TruyenHHH.com

Bjyx Duyen Tan The Gian



Hắn kéo y nằm sấp xuống. Y có chút hoảng hốt không ngờ, tiếp theo liền cảm giác hai chân bị nắm lấy, tách sang hai bên.

Tiêu Chiến có chút sợ hãi, làm tư thế kiểu này vẫn là lần đầu, không nhìn thấy đối phương, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy toàn bộ hạ thân mình, có chút xấu hổ không thể nói thành lời. Y vùi mặt vào gối, cảm nhận đoạn đùi mềm mại bị hắn xoa nắn đến đau, cả tính khí cũng đã căng trướng khó chịu vô cùng, đầu óc y tối thành một mảng.

Hắn biết y khó chịu, liền đưa tay ôm ấp nơi đang run rẩy giật loạn kia của y, vuốt ve chậm rãi. Y siết lấy tấm chăn dưới thân, cắn răng rên khẽ.

"ư... a... ưm..." - Một trận ngâm nga như thể tiếng đàn mê hoặc cuốn lấy ý thức của hắn, động tác tay càng nhanh, vật nhỏ càng giật lên mãnh liệt. Hắn cúi đầu, âu yếm hôn lên gáy y.

Tóc dài xõa bung, chảy sang hai bên, lộ ra cần cổ trắng muốt giờ đang bị hắn chiếm lấy, mút thành một dấu hồng ban sậm màu mới nhả ra. Hắn nhìn tác phẩm của mình, cong môi đắc ý, sau đó lại cúi xuống, tàn nhẫn mở miệng cắn một cái trên dấu vết cũ, lực đạo không hề nhỏ. Kết quả, ép y đau đến mức ngửa cổ hét lên, đồng thời, một dòng dịch trắng đục theo đà bắn ra, vương lên bàn tay hắn, cũng nhiễu ướt tấm chăn lót phía dưới.

Y cảm thấy sức lực như bị rút cạn, cao trào qua đi khiến cả người mềm nhũn, liên tục thở hắt ra, mồ hôi ướt đẫm trán, tóc dài cũng bết thành một mảng nằm yên trên gối.

Hắn xót xa đưa ngón tay an ủi nơi bị mình cắn đến mức lưu lại hai dấu răng rõ nét, thậm chí còn có dấu hiệu rách da. Trong lòng dâng lên chút ít cảm giác tội lỗi, hắn cúi đầu, chậm rãi mút lấy máu rỉ ra từ vết thương, hôn lên rất khẽ. Gáy y vẫn rất đau, nhưng dưới từng chút từng chút an ủi ôn nhu của y, cũng dịu lại phần nào.

Hắn hôn, hôn từ chiếc gáy cao ngạo xuống sống lưng cong vút, lưu lại từng dấu vết ái muội đỏ ửng, mút lấy từng tấc từng tấc da thịt trên cơ thể y, không muốn bỏ sót bất cứ chỗ nào. Y nằm bên dưới, không ngừng rên rỉ, cái eo nhỏ ngọ nguậy, bên dưới vừa trút ra một lần đã lại có dấu hiệu rục rịch. Hắn hôn thẳng xuống hai cánh mông vểnh cao của y, chậm rãi mở miệng, dùng cái lưỡi mềm ướt chạm vào đánh thức từng tầng da thịt nhạy cảm, kích thích khiến y giật nảy mình, từng ngón chân co cứng lại.

"ư...a... đệ..."

Cảm nhận cái lưỡi ướt át di chuyển dẫn đến nơi kín đáo, y hoảng hốt vùi đầu vào gối, run khẽ.

Hắn đưa tay giữ lấy eo của y, cố định lại vị trí, rồi chính xác đưa lưỡi đi vào. Ấm nóng ướt đẫm, giống như một cỗ lửa bỏng cháy xâm lấn cơ thể, xông thẳng từ tầng đụng chạm ma sát lên đến đỉnh đầu y, đánh cho y thở dốc khó khăn, một manh giáp cũng chẳng còn, trước mặt hắn bại trận hoàn toàn.

Hắn liếm qua, cái lưỡi xấu xa đưa ra rồi lại đưa vào, vài vòng quẩn quanh bên cửa, bàn tay đặt trên eo y dịu dàng nắn bóp. Y mím môi rên lên vài tiếng nức nở, nước mắt trào ra, cả cơ thể trắng nõn giờ đã đỏ rực lên như con tôm bị luộc chín.

Tàn bạo, cái cảm giác kích thích dây dưa này quá đáng sợ, y thực sự chịu không được.

Bởi vì nằm sấp quay lưng lại, nên y không biết, hắn dời ra khỏi nơi ấy còn mỉm cười vô cùng thỏa mãn, ánh mắt lóe qua một tia tinh quang.

"á!..." - Y buột miệng kêu to trong khoảnh khắc hắn đưa cùng lúc ba ngón tay tiến vào, cảm giác đau đớn lấp đầy mật đạo ấm nóng mềm mại khiến y nghẹn ngào, thở cũng trở nên khó khăn, nước mắt lã chã rớt trên gối, ướt thành một mảng. Hắn bắt đầu di chuyển, hạ khẩu siết lấy bám chặt, dục hỏa đặt lên khe mông của y, quấn quýt ma sát, chờn vờn chơi đùa.

Tiếng rên cùng tiếng khóc lẫn lộn chẳng phân biệt nổi khiến lòng hắn mềm nhũn, đến khi cảm thấy đã nới đủ liền rút tay ra, thay thế bằng một trận lửa nóng cháy giống như muốn thiêu rụi cơ thể y. Y cảm nhận rất rõ ràng từng chút từng chút một bản thân đang bị chiếm lấy, chính mình nuốt vào, co thắt, ôm ấp không chịu buông tha. Hắn cau mày, ngửa cổ rên khẽ vài tiếng trầm đục, chậm rãi ra vào.

"A... hức..." - Y nấc lên, thực sự hắn đối với y thô bạo như lần này là rất hiếm, dù có làm đầy đủ bước, nhưng đến đây vẫn không dễ dàng. Từng trận đánh tới, kéo theo cơn đau như muốn nghiến nát cả cơ thể cùng khoái cảm nhen nhóm từ từ dâng lên, âm thanh va chạm da thịt vang vọng trong không gian, thần trí của y ngày càng mù mịt tối tăm.

Hắn cúi người, đưa tay vòng qua ôm lấy ngực y từ phía sau, một lần lại một lần, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Hơi thở nóng rát của hắn rơi trên gáy y, hòa cùng tiếng rên đầy ẩn nhẫn lẫn cả tia thoải mái vô cùng dễ nhận ra. Y cắn răng, nước mắt theo đà trượt xuống, nấc nghẹn căng người đón nhận sự xâm chiếm đến tận cùng của hắn.

Hắn tìm bàn tay của y, đem từng đầu ngón tay đan chặt, suối tóc đổ lên tấm lưng trần của y như một con thác đen bóng chuyển động theo từng đợt va chạm giữa hai cơ thể. Hông y bị tấn công đau đến muốn vỡ ra, nhưng bên trong lại càng nóng nảy siết chặt hơn, nuốt hắn ngày càng sâu, làm hắn cũng mê man đầu óc, sức kiểm soát từ từ tuột khỏi tay.

Tiếng va chạm, tiếng rên, tiếng khóc, mọi thứ hòa lẫn đan xen, cùng nhau lan tỏa, bầu không khí đặc quánh tư vị thân mật liền kề, xâm chiếm, dục vọng, đem ý thức con người đánh thành bột mịn.

"Cùng nhau tới... được không?" - Hắn nắm tính khí đang căng thẳng ngẩng đầu của y, vừa đưa đẩy mạnh mẽ không chậm đi chút nào, vừa chăm sóc vuốt ve vô cùng tỉ mỉ. Y choáng váng rên hừ hừ, mồ hôi đổ xuống thành dòng, hòa lẫn với nước mắt mặn chát chui vào trong miệng, đem mai tóc bết chặt dính sát hai gò má.

"a... Nhất Bác à... ta yêu đệ..."

Hắn nghiến răng, động càng thô bạo.

Đây là lần đầu tiên hắn làm mạnh đến thế.

Hắn biết, rất đau, nhưng không sao ghì cương lại được.

"huynh... lúc nào cũng làm ta... phát điên..."

Hắn nói xong câu này, Tiêu Chiến liền căng cứng cả người, hai mắt trợn lớn, miệng không kiểm soát được mà lớn tiếng kêu to.

Dây đàn căng đứt, chất lỏng đặc quánh tràn ra nương theo bắp đùi trắng nõn trượt xuống, vật nhỏ trong tay hắn cũng giải phóng, yếu ướt lả đi. Hắn thở mạnh, nằm tựa cả người lên cơ thể y, bên trong không rút ra, chất lỏng cứ thế từ đó chậm rãi chốc chốc lại rỉ ra thêm một chút. Hắn ôm lấy y, nhẹ nhàng đặt lên lưng y một nụ hôn.

Hơi thở chờn vờn hòa quyện vào nhau, mệt đến muốn ngất đi, Tiêu Chiến cũng chẳng còn bảy tỏ nổi thái độ, mơ màng buông mi. Nằm như thế một lúc lâu, hắn mới chống tay ngồi dậy, vừa chuyển động, chất lỏng theo động tác tràn ra ngoài, nhiễu đầy một mảng đùi. Hắn nâng người y dậy, lật lại, cúi đầu hôn xuống.

Y mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn đáp lại hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, quyến luyến mút lấy lưỡi của hắn. Mùi vị ngọt ngào lan tỏa, ấm áp đến tận tâm can.

Đêm còn dài, trăng bạc trên cao tỏa sáng dịu dàng, chiếu soi đến tận đáy tim.


---


Vương Nhất Bác rót một chén trà nóng đưa đến bên giường, đỡ Tiêu Chiến tựa vào ngực mình, cúi đầu thổi cho nguội bớt rồi mới đưa trà đến bên miệng y. Y uống một hớp, cảm thấy cổ họng đau rát được an ủi một chút, thở hắt ra.

"Còn đau không?"

Y không có sức trả lời, ở trong lòng hắn chỉ gật gật.

Giày vò cả đêm, sau đó tắm qua thân thể, cả buổi sáng hôm nay Tiêu Chiến nằm xụi trên giường, phải có Vương Nhất Bác đến đỡ mới chịu ngồi dậy.

"Đau chết ta." - Y nhìn hắn, giương đôi mắt ngấn nước ủy khuất nói, mạnh mẽ đâm chọc vào góc yếu ớt mềm mại nhất trong lòng hắn. Hắn lại cảm thấy dâng lên cảm giác áy náy vô cùng, đặt chén trà xuống, chậm rãi giúp y xoa bóp cái eo đau nhức.

Y đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, phụng phịu: "Nằm xuống ôm ta ngủ đi."

Hắn buồn cười, hôn hôn lên má y hai cái: "Không được, đệ còn phải qua xem tình hình công chúa Hồ Tộc, hôm qua xông thuốc mới tỉnh, hôm nay phải xông thêm một lần, ổn thỏa thì có thể đuổi người. Sau đó ta sẽ mang huynh đi Ngưng Lạc chơi."

"Ư..." - Tiêu Chiến cọ cọ má vào ngực hắn: "Sao đệ phải quản mấy chuyện ấy, để Đại sư huynh làm đi."

Vương Nhất Bác mềm lòng, kéo chăn ôm Tiêu Chiến nửa nằm nửa ngồi trên giường: "Ta đã hứa với Hận Si sẽ thay Đại sư huynh xử lý chuyện này. Nhưng mà thôi, ngủ với huynh một chút cũng được."

Tiêu Chiến cong môi mãn nguyện tựa đầu vào ngực hắn: "Điềm Lang là số một, ta yêu đệ nhất!"

Hắn bị chọc cho bật cười, càng ôm y chặt hơn, đem tất cả ấm áp bao bọc lấy cơ thể y: "Ừ, ta cũng yêu sư huynh nhất."

Tính khí trẻ con nổi lên, y hơn thua: "Ta yêu đệ hơn!"

Vương Nhất Bác nghe xong, có chút trầm mặc, sau đó gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Ừ, huynh yêu ta hơn."

Tiêu Chiến thấy ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, không nói gì thêm nữa, rúc vào ngực hắn cọ cọ, đổi chủ đề: "Công chúa kia..."

"À... sáng sớm ta có qua xem xem, không biết bị sao, nghe nói sáng dậy không xuống nổi giường, còn nói ê ẩm toàn thân, hậm hực nằm bẹp trong chăn."

Tiêu Chiến cười cười: "Hôm qua còn khỏe lắm mà, còn có sức mà nạt Mạch Thanh, sao hôm nay đã không xuống nổi giường rồi?"

Vương Nhất Bác cũng bật cười, giọng nói mang theo ý vị khó lường: "Huynh nói xem?"

Tiêu Chiến nghĩ ngợi một chút liền như hiểu ra cái gì chấn động lắm, cười khan: "Này... chắc cũng không phải... thôi đi, mới gặp được mấy canh giờ chứ?"

"Ta nghe nói đêm qua Mạch Thanh ở lại Lan Tĩnh Viên."

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu: "..."

Tiến triển có cần nhanh như vậy không?

Tốc độ này quá kinh hồn rồi đó!

Vương Nhất Bác luồn tay ra đằng sau, phủ lên cặp mông mềm mại tròn trịa vừa tay kia, âu yếm nắn bóp mấy cái.

"Sư huynh."

Tiêu Chiến cũng chẳng phản đối, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Ừ?"

Đôi mắt của Vương Nhất Bác hiện tại, trong sáng đẹp đẽ, phản chiếu hình bóng của một mình y.

"Hứa với ta."

Tiêu Chiến nâng rèm mi dài, mắt y đen láy sinh động, lóng lánh ánh nước vô cùng gợi tình, khóe môi còn sưng tấy chưa giảm đỏ ửng lên, ngọt ngào đến tận tâm can: "Hứa gì?"

Hắn vùi đầu vào hõm cổ y, thở ra: "Sau này, nhất định phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Cái gì cũng phải nói với ta, đừng chịu đựng một mình."

Tiêu Chiến cười khẽ: "Sao thế?"

"Huynh hứa đi. Sau này có ta rồi, đừng giấu nữa."

Y đưa tay vòng qua vai hắn, vuốt ve. Giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy vào lòng người: "Ừ. Sau này, đệ bảo vệ ta nhé."

Hắn càng ôm chặt y hơn, giọng nói khàn đi: "Ừ. Ta bảo vệ huynh."

Giọng nói của y lẫn theo cả tiếng cười vui vẻ: "Vậy thì Tiêu Chiến sau này giao cho đệ. Phải chăm sóc y tử tế nhé."

"Được. Ta chăm sóc huynh, đừng lo lắng gì cả, chỉ cần ở bên cạnh ta thôi."

"Ừm. Đệ tốt như vậy, làm sao ta nỡ rời xa đây."

"Vậy thì đừng đi."

"Được."


Chẳng mong cầu điều gì to tát, chỉ hy vọng có thể cùng người, bầu bạn trọn đời trọn kiếp.

---


Chính văn - hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com