TruyenHHH.com

Bjyx Dung Xe Ben Duong Pull Over

Đèn trong phòng ngủ được điều chỉnh đến mức tối nhất, chỉ có thể nhìn thấy một không gian rất nhỏ ở trong căn phòng.

Mấy chiếc quần áo bị vứt bừa trên tấm thảm trải sàn lông ngắn có hoa văn nhỏ màu xám nhạt.

Tiêu Chiến cảm thấy cả người mình đều bị Vương Nhất Bác nhấn chìm trong tấm đệm giường, lòng bàn tay cậu rất lớn, sức lực cũng không nhỏ, áp lên mỗi tấc da thịt trên người anh, đều khiến Tiêu Chiến có ảo giác rằng mình bị bấm ra vết đỏ.

Quần áo trên người bị lột sạch, chỉ còn lại độc một chiếc quần lót đáng thương treo trên cổ chân nhỏ nhắn, mảnh mai của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không kịp cởi nó hẳn ra ngoài, liền bị hai tay Tiêu Chiến kéo qua, hôn lên môi.

Edward thật sự không hề nói điêu, lần phát tình này của Tiêu Chiến xem ra khác hẳn với bất cứ lần nào trước đây của anh, thậm chí anh còn có chút mất trí.

Tiêu Chiến y như một cực nam châm có sức hút mạnh, Vương Nhất Bác vừa mới để một cánh tay của anh xuống thì cánh tay còn lại đã lập tức dán lên, cậu thử giúp Tiêu Chiến cởi bỏ quần áo, nhét vào trong chăn, nhưng hai chân Tiêu Chiến ngay giây sau liền dựng lên, cọ sát không ngừng hai bên người cậu.

"Đợi một chút đã....." Vương Nhất Bác có chút bất lực, quần áo của cậu mới cởi được một nửa, cúc áo sơ mi bị Tiêu Chiến kéo đứt một cái, cái áo này là quà sinh nhật mà mẹ cậu tặng.

"Không đợi." Tiêu Chiến nói, giọng anh mềm mại như tơ, giống hệt như chính anh đang dính sát lên người Vương Nhất Bác vậy.

Vương Nhất Bác nghĩ một lát, ấn mạnh Tiêu Chiến lên gối, khống chế hai vai anh, lại ghé sát cơ thể mình vào giữa hai chân, từ trên nhìn xuống anh.

Bóng đèn được bật ở mức tối nhất đúng là gây thất vọng, Vương Nhất Bác nhìn không rõ, nhưng cho dù như thế, chỉ dựa vào nguồn sáng yếu ớt đó, cậu vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt khác một trời một vực so với thường ngày của Tiêu Chiến.

Bởi vì cận thị mà khi Tiêu Chiến nhìn người khác sẽ vô thức nheo mắt lại, sau đó lại mở lớn, khoảnh khắc mắt mở lớn đó, ánh nước óng ánh quanh vành mi, trông anh cực kì vô hại, lại có phần yếu đuối.

Bởi vì phát tình, vẻ mặt này càng lộ ra ngoài, càng thêm câu dẫn hơn gấp mấy lần.

Giống như lúc này anh bị Vương Nhất Bác đè bên dưới thân người, trên khuôn mặt, trên cơ thể đều đỏ ửng, mắt cũng đã vì ướt đẫm nước mắt mà cảm giác có vẻ như ngay giây sau liền có thể rơi ngay xuống được vậy, cả người anh đang run lên bần bật.

Khách quan mà nói thì Tiêu Chiến trong dáng vẻ như này, rất dễ khiến cho người khác có ảo giác kiểu "không có anh, tôi không xong rồi".

Ảo giác đó kích thích tâm lí, cũng kích thích da thịt.

Vương Nhất Bác càng cứng lợi hại hơn.

Cậu thở hổn hển rồi lại hôn Tiêu Chiến, tay sờ đến phần sau cổ anh, xé đi miếng dán ức chế ở chỗ đó, rất nhanh, Vương Nhất Bác liền cảm thấy bản thân không phải đang liếm láp lên da thịt cơ thể anh mà là một miếng bánh kem ngập tràn bơ.

Trên đầu lưỡi không có mùi vị ngọt ngấy gì cả, nhưng lại xộc vào mặt cậu, khiến cậu bắt đầu cảm thấy hoa mắt.

Tiêu Chiến duỗi dài cần cổ phát ra tiếng rên hừ nhẹ, đôi chân một lần nữa được Vương Nhất Bác tách ra rất rộng, bởi vì lí do thể chất, anh sẽ tự động tiết ra dịch thể, đợi chờ Vương Nhất Bác thâm nhập vào nơi đó, ướt nhẹp, lộn xộn.

Lần này do phát tình, Vương Nhất Bác đưa vào cực kì thuận lợi, nhưng cho dù như thế, Tiêu Chiến vẫn bị đỉnh đến cực kì khó chịu, anh cảm thấy cả người đều vô cùng căng trướng, ngón tay bấu chặt vào cơ bắp trên cánh tay của người đang đè lên anh.

"Thả lỏng." Vương Nhất Bác cũng bị anh bấu đến khó chịu, trầm giọng dỗ dành, nhưng hình như Tiêu Chiến lại chẳng nghe vào tai, chỉ cần Vương Nhất Bác động đậy một cái, anh liền vô thức bấu vào càng chặt hơn.

Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi, đưa tay ra sờ đến phần mông đầy đặn của anh, vừa xoa nắn vừa thử để anh thả lỏng hơn một chút.

"Đừng vào nữa...." Tiêu Chiến cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, anh khẽ ngâm rồi động đậy một chút, thứ đồ kia của Vương Nhất Bác vừa thô vừa cứng, cảm giác như muốn chọc thủng bụng anh đến nơi rồi ấy.

"Đừng kêu." Vương Nhất Bác bịt chặt miệng anh, rồi lại nhanh chóng thả ra.

Tiêu Chiến sẽ không biết được rằng mỗi lần anh kêu một tiếng đều sẽ không cầu xin được gì, chỉ khiến cho sự tình càng phát triển theo hướng ngược lại mà thôi.

"Vương Nhất Bác.....Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến bỗng nhiên gọi thành tiếng, anh nâng cánh tay che lấy đôi mắt, chỉ lộ ra đôi môi đã bị cắn mút đến sưng đỏ của mình, lời nói ra cũng trở nên ngắc ngứ, "Chân anh tê lắm."

Vương Nhất Bác vẫn đang mải mê đỉnh lộng, hình như cậu chẳng hề nghe thấy tiếng anh.

Qua một lúc, Tiêu Chiến buông tay xuống, anh nhìn thấy người ở bên trên mình kia đang hít thở nặng nhọc, đè lên anh, đôi môi ngày thường luôn rất phẳng giờ mím thành một đường thẳng, giống như đang cố gắng hết sức để nhịn xuống, lại giống như là đang rất vui vẻ.

Vương Nhất Bác rất đẹp trai, Tiêu Chiến đã từng nói đùa với Edward, với ngoại hình như thế kia cho dù cậu không phải là Alpha thì vẫn dễ dàng có được yêu mến và ủng hộ.

Trong lòng Tiêu Chiến khẽ động, chân phải của anh cơ hồ đã mất hết cảm giác, nơi tiếp giáp với Vương Nhất Bác cũng vừa tê vừa trướng, hình như anh chẳng thể suy nghĩ được quá nhiều, ngẩng đầu lên, trực tiếp cắn lên đầu vai trần trụi của Vương Nhất Bác.

Vốn dĩ Tiêu Chiến chỉ đang bày tỏ kháng nghị, nhưng vừa mới ngậm vào miệng, liền bị Vương Nhất Bác đâm mạnh, cột sống tê rần, theo phản xạ có điều kiện mà cắn mạnh hơn ít nhiều, anh ngờ ngợ hình như Vương Nhất Bác đã bị chảy máu rồi, nhưng lại không dám xác định.

Đột nhiên, mắt Tiêu Chiến hoa lên, anh được bế thốc lên, rồi bị đâm vào trong tư thế đó, được ôm trên người cậu, hai người hình như sắp ngã xuống giường đến nơi, lực tay của Vương Nhất Bác rất khỏe, một tay ôm lấy eo anh, lại ấn chặt Tiêu Chiến lên người mình.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đã điên mất rồi, cậu giống như một con sư tử dũng mãnh vừa mới xổ lồng vậy, khí thế như muốn nuốt chửng anh vào bụng.

Tư thế như thế này, Tiêu Chiến cảm giác Vương Nhất Bác sẽ đâm vào càng sâu hơn.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác lại dừng lại, cậu thở hổn hển, cả đầu đều là mồ hôi, trong thứ ánh sáng yếu ớt le lói, nhìn ngắm người đang ở trên người mình, Tiêu Chiến cũng có chút không hiểu đó là thứ cảm xúc gì nữa.

"Đau à? Trị liệu vừa mới làm xong được 4 ngày." Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi, tuy rằng cậu không đâm mãnh liệt vào trong nữa nhưng eo lại không nhịn được mà đỉnh vào với biên độ nhỏ hơn.

Tiêu Chiến cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thậm chí anh còn nghi ngờ đây có phải là một trò đùa nhạt gì đó của Vương Nhất Bác hay không, mới hơn nửa tiếng trước, Vương Nhất Bác đã làm cái gì đó hả?

Một lúc sau, anh không biết phải làm sao, nhẹ giọng nói một câu: "Không đau nữa."

Vương Nhất Bác đột nhiên cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay cậu ở hai bên eo anh cũng xoa nắn mấy cái, hai tay ôm trọn lấy mông anh, nói: "Em biết mà, nhưng em vẫn muốn nghe anh nói."

"......"

Nói xong câu này, Tiêu Chiến đã xác định được, Vương Nhất Bác thực sự đã điên rồi, cậu đâm vào càng ra sức hơn, cũng mãnh liệt hơn.

Trên người Vương Nhất Bác tỏa ra một mùi mà trước giờ anh chưa từng ngửi thấy, là một thứ mùi trộn lẫn giữa mùi của hạt chống ẩm cùng với mùi đất những ngày trời mưa, khô hanh lại ẩm ướt, cứ thể hòa lẫn vào nhau.

"Để em vào trong." Vương Nhất Bác vừa cắn mút cổ Tiêu Chiến, vừa nói.

"....Vào trong? Ở đâu cơ?" Tiêu Chiến bị làm cho mơ mơ hồ hồ, anh không biết Vương Nhất Bác còn muốn vào nơi nào nữa.

Ngay giây sau, Tiêu Chiến kêu một tiếng thảng thốt, anh cảm nhận được Vương Nhất Bác đang tiến vào một nơi rất khác, là nơi mà chỉ có đầu thăm dò trong các lần trị liệu mới có thể đi vào trong.

Anh lại cúi đầu cắn lên đầu vai Vương Nhất Bác, lần này thực sự đã cắn vai cậu chảy máu.

Cảm giác bị đỉnh vào đến khoang sinh sản, khác hẳn với lần làm tình trước.


Da đầu Tiêu Chiến căng ra, tứ chi mềm nhũn, anh nghi ngờ rằng bản thân mình thực sự đã biến thành một miếng bánh kem bơ, bị người ta vùi xuống bùn đất, lăn lộn trong một khoang máy bay ngột ngạt, mất đi hình dạng ban đầu, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Mỗi lần đâm vào Vương Nhất Bác đều rất ra sức, cậu gọi tên của anh.

"Tiêu Chiến."

"Tiêu Chiến."

"Nhìn em."

Cằm bị cậu bóp chặt, Tiêu Chiến bị buộc phải nhìn lên Vương Nhất Bác, đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt, mang theo chút thất thần khó tả nhưng con ngươi lại vì khoái cảm mà trừng lớn.

Vương Nhất Bác nhìn thấy chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của anh, cũng đồng thời cảm nhận được sự hưng phấn cùng thỏa mãn trước đây mình chưa từng được nếm qua.

Ngay trong khoảnh khắc đó, nhớ đến bản thân vốn không thích ăn kiểu bánh kem bơ ngọt ngấy đó, nó bị tùy tiện bày trong tủ kính trưng bày, nhìn có vẻ chẳng có chút dinh dưỡng gì, lại cực kì rẻ mạt.

Nếu có thể trở về hồi còn nhỏ, cậu nghĩ rằng mình phải nên thử một lần, xem xem chúng có giống như Tiêu Chiến hay không, mềm mại, thơm lừng, ngọt ngào, mang theo chút ngấy nhẹ, nhưng cho dù chính mình ăn không hết, cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý chia sẻ với ai.

Tiêu Chiến hét lớn đạt đến cao trào, Vương Nhất Bác gần như đồng thời, cũng bắn vào trong khoang sinh sản của anh.



Tối đến, Vương Nhất Bác có tỉnh lại một lần, sau khi kết thúc, cậu giúp Tiêu Chiến tẩy rửa cơ thể, Tiêu Chiến đã mơ mơ hồ hồ ngủ mất, không có tinh thần, lưng vừa được đặt lên giường cái liền ngủ mất tiêu.

Lúc này anh đang nằm bên cạnh, ngủ rất say. Vương Nhất Bác thử muốn ôm anh nhưng Tiêu Chiến trong cơn mơ lại xua xua tay, lăn ra một góc khác, trên vai trên cổ đều là vết hôn, nhìn vào có chút shock nhẹ.

Vương Nhất Bác ngồi dậy uống một ngụm nước, rồi lại nằm xuống.

Cái giường này rộng quá, giữa hai người còn cách một khoảng lớn, khiến nó trông có vẻ cực kì trống.

Cậu nhớ lại bản thân khi còn nhỏ, ba mẹ đều rất bận, bỏ lại một mình cậu trong ngôi ở nhà Li đảo, phương hướng phòng ngủ phụ trên tầng ba của ngôi biệt thự kiểu Âu không tốt cho lắm, mùa đông sẽ rất lạnh, ánh nắng cũng không thể chiếu đến được.

Cực kì ít người biết, Vương Nhất Bác sợ tối, cũng không thích thời tiết những ngày trời mưa, những điều này sẽ khiến cậu liên tưởng đến bản thân hồi còn nhỏ, vô số những đêm đen chỉ có một mình, cơn cuồng phong thổi dọc theo hành lang đập lên cánh cửa phòng ngủ nhỏ bé của cậu.

Cậu ngáp một cái, dịch dịch thân người, lật người lại, dựa gần hơn một chút. Tiêu Chiến cũng đúng lúc lật người qua, hai người nằm trong tư thế mặt đối mặt.

Tiêu Chiến hình như đang nói mớ, anh lầm bầm cái gì đó, Vương Nhất Bác ghé sát tai lại, mặt gần như dán cả lên mặt Tiêu Chiến, muốn nghe rõ xem Tiêu Chiến đang nói cái gì.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác tỉ mỉ nghe rõ xong, cậu không kìm được mà mỉm cười, trong căn phòng đêm lặng im.

Tiêu Chiến đang hừ hừ khẽ khẽ nói: "Chân anh tê rồi..."

Vương Nhất Bác không xác định được Tiêu Chiến đang nằm mơ đến thứ gì, không biết có phải đang tái diễn lại cảnh tượng vừa nãy hay không.

Đột nhiên, Tiêu Chiến nâng tay lên, đặt lên cánh tay của Vương Nhất Bác, ra sức véo một cái, giống hệt như đang trả thù.

Tay anh nhanh chóng buông lỏng, lại hừ lạnh một câu: "Eo cũng đau."

Lần này Vương Nhất Bác thực sự đã cười bật ra tiếng, tiếng cười có chút to, làm ồn đến Tiêu Chiến, bỗng nhiên anh mở trừng mắt, giống như đã tỉnh lại, nhưng ngay giây sau lại nhắm lại, tiếp tục chìm vào cơn mơ.

Căn phòng rất tối, ngày trước khi đi ngủ Vương Nhất Bác đều sẽ để lại một bóng đèn nhỏ trên tường, hôm nay lại không có, nhưng cậu cũng không cảm thấy sợ hãi hay cô độc. Cậu chọt và má Tiêu Chiến một cái, nói: "Đừng đi nữa nhé."


*


Trong một phòng nghiên cứu ở đầu bên kia thành phố, có một căn phòng vẫn còn sáng đèn.

Edward mặc chiếc áo blue màu trắng, ngồi trước bàn làm việc, y tá của hắn lấy ra hai chồng báo cáo, hắn cúi đầu nhìn một cái, đầu mày nhíu chặt lại.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở bàn đối diện, vẻ mặt của bọn họ cũng rất căng thẳng, báo cáo được lấy ra, đặt trước mặt hai người.

Trên tờ báo cáo đó viết:

"Tuân theo quy luật di truyền Mendel, ứng dụng kết hợp để tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con, ngoại trừ các alen của mẫu M1 có thể tìm thấy trong kiểu gen của -C1, các nguồn khác có thể được tìm thấy từ mẫu –L1.

Mẫu C1 từ người cha và mẫu L1 từ người mẹ được xác định là cha mẹ ruột của mẫu M1 của người con, từ góc độ di truyền thì điều này đã được khoa học xác nhận."

Trên tờ báo cáo còn kèm theo một tấm ảnh của người được kiểm tra, ngoại trừ cha mẹ Vương Nhất Bác ra thì còn có tấm ảnh của một chàng trai gầy yếu.

Tấm ảnh đã mờ đi ít nhiều, đường nét in ấn cũng không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy đường nét tương đồng với đôi vợ chồng trung niên này.

Người đàn ông thở dài một tiếng, nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.

"Đến cả tiếng Trung nó còn không biết nói."

Người phụ nữ bịt chặt miệng, để ngăn tiếng khóc tràn ra, bà đau lòng nắm chặt hai tay, sờ sờ lên tấm ảnh, "Nhiều năm như thế, ở Việt Nam chắc chịu khổ rồi."

Edward lên tiếng để cắt đứt bầu không khí này, hắn gõ gõ lên mặt bàn, trầm tư một lát rồi nói: "Cậu ta cực kì đề phòng, cơ thể cũng bởi vì nhiều lần sảy thai mà chịu thương tổn rất lớn, cần phải ở lại bệnh viện điều trị."

Người phụ nữ cuối cùng vẫn không kìm nén nổi nữa mà khóc lớn.

"Bởi vì là Omega, cơ thể sẽ phản ánh tâm trạng của cậu ấy, cố gắng đừng để cậu ấy kích động." Edward dặn dò, hắn ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: "Cháu nhắc nhở trước nhé, từ góc độ pháp luật mà nói nếu hai bác muốn đón cậu ấy về, thì Vương Nhất Bác có quyền được biết."

Nói xong, hắn ngừng lại một lát, "Ý của cháu là, liên quan đến việc cậu ấy không phải là con đẻ, cậu ấy có quyền được biết chuyện này."

--------------------------------------------------------

Piggycat: Hê hê! Hê hê! Hê hê!


======================================

A Zhu: Hê hê, tui đã cầm xẻng về để lấp hố đây!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com