TruyenHHH.com

Bjyx Edit Co The Den Nha Anh An Com Ke Duoc Khong

Sau khi đã trở về phòng của mình Vương Nhất Bác vẫn có một loại cảm giác không chân thực.

Trong nhà không bật điều hòa, nên cảm giác bí bách trong không gian khiến con người ta khó chịu, đèn cũng không mở, lạnh lẽo, tịch mịch, toàn bộ sự cô độc đó đều hắt cả lên người hắn.

.

Năm phút trước hắn còn đang ngồi chơi nhà Tiêu Chiến.

Dù căn phòng ấy đối với hắn còn xa lạ nhưng lại ngập tràn cảm giác ấm cúng của một gia đình. Ngày trước Vương Nhất Bác ở trong ktx nhà trường, anh em bạn bè mỗi ngày đều cười nói rộn ràng, không một hôm nào ktx được yên tĩnh. Song, hắn lại cảm nhận được một điều gì đó khác lạ khi đến nhà Tiêu Chiến, một cảm giác thoải mái, an yên tựa như khi được về nhà vậy.

Lúc này hắn đã không còn muộn phiền bởi chuyện đã xảy ra ở trường vũ đạo nữa, toàn bộ tâm trí hắn chỉ còn lại khung cảnh thưởng thức bữa cơm lúc ban nãy.

Tại sao nhà của Tiêu Chiến lại cho khiến người ta lưu luyến thế nhỉ? Trong lòng Vương Nhất Bác ngứa ngáy khó tả, giống như có một bộ vuốt mèo từ đâu xuất hiện mà khều khều hắn.

.

Có điều chẳng mấy chốc hắn cũng không còn thời gian để mà quan tâm tới vấn đề này nữa. Cuối tuần, lịch dạy của hắn trải đều từ sáng đến tối, trong đầu hắn chỉ văng vẳng tiếng nhạc đệm cùng âm thanh nhịp phách mà thôi, nhảy đến mức bắp đùi cũng muốn rã rời, mấy chai nước uống xong bị giẫm bẹp, chất đống cao quá nửa thùng rác.

Trong giờ nghỉ trưa, mấy thầy cô hôm trước có mặt lúc sự việc xảy ra cũng đi đến hỏi thăm hắn, mấy lời mà mẹ Thần Thần đã nói lúc ấy quả thật có phần quá đáng, bất kể là đối với mảng nghệ thuật vũ đạo này, hay là đối với cá nhân Vương Nhất Bác đều vô cùng khó nghe, khiến người khác không nói nên lời, tối hôm ấy bọn họ ầm ĩ ở trong nhóm chat một lúc lâu, ngược lại đương sự Vương Nhất Bác lại được nhà hàng xóm chăm sóc tận tình nên chẳng thể nào nhìn thấy được.

Ngày thường biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác bất luận có chuyện gì cũng rất hiếm khi thay đổi, hắn bình đạm cảm ơn ý tốt của mọi người, lại nhớ đến lời nói hôm ấy của Tiêu Chiến, "Chuyện này có ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của em đối với vũ đạo không?"

Mặc dù công việc của hắn phải giải quyết rất nhiều chuyện không liên quan đến vũ đạo là thật, thế nhưng ở trường có đồng nghiệp quan tâm đến hắn, có rất nhiều rất nhiều những cô cậu nhỏ vô cùng đáng yêu, hơn nữa phòng luyện tập rộng rãi, thoải mái vô cùng song song đó còn là cơ hội tìm việc trong thời buổi này vô cùng khó khăn, vậy nên đối với ngọn lửa nhiệt huyết của hắn đối với vũ đạo sẽ không dễ dàng mà bị dập tắt được.

.

Buổi tối, trên đường về nhà, Vương Nhất Bác hứng khởi vô cùng, lúc bước ra khỏi thang máy, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn cánh cửa nhà Tiêu Chiến.

Ánh đèn điện hắt ra từ trong nhà vẫn sáng rực và dịu dàng như ngày hôm ấy. Lúc này Kiên Quả có đang ở bên cạnh Tiêu Chiến không nhỉ? Tiêu Chiến vẫn đang làm việc sao? Lần trước vẫn chưa kịp tham qua nhà anh, không biết phòng làm việc của Tiêu Chiến sẽ trông như thế nào nhỉ?

Hôm nay anh ấy đặt thức ăn bên ngoài, hay nấu cơm ở nhà nhỉ?

Vương Nhất Bác bỗng thấy nhớ cái mùi vị thơm nồng của món thịt trụng Tứ Xuyên.

.

Mãi đến thứ hai, khi Vương Nhất Bác đến vũ đoàn Vũ Nguyệt, hắn cuối cùng mới có thể thả lỏng được một hơi.

Tháng năm ấy, lúc thành phố diễn ra trận so tài giữa những con người đam mê nhiệt huyết với nhảy đường phố, lần đầu tiên vũ đoàn Vũ Nguyệt tham gia thi đấu, thành công tiến vào vòng bán kết. Đêm trước trận đấu quản lý đột nhiên biến mất, sau đó lại quay về với khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, gã nói với bọn họ cứ yên tâm, không cần phải lo lắng gì về trận đấu cả, cả bọn cũng chẳng hiểu mô tê gì. Ngày thi đấu thứ hai kết thúc, Vũ Nguyệt hoàn toàn không nằm trong bảng xếp hạng, thế mà lại nhận được giải thưởng vô cớ "Vũ đoàn được yêu thích nhất", không được cúp, lại được tiền.

Mọi người hiển nhiên không hề thoải mái, anh Hiên trực tiếp đi gặp ban tổ chức chất vấn, gã quản lý chỉ biết đánh trống lảng sang chuyện khác, cuối cùng chuyện chẳng đi tới đâu, cả đội đều cảm thấy hụt hẫng.

Giải đấu năm đó Vương Nhất Bác không tham gia, lúc đó hắn vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán với kỳ bảo vệ luận văn tốt nghiệp, chưa khiến anh em bạn bè trong nhóm lo lắng thay cho hắn đã là may mắn lắm rồi. Khi hắn nghe mọi người nói nhận về "giải thưởng vô dụng" kia, hắn như muốn bốc hỏa chạy đi làm rõ sự việc, anh em ngăn cản hắn lại, nói với hắn mọi người cũng đã thử hết mọi cách rồi. Thi đấu ngoài kia có rất nhiều, không nhất thiết phải giằng co với trận đấu lần này như vậy.

Vương Nhất Bác tức giận đá một cước vào ghế xoay khiến nó lăn bánh chạy cả một đoạn. Hai bên lông mày hắn chau lại, bảo rằng nhất định trận kế tiếp hắn sẽ tham gia, cả đội điên cuồng tập luyện, nâng cao thực lực của vũ đoàn khiến người khác không thể phủ nhận được.

Làm việc ở Đạo Chi Dữ hắn luôn phải lên lớp giảng dạy cho người khác, thế nhưng ở Vũ Nguyệt hầu hết thời gian đều luyện tập cùng mọi người, Vương Nhất Bác cảm thấy có lẽ hắn, khi ở Vũ Nguyệt, mới có được nhiều sức sống của tuổi trẻ như vậy, tựa như khi luyện tập hắn lại một lần nữa tìm về được linh hồn của chính mình, dù cho mồ hôi đầm đìa cũng cảm thấy không biết mệt là gì.

Lúc mọi người ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi lấy lại sức, bỗng nhiên điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn gửi đến từ wechat, cùng lúc đó người vắng mặt luyện tập từ nãy đến giờ, anh Hiên, lại đẩy cửa bước vô, anh lắc lắc cái điện thoại trong tay nói với mọi người, "Đã ghi danh vào giải đấu tháng mười tới, còn ba tháng nữa, mọi người cố gắng lên!"

"Vâng!" Dù rằng cả bọn đều đang nằm ngả nghiêng trên đất, thế nhưng khí thế thì vẫn phải có, hô đến rung trời chuyển đất, đến mức trần nhà dường như cũng phải rung lên.

.

Mọi người vỗ tay rầm rầm, trong tiếng vỗ tay còn hô lên mấy câu khí thế "lật ngược tình thế", anh Hiên đứng cao hơn bọn họ, liếc nhìn một lượt, trông thấy Văn ngồi một bên, không buồn đếm xỉa gì.

"A Văn, đang nghĩ gì đấy?" Anh Hiên hỏi một câu, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang. A Văn liền bị dọa cho giật mình, phản ứng đầu tiên là lắc đầu, "Không, không có chuyện gì hết ạ..."

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh A Văn, A Văn là đàn anh ở trường đại học của Vương Nhất Bác, chính A Văn là người đã kéo Vương Nhất Bác gia nhập vào Vũ Nguyệt. Hắn dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người A Văn, "Sao vậy anh Văn, xảy ra chuyện gì à?"

Toàn bộ ánh mắt của người trong đoàn đều rơi trên người y. Toàn bộ các anh em đều là người ăn ngay nói thẳng, A Văn không chịu được thúc giục, chẳng được mấy câu y đã giơ tay đầu hàng, bình thường y rất tùy tiện nhưng lúc này đây lại ấp a ấp úng đến lạ, "Tớ... Tớ gần đây đang để ý một cô gái, muốn theo đuổi cô ấy, hôm qua vừa mới hẹn cô ấy đi ăn..."

Vừa nghe thấy có chuyện để hóng mọi người càng hăng hái hơn, cũng không buồn để ý xem giải đấu này được tổ chức ở Bắc Thượng Quảng hay là Giang Chiết Hải, tất cả đều vây quanh A Văn, hơi nóng bỗng nhiên ầm ập tràn tới khiến cho Vương Nhất Bác nhịn không được phải lùi về phía sau.

Dưới sự bức cung gay gắt của mọi người, A Văn mới đỏ mặt kể lại toàn bộ câu chuyện.

.

Y quen biết cô gái kia trên đường đi về nhà, lúc bước ra khỏi tàu điện ngầm, đồ trang sức của cô gái rơi ra từ trong balo, y nhặt lên đưa cho cô ấy, từ đó hai người bắt đầu nói chuyện quen biết nhau. Trùng hợp là hai người ở cùng một khu chung cư, ở hai tòa nhà gần nhau. Hai người thêm wechat của nhau, cũng trò chuyện hàn huyên đôi lần. Cô gái ấy là một người làm công ăn lương bình thường, gánh nặng công việc cũng không đến mức khiến cô khủng hoảng, tính tình hoạt bát lại đáng yêu. Cô ấy cũng khá có hứng thú đối với thể loại nhảy đường phố, trước đây cũng đã từng học nhảy hai năm, cũng rất kính trọng nghề dancer của A Văn. Từ lúc biết được nhà của hai người ở gần nhau như thế, dường như thỉnh thoảng sẽ hay ngẫu nhiên chạm mặt cô ấy lúc đi làm hoặc trở về, có lúc cũng sẽ đứng lại hàn huyên đôi ba câu, thường xuyên qua lại như thế, A Văn liền có cảm tình với cô, hôm qua y gom đủ dũng khí mời cô nàng dùng bữa với mình.

Vương Nhất Bác nóng đến khó chịu, nghe được chữ nọ xọ chữ kia, chỉ nghe thấy mấy chữ ăn cơm, liền thuận miệng hỏi một câu, "Ăn ở đâu? Ở nhà à?"

A Văn liền trở tay đập hắn một cái, "Ở ngoài! Anh làm gì biết nấu cơm!"

Mấy anh em xung quanh cũng phì cười, "Nhất Bác, cậu nhảy xong ngốc luôn rồi hả, cô nam quả nữ ở chung một phòng hả, cậu đang đùa cái gì vậy trời!"

Vương Nhất Bác tự động ghép chuyện hắn đi đến nhà Tiêu Chiến ăn cơm, ngây ra một lát.

Hắn cười cười gãi đầu. Mấy anh em khác tiếp tục hóng chuyện.

"Anh cảm thấy cô ấy rất tốt hả?

"Ừm... Anh cảm thấy siêu tốt luôn."

"Cô ấy tốt chỗ nào?"

"Thì, rất xinh đẹp nè, tính cách cũng tốt, cũng rất hợp tính nhau, còn quan tâm anh làm việc thế này có mệt không."

"Cậu có thích cô ấy không?"

"Thích..."

"Làm sao cậu biết?"

"Thì, thì là lúc nào cũng nhớ tới cô ấy, rảnh một chút liền muốn nhắn tin nói chuyện với cô ấy, còn..."

"Còn gì nữa nói lẹ lên nào!"

"Thì mỗi lần đi làm sẽ thường xuyên, thường xuyên đứng chờ dưới lầu nhà cổ lâu hơn một chút, xem thử xem cổ đã đi hay chưa..."

"Ôiii..." Anh em bọn họ đều tỏ vẻ chán ghét, rồi lại tiếp tục trêu chọc y.

"Tiến tới đi chứ A Văn! Là đàn ông không thể không được!"

"Hẹn cô ấy đi! Hẹn cổ đi chơi!"

"Cậu thăm dò cô ấy xem! Xem thử cô ấy có ý với cậu không!"

"Anh có cần huynh đệ bọn em giúp đỡ thì cứ việc nói! Chỉ cần anh lên tiếng, tụi em không thể chối từ!"

Mọi người miệng năm miệng mười nhao nhao đề xuất ý kiến, chỉ có anh Hiên là người từng trải, cất lời, "Cậu phải xem cô ấy thích cái gì, hoặc là sở thích chung của hai người là gì."

Lời anh nói rất có đạo lý khiến cho mọi người càng thêm oanh tạc.

"Không phải cô ấy thích nhảy đường phố sao? Đưa cổ đến đây chơi!"

"Khùng quá đi, dẫn cô ấy đến để ngửi mùi mồ hôi à!"

"Hay là dẫn cô ấy đến lúc tụi mình đứng lớp ấy?"

"Người ta không có rảnh để đến đây học! Nhóc nói cứ như là muốn lừa tiền cổ vậy đó!"

"Mời cô ấy đến xem trận thi đấu đi?"

"Tháng Mười lận đại ca ơi, đến lúc đó mọi chuyện cũng đã nguội rồi."

"Đến mấy buổi trình diễn cho thương nghiệp thì sao?"

"Cái đó nhiều hoạt động quá, để người ta ngồi đợi chỉ để xem một màn nhảy thì không đáng!"

"Xem nhảy cũng không được rồi, mau nghĩ cách khác xem!"

"Vậy thì lại mời cô ấy đi ăn đi!"

.

Phòng tập nhốn nháo cả buổi trời, vô cùng ầm ĩ.

Vương Nhất Bác xoay người đi, không tham gia vào nữa, hắn nghe được mấy lời của A Văn thì trong đầu toàn là hình ảnh Tiêu Chiến ngày hôm ấy mời hắn đến ăn cơm.

Từ ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến, dường như hắn chẳng có cách nào để quên đi được hình bóng anh.

Bởi vì tính chất công việc khác nhau, thế nên hai người bọn họ về cơ bản sẽ chẳng gặp được nhau, thế nhưng vô tình gặp được một lần, Vương Nhất Bác liền nghĩ đến lần gặp tiếp theo.

Trùng hợp thay, cái "lần gặp tiếp theo" này mỗi lần đều xảy ra đúng như ý nguyện.

Thậm chí lần trước hắn còn được đến nhà Tiêu Chiến ăn cơm.

Rõ ràng chỉ mới gặp nhau chưa quá ba lần, vậy mà hắn lại mong nhớ vô cùng, bất kể là cơm Tiêu Chiến nấu, hay là bé mèo Kiên Quả của Tiêu Chiến, hoặc là căn nhà ấm áp của anh.

Vương Nhất Bác, mày đã rung động rồi.

Một giọng nói xuất phát từ đáy lòng hắn vang lên.

Tựa như viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, lay động từng đợt sóng nhấp nhô.

.

Về sau, mọi cuộc bàn luận to nhỏ của anh em Vương Nhất Bác nghe cũng chẳng thấm, hình như một vài anh em trong nhóm đã có người yêu dùng giọng điệu của người từng trải để chia sẻ chút kinh nghiệm làm cách nào để theo đuổi người ta, Vương Nhất Bác cảm thấy mấy kiểu theo đuổi con gái nhà người ta thế này chắc chắn sẽ chẳng thể áp dụng được với Tiêu Chiến, đám người nọ liên thiên một hồi nếu không cẩn thận liền sẽ biến thành một buổi khoe khoang tình cảm.

Quả nhiên, phòng tập nhảy trong chốc lát trở thành hiện trường đồ sát đám cẩu độc thân. Anh Hiên đúng lúc ra tay ngăn lại, vỗ tay bảo mọi người nhân lúc tinh thần vừa mới ghi danh thi đấu còn đang hừng hực thì hãy tranh thủ tăng cường luyện tập.

"Chiều ngày mai sẽ kết thúc sớm hơn một chút để mọi người được nghỉ ngơi, thư giãn." Anh Hiên nhìn về phía A Văn, mỉm cười, "Để mọi người dành ra được một chút thời gian sắp xếp việc riêng của mình."

Vừa khéo ngày mai là ngày mà lần trước Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến hắn có thời gian rảnh. Vương Nhất Bác ở trong lòng lặng lẽ reo hò.

.

Ba giờ chiều ngày thứ ba, mọi người được phép giải tán, các anh em trong nhóm nở nụ cười nham hiểm đưa mắt nhìn A Văn rời đi, có một vài người còn hô lớn, "Chuẩn bị cho đàng hoàng nha! Đêm nay cố lên!"

Vương Nhất Bác trong vô thức lần mò chiếc điện thoại, không biết anh Hiên tự lúc nào đã đứng kế bên hắn, khuỷu tay anh thúc vào người hắn, dọa Vương Nhất Bác sợ mất vía.

"Đang nghĩ cái gì đó?" Hai người bọn họ đứng phía sau đám đông, anh Hiên thấp giọng hỏi hắn, lẽ nào cậu cũng có chuyện gì sao?"

Vương Nhất Bác chững lại, không ngờ rằng độ bắt sóng của anh Hiên lại nhạy đến vậy, hắn nhìn anh, làm bộ bình tĩnh, "Nào có đâu, em không có, suốt ngày bận bịu dạy học, sao mà có chuyện gì được."

Anh Hiên choàng vai bá cổ hắn, cười nói, "Anh còn tưởng có thể làm được chút chuyện gì đó chứ! Cậu đó, cái tên Đường Tăng nhà cậu, cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu được chứ, anh đây nghĩ nhiều rồi." Nói rồi lại vỗ vỗ bả vai hắn, "Mấy ngày này có rảnh thì ghé bên này nhiều một chút, giúp tụi anh lên lớp, hè rồi, học viên đăng ký nhiều, bận rộn suốt ngày thôi."

Vương Nhất Bác cứng ngắc gật đầu, sợ tới mức mồ hôi lạnh cũng túa ra.

.

Sau khi chào tạm biệt mọi người ra về, tâm tình của Vương Nhất Bác không tồi, ngẩng đầu, đưa điện thoại lên chụp một tấm ảnh ánh mặt trời len lỏi xuyên qua tán cây, đăng lên vòng bạn bè, kèm thêm icon "mặt trời".

Đoạn hắn gửi tin nhắn wechat cho Tiêu Chiến, "Anh Chiến ơi, anh có ở nhà không? Hôm nay em tan làm sớm, có thể sang nhà anh ăn cơm được không?"

Tiêu Chiến có lẽ giờ này đang làm việc, không trả lời tin nhắn của hắn ngay, Vương Nhất Bác tiện tay lướt bảng tin, trông thấy lúc 2h sáng Tiêu Chiến còn đăng vòng bạn bè khóc than yêu cầu đơn hàng lần này gay gắt quá, kèm thêm một tấm ảnh hàng dài các layer nối đuôi nhau, cùng với tấm ảnh cô bé Kiên Quả ngủ say sưa bên cạnh chiếc laptop.

Quả không hổ danh là designer, tiện tay chụp một tấm liền có ngay tấm ảnh với bố cục hài hòa, xinh đẹp. Vương Nhất Bác nhấn like, bình luận thêm hai icon "like".

Đến khi tiến vào cổng chung cư, Vương Nhất Bác mới nhận được hồi âm của Tiêu Chiến, "Xin lỗi em, vừa nãy anh đang làm việc nên không nhìn thấy!" "Anh đang ở nhà, em qua đi!"

Chưa đầy hai phút Vương Nhất Bác đã nhấn chuông cửa nhà Tiêu Chiến, lúc anh mở cửa ra, trên tay vẫn còn đang cầm điện thoại, trên gương mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, viết rõ mấy chữ "sao lại nhanh thế", sau đó không tự chủ được mà nói thành lời.

Vương Nhất Bác cười nói, "Lúc anh trả lời em thì em đã đến chung cư rồi."

Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được suy nghĩ ban nãy của mình trong vô thức đã để lộ ra ngoài, hai mắt mở to, hai tay che miệng lại.

Đến khi Vương Nhất Bác ngồi vào ghế sofa, Kiên Quả nhảy lên ngửi ngửi hắn, hiển nhiên liền nhận ra sinh vật đi bằng hai chân này. Cô bé rất tự nhiên cuộn tròn bên cạnh hắn, đánh một giấc ngon lành.

Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở bên cạnh, dường như lúng túng không biết phải mở miệng như thế nào, nhìn Vương Nhất Bác, anh nói, "Đúng lúc nhà anh vừa hết thức ăn, đang định bụng hôm nay sẽ đặt thức ăn bên ngoài, em... em có để ý chuyện ăn ở ngoài không?"

Vương Nhất Bác đang vuốt ve Kiên Quả, lập tức đáp lời, "Đương nhiên là không, vốn dĩ e, đến nhà anh thế này đã làm phiền anh rồi."

Tiêu Chiến lại cuống quít xua tay, "Không có không có, có người ăn cùng anh cảm thấy rất vui! Em muốn tới lúc nào cũng được cả!"

Vương Nhất Bác cười xòa, "Dạ được, vậy hôm nay tụi mình ăn gì đây?"

Chủ đề cuộc nói chuyện được dời sang chuyện khác, Tiêu Chiến mở điện thoại lên, "Quán mỳ lúc trước anh thường hay ăn cực kỳ ngon, em có muốn ăn thử không?"

"Được ạ." Vương Nhất Bác gật đầu. Gật gật chưa được mấy cái đột nhiên hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Chiến bỗng suy sụp.

"...Sao thế?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt mếu máo nói, "Cửa tiệm đó đóng cửa rồi."

"Hả? Đóng cửa rồi?" Vương Nhất Bác ngồi cách anh khá xa, rướn người qua muốn nhìn điện thoại anh, "Không phải bây giờ mới có bốn giờ thôi sao? Sao lại không mở cửa buôn bán vậy?"

Tiêu Chiến đưa điện thoại qua trước mặt hắn, giọng điệu vô cùng đáng thương, "Không phải, nó đóng cửa luôn rồi."

"Ồ..." Vương Nhất Bác lúc này mới hiểu ra

Tiêu Chiến uất ức vô cùng, "Tại sao lúc nào cũng như thế vậy chứ! Quán mà anh thích ăn chẳng bao lâu liền đóng cửa nghỉ bán! Tiệm canh cay lúc trước cũng vậy..."

Tiêu Chiến là người Nam, lời nói ra lúc nào cũng nhu mì, dịu dàng, lúc bị tủi thân thì giọng điệu cũng kéo dài ra hơn, vô tình khiến người ta quyến luyến,

Vương Nhất Bác bất giác nuốt nước miếng.

"Thôi vậy...." Tiêu Chiến thả mình rơi tự do xuống ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Em có muốn ăn món gì không? Anh nấu cơm bây giờ vẫn kịp."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ. Hắn chỉ vừa mới chuyển tới cách đây không lâu, cũng không biết ở đây có quán nào ngon, liền đưa ra đề nghị, "Hay là ăn lẩu?"

"Được đó!" Tiêu Chiến như được rót đầy sinh khí, lập tức ngồi bật dậy, "Vừa hay để em thử vị lẩu của quê anh!" Dứt lời, anh đột nhiên nhớ tới gương mặt đỏ bừng lần trước của Vương Nhất Bác sau khi ăn xong món thịt kia, lại che miệng, chậm chạp lẩm bẩm, "Đúng rồi nhỉ, em không ăn được cay."

Vương Nhất Bác vừa định nói dối rằng không sao đâu, em có thể ăn được, Tiêu Chiến dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, vỗ đùi, "Vậy chúng ta ăn lẩu uyên ương đi! Nhà anh có nồi lẩu đó!"

Từ đầu đến cuối đều là Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác cũng không thể cãi lại được, hắn đứng dậy, "Vậy chúng ta đi mua nguyên liệu thôi."

"Hả?" Tiêu Chiến ngây ra, "Mua ở trên điện thoại là được rồi mà, tiện lắm đó."

"Đi chợ tiện hơn chứ nhỉ?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Chợ xa lắm cơ, mua đồ xong về nhà thì cũng đói muốn bẹp luôn rồi." Tiêu Chiến bĩu môi, không muốn đi cho lắm.

"Vậy siêu thị thì sao? Đồ trong siêu thị cũng tươi hơn nữa?"

"Thì đặt hàng cũng vậy mà thôi, mua đủ nhiều còn có thể miễn phí vận chuyển nữa." Tiêu Chiến không hào hứng cho lắm.

"Siêu thị nằm ngay dưới khu chung cư, chúng ta đi ra mua luôn không phải tốt sao?" Vương Nhất Bác không hiểu.

"Ừm..." Tiêu Chiến lưỡng lự. Anh không muốn đi ra ngoài cho lắm, không muốn nói chuyện với nhân viên cửa hàng cũng như thu ngân, nhưng anh cũng không muốn nói ra.

"Đi thôi! Anh suốt ngày cứ ở trong nhà, cũng phải nên đi ra ngoài dạo một vòng." Vương Nhất Bác muốn nắm lấy cổ tay anh, vươn tay ra được nửa đường lại rẽ hướng vỗ lên bả vai Tiêu Chiến.

Bởi vì không chống lại nổi sức thuyết phục của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trong lòng thầm nghĩ: Có người đi cùng ắt sẽ không căng thẳng lắm đâu nhỉ, quyết tâm cao độ, anh cũng đứng dậy, "Được, đi thôi!"

_TBC_

Bạn thỏ này có hơi nhát tiếp xúc với xã hội ấy, nhưng mà cứ bị đáng yêu :>>

Mí bạn đọc xong ngủ ngon nha~ Chúc mấy bạn có một tuần vui vẻ nạ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com