TruyenHHH.com

Bjyx Dien Cuong

Vương Nhất Bác cảm thấy không nên ra ngoài ăn trưa, cứ ở lại văn phòng của Chiến ca nhà cậu ăn anh cũng được rồi...

Tiêu Chiến cũng nhăn mi nhìn cô gái đối diện đã mấy ngày không gặp lại anh cũng suýt quên mất khuôn mặt cô ta tròn méo thế nào

"Học trưởng cũng tới đây ăn trưa sao? Thật sự là có duyên a" Dương Linh chớp mắt ra vẻ đáng yêu, nói xong thì cúi đầu ngại ngùng

"Là nghiệt duyên!" Vương Nhất Bác không vui lẩm bẩm

"A xin chào" Cô ta tên gì ấy nhỉ? Anh quên mất rồi, chỉ nhớ là nhị tiểu thư Dương gia "Nói chuyện cùng em sau, anh còn có việc, đi trước"

Nói xong lễ độ gật đầu một cái, dẫn đầu bước đi vào phòng riêng. Dương Linh đứng tại chỗ hỗn độn trong gió, cứ như vậy đi?

Vương Nhất Bác lạnh mặt bước theo sau, nửa ánh mắt cũng không bố trí cho Dương Linh kia. Vào phòng, gọi thức ăn xong, cậu vẫn không nói gì. Tiêu Chiến nhìn thấy nhưng cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng để cậu nắm tay mình

"Cô ta có vẻ da mặt đặc biệt dày" Nhịn rồi nhịn cuối cùng vẫn phải nói, cậu không muốn để anh thấy mình là con người nhỏ nhen, nhưng lại không thể không cảnh báo "Đào hoa thực nhiều"

"Cô ta là nhị tiểu thư Dương gia, em cùng cha khác mẹ với Dương Chân hôm chúng ta gặp ở Lion ấy" Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích, anh cũng không thích hai chị em nhà này chút nào

"Tình cảm chị em nhà này cũng thật tốt, ai cũng muốn gả cho anh" Vương Nhất Bác trào phúng, vậy để xem chó cắn chó thì thế nào nhỉ?

"Đầu nhỏ của em lại nghĩ ra chủ ý gì đấy, hửm?" Tiêu Chiến cưng chiều nhéo mũi cậu nhỏ của anh. Dù sao anh cũng biết cậu là người có chừng mực nên liền mặc kệ

"Không có, thật không có nha^^" Ánh sáng tinh ranh trong mắt biến mất, lại trở về khuôn mặt của chú cún trung thành, mắt nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Chiến, tay cầm lấy tay nhỏ của anh đưa lên miệng hôn hôn khiến Tiêu Chiến run lên, chủ động trở tay cầm tay ai đó kéo xuống, dâng môi hôn lên đôi môi có chút dày nhưng gợi cảm trước mặt. Anh cũng là đàn ông, cũng có dục vọng chiếm hữu, người yêu của anh đẹp đến như vậy, thật lo lắng...

Thức ăn mang lên, đều là món Tiêu Chiến thích ăn, anh bất đắc dĩ nhìn cậu nhỏ, không ăn được cay còn chiều theo khẩu vị của anh làm gì chứ? Nghĩ nhu vậy nhưng trong lòng lại lên men, cảm giác được cậu cưng chiều thật ngọt ngào

"Ăn"

"Ừm"

"Xem kìa, lớn như vậy rồi còn ăn không ngoan" Vừa nói Vương Nhất Bác vừa đưa tay muốn lấy đi chút vụn thức ăn bên miệng Tiêu Chiến, nhưng anh né đi, ánh mắt ẩn ý nhìn cậu, miệng làm nũng

"Không cho dùng tay"

"...Anh đang quyến rũ em sao?" Không chờ câu trả lời, Vương Nhất Bác vươn người đến, liếm đi vụn thức ăn, nhân tiện nhấm nháp môi anh

Một bữa cơm cứ thế ngọt ngọt ngào ngào trôi qua. Tiêu Chiến ăn đến thích thú, Vương Nhất Bác ăn đến khó khăn. Vì sao à? Còn không phải người nào đó châm lửa nhưng địa điểm không cho phép cậu lộn xộn sao?

Trở về công ty cũng đã 2 giờ chiều, lúc đi qua phòng marketing Vương Nhất Bác nhìn thấy một cô gái có chút quen mặt nhưng lại không nhớ ra là ai. Trình Tiêu nhìn ra cũng nghi hoặc, tên mặt than này từ bao giờ lại thân với anh của cô như vậy nhỉ? Đi qua bàn thư ký trước văn phòng chủ tịch, Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn, cảm thấy nữ nhân này không có uy hiếp cũng liền bỏ qua. Thư ký nhỏ lúc sáng bận rộn không nhìn thấy người giờ cũng hút khí, người này cũng quá đẹp rồi!!!

Vào tới văn phòng, Tiêu Chiến ngồi vào bàn làm việc, Vương Nhất Bác ngồi trên sofa chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh làm việc, hạnh phúc len lỏi qua từng lỗ chân lông khiến cậu không ngừng cười ngốc nghếch

"Boss, em đem kế hoạch lúc sáng anh dặn hoàn tất, anh kiểm tra một chút đi" Trình Tiêu cuối cùng cũng có cớ lên văn phòng chủ tịch, được cho phép vào, vừa mở cửa vừa nói rành mạch

"Để đó đi" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô em họ, cũng không nói gì thêm

"Ò" Trình Tiêu bĩu môi đặt báo cáo lên bàn chủ tịch

"Trình Tiêu?" Vương Nhất Bác nhìn người tới, không vui đọc ra cái tên cậu đã sắp quên mất

"Đại mặt than, cậu như thế nào ở đây?"

"Chuyện của cậu?"

"Hừ, thất nghiệp rồi? Tôi nhớ ở trong nước không có cuộc thi cho dân trượt ván, cậu về nước khẳng định thất nghiệp"

"Cần cậu quản sao?"

"Tôi quản cậu làm gì? Muốn quản cũng là Kỳ Kỳ quản cậu a"

"Cậu ta? Cậu mê sảng?"

"Dừng!" Tiêu Chiến rốt cuộc nhìn không nổi, em họ cùng người yêu có vẻ rất khó ở chung, hình như còn có khúc mắc nữa. Anh hất cằm chỉ vào sofa đối diện Vương Nhất Bác, ý bảo Trình Tiêu ngồi xuống.

Trình Tiêu nghe lời ngồi xuống, ánh mắt trừng lớn nhìn đại ca của cô đi qua phía đối diện, cả ghế sofa dài không ngồi, lại ngồi lên thành ghế, tay đặt lên cổ đại mặt than, ngón cái còn khẽ vuốt ve. Aaaaaaa Nhân sinh quan đảo lộn aaaaaa. Hành động tiếp theo của Vương Nhất Bác suýt khiến mỹ nữ như cô chửi thề tại chỗ, cậu đem tay giữ lấy bàn tay không an phận của Tiêu Chiến, hôn lên đầu ngón tay anh.

"Nói đi, giữa 2 người là chuyện gì?" Tiêu Chiến không quan tâm lắm đến nhân sinh quan của em họ, dù sao cũng sẽ thành người nhà, không thể để hai người này cứ bất hoà mãi được.

"..." Anh à, anh có thể đừng bình tĩnh vậy được không? Người hỏi câu đó phải là em nè!!!

"Lần trước bọn em tham gia một cuộc thi trượt ván, có chút hiểu lầm" Trình Tiêu là em họ Tiêu Chiến cậu cũng vừa đoán ra, nếu đã thế thì cứ bỏ qua đi vậy

"Hừ, rõ ràng lần đó đội viên của cậu dùng mưu để qua vòng, nếu không bọn tôi cũng không thua đâu" Trình Tiêu không vui phản bác, đồng thời cáo trạng với anh họ vẫn đang cười tủm tỉm hóng chuyện

"Là các cậu không biết dùng đầu óc, còn trách bọn tôi?"

"Anh họ, nghe cậu ta nói kìa! Ý cậu muốn nói bọn tôi ngốc chứ gì!"

"Là cậu nói" Vương Nhất Bác nhún vai, một bộ dáng không thèm quan tâm

"Được rồi" Tiêu Chiến dứt khoát đứng ra "Cún con, người ta là phụ nữ, các em nên nhường nhịn chứ!"

"Hừ, thấy chưa, nên nhường nhịn bọn tôi."

"Em nữa, Nhất Bác nói đúng, đôi khi phải dùng chút thủ đoạn"

"Ha ha ha" Vương Nhất Bác cười gập cả bụng vào, lại ngẩng đầu mê mẩn nhìn anh "Bảo bảo, hôn một cái"

"Được rồi, đừng nháo" Tiêu Chiến đỏ mặt nhéo tai cậu nhóc

"Khoan đã, ai giải thích cho em, hai...hai người là quan hệ gì?" Trình Tiêu tự hỏi, lại không đợi trả lời, tự lẩm bẩm "Tên đại mặt than chết tiệt, không phải cậu đang hẹn hò với Kỳ Kỳ sao? Còn anh, anh họ, anh cũng biết chuyện hai người đó, vậy mà còn làm người thứ ba?"

"Có phải nó đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không?"

"Có lẽ, anh nên nghiêm khắc chút"

"Anh biết rồi"

Trình Tiêu "..."

"Cậu bị Kỳ Kỳ lừa, tôi với cậu ta lúc nào thì hẹn hò? Hiện tại nói cho cậu biết, tôi hiện tại là người yêu của anh họ cậu. Cho nên ân oán giữa chúng ta những năm này chấm dứt, ok?"

"..."

"Em trở về làm việc đi. Tối đi ăn cùng bọn anh, muốn hỏi gì để sau"

"Vâng..." Trình Tiêu không có tinh thần đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại

"Con bé sẽ không sao chứ?"

"Không biết, có lẽ nghĩ chưa thông"

"Để cho nó chút thời gian vậy"

"Vậy, cho em chút thời gian của anh đi"

"Hả... Ư, cún...cún c...on" Rõ ràng sáng nay hôn còn không thành thục, vậy mà hiện tại Tiêu Chiến có chút không phân biệt nổi phương hướng, hoàn toàn bị nụ hôn đầy chiếm hữu kéo ra dục vọng nguyên thủy nhất, cơ thể không biết từ lúc nào đã phản xạ vô điều kiện ngồi lên chân cậu nhỏ, đầu gối quỳ ở hai bên hông Vương Nhất Bác.

"Ha... Được rồi, Cún con" Tiêu Chiến khó khăn kéo ra khoảng cách. Anh biết nếu thêm một lúc nữa, cả anh và cậu đều sẽ không còn lý trí nữa mất

"Đi làm việc đi, em vào nhà vệ sinh một chút" Hôn hôn trán người yêu, cậu để anh rời khỏi người rồi mới đứng dậy đi như chạy vào phòng vệ sinh

Tiêu Chiến cúi người nhìn hạ thân, thế mà có phản ứng? Nhưng anh cũng không để ý nữa, bước đến tiếp tục giải quyết công việc đang dang dở...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com