TruyenHHH.com

Bjyx Edit Ai Tinh Than Thoai

Một năm Uông Văn có tới hai lần sinh nhật, một lần là sinh nhật trên thẻ căn cước giả của bà, một lần là sinh nhật thật.

Dựa theo lời giải thích của Uông Văn thì là khi đó mẹ của bà tính sai, cho nên tuổi thực tế của bà phải lớn hơn tuổi trên thẻ căn cước, thẻ căn cước ghi bà năm nay bốn mươi tám tuổi, nhưng thực tế thì năm nay đã là năm mươi mốt tuổi rồi.

Đại sảnh Fabo chuẩn bị sơ qua một lần, Vương Nhất Bác tựa ở một bên nghe dì nhỏ của hắn nói mấy lời này, cười nói: "Không sao cả, dì nói dì ba mươi lăm tuổi cũng có người tin đấy chứ."

Sau khi Uông Văn ly hôn liền không tái hôn nữa, sống một mình cũng rất thú vị.

"Con đúng là biết nói chuyện." Uông Văn đến cùng thì vẫn là thích nghe mấy lời này, cười híp mắt nhìn Vương Nhất Bác, hỏi gần đây hắn có bận không.

"Vẫn ổn, cháu với Hứa Viễn đang có dự định làm mô hình mới, tạm thời còn chưa quyết định, đoán chừng phải qua một đoạn thời gian nữa." Vương Nhất Bác cầm cuốn tạp chí trên bàn công tác của Uông Văn lật qua lật lại.

"Ừ, cháu cũng đừng để mình mệt mỏi quá, hôm thứ bảy dì tới nhà cháu ăn cơm, mẹ cháu cứ nhắc đến cháu là lại muốn khóc." Uông Văn cầm một thỏi son trong tay chuẩn bị bổ trang, quẹt một lớp rồi dừng lại, nghĩ đến chuyện này, thở dài nói: "Bà ấy chính là quá yêu cháu, không nhìn nổi con trai bảo bối chịu một chút khổ."

"Hôm qua cháu gọi điện cho mẹ, dự định xong việc sẽ về một chuyến." Vương Nhất Bác bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, "Cũng có chịu khổ đâu, cháu thế này không phải rất tốt sao? Quý trước còn kiếm được rất nhiều tiền đấy."

"Cháu thì biết cái rắm." Uông Văn đứng lên, như giả như thật trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Đối với người làm mẹ mà nói, con cái chính là điểm yếu lớn nhất, cũng rất dễ lo lắng cho chúng."

Uông Văn nghĩ đến một câu đã từng đọc qua, lắc đầu tỏ vẻ không chịu được, nói: "Chính là bị hormone khống chế, lúc trước mẹ cháu ghét trẻ con lắm, sinh ra cháu rồi lại khác hoàn toàn."

Vương Nhất Bác không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu những thứ này, sau khi xác nhận mình thích nam giới, hắn đã không còn để ý đến chuyện mình có con cái hay không nữa rồi.

Uông Văn biết Vương Nhất Bác không thích nghe những lời này, nói hai câu lại kéo trở về chuyện hạng mục, bà dùng ngón tay đã sơn móng cẩn thận chỉ lên quyển sách tuyên truyền trên bàn, nói: "Hạng mục mới, có ủng hộ không?"

"Cháu?' Vương Nhất Bác rất kinh ngạc trừng mắt: "Cháu thích đàn ông mà."

"Đúng rồi, bọn dì cũng có kế hoạch giao hữu đồng giới." Uông Văn bày ra dáng vẻ hiếm khi hắn thấy, "Đáng cậy hơn phần mềm kiểu kia."

"Aizz, chỉ là phí phục vụ rất đắt, đắt hơn loại hình môi giới, của rẻ là của ôi, cháu nói có đúng không?"

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được: "Dì nhỏ, ngữ khí của dì giống tú bà quá."

Uông Văn không cho rằng như vậy, trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác một chút, nói mình bổ trang xong là có thể đi ra ngoài. Ngày mai mới là sinh nhật thật của bà, đã hẹn một đám bạn, Vương Nhất Bác liền nói hôm nay hắn tới chúc mừng sinh nhật bà.

Bọn họ lên xe của Uông Văn, Vương Nhất Bác đặt quà ở ghế ngồi phía sau, là một đôi giày xăng-đan mà Uông Văn rất thích.

"Còn nhớ vị Tiêu tiên sinh mà lần trước dì nhờ con giúp không?" Trên xe, Uông Văn khởi động từ chỗ đậu xe chuyên môn lái ra ngoài, đeo kính râm lên.

Vương Nhất Bác trầm mặc ba giây, nói: "Nhớ."

Ánh nắng quá mạnh, chiếu vào trong xe khiến người ta không thể mở to mắt được, Vương Nhất Bác kéo tấm che nắng xuống, ngồi tựa ra phía sau, lại hỏi: "Sao thế?"

"À, cậu ấy thật sự quá đẹp trai." Giọng nói của Uông Văn mang sự tiếc hận: "Mà lại còn độc thân nữa chứ, nếu có thể tham gia hạng mục mới kia của dì thì tốt."

Vương Nhất Bác cảm thấy dì nhỏ của mình làm hạng mục mới làm đến phát điên rồi, tựa ở trên ghế cười thở dài. Uông Văn lại hỏi hắn chiếc xe mới này có ngầu không? Vương Nhất Bác nói đắt như vậy có thể không ngầu sao?

Mấy năm nay Uông Văn kiếm được không ít tiền lời, đoạn thời gian trước lại đầu tư vào một hội sở thẩm mỹ cao cấp, làm ăn cực kì phát đạt.

Thực ra trước kia Uông Văn cũng không phải thế này, cuộc hôn nhân thứ nhất của bà có thể nói là không mấy suôn sẻ, chồng làm buôn bán bên ngoài, lâu dài cũng muốn phát triển cả trong nước lẫn ngoài nước, nhưng bởi vì gia đình vốn cũng khá giả, sau khi Uông Văn gả cho người kia thì không đi làm.

Mỗi ngày đều chỉ ở nhà suy nghĩ xem hôm nay chuẩn bị nấu gì cho chồng ăn, không thì là cùng mẹ chồng ra ngoài lễ Phật, tiền cũng tiêu tiết kiệm chứ không hoang phí, muốn giữ lại cho con cái.

Việc phát hiện chồng mình ngoại tình là tình huống rất đột ngột, Uông Văn chưa từng nghĩ tới người chồng trước kia thành thành thật thật, tán tỉnh nhau cũng đỏ mặt của mình lại nuôi một người khác ở bên ngoài.

Khi đó Vương Nhất Bác vẫn còn chưa ra nước ngoài, nửa đêm Uông Văn chạy tới nhà hắn tìm mẹ Vương, hai người ngồi ở phòng khách, Vương Nhất Bác còn nhìn thấy Uông Văn nhào lên người mẹ hắn mà khóc.

Sau đó Vương Nhất Bác cũng nghe được mẹ hắn nói với ba trên bàn ăn cơm sau khi Uông Văn ly hôn: Đại khái chính là chồng của Uông Văn đã ngoại tình hai năm rồi, còn mua cho người kia một khu nhà trọ.

Sau khi Uông Văn ly hôn, mẹ Vương không yên lòng nên đón bà ấy ở trong nhà một thời gian, sắp xếp cho bà ở một căn phòng cùng tầng với Vương Nhất Bác, ban đêm Vương Nhất Bác thường xuyên nghe được tiếng Uông Văn khóc.

Về sau Vương Nhất Bác xuất ngoại, lúc nghe mẹ hắn nhắc đến Uông Văn thì khi ấy bà cũng đã lập nghiệp lần thứ nhất rồi —— mở một cửa hàng sơn móng tay kiểu Nhật, kết quả là mất cả chì lẫn chài. Nhưng mấy năm nay số đào hoa của Uông Văn rất tốt, không ít người theo đuổi bà. Ngày nghỉ Vương Nhất Bác về nước, Uông Văn sẽ mời hắn đi ăn cơm, mỗi lần gặp đều cảm thấy Uông Văn đã có sức sống hơn.

Nhưng bà lăn lộn trong sự nghiệp mãi cho đến khi mở Fabo mới có khởi sắc, bởi vậy lúc Vương Nhất Bác lập nghiệp, mặc dù Uông Văn cũng thương hắn chịu khổ nhưng vẫn rất ủng hộ.

"Dì nhỏ, gần đây không yêu đương à?"

Hai người đến nơi ăn cơm trưa, đặt hải sản, Uông Văn thích ăn những thứ này, Vương Nhất Bác rót trà cho Uông Văn.

"Không, vô nghĩa lắm, cứ tiếp tục kiếm tiền còn hơn." Uông Văn lại ném chủ đề này lên người Vương Nhất Bác, "Cháu thì sao?"

Vương Nhất Bác cũng không nói, chỉ cười.

"Cười cái gì? Yêu thử đi, cháu cũng phải yêu thử một người đi chứ."

"Gì vậy? Lại lấy bài của mẹ cháu, nói là nên có một người bên cạnh chăm sóc ra để khuyên sao?" Vương Nhất Bác trêu đùa.

"Không không không." Uông Văn duỗi ngón tay ra lắc lư, "Dì cảm thấy yêu đương sẽ tiết ra rất nhiều dopamine, cảm giác vui vẻ ấy không gì có thể sánh bằng."

"Nhưng không phải cũng có rất nhiều người yêu đương rồi cứ quấn chặt lấy nhau không chịu rời sao?" Vương Nhất Bác cố ý phản bác.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Vương Nhất Bác ngồi né qua một chút, chờ đồ ăn được bày đủ trên bàn, Uông Văn mới mở miệng nói tiếp: "Cháu không hiểu rồi, càng nhao nhao càng không chịu rời nhau, như vậy thì càng yêu nhau hơn."

"Ồ?"

"Thật mà." Uông Văn lộ ra dáng vẻ rất chân thành, bà ăn một miếng ốc vòi voi nướng rồi gật đầu nói món này khá tươi, lại nhìn về phía Vương Nhất Bác nói: "Dù sao sau khi cháu lập nghiệp rồi cứ giống như hòa thượng ấy."

Vương Nhất Bác nhìn một món ăn nào đó trên bàn, hắn nhớ ngày hôm đó ở quê của Tiêu Chiến, bọn hắn ăn cơm ở nhà hàng Quảng Đông, Tiêu Chiến cũng rất thích món ăn này.

Trong gian phòng nhỏ rất yên tĩnh, ánh mắt bên ngoài cửa sổ vô cùng tươi đẹp, trong phòng mở máy lạnh cho nên khi ánh nắng chiếu vào cũng không hề cảm thấy nóng, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.

"Dì nhỏ." Vương Nhất Bác buông đũa xuống, uống một ngụm nước chủ động mở miệng nói: "Gần đây cháu có thích một người."

Uông Văn đang cúi đầu ăn cháo hải sản, sau khi nghe Vương Nhất Bác nói vậy liền ngậm thẳng vào thìa, đầu lưỡi bị bỏng, bà lau miệng trước rồi mới nhìn Vương Nhất Bác.

"Ai ai ai!" Uông Văn vô cùng kích động, cả người đều nghiêng về phía trước, "Soái ca nào được cháu của dì để mắt đến thế?"

Vì không muốn xảy ra chuyện gì phiền phức nên Vương Nhất Bác không nói ra tên của Tiêu Chiến, đưa ra lời tổng kết vô cùng đơn giản: "Một người rất đẹp."

Uông Văn ngắt lời hắn: "Không đẹp thì cháu thích chắc?"

Vương Nhất Bác cười một tiếng, thuận miệng trả lời: "Đương nhiên là không."

"Còn gì nữa? Tính cách thế nào? Tuổi tác gì sao? Công việc nữa?"

Uông Văn bị chạm vào bệnh nghề nghiệp, một nồi vấn đề được bà đưa ra, giống như đã có bảng biểu sẵn trong đầu bà rồi, cùng không thèm ăn cháo hải sản mình vừa khen nữa.

"Lớn hơn cháu mấy tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, tính cách cũng thú vị, có chút đáng yêu."

"Đáng yêu?"

"Vâng, không phải kiểu đáng yêu dẹo dẹo đâu, đây là kiểu đáng yêu của người trưởng thành." Vương Nhất Bác đắm chìm trong những biểu cảm của Tiêu Chiến, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

"Xong đời rồi, cảm thấy một người trưởng thành đáng yêu, cháu thế này là đang lâm vào bể tình rồi." Uông Văn không tin được nhìn Vương Nhất Bác, "Công việc?"

Vương Nhất Bác ngừng mấy giây, nói: "Trí tuệ nhân tạo."

"Hả? Gần đây nhiều người làm việc này nhỉ, đang hot à?" Uông Văn cảm thán nói, "Vị Tiêu tiên sinh lần trước ấy, cậu ấy cũng làm về trí tuệ nhân tạo, nhưng cũng không rõ là ở lĩnh vực nào."

Nụ cười bên môi Vương Nhất Bác lại càng rõ ràng hơn, thật ra hắn rất muốn nói là người hắn vừa nhắc đến chính là Tiêu tiên sinh, nhưng dì nhỏ của mình thật sự rất thích kể lung tung, hắn vẫn phải nhịn xuống.

"Khi nào dẫn đến cho dì nhỏ xem thử đi?" Uông Văn nói, "Cháu yên tâm, dì sẽ không nói với mẹ cháu đâu, chờ cháu tự nói."

Bà vẫn luôn rất hiểu Vương Nhất Bác, cũng biết giữ bí mật, đây cũng là lý do vì sao chuyện gì Vương Nhất Bác cũng nguyện ý nói với bà.

"Vẫn còn sớm, cháu vẫn chưa theo đuổi được người ta." Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua bên ngoài, "Cũng không biết có được hay không."

"Còn có người mà cháu không theo đuổi được?" Uông Văn không tin lắm, cộng thêm việc bà có ống kính nhìn thấu được cháu trai của mình, "Cháu còn nhớ thực tập sinh của Fabo ngày trước không? Cậu ấy nói là cứ nhìn thấy cháu là chân lại nhũn ra."

Năm ngoái Fabo có một thực tập sinh tới làm, là cháu trai của bạn Uông văn, vì để có giấy thực tập nên tới làm trong kì nghỉ hè, chủ yếu phụ trách xử lý mấy việc vặt vãnh.

Mỗi lần Vương Nhất Bác đến tìm Uông Văn, chạm mặt cậu ấy nên tiện thể lên tiếng chào, đối phương đều sẽ đỏ mặt giống như sắp ngạt thở.

"Không giống." Vương Nhất Bác cười nói, "Nói chung là khi nào theo đuổi được anh ấy thì cháu sẽ nói với dì, được không?"

"Được! Sao mà không được được!" Uông Văn vui đến nỗi vỗ tay một cái, "Tin tức này còn tốt hơn cả đôi xăng-đan cháu tặng nữa!"

Sau khi ăn cơm xong, Uông Văn tiện đường đưa Vương Nhất Bác về Basco rồi mới đi giải quyết việc của mình. Vừa về tiệm Vương Nhất Bác đã thấy Hứa Viễn đứng ở cửa.

Đối diện đường cái có một nhà hàng mới mở đang sửa chữa, khiến cho cả đường đều đầy bụi, cộng thêm thời tiết ngày càng nóng bức, trên đường cũng không có mấy người chịu phơi mình ra ngoài.

Hứa Viễn đứng trên bậc thang ngoắc ngoắc tay về phía Vương Nhất Bác, sau đó lại chỉ chỉ về phía trong tiệm, Vương Nhất Bác tiến đến hỏi cậu làm cái gì vậy?

"Anh, anh bạn kia của anh lại tới rồi." Hứa Viễn nghiêng người, "Cũng vừa mới đến một lúc thôi, em chưa kịp gửi tin nhắn cho anh, em vừa sang bên kia mua Coca-cola."

Sau khi Hứa Viễn mở cửa, Vương Nhất Bác bước vào trong tiệm, nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đứng trước tủ trưng bày, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.

"Hey."

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, Tiêu Chiến ăn mặc rất giản dị, thay đổi dáng vẻ tương đối nghiêm chỉnh của ngày thường, anh nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang cười.

Tiêu Chiến cười lên luôn luôn rất đẹp, có một loại cảm giác rất có lực tương tác, Vương Nhất Bác đi qua hỏi anh: "Sao lại tới đây?"

Ngụ ý là sao không nói với tôi một tiếng, suýt nữa thì hắn định về nhà, mà về nhà thì không được gặp nhau rồi.

"À, hôm nay tôi có việc ở gần đây, tiện đường nên tới."

Hôm nay đúng là Tiêu Chiến có chút việc cần làm ở gần đây, nghĩ là đằng nào cũng ra khỏi nhà rồi nên đi loanh quanh một lát, sau đó anh lái xe tới đây, cũng chỉ vừa đến chưa được năm phút.

Lúc tiến vào, người bạn kia của Vương Nhất Bác còn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, câu đầu tiên nói ra là: "Anh Nhất Bác hôm nay không đến."

Kết quả là nói xong chưa được năm phút thì Vương Nhất Bác đã đến đây.

Đây là lần đầu tiên hai người trải qua tình huống không hẹn mà gặp, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, hỏi Tiêu Chiến có khát không, hắn ra ngoài mua cho anh một ly.

"Quán cà phê ở bên này rất hot, không có chỗ ngồi." Vương Nhất Bác nói ra tên quán, Tiêu Chiến cũng đã từng nghe qua, "Tôi đi mua một ly."

"Một ly? Cậu không uống à?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hỏi hắn.

"Tôi cũng không quá thích uống cà phê, thích uống đồ uống có gas hơn." Vương Nhất Bác nói, "Thỉnh thoảng mới uống cà phê thôi."

Vương Nhất Bác đi tới cửa lại nghĩ đến chuyện gì đó, hiện giờ đã ba giờ chiều, hắn không xác định được Tiêu Chiến có cuộc hẹn nào khác hay không.

Bởi vậy nên hắn đứng trước cửa gọi Tiêu Chiến, người kia đang quan sát mấy cái mô hình trong tủ cũng quay mặt ra, Vương Nhất Bác hỏi: "Tối nay có muốn ăn chung với nhau không?"

"Hả? À, được." Tiêu Chiến nở nụ cười, rất nhanh đã trả lời.

Chiều thứ bảy Basco có nhiều khách hơn ngày thường một chút, Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ gần quầy thu ngân, cắn ống hút uống cà phê, Vương Nhất Bác ở bên cạnh bận rộn, âm thanh gõ chữ trên bàn phím khi có khi không truyền đến.

"Xin lỗi nhé, đơn đặt hàng hơi nhiều, tôi xử lý trước đã." Âm thanh của bàn phím dừng lại, Vương Nhất Bác nghiêng đầu rũ mắt nhìn Tiêu Chiến, "Có chán quá không?"

"Không sao." Tiêu Chiến lắc đầu, anh duỗi thẳng chân, tìm một tư thế dễ chịu hơn một chút, "Cậu làm việc của cậu đi, không sao đâu."

Bọn họ đặt một bữa ăn nhẹ, hẹn đúng bảy giờ đến tiệm.

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, tiếp tục nhìn về màn hình để xử lý đơn hàng, Hứa Viễn từ phía sau nhà kho đi tới bên cạnh hắn.

"Theo đuổi được chưa?"

"Vẫn chưa." Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, anh hẳn là không nghe được tiếng nói chuyện của Hứa Viễn.

"Nhìn qua giống như anh rể đang phụ giúp anh công việc trong tiệm ý." Hứa Viễn hình dung một chút, "Chắc cũng sắp rồi nhỉ?"

Vương Nhất Bác hồi tưởng cuộc đối thoại vừa rồi và cảnh tượng lúc này, cảm thấy lời Hứa Viễn nói cũng không phải không có lý, khóe miệng nở nụ cười.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế xem điện thoại, xem một lát liền cảm thấy rất buồn ngủ, vị trí ngồi của anh cũng không đối diện với cửa tiệm, được quầy thu ngân che đi hơn phân nửa. Vốn là muốn vươn người một chút, nhưng cuối cũng vẫn là buồn ngủ không chịu được, cứ như vậy tựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Thời điểm được Vương Nhất Bác đánh thức, Tiêu Chiến đang có một giấc mơ kì lạ, trong mơ anh đang ở trong một khu rừng, nhìn thấy một đám người đang làm lễ tế bộ phận sinh dục, Tiêu Chiến nhìn một đám người cả nam lẫn nữ giơ lên bộ phận sinh dục mô phỏng đi quanh rừng, anh sợ đến phát khóc.

Lúc mở mắt ra, Tiêu Chiến vẫn có chút hoảng hốt, thấy Vương Nhất Bác đang cúi người nhìn anh, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.

"Ngủ đủ chưa?" Vương Nhất Bác hỏi anh, Tiêu Chiến xoa xoa mắt, ngáp một cái, phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối xuống, ánh nắng cũng cởi mở.

"Ừm." Anh nửa mê nửa tỉnh, đắm chìm trong giấc mơ đán sợ, người bên cạnh đưa một chai nước qua, Vương Nhất Bác đã vặn nắp chai sẵn cho anh, Tiêu Chiến nhận lấy nói một câu cảm ơn, uống mấy ngụm lớn.

"Đối tác của cậu đâu?" Anh nhìn một vòng quanh tiệm, không có khách, cũng không còn ai khác.

"Về rồi, bình thường trong tiệm có một người là được rồi." Vương Nhất Bác trả lời, đi đến quầy trưng bày, trước khi tan làm phải thay đổi một vài mẫu của tuần này, "Hình như nó đang theo đuổi một cô gái, vừa nãy được đối phương gọi đi chơi."

Vương Nhất Bác vừa khom người bày mô hình lên tủ kính, vừa nói chuyện về Hứa Viễn cho Tiêu Chiến nghe, ngữ khí nói chuyện khiến Tiêu Chiến cảm thấy mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác có gì đó rất thân mật.

Sáu giờ bọn hắn bắt đầu xuất phát đến tiệm ăn nhẹ rất nổi tiếng kia, một tiệm ăn đơn giản có rất nhiều người, sau khi Vương Nhất Bác báo số điện thoại ra, hai người được dẫn vào chỗ ngồi.

Menu của tiệm ăn này rất có phong cách, bữa tối cuối tuần chỉ có thể gọi những món ăn trong khu riêng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gọi một món có nhiều người ăn nhất.

"Đầu tuần Max đến đây ăn nói là mùi vị không tệ." Tiệm ăn là do Tiêu Chiến chọn, anh chủ động nói thêm, "Nhưng cũng không biết thật hay giả."

"Không sao, ăn không ngon thì đi ăn chỗ khác." Vương Nhất Bác thờ ơ nói, bên cạnh bàn ăn cũng có người ngồi, tiệm ăn này cũng không được yên tĩnh lắm.

Bữa ăn nhẹ không cần chờ quá lâu, sau khi dọn thức ăn lên Tiêu Chiến ăn một miếng trước, ăn xong liền muốn nhắn để chửi Max chưa bao giờ được ăn món ngon à, thế này mà cũng dám đề cử trong nhóm làm việc.

Anh nhìn qua Vương Nhất Bác, hắn đã ăn mấy miếng rồi, không hề bộc lộ biểu cảm gì giống như món này khó nuốt quá, nhưng Tiêu Chiến thật sự không ăn nổi nữa, anh buông nĩa xuống, uống một ngụm nước nói: "Có chút khó ăn."

"Ừ, không ngon." Vương Nhất Bác gật đầu, nuốt xuống miếng thịt gà nướng đã bỏ vào miệng.

"Vậy mà cậu vẫn còn ăn." Tiêu Chiến nói, lại nghĩ tới đây là tiệm ăn mà anh đề cử, nếu gọi món khác thì cũng nhanh nhưng giá cả cũng rất đắt, anh chợt cảm thấy có chút băn khoăn, "Hay là đi ăn chút gì khác đi?"

"Được." Vương Nhất Bác thật sự cũng cảm thấy không ngon, nhưng vì đây là tiệm ăn Tiêu Chiến đề cử nên cũng nể mặt ăn vài miếng, đối phương đã nói muốn rời đi thì hắn cũng không còn lý do gì để kiên trì ở lại nữa.

Lúc đi ra quầy thu ngân để thanh toán, Tiêu Chiến chủ động muốn trả hóa đơn nhưng lại bị Vương Nhất Bác giành lấy, hắn mở màn hình điện thoại ra trước, nói: "Tôi mời anh ăn cơm, để tôi đi."

Rất nhanh đã tính tiền xong, hai người đi qua đám người đang chen chúc xếp hàng để đi ra ngoài.

"Nhưng tiệm này là do tôi chọn mà." Tiêu Chiến vừa nói vừa muốn chuyển lại tiền cho Vương Nhất Bác, lại bị Vương Nhất Bác từ chối, chỉ hỏi Tiêu Chiến muốn đi đâu ăn.

"Đừng ăn quanh đây nữa, thứ bảy ăn ở đâu cũng phải xếp hàng." Tiêu Chiến cũng không có chủ ý gì hay ho cả, chỉ là không muốn ngược đãi cho dạ dày của mình ăn mấy món khó ăn.

Vương Nhất Bác rõ ràng chưa ăn no, Tiêu Chiến cũng cảm thấy đói, anh mở app trên điện thoại lên để tìm mấy tiệm gần đây, không phải tiệm ăn bắt xếp hàng thì là tiệm ăn không có đồ gì ngon, tìm nửa ngày cũng chẳng tìm được tiệm nào.

Từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác đều không nói chuyện, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn đứng trên bậc thang chỗ đậu xe, ánh chiều tà lộ ra sau công trình kiến trúc không lớn lắm nhìn rất động lòng người, Vương Nhất Bác không nhịn được nhìn Tiêu Chiến thật lâu, thẳng đến khi Tiêu Chiến tắt điện thoại đi hắn mới dừng lại.

"Cậu có ngại đến nhà tôi ăn không? Hôm trước mẹ tôi gửi vài món đến." Tiêu Chiến mấp máy môi, nói, "Bà ấy nói là gửi cho cậu ăn."

Nhà Tiêu Chiến cách nhà Vương Nhất Bác rất xa, ở trong một khu cư xá mới cho nên xung quanh ngay cả cửa hàng hỗ trợ gì cũng không có.

"Cậu tùy tiện ngồi xuống đi, nhà hơi bừa, vẫn chưa dọn dẹp gì hết." Tiêu Chiến vào cửa mở đèn lên, Vương Nhất Bác thay giày xong mới nhìn thoáng qua phòng khách, xác thực là rất loạn.

Trên mặt thảm có một cái chăn lông, trên bàn trà đặt mấy hộp gói hàng to to nhỏ nhỏ, còn có mấy cuốn tạp chí đang xem dở.

Tiêu Chiến chỉ về một gian phòng nói với Vương Nhất Bác là cậu có thể đi qua bên kia rửa tay, nhà Tiêu Chiến cũng không thường có khách tới, toilet giống như chẳng có mấy khi dùng, nước rửa tay vẫn còn nguyên.

"Tôi gọi cơm từ bên ngoài."

Tiêu Chiến thay đồ bộ mặc ở nhà từ phòng ngủ đi ra, áo thun bằng bông và quần dài mềm mại, khí chất cũng nhu hòa đi rất nhiều, "Khi nào cơm đến thì hâm nóng mấy món ăn kia, cậu có đói không?"

"Vẫn ổn, vừa nãy cũng ăn vài miếng rồi." Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, nhặt gối ôm trên mặt đất để lên ghế.

Tiêu Chiến đại khái là nhớ tới bữa ăn vừa rồi, lắc đầu thở dài: "Thật sự quá khó ăn."

"Xem ra hai chữ 'nổi tiếng' cũng không nhất định có thể tin." Vương Nhất Bác nói, "Có điều cũng không sao, không thử thì làm sao biết được."

"Tính khí của cậu tốt thật đấy." Tiêu Chiến nở nụ cười, anh thuận tay thu dọn mấy cái hộp trên bàn, đều là hộp anh cầm từ công ty về.

"Sản phẩm của công ty các anh à?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang thu dọn, chỉ vào mấy cái hộp trên bàn trà.

"Ừ, đây là series trước." Tiêu Chiến nói, "Bán được phết."

Tiêu Chiến cầm cái hộp trong tay, lộ ra biểu cảm vô cùng đắc ý.

"Tôi có thể xem không?' Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi, Tiêu Chiến nói đương nhiên là có thể, sau đó đưa hộp đựng hàng mẫu tới.

Một chiếc hộp hình chữ nhật không tính là quá to, cách đóng gói khiến cho người khác không phát hiện ra sản phẩm bên trong là gì, nếu như không nói thì nhìn qua có thể sẽ tưởng rằng đây là một món trang sức rất trend.

Thiết kế đóng gói rất đẹp, có chút giống phong cách văn hóa thời kì phục hưng trên các bức tranh, phía trên có một loại thực vật màu hồng nhạt, nhìn giống hoa thủy tiên.

"Mở ở bên cạnh kìa." Tiêu Chiến không dọn nữa, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nói cho hắn biết phải mở ra thế nào, "Trên này là hoa thủy tiên."

"Hoa thủy tiên không phải màu trắng sao?" Vương Nhất Bác nói ra điều mình đang thắc mắc, hắn không hiểu biết về hoa cỏ lắm, chỉ nhớ là hoa thủy tiên không phải màu hồng nhạt, "Là chủng loại hiếm sao?"

"Không phải." Tiêu Chiến nở nụ cười, "Đây là thiết kế của Max, hắn cố ý đổi màu sắc của hoa thủy tiên thành màu này, vốn cũng không yêu cầu nhất định phải tả thực."

Tiêu chuẩn thiết kế của Max rất cao, bao bì xác thực là rất đẹp, cho dù là đồ án bông hoa thế này cũng không cảm thấy quê mùa.

Vương Nhất Bác mở ra từ phía bên cạnh, trong hộp được đậy kín bằng một tầng vải nhung, vải nhung cũng là màu hồng nhạt có độ bão hòa thấp, phía trên in logo Orgasm rất nhỏ.

"Đây là sản phẩm đơn, còn có loại đủ bộ nữa, nhưng tôi không có hàng mẫu." Tiêu Chiến giải thích nói, "Trong bộ có cả dung dịch bôi trơn và dung dịch khử trùng vân vân."

Vương Nhất Bác cũng không biết bên trong có những cái gì, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếu kì, lật ra thì thấy có một chữ tiếng Anh không hiểu có nghĩa là gì: Narkao.

"Đây là tiếng nước nào vậy? Tiếng Nhật à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu, phát ra một âm thanh phủ định sau đó nói: "Chữ Hy Lạp, có nghĩa là khiến người ta tê dại."

"À, tôi còn tưởng đây là tên của hoa thủy tiên."

Thức ăn ngoài còn chưa tới, Tiêu Chiến từ cuộc đối thoại này nhớ tới chuyện series năm ngoái, cũng rất chi là sứt đầu mẻ trán, mọi người phải ở văn phòng đến khuya mới được tan làm.

Lúc ấy Max vừa chia tay bạn trai cũ, vừa ở văn phòng làm phương án thiết kế vừa lén chảy nước mắt, Tiêu Chiến và Lý tỷ ở bên cạnh phải an ủi hắn, mọi người cố gắng rất lâu mới hoàn thành dự án, cũng may là sản phẩm được bán rất chạy, tiền thưởng nhận được cũng rất cao, coi như không phụ sự vất vả.

"Lúc đầu cũng định dùng luôn tên tiếng Anh của hoa thủy tiên, nhưng về sau tôi đề nghị đổi thành cái này." Tiêu Chiến chỉ vào mấy tờ đơn, "Cảm thấy ngầu hơn là Narcissus (hoa thủy tiên)."

Câu chuyện về một thiếu niên mất mạng vì tình yêu với cái bóng của mình, cố gắng ôm bản thân trên mặt nước, rất thê mỹ, cũng có chút hoang đường.

"Thực ra cũng không phải tự tôi nghĩ ra, là tôi xem qua một cuốn sách, có một tác giả Roma nói như vậy." Tiêu Chiến không có ý định ôm công, "Ông cho rằng hoa thủy tiên hẳn là vốn đã có tên riêng của nó chứ không phải từ chàng thiếu niên hư cấu kia."

"Bị vẻ đẹp của chính mình làm cho tê dại, cũng không sai." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng cảm thấy từ này hay hơn."

Kết quả là Tiêu Chiến cười to, nói: "Có điều người ta cũng không quan tâm đến từ này, người tiêu dùng chỉ để ý có đủ thô hay không, tần suất có nhanh hay không."

Anh nói lời này xong cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn hít mũi một cái.

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến nghiêng đầu cười híp mắt, phát hiện thì ra mình và Vương Nhất Bác đang ngồi rất gần nhau, bả vai hai người gần như áp sát vào nhau, trên người Vương Nhất Bác có mùi hương thuộc về hắn, nhưng không giống nước hoa.

Vương Nhất Bác cũng cười theo, lấy vải nhung trong hộp bộ phận sinh dục mô phỏng ra, một sản phẩm chạy bằng điện màu hồng nhạt.

Vương Nhất Bác chưa từng thấy loại vật này cho nên cảm thấy rất mới lạ, hắn cầm phần đáy sản phẩm, nói: "Tự cầm cái này để làm, nghe cũng rất thủy tiên."

Cũng không biết Vương Nhất Bác ấn vào chỗ nào, vật kia đột nhiên truyền ra âm thanh chấn động, tần suất mô phỏng chân thật rất cao, khiến cho tay Vương Nhất Bác cũng hơi rung lên.

"Rất lợi hại." Vương Nhất Bác đột nhiên cười thành tiếng, nhìn Tiêu Chiến cảm thán nói, "Tay sắp tê luôn rồi."

"Vậy cậu tắt đi." Tiêu Chiến nói, "Đè xuống cái mặt hình tròn kia rồi giữ."

Vương Nhất Bác không nghe anh nói, ngược lại còn càng hiếu kì hỏi Tiêu Chiến: "Là cắm cái này vào sau đó bật lên cho nó rung à?"

"Ừ." Tiêu Chiến giữ tâm thái phổ cập khoa học trả lời Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm sản phẩm này trên tay, ngăn kéo thứ nhất trong phòng ngủ của Tiêu Chiến cũng có một cái, chỉ có điều cái đó anh đã dùng mấy lần, cái ngoài phòng khách này vẫn còn mới.

"A, thoải mái không?" Vương Nhất Bác lại điều chỉnh tần suất rung lên, tiếp tục hỏi.

Thanh âm của Vương Nhất Bác rất trầm thấp, ngữ khí không quá gợn sóng, Tiêu Chiến đột nhiên sinh ra một loại ảo giác rất kì lạ.

Anh nhớ tới tối ngày hôm đó anh dùng sản phẩm này, uống một chút rượu, bởi vì đã quá lâu không tự thủ dâm, cắm vật đó vào hậu huyệt sau đó chỉnh đến tần suất rung lớn nhất, vật kia đỉnh lên đến điểm mẫn cảm của anh, Tiêu Chiến xem đoạn video sắc tình kia, tiếng thét chói tai vang lên rồi bắn ra.

Vương Nhất Bác đột nhiên tắt máy đi, nhìn Tiêu Chiến đang thất thần, nói: "Kích thước này hình như có hơi phổ thông."

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, giống như vừa thoát khỏi một giấc mơ, anh cười nói: "Sản phẩm hướng tới thị trường châu Á mà."

Vương Nhất Bác không nói gì tiếp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chuông cửa vang lên, sau khi Tiêu Chiến lấy đồ từ bên ngoài vào liền xoay người đi vào bếp, đồ ăn mà mẹ anh làm hôm qua mới gửi đến.

Chẳng biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã đứng ở cửa phòng bếp, tựa ở bên cạnh khung cửa, hỏi Tiêu Chiến có cần giúp một tay không, Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại, nói không cần.

"Dì không gửi tin nhắn gì cho tôi cả." Vương Nhất Bác nói, thấy Tiêu Chiến bỏ mấy túi đồ đổ ra đĩa, có chút dầu mỡ văng ra bàn.

"À, mẹ nói với tôi là có chút ngại." Giọng nói của Tiêu Chiến mang theo ý cười, "Sợ cậu cảm thấy bà ấy đáng ghét."

Mẹ Tiêu gửi bốn túi đồ ăn tới, sau khi Tiêu Chiến nhận được liền cất đi, hôm nay mở ra mới phát hiện đây là mấy món mẹ đã làm vào ngày sinh nhật của bà, cũng đều là món Vương Nhất Bác thích ăn.

Tiêu Chiến không nghĩ là mẹ mình lại để ý đến Vương Nhất Bác như vậy, nhưng rất nhanh lại nhớ ra Vương Nhất Bác chỉ là được "thuê đến", hắn thậm chí còn không phải nhân viên của Fabo, cũng không thể thuê đến lần thứ hai để giấu giếm, cảm thấy có một sự mất mát không dễ nắm bắt.

"Thơm quá."

Giọng nói của Vương Nhất Bác truyền đến từ sau lưng, hắn đứng bên cạnh bàn nấu ăn, nhìn mấy món ăn chuẩn bị được bỏ vào lò vi sóng, phía trên đều là ớt đỏ và hoa tiêu, tản ra mùi cay rất nồng.

"Tôi nhớ lần trước dì cũng làm cái gì." Vương Nhất Bác chỉ gà Cung Bảo, nói: "Ăn rất đưa cơm."

"Món tủ của mẹ tôi đấy." Tiêu Chiến bỏ đĩa vào lò vi sóng, muốn Vương Nhất Bác nhường đường một chút, lại lấy bát đũa sạch ra, Vương Nhất Bác rất tự nhiên cầm lấy rồi xếp ra bàn.

Lò vi sóng phát ra tiếng hoạt động, Tiêu Chiến tựa ở bên bàn nấu ăn để chờ, từ góc độ này nhìn ra vừa hay có thể thấy Vương Nhất Bác đang nghiêng người sắp bát đũa, Tiêu Chiến lại nhìn thấy hắn đặt thùng rác ra bên cạnh.

Ở cự li không xa, Tiêu Chiến cảm nhận được cảm giác ngày thường vô cùng vi diệu.

Thật giống như Vương Nhất Bác và anh đã là người yêu rất nhiều năm rồi, bọn hắn về nhà chuẩn bị cơm, sau khi ăn xong hai người sẽ xem một bộ phim, sau đó uống chút rượu lạnh, uống say rồi sẽ ân ái trên ghế sofa.

Giống tất cả những đôi tình nhân rơi vào tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt.

Dọn bát xong Vương Nhất Bác cũng nhìn sang, nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, tựa như đang hỏi Tiêu Chiến nhìn cái gì?

"Có thể đến cầm giúp tôi được không?" Tiêu Chiến quay người mở nắp lò vi sóng ra, chặn đứng suy nghĩ của mình.

Mặc dù đồ ăn được hâm trong lò vi sóng sẽ không ngon bằng lúc vừa làm xong nhưng Vương Nhất Bác vẫn ăn không ít, có lẽ Tiêu Chiến lâu rồi chưa được ăn đồ mẹ làm nên cũng không nhịn được mà ăn rất nhiều.

Món cay Tứ Xuyên chính tông vẫn là rất cay, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều bị cay đến nỗi đổ mồ hôi, hai người uống hai chai nước đá, ngồi bên bàn ăn nghỉ ngơi.

"Ăn ngon hơn nhiều so với mấy tiệm ăn hot trên mạng." Vương Nhất Bác cảm thấy rất ngon.

"Mẹ tôi sẽ thích nghe lời này lắm." Tiêu Chiến cầm nước lên uống, nghe được câu này liền nở nụ cười.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại để bên cạnh lên, nói: "Vậy tôi cũng nên gửi wechat cảm ơn dì, nếu không thì dì sẽ cảm thấy tôi không lễ phép."

Bị vị cay của món ăn quê nhà xông lên não, Tiêu Chiến không thể nghĩ xem vì sao Vương Nhất Bác lại để ý cái nhìn của mẹ mình như vậy, anh thấy Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên nói vào micro, "Dì, bọn con vừa mới ăn đồ ăn mà dì làm, ăn ngon lắm ạ, dì vất vả rồi."

Hắn phát giọng nói xong rồi Tiêu Chiến mới kịp phản ứng, hơi kinh ngạc nói: "Quá khoa trương rồi, không gửi cũng không sao mà, đến lúc đó để tôi nói một câu là được rồi."

Dù sao Vương Nhất Bác cũng là "giả", làm thật quá sẽ có cảm giác quá giới hạn.

"Không sao đâu, cũng nên làm vậy mà không phải sao?" Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, "Anh cứ coi như tôi đang giúp anh làm được."

Sau khi ăn cơm xong Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn ngủ, tựa trên ghế sofa nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác lại cầm cái "thủy tiên" kia lên nhìn.

"Rất tò mò sao?" Tiêu Chiến lười nhác tựa trên ghế sofa, nhìn Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát món đồ kia cảm thấy rất buồn cười.

"Ừ, chưa thấy bao giờ." Vương Nhất Bác lật mặt đáy của sản phẩm lên, nhìn số hiệu ở bên dưới, trông giống như nhân viên kiểm tra chất lượng sản phẩm vậy.

"A? Cậu không cần những thứ này." Tiêu Chiến nói xong lại nhớ lại lần trước Vương Nhất Bác đã nói với anh là hắn thích làm tình với người thật hơn.

"Ừ, mà cho dù tôi có tự làm thì cũng không cần đến cái này đâu."

Vương Nhất Bác cầm đồ vật kia trên tay áng chừng một chút, có ý riêng nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến dừng mấy giây mới hiểu ra ý của hắn —— Vương Nhất Bác là người thao, một cái dương vật giả không có ý nghĩa gì với hắn.

"Vậy lần sau tôi cho cậu xem máy thủ dâm của công ty chúng tôi." Tiêu Chiến nói, "Cũng là hàng bán chạy."

Vương Nhất Bác nói không cần, "Tôi thích làm tình với người thật hơn." Hắn lặp lại một lần nữa, nói xong lại nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân mình đều nóng lên, cũng bởi vì ăn nhiều đồ ăn carbohydrate, lại càng thêm thiếu máu cung cấp.

Ánh mắt của anh di chuyển xuống dưới, nhìn thấy sản phẩm thô to trong tay Vương Nhất Bác, bàn tay cũng không tính là cầm chặt bộ phận kia.

Không biết từ khi nào Tiêu Chiến lại có cảm giác rất lạ, anh cảm nhận được sự tê dại từ hạ thân truyền đến, nhưng anh đang mặc một chiếc quần rộng rãi ở nhà cho nên cũng không nhìn thấy gì.

Điện thoại của Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên, hắn cầm điện thoại di động lên xem, nói với Tiêu Chiến: "Là dì gọi video tới, có nhận không?"

Tiêu Chiến lập tức ngồi thẳng người, nửa ngày sau mới phản ứng được: "Mẹ tôi?"

"Ừ." Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, cho anh nhìn màn hình điện thoại, trên điện thoại hiển thị màn hình video call từ "Dì Tiêu".

Tiêu Chiến đang nghĩ nên mượn cớ thoái thác thế nào, chỉ thấy Vương Nhất Bác giữ màn hình, nói với Tiêu Chiến: "Cứ nghe một lát đi, dì gọi tới mà." Nói xong cũng ấn nghe máy luôn.

Thế là Tiêu Chiến nhìn thấy mẹ mình vừa sấy tóc xong qua màn hình, lại thấy trong màn hình nhỏ là mình và Vương Nhất Bác đang ngồi rất gần nhau.

Sau khi mẹ Tiêu nhìn thấy hai người liền vui đến mức cười híp mắt lại, Vương Nhất Bác gọi một tiếng "Dì", Tiêu Chiến cũng gọi một tiếng "Mẹ".

"Ăn xong rồi à? Có ngon không?" Mẹ Tiêu quan tâm hỏi, "Có cay quá không?"

"Ăn xong rồi ạ, ngon lắm, cảm ơn dì." Vương Nhất Bác giơ điện thoại lên, chếch màn hình sang phía Tiêu Chiến, để mẹ Tiêu có thể nhìn thấy con trai nhiều hơn một chút.

"Ăn ngon là được, lần sau muốn ăn món cay Tứ Xuyên gì thì cứ nói với dì." Mẹ Tiêu nói, "Trước kia dì từng mở quán ăn với một người bạn, nấu món bản địa vẫn ổn lắm."

Vương Nhất Bác không biết chuyện này, cười nói dì thật lợi hại.

"Chiến Chiến, có phải con gầy đi không? Nào, xích lại gần cho mẹ nhìn xem nào." Mẹ Tiêu đột nhiên hỏi đứa con trai nãy giờ vẫn chưa nói gì, còn muốn Tiêu Chiến ngồi lại gần một chút.

Tiêu Chiến buồn ngủ đến nỗi một giây sau cũng có thể nhắm mắt vào ngủ, từ giọng nói tới ánh mắt đều lộ ra vẻ lười biếng, anh ngồi về phía trước một chút, một giây sau cảm giác bả vai mình chạm vào vai của người kia, hắn dùng một tư thế rất tự nhiên để Tiêu Chiến dựa vào nhưng mặt tiếp xúc cũng không lớn.

Anh và Vương Nhất Bác dựa rất gần nhau, trong video không thấy phần từ ngực trở xuống, vai của Vương Nhất Bác để ở sau vai Tiêu Chiến, nhìn rất giống như đang ôm anh.

"A, nhìn gần thì thấy vẫn ổn, con đừng vì muốn đẹp mà giảm cân nghe chưa? Mẹ nói con nghe này, sức khỏe là quan trọng nhất."

"Biết rồi, mẹ." Tiêu Chiến ngáp một cái, mẹ anh thấy con trai mình đã mệt rã rời, cũng không có ý định nhiều lời, lên tiếng chào hai người rồi chủ động tắt máy.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng được thư giãn, Vương Nhất Bác bỏ di động qua, cũng không hề động đậy. Cứ như vậy để Tiêu Chiến dựa vào mình, hô hấp nóng rực phả ra sau tai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp cứng rồi.

Cứ như vậy trầm mặc hai phút, Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, anh ngáp một cái, nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi trên ghế, nói: "Tôi có chút buồn ngủ rồi."

Vương Nhất Bác nghĩ là mình hiểu lầm, hắn cảm thấy ngữ khí và ánh mắt của Tiêu Chiến mang theo chút áy náy, hắn đứng lên nói: "Vậy tôi về đây."

Chưa đến năm phút trước hai người còn giống một đôi tình lữ chân thực call video với phụ huynh, lúc này lại lạnh nhạt xấu hổ giống như bạn tình hẹn trên mạng mà không hài lòng.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, nói đi đường cẩn thận.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến không thật sự đi ngủ, anh lại ngã ngồi về ghế sofa.

Nhắm mắt lại cố gắng lần ra chút manh mối để tìm hiểu xem tại sao mình lại trở nên như thế này? Tại sao một người đàn ông có tính hướng bình thường, sinh lý được kích thích, lại vừa nghĩ tới bộ phận sinh dục của người thật lại vô thức cảm thấy buồn nôn.

Trước khi gặp được Vương Nhất Bác, có một đoạn thời gian rất dài Tiêu Chiến không trải qua mối quan hệ thân mật nào, nhưng thỉnh thoảng sẽ phát tiết dục vọng, vốn chỉ nghĩ là dục vọng của mình đã dần dần phai nhạt, mà cái lần khiến Tiêu Chiến phát hiện ra chuyện này, Tiêu Chiến không muốn nhớ lại nữa.

Khi đó anh chỉ mới nhìn thoáng qua dương vật của đối phương liền bắt đầu nôn khan, nôn đến nỗi chảy nước mắt, nhìn có chút khoa trương.

Cái người bạn tình khi ấy cũng coi như có tố chất, mặc dù sắc mặt đã trở nên rất khó coi nhưng vẫn quan tâm hỏi anh có cần đi bệnh viện không.

Tiêu Chiến nói không sao, ngồi trên ghế sofa uống nước, nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng mặc quần áo, đối phương mặc áo khoác xong liền nói tôi đi trước.

Nửa năm sau Tiêu Chiến mới phát hiện đối phương đã xóa mình ra khỏi danh sách bạn bè, từ đó về sau Tiêu Chiến không tiếp tục thử hẹn bạn tình nữa, càng không cần nhắc tới bất kì loại tâm động nào.

Mười phút sau Vương Nhất Bác gửi tin nhắn tới, nói hắn đã lên xe rồi.

- Xin lỗi.

Tiêu Chiến nhắn lại một tin nhắn như vậy, nhắn xong cũng không muốn nhìn điện thoại nữa, anh thậm chí cũng không biết Vương Nhất Bác có hiểu anh đang xin lỗi cái gì không.

-----------------------------------------

Lời tác giả: Có phải chương này rất dài không? Bởi vì tôi gộp hai chương thành một luôn, hihi 

Tại vì fic này cũng ngắn nên tui muốn edit nhanh hơn một chút, nhưng mà tui không thể 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com