TruyenHHH.com

Bjyx Edit Ai Tinh Than Thoai

bgm: dhruv 《double take》

Thời điểm nhân viên lễ tân đi tới, đúng lúc Tiêu Chiến đang xem bản thiết kế, bởi vì màn hình không lớn nên anh cần phải phóng đại mới thấy rõ, bởi vậy nên không để ý có người đang đứng bên cạnh.

"Tiêu tiên sinh?" Thẳng đến khi nhân viên lễ tân lên tiếng gọi anh, Tiêu Chiến mới phản ứng được, anh lập tức khóa màn hình rồi cất lại vào túi.

"Xin lỗi, vừa rồi không nghe thấy." Mỉm cười rất tiêu chuẩn, nhân viên lễ tân thấy vậy cũng có chút sững sờ, mặt đỏ đến mang tai.

"Không sao không sao, tôi dẫn ngài đi vào."

"Được, cảm ơn."

Lễ tân dẫn anh tới trước phòng làm việc, gõ cửa một cái, nghe thấy bên trong có người nói vọng ra 'Vào đi'.

Đang chờ Tiêu Chiến là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng cách ăn mặc rất hợp thời, văn phòng làm việc rất lớn, bố trí thoải mái dễ chịu, khiến người ta dễ dàng cảm thấy thoải mái.

"Chào Tiên tiên sinh, tôi là Uông Văn." Người phụ nữ kia tự giới thiệu, đi tới bắt tay với Tiêu Chiến, sau đó chỉ chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, ra hiệu anh có thể ngồi xuống.

"Xin chào."

Sau khi ngồi xuống, Uông Văn lấy một chai nước lạnh từ trong tủ ra đưa cho Tiêu Chiến, lại ngồi xuống ghế sofa, nơi này không giống với những văn phòng cỡ lớn khác, không khí rất thoải mái buông lỏng.

"Tôi không ngờ tới..." Uông Văn cười nhu hòa nói một nửa câu, Tiêu Chiến 'hửm' một tiếng, không hiểu ý của bà, "Không ngờ là một người đẹp trai như vậy cũng muốn thuê người yêu."

Tiêu Chiến sửng sốt một giây, cười xấu hổ.

Đây là một công ty thuê người yêu tên là Fabo, cũng có chút danh tiếng với giới trẻ, Tiêu Chiến cũng là được người khác giới thiệu nên mới tới.

Tháng này là sinh nhật mẹ anh, nói tâm nguyện lớn nhất của bà là có thể thấy Tiêu Chiến mang người yêu về cho bà xem, Tiêu Chiến hỏi mẹ muốn xem cái gì? Mẹ anh thở dài một hơi trong điện thoại, nói: "Con trai, mẹ muốn có người chăm sóc con."

Mấy năm trước tâm nguyện của mẹ Tiêu cũng vẫn là cái này, nhưng Tiêu Chiến vẫn không đáp ứng, hàng năm đều mua những món đồ trang sức khác nhau, cũng không mang được ai về cả.

Nhưng năm nay mẹ của anh sắp trải qua sinh nhật năm mươi tuổi rồi, anh đột nhiên cảm thấy không đành lòng để mình làm qua loa như vậy.

Tiêu Chiến lên mạng tìm rất lâu rồi, cuối cùng tìm được công ty này trong một đống quảng cáo lộn xộn thuê bạn tình, không có tuyên truyền gì cả, chỉ có một người nặc danh viết đề cử, nói lúc Tết cô ấy có thuê một người bạn trai dẫn về nhà, trải nghiệm rất thú vị, chỉ là hơi mắc tiền một chút.

Thế là Tiêu Chiến thuận tiện tìm được trang web công cộng của Fabo, liên hệ cho nhân viên chăm sóc khách hàng hẹn ngày hôm nay tới.

Fabo. Vị trí địa lý rất vắng vẻ, cũng không mở ở một khu náo nhiệt mà dựng lên ở một khu cao tầng mới khai phá bên kia bờ hồ. Giữa trưa thứ bảy, Tiêu Chiến đi xe một tiếng mới tới nơi.

"Tiêu tiên sinh, tôi đã xem qua bảng biểu của ngài rồi." Uông Văn giương mắt nhìn văn kiện trong tay, "Ngài thật sự muốn thuê người yêu là đàn ông sao?"

"Vâng."

Tiêu Chiến đã sớm come out rồi, mẹ của anh cũng chỉ để ý chuyện anh có người chăm sóc hay không thôi, không quan trọng là nam hay nữ.

Uông Văn lộ ra vẻ mặt có chút khổ sở buồn bực nói: "Tôi tuyệt đối không hề có bất kỳ thành kiến gì với tính hướng của mỗi người, nhưng trước mặt bên chúng tôi có rất ít người thuê người yêu cùng giới, cũng không biết có người phối hợp không."

"Phối hợp?" Tiêu Chiến phát ra một câu hỏi với ngữ điệu như nghe thấy điều gì rất vi diệu.

"Đúng vậy, mặc dù là thuê phục vụ nhưng chúng tôi vẫn phải hỏi nhân viên có nguyện ý hay không, đồng thời sẽ sắp cho cho ngài và người kia một buổi gặp mặt, nếu như đối phương không nguyện ý, chúng tôi cũng sẽ không miễn cưỡng."

Nghe có vẻ rất có quy củ.

"Nhưng Tiêu tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, dù sao hợp đồng thuê người yêu này không bao gồm những hành vi thân mật, cho nên hẳn là sẽ có nhân viên nguyện ý phối hợp." Uông Văn thấy Tiêu Chiến nhăn mày lại, lập tức bổ sung nói rõ,  nhìn thoáng qua ipad trong tay, trên đó là tư liệu cá nhân và yêu cầu về đối tượng Tiêu Chiến đã điền đầy đủ.

"Ngài làm về trí tuệ nhân tạo?" Uông Văn nhìn vào phần nghề nghiệp của Tiêu Chiến, thuận miệng nói một câu: "Nghề này đang rất hot."

"Ừm." Tiêu Chiến không quá có hứng thú nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng gật đầu, lại nói thẳng vào vấn đề: "Thứ sáu tôi phải về quê rồi, trước lúc đó có thể sắp xếp ổn thỏa không?"

"Không thành vấn đề, tôi cho ngài xem một số nhân viên không có lịch hẹn trước, sau đó ngài có thể đưa ra phạm vi lựa chọn, sau đó tôi sẽ liên hệ với ngài sau, không quá ba ngày có thể sắp xếp xong." Uông Văn thuần thục lướt lướt ipad, lại đặt ngang nó trên mặt bàn.

Trên ipad đang hiện ra một website đơn giản, trên đó có ảnh chụp và một số thông tin cơ bản của nhân viên, đều là đàn ông, đủ mọi loại phong cách, hẳn là Uông Văn đã sàng lọc qua một lần.

"Vị này là nhân viên kim bài(*) của chúng tôi." Uông Văn chỉ vào tấm ảnh chân dung của một người đàn ông nam tính hàng thứ hai.

(*): trong trường hợp này nói đến những nhân viên có lượt đánh giá và yêu cầu phối hợp cao nhất, cũng phải tốn nhiều tiền thuê.

"Jude Law?" Tiêu Chiến nhìn vào hàng chữ tiếng Anh bên dưới, lại nhìn lên khuôn mặt thuần nét châu Á, đọc tên xong vẫn cảm thấy khó tin, "Người ngoại quốc?"

"Không phải, là nghệ danh, bọn họ sẽ không lấy tên thật ra dùng." Uông Văn nở nụ cười, "Jude Law biết nói ba thứ tiếng, trước đó từng sống ở Italy một thời gian, sở thích gần đây là ném đĩa, dáng người rất tốt, nói chuyện cũng khéo léo.

Uông Văn thao thao bất tuyệt giới thiệu ưu thế của nhân viên.

"Mặc dù Jude Law là thẳng nam, nhưng độ thích nghi rất cao, hẳn là sẽ không từ chối phối hợp. Tôi đã xem vị trí nhà của ngài, hoàn toàn trái ngược với nhà của cậu ấy, sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì." Uông Văn nói thẳng ra một điểm khiến Tiêu Chiến tương đối lo lắng —— lỡ như bị bại lộ thì sẽ rất xấu hổ.

"Giá của anh ta là bao nhiêu?" Tiêu Chiến cảm thấy cũng không tệ, dù sao cũng chỉ là về ăn một bữa cơm, hết ngày cũng sẽ trở về, ưa nhìn là được rồi.

"Một vạn một ngày, trong thời gian đó việc đi lại, ăn ngủ phát sinh đều phải do ngài trực tiếp thanh toán." Uông Văn nói, "Tôi biết là rất đắt, nhưng chỗ chúng tôi phục vụ rất tốt, giá rẻ thì sẽ không tốt được bằng thế này."

Câu nói này Tiêu Chiến cũng thường hay nói, không nghĩ rằng có một ngày lại nghe được người khác nói với mình câu này.

Cũng không biết là vì sao, Uông Văn mặc đồ xa xỉ, đeo hoa tai kim cương, cười vô cùng khách khí lại rất giống với bảo mẫu ở hộp đêm, mà Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình giống như khách đến chọn trai bao.

"Được rồi, còn việc sắp xếp gặp mặt?"

"Ừm, tôi sẽ sớm liên hệ với ngài, nếu ngài thấy tiện thì nghe máy, không tiện thì có thể trực tiếp cúp máy."

"Được."

Uông Văn vẫn còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại đổ chuông, bà nhìn thoáng qua sau đó nhướng mày, lại đặt trở về bàn nhìn Tiêu Chiến.

Có lẽ là vì muốn rút ngắn khoảng cách với khách hàng, ngữ khí của Uông Văn lộ ra vẻ bình dị gần gũi: "Chị của tôi lại cãi nhau với con trai rồi đây, nửa năm rồi không về nhà."

Tiêu Chiến không có chút hứng thú nào với chuyện nhà người khác, 'ồ' một tiếng rồi cầm cốc nước lên uống, nhân viên lễ tân tiến đến, cầm hai bản hợp đồng đến cho Tiêu Chiến xem.

Trên hợp đồng đại khái là ghi cơ sở hạng mục công việc, chủ yếu là nhằm vào quy tắc nghiêm ngặt của phạm vi phục vụ, đa phần đều là giữ gìn quyền riêng tư của đối phương, sau đó là vài điều nếu như trong lúc phục vụ xảy ra vấn đề sẽ có những điều khoản bồi thường khác nhau.

Tiêu Chiến sau khi đọc qua thì cảm thấy không có vấn đề gì, ký tên rồi trả về, nhân viên lễ tân lại để Tiêu Chiến thanh toán tiền đặt cọc hai ngàn tệ.

Sau khi mọi chuyện đều kết thúc, Tiêu Chiến đứng lên chuẩn bị rời đi, Uông Văn đưa anh ra ngoài.

Lúc sắp đi đến cửa chính, Uông Văn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiêu tiên sinh, ngài có dự định tìm người yêu không?"

Tiêu Chiến đột nhiên bị bà hỏi như vậy cũng chưa nghĩ được phải trả lời thế nào, trực tiếp nói là không. Uông Văn lộ ra biểu cảm có chút tiếc nuối nói: "Năm nay chúng tôi định mở rộng quy mô nghiệp vụ, mở thêm một dịch vụ thử hẹn hò, nếu như ngài muốn tìm bạn trai thì có thể tìm tôi."

"Có cả nam sao?" Tiêu Chiến hiếu kì, vô thức thốt ra.

"Không phải cũng đều giống nhau cả sao, đều có đều có."

Tiêu Chiến lại một lần nữa mập mờ trả lời Uông Văn, cảm thấy mình thật tự giống một tên đàn ông vì cô đơn quá nên phải đi tìm trai bao.

Vừa mới đi tới tiền sảnh, Tiêu Chiến lại bị gọi lại. Nhân viên lễ tân đưa một xấp văn kiện cho hắn, bên trong là sách tuyên truyền nghiệp vụ của công ty, lại bị lôi đi đăng kí thông tin hộ khách rồi quét mã hai chiều, dây dưa nửa ngày mới kết thúc.

Đi ra ngoài rẽ trái chính là nơi Tiêu Chiến đỗ xe, vào giữa hè ánh nắng cũng trở nên gắt hơn rất nhiều, chỉ mới đi vẻn vẹn mấy bước mà Tiêu Chiến đã cảm thấy toàn thân khó chịu.

Chưa đi được mấy bước anh lại nhìn thấy bóng lưng của Uông Văn, lúc này bà ấy đang đứng với một cậu thanh niên trẻ tuổi khác, hai người đang nói cái gì đó. Tiêu Chiến ngửi được mùi khói thuốc rất nhạt, là cậu thanh niên kia đang hút thuốc lá.

Tiếng bước chân không có cách nào khống chế được, Uông Văn đang nói chuyện với người kia thì dời hướng chú ý sang anh, dừng nói chuyện rồi quay người lại.

Cậu thanh niên bên cạnh bà cũng nhìn theo, Tiêu Chiến thấy hắn có một đôi mắt nhỏ dài, lúc nhìn anh không có bất kì biểu cảm gì, da rất trắng, nhưng bả vai khá rộng nên nhìn không phải kiểu dáng người nhỏ gầy.

Thanh niên kia hơi hất cằm lên nhìn Tiêu Chiến một lát, tay cầm điếu thuốc gõ gõ xuống gạt tàn, giống như đang đánh giá.

"Tiêu tiên sinh, đi đường cẩn thận." Uông Văn lên tiếng chào, cũng không tính nói thêm gì nữa.

Tiêu Chiến nói một câu cảm ơn rồi lên xe.

Uông Văn và cậu thanh niên kia đang đứng cạnh một chiếc xe motor, đó là một chiếc xe motor trông rất ngầu, nhưng Tiêu Chiến không nghiên cứu sâu ở lĩnh vực này, chỉ cảm thấy có lẽ nó sẽ rất nặng, ngồi hóng gió dầm mưa trên đó nhất định là không thoải mái.

"Nhất Bác, thế này không được đâu, mẹ cháu nói nửa năm rồi cháu không về nhà."

Đúng lúc này đồng nghiệp gửi tin nhắn tới thúc giục Tiêu Chiến xác nhận bản thiết kế, Tiêu Chiến không lập tức khởi động xe rời đi, anh mở cửa sổ thông khí, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.

"Có về một lần rồi, nhưng sau đó ba cháu liền đuổi cháu ra ngoài."

Thanh âm của thanh niên kia rất trầm thấp, cũng giống như khí chất bên ngoài của hắn.

"Cháu nói xem cháu có nhà rộng thì không ở, một mình ở trong cái nhà trọ bé như cái lỗ mũi, mở cửa hàng được một năm rồi, có bù được vào tiền vốn không?" Thanh âm của Uông Văn trở nên vội vàng, "Ba của cháu cắt tiền ăn của cháu rồi, cho dù có tính cả tiền tích góp trước đây cũng không thể phát triển cửa hàng như vậy được."

"Ông ấy cảm thấy cháu đang bán đồ chơi à?"

"Chứ không phải à?"

"..."

"Không phải, là art toy, không phải đồ chơi trẻ con như mọi người nghĩ đâu."

"Được được được, dì không hiểu, căn bản là không hiểu một cái mô hình có giá hơn mấy ngàn vạn có ý nghĩa gì, bày ở trong nhà có thể cầu nguyện được không?"

Tiêu Chiến trả lời tin nhắn của đồng nghiệp xong, khoanh lại mấy chỗ cần phải sửa đổi, nghe được cuộc đối thoại này cũng thấy buồn cười, đóng cửa sổ lại.

Xe chầm chậm lái đi, gạt cần gạt rồi lái ra khỏi bãi đỗ xe của Fabo. Lúc rẽ ngoặt Tiêu Chiến có thuận tiện nhìn ra bên ngoài, cậu trai trẻ kia tựa ở bên xe motor, quần jean rách mấy chỗ, lộ ra vẻ bất cần đời.

Chẳng biết vì sao, cậu thanh niên kia dường như cũng nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt của hai người giống như xuất hiện ảo giác chớp mắt một cái.

Sau khi về nhà, gửi một tin nhắn cho mẹ mình, nói lần này sẽ dẫn bạn trai về ăn sinh nhật mẹ.

Mẹ Tiêu vui đến nỗi không nói lên lời, gửi liên tiếp năm cái sticker, cuối cùng lại không nhịn được gửi lì xì cho con trai, đồng thời dặn dò: Phải đối tốt với người ta đấy, người ta khẳng định là cũng sẽ có những áp lực lớn trong công việc, phải quan tâm, lý giải, yêu thương.

Tiêu Chiến trả lời một chữ 'được', ném điện thoại qua một bên rồi đi vào phòng tắm.

Thời điểm đang tắm, Tiêu Chiến lại nghĩ đến tin nhắn của mẹ có chút đáng yêu —— đưa ra yêu cầu bốn năm rồi, mẹ của anh cũng cho rằng con trai đã biết để ý đến vấn đề này.

Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, Tiêu Chiến nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại một lát, một group chat tên là 'Trí tuệ nhân tạo thay đổi cuộc sống' đột nhiên hiện ra mấy tin nhắn.

- Kích thước của series mới có phải quá to rồi không? Người da đen cũng không to đến như thế đâu nhỉ?

- Chị cảm thấy vẫn ok mà, không làm to một chút xong lỡ như khách hàng không hài lòng thì làm sao đây?

- Chị à, cái này có khi sắp to bằng con ngựa luôn rồi, ngày mai chị đến công ty xem bản vẽ mẫu thiết kế thì biết, em không gửi video đâu, sợ bị khóa nick thì chết.

- A, vậy sáng mai chị tới sớm, mai chị mang cả macaron chị làm tới chia cho mọi người.

Tiêu Chiến nhìn cuộc đối thoại của mọi người trong group chat, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nếu như nói trong cuộc sống hiện giờ của anh có điểm gì đặc biệt đáng để nói không, vậy đó chính là anh thích công việc hiện giờ và thích không khí khi làm việc ở đây.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, tư duy thoáng cũng dễ nói chuyện trao đổi hơn, mặc dù công ty không lớn nhưng đãi ngộ vẫn luôn rất tốt.

Tiêu Chiến làm ở công ty sản xuất sex toy tên là Orgasm, phụ trách khai phát sản phẩm, nhưng khác với những nhãn hiệu khác chính là ban đầu Orgasm chỉ sản xuất AI xúc giác và phần cứng của sản phẩm, thông qua một thuật toán sau khi hoàn thành nội dung AI xúc giác, phối hợp với sản phẩm của bọn họ tiến hành đăng bán.

Đặc sắc nhất chính là vừa tốt vừa đắt, mấy năm nay sau khi kiếm được tiền rồi mới bắt đầu chậm rãi hướng đến đối tượng khách hàng đại chúng, nhưng giá cả vẫn cao hơn các nhãn hiệu khác không ít.

Quay người một cái, Tiêu Chiến vừa vặn nhìn thấy chồng sách tuyên truyền vừa nãy anh tiện tay quẳng lên bàn trà, tờ thứ nhất chính là dịch vụ mới mà Uông Văn vừa nhắc đến với anh.

Mấy năm tay Tiêu Chiến vẫn độc thân, thực ra anh rất hưởng thụ sự độc thân, bởi vì độc thân có thể tự do tự tại, là kiểu cho dù có làm loạn thế nào cũng không có ai quản.

Điểm quan trọng nhất chính là, nhu cầu tình dục của anh rất ít, trừ của bản thân ra thì anh thậm chí còn cảm thấy sợ hãi với bộ phận sinh dục của người khác —— Đồng nghiệp Lý tỷ từng nói, đây là bởi vì lúc anh đi làm đã nhìn đến chán ghét luôn rồi, không thể nói là bệnh được.

Nhưng bất luận thế nào thì tâm tình tối nay của Tiêu Chiến vẫn rất tốt, anh có thể dùng tiền để giải quyết một "việc lớn", có thể cho mẹ chút thể diện vào ngày sinh nhật tuổi năm mươi, chí ít là không lấy cớ qua loa tắc trách như mấy năm trước.

Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến nở nụ cười, bật đèn đêm trong phòng khách, đắp chăn mỏng lên người, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

------------------------------------

Gần đây cũng hơi bận nên chắc sẽ tập trung vào Crush và Thượng Khách hơn. Nếu cảm thấy fic này 4-5 ngày mới up chương mới không ổn thì cứ nói với tui nha 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com