TruyenHHH.com

BJYX | CHÂU BÁU

27

Paven2118

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, xe chạy êm ru. Anh nói: "Không cần vội, cứ đợi đi."

Bành Đoán sốt ruột nói: "Việc này kéo dài không được! Nhỡ như ngày mai lão già đổi ý thì sao?"

Tiêu Chiến giọng điệu trầm ổn, an ủi Bành Đoán đang bối rối: "Tin tao đi, tao hiểu lão ta. Hiện tại lão thua đến đỏ mắt, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhân cơ hội này vét sạch át chủ bài của lão, không chừa lại bất kỳ đường sống nào."

Bành Đoán nói: "Hiện tại lão ta vẫn là thích nhất đánh bạc, Texas hold 'em (bài Xì Tố) , 21 điểm (Blackjack), lần nào đặt cược cũng thua, người trong sòng bạc đều biết lão, đến lúc đó mọi việc sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch."

Tiêu Chiến gật đầu: "Hiện tại lão ta đang là một linh mục có uy tính nhất định, cho dù là mất tích, hay tử vong, đều sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, chúng ta tuyệt đối không thể làm bẩn tay của mình."

Bành Đoán rất tin tưởng Tiêu Chiến, vừa gật đầu vừa cầm chiếc túi lớn màu đen: "À đúng rồi, tao đưa thêm cho cô gái đó một khoản tiền. Tên khốn đó mỗi lần thua đều thích dùng tàn thuốc đốt vào người, cái tính tàn bạo chó má đó vẫn không thay đổi."

Tay cầm vô lăng của Tiêu Chiến run nhè nhẹ, cổ họng khô khốc, vết sẹo ở phần dưới cơ thể đã lành, nhưng vẫn cảm giác đau đớn. Đó là phản ứng sinh lý.

"Cô gái đó...", Tiêu Chiến hơi dừng lại, "Có thể kiên trì được không?"

Bành Đoán: "Nếu bây giờ chúng ta đổi người khác, chẳng phải bắt đầu lại từ đầu sao, vất vã lắm mới lấy được lòng tin của lão...."

Bành Đoán nhìn Tiêu Chiến, hiểu được Tiêu Chiến đang suy nghĩ gì, nói: "Tao hiểu, nhưng mà......"

Tiêu Chiến cau mày nói: "Nói với cô ấy, chúng ta sẽ đưa cô ấy gấp đôi mức giá đã thỏa thuận ban đầu, kiên trì thêm vài ngày nữa, chỉ cần kín miệng, sau khi kết thúc việc này sẽ đưa cô đến Yangon tìm một công việc tử tế được bao ăn, bao ở."

Bành Đoán: "Ừ, biết rồi."

"Ủa? Mìn đâu? Cuối cùng mày cũng vứt nó đi rồi hả?"

Trong lòng Tiêu Chiến thắt lại, lóng tre kia quả thực không còn ở đó nữa. Bành Đoán rất khẩn trương, tìm khắp xe cũng không tìm thấy, nhưng lại không có treo ở ngoài xe, chỉ còn lại một khả năng, đó chính là lúc Vương Nhất Bác xuống xe đã thuận tay rinh theo quả mìn kia.

Tiêu Chiến ngồi đó ngây người ra, đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Anh cho rằng Vương Nhất Bác là người thận trọng và bảo thủ, đến với anh chủ yếu là vì sự mới lạ và kích thích. Thực sự Tiêu Chiến có chút kỳ vọng vào chuyện này, họ đã cùng nhau trò chuyện, cùng nhau làm tình sau đó là tách ra. Anh không có tư cách gì để ràng buộc hắn nhưng điều này đã rất thỏa mãn rồi. Anh chưa bao giờ có thứ gì, cũng không mong đợi quá nhiều ở người khác.

Nhưng Vương Nhất Bác đã cho anh nhiều hơn những gì anh tưởng tượng, rất nhiều.

Anh không dám nghĩ đến nếu quả mìn già nua yếu ớt kia thực sự phát nổ trong tay hắn thì thế nào? Nếu hắn thật sự bị thương thì phải làm sao? Tất cả đều là lỗi của anh.

"Tao, tao muốn đi tìm Vương Nhất Bác", Tiêu Chiến thấp giọng nói.

Bành Đoán hít sâu một hơi: "Hắn cũng ở đây sao? Mày gọi hắn đến? Mày điên rồi hả?"

Tiêu Chiến có vẻ tủi thân: "Không, hắn tự mình đến. Tao không nói gì với hắn cả. Hắn tự đến, tao cũng đâu có ngăn được..."

Bành Đoán: "Vậy, lóng tre kia là hắn lấy đi?"

Tiêu Chiến nhìn Bành Đoán gật gật đầu,: "Mày nghĩ xem hắn lấy đi cái đó để làm gì? Hắn sợ tao bị thương phải không?"

Bành Đoán quá hiểu Tiêu Chiến, ở thời điểm mấu chốt này lại phạm vào não yêu đương.

Đối với chuyện này, Bành Đoán bình tĩnh hơn rất nhiều: "Nếu hắn biết đây là cái gì, hắn sẽ không làm mình bị thương, hơn nữa quả mìn này chắc chai lì rồi. Mày đừng lo lắng, nhưng cũng đừng đi tìm hắn, chờ hai ngày nữa sự tình xong xuôi, lại đi, có được không?"

Tim Tiêu Chiến bỗng nhiên mềm nhũn, vùi đầu vào tay lái, rầu rĩ nói, lời nói có chút lộn xộn.

"Tao với hắn giống như là chia tay rồi, thật ra không đi cũng không sao, không đi... cũng không sao... chỉ cần hắn đừng bị thương..."

Lúc này có người gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, người gửi tên là Secret, cũng là biệt danh của Mật Mật. Con bé vui vẻ nói rằng mình quên trả lại thẻ đen cho Vương Nhất Bác, đồng thời hỏi ba Tán khi nào đi gặp anh Tiểu Vương nhớ trả lại thẻ giúp nó.

Vương Nhất Bác thật tốt mà, ngay cả Mật Mật cũng rất thích hắn.

Tiêu Chiến để cảm xúc trôi qua một lúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã có ngay một diện mạo mới.

"Đi thôi, đi thôi, dù thế nào tụi tao cũng không chia tay, không chia tay, không chia tay!"

Bành Đoán nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc có chia tay không?"

"Không có! Tao nói không chia tay gì ráo! Yêu đương cuồng nhiệt thì chia tay cái nổi gì!", Tiêu Chiến cao giọng nói.

Đây là một trong những triệu chứng của bộ não yêu đương kỳ quái của Tiêu Chiến. Khi yêu đương Tiêu Chiến dường như luôn bất ổn về mặt cảm xúc nhưng Bành Đoán thì đã quen rồi, lúc này thứ anh ta cần nhất là dỗ dành, dỗ dành được thì dỗ dành thôi.

"Được rồi được rồi, không chia tay thì không chia tay. Chúng ta về nhà nhé, được chưa?"

"Mày mà nói chia tay nữa là tao giận à."

"Tao...tao không có nói...vừa rồi là do mày trông như thất tình thôi."

"Tao không có, tao không có thất tình, đừng nói nhảm! Tụi tao ổn mà! Thật sự ổn lắm."

"Ừ, mấy người là tốt nhất."

"Đúng vậy!"

.

Phòng khách sạn tràn ngập hoa xin lỗi và đĩa trái cây do quản lý khách sạn gửi đến vì người gác cửa mới được thuê xem thường người khác và xem thành viên hội đồng quản trị như một công nhân bốc dỡ hàng. Vương Nhất Bác đã hơn một ngày không ăn uống gì nên đối với việc này có phần hưởng thụ. Hắn ra sức gặm trái cây trong khi họp video với đoàn đội của mình, lóng tre biến mất khi nãy đang được đặt cạnh bên máy tính. Vương Nhất Bác đặt nó lên một chiếc đĩa sứ, sau đó cho vào một chiếc thùng sắt lớn chứa đầy rượu sâm banh vốn là do khách sạn gửi để tạ tội. Hắn không uống sâm banh nhưng cho vào đó rất nhiều đá. Hắn đọc thông tin trên mạng nói rằng chất nổ nên được bảo quản ở nhiệt độ thấp, cho rằng điều này có thể an toàn hơn, dù sao hắn cũng không biết nên làm gì với cái lóng tre này. Lúc đó hắn nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ không muốn Tiêu Chiến và quả mìn lão hóa này ở cũng một chỗ.

Tiêu Chiến điên rồi, hắn cũng điên rồi. Thiếu gia cả đời chưa từng trộm cắp thứ gì, lần đầu tiên ra tay trộm, lại là trộm thuốc nổ trên xe của Tiêu Chiến. Thật sự quá điên rồi! Hắn là một thanh niên tốt, còn có nhiều gia sản thừa kế như vậy, phải tiếc cái mạng mình mới đúng.

Vincent không biết rằng có một quả thuốc nổ được đặt bên cạnh ông chủ, cậu ta chỉ cảm thấy bản thân ông chủ mới chính là thuốc nổ. Cuộc họp rất căng thẳng, ông chủ đem mỗi nhân viên ra xả từng người, chữ PPT không đúng cũng bị mắng. Cậu ta cảm nhận được tâm tình của Vương Nhất Bác không tốt, ở trong group chat nhỏ cũng nhẹ nhàng khai sáng, trễ thế này ông chủ còn bắt mọi người đi họp, có thể là do chuyện tình cảm không được suôn sẻ.

"Vincent!", lúc cậu ta đang gõ chữ trong group chat bị phân tâm, Vương Nhất Bác lại nổi đóa, "Báo cáo đâu?!"

Vincent biết mình đã phạm sai lầm và ngay lập tức gửi báo cáo.

Việc hợp tác với Diệp Trọng Lân đã chính thức bắt đầu. Hiện tại công nghệ AI đang là chủ đề phổ biến nhất, một số cổ phiếu công nghệ mới được đưa ra thị trường cũng nhận được sự chú ý rộng rãi, trong đó có một công ty nghiên cứu phát triển AI đến từ Thung lũng Silicon của Mỹ rất được ưa chuộng, tên là Datum, giá cổ phiếu chỉ trong vòng một tháng đã tăng gấp 10 lần, là xu hướng nóng nhất trong làn sóng AI hiện nay. Giá cổ phiếu có thể tăng đến mức này, tất nhiên không thể thiếu nổ lực tài chính của Diệp Trọng Lân và Vương Nhất Bác, chủ yếu là sự hổ trợ của Diệp Trọng Lân. Mà Vương Nhất Bác đưa ra phương án này, sau đó lại đến Miến Điện là vì mục đích khác. Hắn muốn đàm phán một cuộc giao dịch khác với anh ba Diệp Trọng Minh.

Diệp Trọng Minh chịu trách nhiệm kinh doanh sòng bạc trên toàn Đông Nam Á. Mô hình kinh doanh chính là mua lại các sòng bạc vừa và nhỏ hiện có ở địa phương và kết hợp chúng để tạo thành một mạng lưới sòng bạc quy mô được đào tạo bài bản, quản lý thống nhất và kinh doanh chuyên nghiệp. Hoạt động hằng ngày sẽ để cho người cầm đầu tại địa phương giám sát. Tất nhiên Diệp Trọng Minh khác xa với anh trai mình, hắn ta thận trọng và chu đáo, cơ bản đều tự thân vận động, chắc chắn có mối quan hệ với đủ hạng người ở địa phương. Đây cũng là lý do chính mà Diệp Trọng Minh quanh năm vắng nhà. Lúc thống nhất thời gian và địa điểm, Vương Nhất Bác đã lựa chọn Mogok.

Những vấn đề chính gần như đã được thảo luận, chỉ còn lại Vincent và Vương Nhất Bác trong cuộc họp để tiếp tục nói về một số vấn đề bí mật.

Vincent gửi qua thông tin điều tra mới nhất, những bức ảnh và sổ sách này sẽ trở thành lợi thế quan trọng để Vương Nhất Bác và Diệp Trọng Minh đàm phán vào tối mai. Hai người đều đến sau nửa đêm, sự tình cũng không trò chuyện được nhiều lắm.

"Tối mai có cần tôi bố trí thêm nhân lực không? Dù sao... đây là sân nhà của người khác, xuất thân của mấy người này đều không sạch sẽ", Vincent nhiều lần xác nhận lại an toàn với Vương Nhất Bác, "Nơi này không được kiểm soát hoàn toàn bởi chính quyền và luật pháp."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi là người nơi khác đến đàm phán trên địa bàn người ta, mang theo nhiều người hơn nữa cũng không đấu lại bầy ma cũ, còn trông giống như rất sợ hãi."

"Tôi có nên tạm thời điều thám tử tư đang theo dõi Tiêu tiên sinh rời đi không? Dường như Tiêu tiên sinh... quen thuộc với tình hình địa phương hơn người bình thường..."

Dây thần kinh căng thẳng suốt 10 tiếng đồng hồ vì một tiếng "Tiêu Chiến" mà thả lỏng. Vương Nhất Bác không có thời gian để buồn bã, hắn phải làm việc, vì chỉ cần có giây phút rãnh rỗi, hình ảnh Tiêu Chiến sẽ lấp đầy tâm trí của hắn. Hắn liếc nhìn quả mìn được ngâm hoàn toàn trong thùng đá, hình như không có khả năng phát nổ, hắn cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến...... Chuyện của Tiêu Chiến nên xử lý thế nào? Chỉ thế thôi sao?

"Thật ra người này đã bị lộ, Tiêu tiên sinh hình như đã phát hiện ra từ lâu", Vincent bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh ấy còn chủ động chào người của chúng ta, còn mời người đó uống nước, chúng tôi phải đổi người khác..."

Vương Nhất Bác nhìn thuốc nổ trôi nổi trong thùng đá, cũng không có gì kinh ngạc. Tiêu Chiến không thích việc bị hắn kiểm soát, cũng không thích việc hắn dùng tiền để mua chuộc anh. Tiêu Chiến không thích cái gì cả, ngay cả với hắn dường như anh cũng mất đi hứng thú. Trong thời gian giằng co ở trong xe, Vương Nhất Bác không phải không nghĩ đến việc nhượng bộ, lừa gạt thì lừa gạt đi, leo lên giường thì cũng có thể quan hệ mà. Vậy mà bọn họ một chút gì cũng không làm. Trong khoảng thời gian này hắn thậm chí còn không thủ dâm, bởi vì hắn nghĩ chỉ cần chờ Tiêu Chiến về nước là được rồi.

Nhưng vấn đề giữa bọn họ là ai cũng không hoàn toàn chân thành với ai. Tiêu Chiến luôn có việc giấu hắn, gạt hắn, còn hắn thì tình nguyện dùng tiền để giải quyết mọi việc.

"Vương tổng, vậy có cần theo dõi nữa không?", Vincent không nghe thấy Vương Nhất Bác trả lời, hỏi lại một câu.

Vương Nhất Bác tỉnh táo lại: "Không... không cần...Tạm thời không cần để mắt tới Tiêu Chiến, cứ để anh ta tự do đi."

Vincent do dự một giây, sau đó lập tức trả lời: "Vâng."

Trước khi logout máy, Vincent thường xuyên kiểm tra những việc cần làm: "Còn việc gì cần sắp xếp nữa không ạ?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cậu đi tìm thông tin về những người tên Tiêu Chiến ở Miến Điện rồi sắp xếp lại cho tôi."

Vincent thật sự không hiểu ý của Vương Nhất Bác, ngơ ngác mấy giây.

Vương Nhất Bác nói thêm: "Tôi muốn biết thông tin về tất cả đàn ông trên khắp Miến Điện có tên là Tiêu Chiến".

Tbc

27.04.2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com