà, mau lên..."

Vương Nhất Bác bị quyến rũ đến nỗi phải cắn môi kiềm chế, bàn tay to lớn của hắn ôm lấy một bên mông anh, thớ thịt mềm tràn ra qua từng kẽ hở ngón tay, hắn đỡ lấy eo anh, chậm rãi tiến vào.

...

"Hức...." Lúc ban đầu vẫn có chút khó chịu, khiến cho Tiêu Chiến thoáng vùng vẫy muốn cự tuyệt, đợi sau khi Vương Nhất Bác chậm rãi đâm vào rút ra mấy lần, Tiêu Chiến mới dần tìm được cảm giác sung sướng, từng đợt từng đợt tấn công của Vương Nhất Bác khiến anh thốt lên mấy tiếng rên rỉ êm tai.

Anh muốn thỏa mãn cậu bé bên dưới của mình, bàn tay vừa chạm tới nó liền bị Vương Nhất Bác đánh lui, "Không cho động."

"Anh cứ rên đi." Bàn tay của Vương Nhất Bác lần tới phía trước của anh, xoa nắn hai điểm đỏ hồng trước ngực. Hai người cùng đạt tới khoái cảm cao trào, đồng thời xuất ra, Vương Nhất Bác bắn lên hõm eo quyến rũ của Tiêu Chiến.

...

Hơi nóng hun khắp căn phòng, hô hấp dồn dập.

Lúc Vương Nhất Bác lui ra, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy trống rỗng, cả thân người mềm nhũn dựa vào người hắn, nũng nịu để hắn ôm lấy mình. Hai người lại ở trong nhà tắm làm tiếp một lần nữa.

Cuối cùng, Tiêu Chiến bị dày vò đến đứng không vững, Vương Nhất Bác thận trọng đỡ lấy anh, giúp anh vệ sinh sạch sẽ. Vừa rửa, vừa xoa, khiến cho phần thân dưới lại rục rịch phản ứng, hơn nữa Tiêu Chiến cũng chưa được thỏa mãn hoàn toàn. Hai người qua loa lau người, quấn quýt lấy nhau, lảo đảo ngả lên giường.

Ánh đèn mờ ảo, bầu không khí tràn ngập dục vọng. Đèn tắt, chỉ còn lại chút vệt sáng vàng hư vô. Chiếc giường lớn được hai người ghép lại vào lúc này dường như tương thích đến lạ, trong căn phòng phảng phất mùi hương gợi cảm, khiến cho hormone con người ta bị kích thích, có lẽ bởi vì lúc nãy Tiêu Chiến đã tự chuẩn bị trước khi bước vào phòng tắm rồi, cảnh tượng này so với tưởng tượng của Vương Nhất Bác không khác một chút nào.

"Anh muốn nhìn thấy em..." Trong lúc Vương Nhất Bác đang vuốt ve nhào nặn cánh mộng của Tiêu Chiến, anh nhỏ giọng nỉ non. Vương Nhất Bác chỉ biết xoay người anh lại, vừa tách mở hai cẳng chân của anh, tiến vào, vừa nhịn không được mà cúi xuống, mút lấy đôi môi anh.

...

Hai người đã phải kiềm nén rất lâu, cuối cùng, trong đêm nay, họ đã làm vô cùng sảng khoái, chỉ có Vương Nhất Bác ăn khổ, một người lại phải tắm rửa cho hai người hẳn bốn lần.

Một đêm diễm tình.

_TBC_

Hem biết các bạn có mãn nhãn không chứ sau mấy lần mừng hụt thì chap này tui dzui lắm :>>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com