TruyenHHH.com

Bjyx Doan Tuong Trang Ngoi Vang Hoan

Mưa rơi xuống vùng thôn dã, bao phủ rừng sâu trong trận sương mù, những chiếc lá mới đâm chồi nảy lộc, cứ từng lớp từng lớp rung rinh.

Trước khi mùa hè đến, thời tiết ở thôn Hoài Dương còn chưa quá nóng. Tàng cây mộc lan vươn dài xanh mướt, từng nhóm dân làng mang theo ghế xếp ra cạnh bờ sông, khắp cả thôn là tường trắng ngói vàng, thuyền Ô Bồng cũng ngủ quên trên mặt nước.

Bột hạnh nhân trong lọ mới được nghiền nát, Tiêu Chiến cẩn thận dùng thìa múc lên, vừa đưa ngang mũi đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.

"Anh Chiến Chiến!"

Một đứa trẻ từ ngoài cửa xông vào, thân hình mũm mĩm của nó gần như che khuất toàn bộ ánh sáng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu mỉm cười, đặt bột hạnh nhân vào tủ, đưa tay lấy hộp kẹo bưởi từ kệ gỗ cũ bên cạnh.

Là Chử béo ở cửa hàng thịt bên kia đường, nó có vẻ đến đây rất vội, mặt đỏ bừng, nằm trên bàn mà thở hổn hển.

Tiêu Chiến đẩy hộp kẹo bưởi cho đứa trẻ có dáng người tròn xoe.

Chử béo thò tay vào trong hộp bốc một nắm, sau đó từ trong cặp sách trên bàn lấy ra lọ thủy tinh đậy kín nắp, giọng nói lanh lảnh.

"Anh Chiến Chiến, dạo trước nhà em có làm tương mận, còn lại một lọ vẫn còn ăn được, mẹ dặn mang qua cho anh, còn tươi lắm á."

"Tốt quá, cảm ơn dì Vân giúp anh."

Tiêu Chiến đặt tương mận vào trong chỗ mát, nhìn miệng Chử béo nhét đầy kẹo bưởi, không kìm được véo má nó một cái thật mạnh rồi hỏi:

"Sao chỉ có một mình em?"

Chữ béo bị nhéo đau liền lầu bầu hét lớn:

"Bọn A Tân đi mượn sách ảnh, lát nữa sẽ đến."

Thôn Hoài Dương ở trong khe núi, quanh năm hơi nước dày đặc, ôm trọn ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Núi sông tuy đẹp nhưng chỉ có một con đường dẫn vào thị trấn. Con đường lại uốn lượn nhiều lần quanh sườn núi hiểm trở do đó những đứa trẻ ở đây lớn như vậy cũng chưa từng gặp người ngoài làng.

Lũ trẻ trong làng thích bắt cá ở đầu sông, thỉnh thoảng thấy một chiếc xe tải chở hàng chạy trên triền núi, đều có thể xem đó là niềm vui mới mẻ cả nửa tháng. Giáo viên trong trường cũng không có điều kiện ra ngoài, xa nhất là đi theo xe tải vào thị trấn. Những chiếc xe nhỏ cũng hiếm khi mới nhìn thấy đừng nói đến đường nhựa hay nhà cao tầng.

Ngay cả trong sách ảnh, có những thứ bọn họ chưa từng thấy như những con đường lớn, xe điện, sân trượt băng, sô cô la và những chàng trai cô gái mặc áo sơ mi với làn da trắng sáng, vô cùng xinh đẹp

"Anh Chiến Chiến, anh cho rằng các thứ trong tranh là thật sao? Mấy cậu ấm bên ngoài thật sự trắng như vậy sao?"

Chử béo chống cằm nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt trong veo như đom đóm trong núi rừng đêm hè.

"Ừ."

Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu nó, giả vờ chớp chớp mắt, chậm rãi kéo dài giọng:

"Không phơi nắng thì sẽ trắng như vậy."

Chử béo bĩu môi ậm ừ, nghiêng đầu bắt đầu tưởng tượng. Thật vậy, những đứa trẻ ở thôn Hoài Dương có làn da đen nhẻm do suốt ngày chạy nhảy dưới mặt trời.

Khi Tiêu Chiến được bốn tuổi, cha anh rời làng với một túi vải lớn, nói rằng sẽ đến thành phố lớn để kiếm tiền, nhưng có một tai nạn ở công trường và ông ấy đã không bao giờ quay lại. Tin xấu báo về lúc mẹ anh đang giặt quần áo ở dưới sông, chân mềm nhũn bất ngờ ngã xuống, lúc cứu được lên bờ đã không còn thở.

Tiêu Chiến ăn cơm của cả thôn mà khôn lớn, sau này trưởng thành mở một tiệm cơm nhỏ. Lúc rãnh rỗi, anh cũng hay sang chỗ bác sĩ Thương phụ việc.

Bác sĩ Thương là người duy nhất trong làng từng đến thành phố lớn, thậm chí còn sống ở nước ngoài. Ông ấy đã đi du học vài năm, có thể nói tiếng Anh và tiếng Pháp, nghe nói ông đã từng lên TV và có một bức ảnh lớn được in trên trang bìa của tạp chí rất nổi tiếng. Nhưng khi lớn tuổi, bác sĩ Thương vẫn nhớ quê nhà nên mang theo hành lý trở về thôn Hoài Dương, giống như một ẩn sĩ đã mất hết hào quang, âm thầm mở một phòng khám nhỏ để xem mạch và bốc thuốc.

Tiêu Chiến lớn hơn nhiều so đám trẻ trong làng, năm nay cũng đã đến lúc lấy vợ sinh con. Nhưng thôn Hoài Dương quá nhỏ, con gái trong thôn đếm trên đầu ngón tay. Dù sao Tiêu Chiến cũng chưa nghĩ đến việc này. Anh là kẻ không cha không mẹ, ai gả cho anh đều sẽ theo anh chịu khổ.

Những thanh niên cùng tuổi anh đều rời khỏi thôn Hoài Dương và không bao giờ trở lại, chỉ có Tiêu Chiến còn ở lại đây. Anh được cả thôn nuôi lớn, ở trong làng ai cũng xem anh như đứa trẻ trong nhà. Do đó dù ở chỗ bác sĩ Thương đọc rất nhiều sách nhưng không có nơi nào anh thật sự muốn đi. Anh cảm thấy thôn Hoài Dương rất tốt. Nước sâu xuyên qua núi lớn, chim hạc nhàn nhã bay lẫn trong mây, mui thuyền Ô Bồng rung động theo giai điệu của những mái chèo trên mặt nước.

Bác sĩ Thương từng nói thôn Hoài Dương non xanh nước biếc, thích hợp để nuôi dạy con người.

Hộp kẹo bưởi một loáng đã hết sạch, lũ trẻ chen lấn nhau vào quán cơm trốn nắng. Tiêu Chiến mang ra những chiếc bánh khoai mỡ lấp kín miệng mấy vị tiểu tổ tông này. Những đứa trẻ ở thôn rất ồn ào và thường xuyên cãi nhau, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể dỗ bọn chúng bằng những món tráng miệng.

A Tân lớn hơn một chút, thằng bé tự xưng là đại ca của cả nhóm. Cha nó là trưởng thôn, người sở hữu chiếc xe tải bốn bánh duy nhất ở trong làng. Nó đập bàn thật mạnh giữa tiếng ồn ào và ngẩng đầu lên ra hiệu cho mọi người, rằng nó có điều muốn nói.

"Này, đừng ồn ào nữa!"

A Tân hắng giọng, ngữ khí có nhịp điệu, nghiêm túc như ngâm thơ ở trường.

"Cha tao nói có một người từ thành phố đến thôn chúng ta dưỡng bệnh. Đó là mấy kiểu cậu ấm ở trong sách ảnh."

Chử béo giơ cao hai tay, giống như đang phát biểu trong lớp hỏi:

"Vậy có phải rất trắng không?"

"Còn phải hỏi, anh ta là công tử của thành phố lớn. Ba tao nói anh ta có rất nhiều xe bốn bánh, nhà cửa còn rất rộng rãi và khang trang."

A Tân vừa dứt lời, lũ trẻ nối đuôi nhau kêu lên vẻ ghen tị, Tiêu Chiến lắc đầu cười, rồi cẩn thận lau chiếc nồi đất trên giá gỗ bằng khăn vải.

"Anh Chiến Chiến, ba em nói cậu ấm đó sẽ sống trong nhà của bác sĩ Thương!"

A Tân lau miệng và hét lên với Tiêu Chiến một cách kích động:

"Đến lúc đó anh nhớ kể cho bọn em biết anh ta là người như thế nào nha."

"Được rồi, anh biết rồi."

Tiêu Chiến dỗ dành cho có lệ, phát cho mỗi đứa trẻ một ít kẹo, nhẹ giọng nói:

"Sắp hoàng hôn rồi, nếu ở lại đây nữa trời sẽ tối, còn không mau về nhà."

Trẻ em ở thôn Hoài Dương nghe lời Tiêu Chiến nhất. Trong mắt chúng, anh Chiến Chiến hiểu biết nhiều, làm bánh ngọt rất ngon, không bao giờ hung dữ, ăn nói lại vô cùng dịu dàng. Mặc dù bọn chúng không gặp được nhiều người, nhưng những người lớn trong làng đều nói anh Chiến Chiến rất đẹp trai, như thể anh đã ăn trăm bữa và chọn nét đẹp nhất trong mỗi gia đình để lớn lên, bất kể nhìn anh như thế nào, đều thật sự rất đẹp.

Các cô gái nhỏ thắt bím đuôi sam, hái hoa cài lên mái tóc, yểu điệu soi mình trên mặt nước. Ai cũng bảo sau khi tốt nghiệp tiểu học sẽ gả cho anh.

Bác sĩ Thương cầm con cá trên tay bước vào, khi nhìn thấy bàn ghế trong tiệm cơm lộn xộn liền đoán rằng nhóm tiểu tổ tông này vừa mới rời đi. Ông cúi xuống giúp Tiêu Chiến kéo thẳng ghế, cười ấm áp nói:

"Con cá này vừa mới bắt được, tối nay con nấu chút canh nhé."

"Vâng."

Tiêu Chiến cảm ơn chú Thương, đặt con cá vào một cái chậu sứ lớn, đổ vài bát nước đá vào. Nhớ lại những gì A Tân vừa nói, Tiêu Chiến không khỏi tò mò.

"Chú Thương, con nghe có người bên ngoài sắp đến đây?"

"Đúng vậy, kém con hai tuổi, là cháu trai của Thầy chú."

"Người đó đến đây chữa bệnh sao?"

Tiêu Chiến lắc lắc nước đá trên tay, hỏi tiếp:

"Các bác sĩ trong thành phố lợi hại như vậy, vì sao còn tới thôn chúng ta?"

Bác sĩ Thương lắc đầu thở dài:

"Đứa nhỏ đó mắc bệnh lạ, Tây y chữa không nổi, Thầy chỉ muốn gửi đứa cháu này cho chú xem có cách nào thôi."

"Bệnh nặng lắm sao?"

Bác sĩ Thương mỉm cười, đưa khăn bông cho Tiêu Chiến lau tay, nghiêm túc nói:

"Chiến Chiến à, hãy nhớ kỹ, sinh tử chính là sinh tử."

Lông mi Tiêu Chiến run rẩy, dường như hiểu dường như không rồi lặng lẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com