TruyenHHH.com

Bjyx Duyen Tan The Gian

"Quân Thượng, bên ngoài các Quỷ Soái đang chờ ở Tích Quỷ Điện."

Vương Nhất Bác đang đứng để mấy quỷ sai hầu mặc y phục, hắn gật đầu với người đến báo tin một cái rồi nói: "Hận Si, thời gian gần đây phía Nhân giới... Trục Linh..."

Hận Si cung tay cúi đầu thật sâu, đáp: "Quân Thượng xin đừng lo lắng, Nhân giới không có chuyện gì, theo lời Quân thượng, chúng ta trước nay đều không cho quỷ linh lên nhân gian quấy nhiễu người thường. Phía Trục Linh gần đây đang có chút khúc mắc với Yêu Tộc, nhưng có lẽ cũng không gây chuyện lớn được, Quân Thượng không cần bận lòng."

Vương Nhất Bác nghe xong buông mắt nhìn người nằm trên giường, gương mặt thanh tú tĩnh lặng chìm trong giấc ngủ trông có vẻ bình yên lạ lùng. Chỉ là vẻ bình yên này, vô tình lại khiến trái tim Vương Nhất Bác rơi xuống vực thẳm không đáy, đau đến mức hô hấp khó khăn.

Hắn buông mắt tránh đi, quay đầu về phía cửa, đi cùng Hận Si về phía Tích Quỷ Điện.

"Chúng thuộc hạ tham kiến Quân Thượng!" - Một loạt hạ cấp quỳ rạp trước sàn đá đen tuyền của Đại Điện. cùng nhau đồng thanh cung tay hành lễ. Vương Nhất Bác quét mắt, vươn tay phẩy áo bào một cái, ra hiệu cho bọn họ đứng lên. Hận Si một bên đi cạnh hắn, khi hắn ngồi an ổn trên Tích Quỷ Huyền Ỷ rồi mới dõng dạc lên tiếng với chúng quỷ ở bên dưới: "Quân Thượng đã đến, các vị Tứ Trấn Quỷ Soái các vị có gì muốn bẩm báo, xin mời bước lên."

Vương Nhất Bác chống cằm, mi mắt khép hờ có vẻ lạnh nhạt nhìn chúng thuộc hạ, tóc hắn chảy xuống như thác hai bên bờ vai rộng, môi mỏng mím thành một đường, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác uy hiếp đến mức sống lưng buốt lạnh.

Tì Huyết hít một hơi khí lạnh, thu hết can đảm tiến lên, trước mặt Quỷ Vương cúi đầu thật thấp: "Quân Thượng, thuộc hạ trấn thủ phía Tây, giáp với Yêu giới, phát hiện dạo gần đây bọn chúng có hành động kì lạ."

"Nói rõ ra." - Không cần Vương Nhất Bác lên tiếng, Hận Si lạnh nhạt mở miệng.

Tì Huyết có chút run rẩy, hắn ít nhiều cũng là Trấn Tây Soái của quỷ giới, một trong bốn Quỷ Soái được chúng quỷ ca ngợi là tàn bạo mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt, thế mà không hiểu tại sao, cứ đứng trước mặt Quỷ Vương là lại tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, chẳng hiểu cảm giác sợ hãi ở đâu cứ ùn ùn kéo đến, vô cùng quái dị.

Tì Huyết nén lại cảm giác nôn nao, điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: "Thuộc hạ phát hiện có Tộc Hồ Yêu dạo gần đây xảy ra chuyện, nghe nói Yêu Hồ Công Chúa lâm bạo bệnh, phải có Dương Túy Thạch Thảo mới cứu được, hơn nữa còn phải xông hơi, sẽ tốn rất nhiều dược, không phải cứ hái một vài lá là xong. Hồ Yêu Tộc gấp gáp lắm rồi, Yêu Hồ Công Chúa đó là người kế nghiệp duy nhất của tộc Hồ Yêu, không cứu không được, Hoàng cung Hồ Quốc đang loạn lên đòi phía Yêu Đế giúp sức, muốn đi gom tất cả Dương Túy Thạch Thảo mang về. Nhưng loại thần thảo này... không dễ chăm sóc... ngoài khu vườn trong Địa Cung của chúng ta ra thì cũng chỉ có..."

"Trục Linh Sơn của nhân giới." - Vương Nhất Bác chậm rãi ngắt lời Tì Huyết.

Tì Huyết đáp "Vâng." rồi tiếp tục trình bày: "Hiện tại giai đoạn đàm phán hai bên thất bại, vậy nên Trục Linh Sơn cùng Hồ Quốc xảy ra xích mích nho nhỏ, phía Trục Linh quá cứng rắn... Hồ Quốc chỉ sợ sẽ cùng quẫn đến mức..."

"Người cho rằng bọn chúng dám xuống đây trộm đồ của ta?" Giọng nói Vương Nhất Bác lạnh đến thấu xương, khiến cho tất cả Quỷ Soái trong điện đều không rét mà run.

"Đến một kẻ, giết một kẻ." - Ngắn gọn, không dài dòng, Vương Nhất Bác buông mắt nhìn xuống: "Còn gì nữa không?"

Tu Dạ cúi người tiến lên tiếp lời: "Quân thượng, chúng ta với Yêu Tộc trước nay không thù không oán... nếu ra tay quá tàn bạo sợ là sẽ bị dị nghị, phiền phức không đáng có, chi bằng..."

"Im miệng!" - Hận Si không hiểu tại sao đột nhiên bộc phát lửa giận, quát lớn khiến Tu Dạ bị dọa cho sững sờ đứng trân trân như tượng, mở to mắt nhìn hắn...

Hận Si nghiến răng, sắc mặt vô cùng khó coi: "Dương Túy Thạch Thảo của Quỷ giới, không thể đem cho người ngoài, đến cái này mà ngươi cũng không biết? Nếu còn ăn nói hàm hồ, đừng trách ta không nể tình đồng môn lúc xưa."

Sắc mặt Tu Dạ tái xanh, Hận Si so với Tứ Trấn Quỷ Soái bọn họ xét về vai vế thì cao hơn một bậc, chỉ phải cúi đầu với duy nhất một người là Quỷ Vương. Xưa nay Quỷ Vương cũng vô cùng ưu ái hắn, có rất nhiều việc đều để Hận Si quyết định, nếu chọc vào hắn, dù bị hắn trục xuất chắc cũng chẳng ai cứu nổi...

"Thuộc hạ nông cạn, xin Quân thượng thứ tội." - Tu Dạ thức thời cúi đầu tạ tội, Vương Nhất Bác sắc mặt vẫn vậy, bình thản như nước, môi mỏng khẽ hé: "Hận Si vừa cứu mạng ngươi đấy, báo đáp hắn cho tốt." Bằng không, nếu để nàng nói hết câu kia, chủ ý muốn dâng Dương Túy Thạch Thảo ra cho Yêu Tộc, Vương Nhất Bác nghe xong, không đến một khắc, mạng nàng ta sẽ không còn.

Hận Si cũng biết rõ, vậy nên mới nổi giận xen miệng, đánh gãy tư tưởng muốn tìm chết của Tu Dạ, chỉ có nàng ta là vẫn ù ù cạc cạc, không hiểu nội tình.

"Nếu không có chuyện gì nữa, vậy thì các ngươi trở về đi." - Vương Nhất Bác khoát tay đứng dậy, Tứ Trấn Quỷ Soái không dám nhiều lời, vội vàng vái chào rồi ngay lập tực độn thổ khỏi Tích Quỷ Điện.

"Đi đến Túy Trì."

Hận Si nghe xong liền đi theo sau Vương Nhất Bác: "Quân Thượng, chuyện kia... Tu Dạ nàng không biết chuyện, xin Quân Thượng đừng để trong lòng."

Vương Nhất Bác chỉ chậm rãi lắc đầu, không đáp. Thật ra tính cách hắn không phải là quá khốc liệt, từ khi đến Quỷ Giới vẫn luôn ôn hòa lạnh nhạt, chưa từng tàn độc ra tay với bất cứ ai. Mấy chuyện thưởng phạt bình thường đều do Hận Si chủ trì. Hận Si là kẻ công bằng, hiểu biết, cũng không quá đáng bao giờ. Chỉ là trời sinh hắn có ánh mắt uy hiếp người khác, dọa đến tất cả các sinh vật xung quanh... Vả lại, chuyện Tu Dạ nhắc đến, vừa vặn giẫm lên giới hạn cuối cùng của hắn.

Tiêu Chiến.

Trên đời này, phàm là chuyện liên quan đến người hắn yêu, hắn đều vô cùng lạnh lùng dứt khoát. Lúc nãy nếu Hận Si lên tiếng chỉ muộn một chút thôi, rất có thể hiện tại Tu dạ đã chỉ còn là một đống thịt vụn nằm trên đất lạnh.

Hận Si cắn môi, người khác không biết, nhưng hắn biết. Dương Túy Thạch Thảo gieo thì dễ, nhưng muốn nuôi lớn lại là chuyện vô cùng gian nan, bởi vì thứ duy trì sự sống của chúng, không phải ai cũng có thể bằng lòng giao ra được.

Dương Túy Thạch Thảo là loại dược chữa được bách bệnh, nhân gian đồn đại chúng còn có thể cải tử hoàn sinh, nhưng trên đời làm gì tồn tại thứ thần kì như vậy. Chẳng qua, Dương Túy Thạch Thảo sẽ níu được một chút tàn hồn của người chết, lưu giữ cho cơ thể người chết luôn trong trạng thái nguyên vẹn ấm áp như chỉ đang ngủ say mà thôi. Nhưng chết rồi thì vẫn chính là chết rồi, không có gì có thể thay đổi được. Tụ Hồn Pháp dùng Dương Túy Thạch Thảo để làm thuốc dẫn có thể hồi sinh người chết, chỉ với điều kiện linh hồn người đó tha thiết muốn trở lại... Còn với trường hợp của Tiêu Chiến, chỉ sợ là hắn muốn chết còn không được, sao có thể tồn tại một chút ít ý niệm vương vấn thế gian? Thật quá hoang đường...

Hai mươi ba năm, Vương Nhất Bác nuôi trồng một vườn Dương Túy Thạch chỉ để giữ xác Tiêu Chiến ở bên cạnh mình...

Hắn chỉ là... không nỡ rời xa...

Khi sống chưa từng một lần được ôm lấy người... vậy khi chết rồi... hắn cố gắng níu giữ chút ít hơi ấm nơi sư huynh... không biết có sai không?

Thật ra hắn cũng không phân định được.

Nếu sư huynh hắn biết hắn giữ lại xác của y, còn đêm đêm hoan lạc vấy bẩn bên trong cơ thể y từng dùng... có lẽ y sẽ tức giận đến mức muốn trở lại nhân thế để giết hắn... Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng. Ừ, nếu làm thế mà sư huynh hắn có thể tỉnh lại, vậy thì dù có phải thịt nát xương tan, hắn cũng bằng lòng.

Vườn Dương Túy Thạch Thảo nằm dưới giếng trời của Địa cung, là nơi duy nhất đón ánh sáng mặt trời, được gọi là Túy Trì. Vương Nhất Bác nhìn từng nhánh thảo dược vươn cao quá đầu gối, buông mắt đưa tay chạm vào một phiến lá mềm mại to vừa bằng hai ngón tay, sương sớm thấm lên lớp da trên đầu ngón tay hắn, lành lạnh.

Tại sao lại nói muốn nuôi lớn Dương Túy Thạch Thảo phải trả giá rất đắt? Bởi vì cái giá ấy, không phải cũng bằng lòng trả.

Không phải sinh mạng, không phải máu, cũng chẳng phải linh hồn.

Thứ chúng cần, là nỗi đau.

Có ai lại muốn giữ mãi nỗi đau để dày vò chính mình chứ? Nhưng muốn nuôi lớn loại thảo dược này, mỗi lần cho chúng ăn, đều phải dốc tận sâu thẳm tim gan, trong tâm trí chọn phần kí ức dày vò thống khổ nhất, lấy ra, ôn lại, gặm nhấm, càng đau đớn, càng khổ sở, chúng càng thỏa mãn, càng xanh tốt.

Người ta đối với đau khổ, chỉ muốn quên đi. Vương Nhất Bác lại cứ giữ khư khư bên mình, ngày ngày mang đến nơi này, bón cho Dương Túy Thạch Thảo. Thật ra chuyện này đối với hắn cũng chẳng phải là cái gì to tát. Bởi vì sao? Bởi hắn vốn dĩ chưa từng muốn quên đi mảnh kí ức giày vò nhất cuộc đời ấy... bởi vì trong những ngày tháng ngắn ngủi như một cái chớp mắt thoáng qua đó, ít nhất, hắn cũng được một lần đối diện với tình yêu của chính mình.

Vì yêu, mà điên cuồng.

Cũng vì yêu, mà khiến cho tất cả, vạn kiếp bất phục.

Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hắn cảm nhận được hơi ấm và sự ngọt ngào nơi đầu lưỡi mềm mại của người hắn yêu.

Sau này, không còn cơ hội nữa.

Vậy nên, dù đau, hắn cũng chẳng muốn quên. Đôi khi con người cũng có vài ba kẻ như vậy, kí ức đau đớn nhất, trùng hợp lại là ấm áp ít ỏi mà bản thân không thể buông xuống. Vậy thì đành nghiến răng mà nắm lấy nó, dù đau thì ít nhất cũng có thể nhớ về ánh mắt của người khi đó nhìn hắn, sinh động, dịu dàng.

Không phải hiện tại, ngày ngày chỉ có thể đối diện với mi mắt nhắm nghiền, vô thanh, vô tức.

"Ngươi ra ngoài đi."- Vương Nhất Bác quay đầu nói với Hận Si, hắn không muốn rơi nước mắt trước mặt người khác.

Hận Si cũng hiểu ý, cúi đầu thối lui về phía Thạch Thất, để lại Quỷ Vương một mình đứng giữa vườn Dương Túy Thạch Thảo xanh non mơn mởn.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cho ánh nắng nhạt ban ngày chiếu xuống xuyên qua con ngươi, lóng lánh như gương, mi mắt hắn chớp động, đồng tử đau rát.

Hắn nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cười khẽ.

Ánh mắt người ấy ngày đó, cũng trong trẻo hệt như bầu trời trên đầu hắn hôm nay.

Giọng hắn kéo dài qua cuống họng, khàn đặc, nghe sao mà chua xót: "Sư huynh, đệ nhớ huynh quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com