Bjyx Doan Tuong Trang Ngoi Vang Hoan
Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, bác sĩ Thương đang ở bên cạnh giường lau trán cho anh. Thấy vẻ mặt anh vẫn còn uể oải, ông nhanh chóng đỡ anh lên, cẩn thận nắm lấy tay mà bắt mạch.Cuối hè, hạt mưa nặng hạt, không ngừng cau có trút xuống từ bầu trời. Tiêu Chiến mấp máy môi, vẫn bình tĩnh cười nói: "Chú Thương."Bác sĩ Thương im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà nghẹn ngào: "Đứa trẻ ngốc này."Tiêu Chiến nhìn những đám mây đen bên ngoài cửa sổ, nghe trong câu nói có chút gì lành lạnh của hơi nước từ hốc mắt phát ra.Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác là vào đầu mùa hè. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đắt tiền đến mức không hề hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Khi đó, Vương Nhất Bác đang đứng dưới ánh mặt trời, đứng ở tuổi 22 của Tiêu Chiến, chói mắt như buổi bình minh, như thể cơn gió mùa hè mạnh mẽ thổi qua những vách núi cheo leo bao bọc thôn Hoài Dương cũng không thể nào thổi bay được cậu.Vương Nhất Bác đi vào, trên tay bưng một chiếc bát sứ. Sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, không còn trắng bệch như trước nữa.Bác sĩ Thương nói rằng dù thuốc kia tổn thương cơ thể của Tiêu Chiến nhưng nó lại có tác dụng với Vương Nhất Bác. Trong những ngày Tiêu Chiến mê man, thân thể của Vương Nhất Bác ngày một tốt hơn, và bây giờ cậu ấy có thể chạy nhảy, thậm chí còn có một chút rám nắng.Tiêu Chiến uống xong bát thuốc, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp cặp mắt đỏ hoe."Sao em lại khóc?" Tiêu Chiến bật cười.Vương Nhất Bác lấy ra một viên kẹo bưởi rồi bước nhanh tới. Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng đã bị một người ôm lấy đầu kéo vào lòng.Anh nếm được vị ngọt của kẹo bưởi, bên cạnh đó là hương vị của đôi môi.Tiêu Chiến trước đây chưa từng được hôn, đôi môi vừa nóng vừa mềm khi chạm vào khiến trái tim run bần bật, suýt chút nữa thì không thở nổi.Chẳng biết bao lâu, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng buông cánh môi anh ra, hết lần này đến lần khác dùng lòng bàn tay chạm vào mái tóc.Rất nhẹ. Rất nhẹ.Tiêu Chiến vùi mặt vào cổ cậu, trong lòng có chút hân hoan khi phát hiện ra, nhiệt độ cơ thể người này rốt cuộc không còn lạnh nữa."Thực xin lỗi." Thanh âm của Vương Nhất Bác rất thấp, như là trong miệng có cái gì nghẹn lại, không thể thổ lộ thành lời. Trái khế cũng không ngừng di chuyển lên xuống."Đừng làm điều này nữa.""A Chiến, đừng làm điều này một lần nào nữa."Không làm nữa. Tiêu Chiến nói thầm ba từ trong lòng. Không cần làm nữa.Lúc này, ngoài trời đang mưa to, sợi dây cột vào mạn thuyền bị gió thổi bay, thuyền Ô Bồng nhấp nhô trên mặt nước. Bên trong cửa sổ, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, ôm một chiếc thuyền chuẩn bị đi càng lúc càng xa..Thôn Hoài Dương bắt đầu vào thu, quán cơm nhỏ của Tiêu Chiến cả ngày nhộn nhịp đông đúc.Sức khỏe của Vương Nhất Bác gần như phục hồi hoàn hảo và ngày ngày chạy đến tìm Tiêu Chiến ăn cơm. Hộp mứt mận mà mẹ Chử béo đưa cho Tiêu Chiến đã được mở ra, khi ăn chè thạch, Vương Nhất Bác đặc biệt thích dùng thìa múc hai muỗng, sền sệt.Người trước kia thường uống thuốc đắng cuối cùng cũng có thể ăn những món điểm tâm ngọt ngào. Nhìn thấy Vương Nhất Bác mỗi ngày, Tiêu Chiến hiểu rằng hiện tại dưới mặt sông, có một dòng chảy ngầm không thể nào chặn lại.Khi Vương Giang xuất hiện ở cửa tiệm, Tiêu Chiến không tỏ ra quá ngạc nhiên. Anh vẫn lịch sự chào hỏi ông, với vẻ ngoài dịu dàng giống như một dòng suối.A Thương nói đúng, thôn Hoài Dương là nơi nuôi dạy người. Phong cảnh hiền hòa đã dưỡng nên một người trong sáng như ngọc như Tiêu Chiến.Vương Giang do dự một lúc lâu, có thể nghe ông phát ra những tiếng thở dài nặng nề. Tuy tuổi ông đã lớn nhưng mắt ông vẫn chưa mờ, tình cảm của con trẻ làm sao có thể che giấu được. Nhưng Vương Nhất Bác là cháu nội của ông, nó không thể nào như những đứa trẻ khác."Chiến Chiến à, Nhất Bác vẫn còn chưa học xong. Nó từng muốn đến Hoa Kỳ học đại học, sau đó muốn đi xem nhiều nơi hay ho trên thế giới. Nhưng bây giờ nó khỏi bệnh rồi, nó thích ở đây, không muốn đi nữa, cũng không muốn học nữa. Ông nội thật sự lo lắng. Con giúp ông nội nghĩ cách thuyết phục nó được không?"Tiêu Chiến thầm nghĩ, những gì bác sĩ Thương nói trước đây đều đúng, Vương Giang luôn hành xử với tinh thần kiêu ngạo, chính trực và không thiên vị, ngay cả lời thuyết phục chia tay này cũng được ông nói ra một cách nghiêm túc và có trật tự. Không buộc tội hay chất vấn, ông vẫn giữ đủ thể diện cho Tiêu Chiến.Vương Giang biết ơn Tiêu Chiến và cảm thấy tiếc cho đứa trẻ mồ côi này. Nhưng ông hiểu Vương Nhất Bác không thuộc về thôn Hoài Dương, cũng không nên bị khóa chặt ở thôn Hoài Dương.Vương Giang hiểu, Tiêu Chiến càng hiểu.Hiện tại họ vừa phải dừng lại ở đây, như một nốt nhạc tình chưa trọn vẹn, như cùng nhau trải qua một đoạn đường dài, họ nên cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.Các vị thần đã lấy đi những lời ước nguyện trên thuyền rồng của anh, vì vậy Tiêu Chiến không dám cầu mong điều gì nữa."Vâng" Anh cười rộ lên, đuôi mắt long lanh, khiến người ta không thể nhìn thấu sự tan vỡ trong đó.Nước mưa hóa thành sương. Nước mắt cũng hóa thành sương.Lại hai tháng qua đi, trời cuối thu se lạnh, tiếng ve kêu lạc mất trong hoàng hôn, chiều tà cũng lặng lẽ buông mình trên mặt nước.Tiêu Chiến nghĩ đến việc Vương Nhất Bác sống ở thôn Hoài Dương gần nửa năm nhưng vẫn chưa bước lên thuyền Ô Bồng, vì vậy anh thỏa thuận với người chèo thuyền, mượn chiếc thuyền này để vui chơi một đêm."Đi thôi."Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đan các ngón tay vào nhau, vui vẻ nói: "Đưa em đi chèo thuyền."Người ở thôn Hoài Dương thích dùng rượu gạo và nước tương để làm nước sốt. Sang mùa đông họ treo xúc xích dưới mái hiên, đường phố dậy lên hương vị nồng nàng và thơm phức. Tiêu Chiến rót rượu dự trữ ở nhà vào một cái chai thủy tinh, trộn với nước mận vào lắc đều, rượu gạo có vị mận, ngọt ngào lẫn vào môi và răng.Anh và Vương Nhất Bác sóng vai ngồi trên chiếc thuyền mui đen. Không người lái đò, không người khua mái chèo, sông sâu không thấy đáy.Tiêu Chiến ôm bình rượu, cùng Vương Nhất Bác uống đến đỏ cả mắt. Đêm đen như mực, trong thuyền chỉ treo một chiếc đèn lồng."Thôn Hoài Dương thật là tốt."Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, sau đó giơ tay tắt đi ngọn đèn duy nhất. Chiếc thuyền mui đen không dây ràng buộc cứ ung dung trôi theo dòng nước. Màn đêm dày đặc, thôn Hoài Dương chìm vào giấc ngủ sâu.Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Vương Nhất Bác phả vào tai Tiêu Chiến."Ah Chiến, có anh ở đây, thật tốt.""Ngày mai em sẽ cùng anh ăn cơm, ngày ngày cùng với anh ăn cơm."Mọi sự uất ức, phiền não mắc kẹt trong cổ họng của Tiêu Chiến, trong giây lát anh dường như nghẹn ngào nhưng rốt cuộc vẫn đáp lại bằng mắt cười lấp lánh.Tay anh vuốt ve mái tóc của Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến không nhớ chính xác họ đã hôn nhau bao nhiêu lần khi trốn trong bóng tối trên chiếc thuyền không ngừng lắc lư. Cuối cùng, trán của họ chạm vào nhau, và họ nằm nghiêng ôm lấy nhau trong con thuyền mà Vương Nhất Bác vẫn hằng mơ ước.Mặt sông bị gió làm cho nhăn nhíu, lăn tăn cho đến khi dừng hẳn.Vương Nhất Bác bắt đầu thiu ngủ, nhưng Tiêu Chiến làm ầm ĩ không cho cậu ngủ. Cứ hễ cậu mơ màng nhắm mắt lại liền bị đánh thức bởi bàn tay nhỏ bé của người đàn ông trong lòng mình."Sao còn chưa ngủ?" Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến, mắt nhắm, môi vẫn thì thầm."Khoan hãy ngủ." Tiêu Chiến dùng ngón tay vuốt đôi lông mày cậu."Vương Nhất Bác, mở mắt ra, nhìn anh nhiều hơn đi, từ từ hãy ngủ.""Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác cười, môi chạm vào mũi Tiêu Chiến."Nhìn anh thêm lần nữa." Tiêu Chiến dùng xương ngón tay khẽ xoa quai hàm sắc bén của thiếu niên, cảm giác trong tim đang nứt ra một lỗ hổng."Để mai lại nhìn." Vương Nhất Bác thật sự rất buồn ngủ, cậu vuốt mái tóc rối bù xù của Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Mai sẽ cùng anh ăn cơm.""Được""Anh muốn ăn món gì?"Tiêu Chiến thoát ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác, cười toe toét và nói, "Được."Câu trả lời không liên quan đến câu hỏi nhưng Vương Nhất Bác không nghe thấy nữa, cậu nắm tay Tiêu Chiến chìm vào giấc mộng, rơi vào ánh nắng rực rỡ. Trong giấc mộng có sông có núi, có hoa lá cỏ cây. Cậu và Tiêu Chiến ngồi cạnh nhau trên một chiếc thuyền mui đen, nắm chặt tay nhau, đung đưa cả đời.Trên bầu trời quang đãng, mây mỏng nhuốm màu xanh nhạt. Cả đêm qua Tiêu Chiến không ngủ chỉ để ngắm nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác.Chàng thiếu niên 20 tuổi, da dẻ còn xanh xao so với tất cả đứa trẻ ở thôn Hoài Dương, lúc này vẫn còn ngà ngà say, nhắm mắt ngủ ngon lành trên chiếc thuyền đen sì lặng lẽ.Cuối cùng Tiêu Chiến đã cúi đầu và một giọt nước mắt rơi xuống."Vương Nhất Bác." Anh cắn lấy môi dưới, lầm bầm cái tên đó giữa mùi máu tanh.Tiêu Chiến sớm đã biết rằng ngõ mưa lát đầy đá cuội thực sự quá ngắn, không dài bằng sông luân hồi ở thôn Hoài Dương, và sợi dây nhiều màu đó có thể trói buộc linh hồn của Vương Nhất Bác, nhưng nó không nên nhốt cậu ở đây cả đời.Tường trắng ngói vàng sẽ là một nhà tù. Con thuyền của cậu sẽ xuyên qua những ngọn núi, vượt qua ngàn dòng sông trôi dạt đến những nơi bao la rộng lớn mà Tiêu Chiến không bao giờ thấy được.Sau đêm thu năm ấy, Vương Nhất Bác bị tiếng ca dài trên sông đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy trên chiếc thuyền trống trải đen kịt, quầy hàng hai bên sông vẫn tấp nập ồn ào.Nhưng sau khi bước lên bờ, Vương Nhất Bác không thể tìm thấy Tiêu Chiến nữa.Người thanh niên ăn cơm của cả thôn mà lớn cứ như vậy mà biến mất khỏi thôn Hoài Dương. Người ấy đóng cửa tiệm cơm, mang theo hành lý ít ỏi của mình và hộp kẹo sô cô la mà Vương Nhất Bác đã tặng. Tiêu Chiến rời khỏi mảnh đất anh đã sống hơn 20 năm, một mình đi đến một mảnh đất xa lạ khác.Không ai biết Tiêu Chiến đã đi đâu. Kể từ đó, không còn Chiến Chiến ở thôn Hoài Dương, không còn người thanh niên với nụ cười dịu dàng, không còn kẹo bưởi chứa đầy sương trắng và cũng chẳng còn bánh khoai mỡ có vị hạnh nhân của phương nam.Chử béo khóc đến sưng húp cả mí mắt, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu đọng trên má, mơ hồ hét lên tìm anh Chiến Chiến. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo sơ mi trắng lau sạch khuôn mặt của đứa trẻ.Vương Nhất Bác không khóc được.Cậu cũng không còn A Chiến nữa. Không còn nữa.Và những điều ước trên hai chiếc thuyền rồng đã được các vị thần lựa chọn, đã trở thành một bí mật bị mắc kẹt và không được biết đến ở thôn Hoài Dương."Hy vọng Vương Nhất Bác có thể sớm khỏe lại, sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi.""Hy vọng điều ước của Tiêu Chiến có thể trở thành sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com