[ BJYX ] Cầu Vồng 🌈 彩虹 (Trans )
P2. C6. Camera giám sát
Sáng thứ hai Tiêu Chiến có một ca phẫu thuật u não do giáo sư Trần Quân mổ chính. Anh và Hàn Dạ lần lượt là bác sĩ phụ một và hai. Phẫu thuật cắt u vốn đã phức tạp hơn so với các ca phẫu thuật não ngoại khoa khác, càng khó hơn chính là khối u nằm ở vùng bên màng não, thuộc thể khối u cứng,giáo sư Trần dự đoán ca phẫu thuật sẽ tiến hành tầm khoảng chín tiếng. Đây là ca mổ có thời gian lâu nhất từ khi Tiêu Chiến làm việc đến nay. Trước khi vào bàn mổ Tiêu Chiến hoàn tất hết tất cả các công tác chuẩn bị, ăn hai viên kẹo sô cô la, mặc tất phòng giãn tĩnh mạch. Rất nhiều bác sĩ ngoại khoa phải đứng phẫu thuật trong khoảng thời gian dài, không nặng cũng nhẹ đều mắc bệnh giãn tĩnh mạch, giáo sư Trần rất lâu trước đây đã nhắc anh đi tất dự phòng, mặc dù tất này thít chặt rất khó chịu nhưng như vậy vẫn tốt hơn việc sau này có tuổi rồi ảnh hưởng đến hoạt động tay chân. Tiêu Chiến rất nghe lời, mỗi lần có ca phẫu thuật đều mặc. Hôm nay cũng vậy, còn đem tuyệt chiêu dưỡng sinh này truyền cho đồng nghiệp mới. " Cậu muốn không ? Chỗ tôi còn một đôi mới"Hàn Dạ lắc đầu cười, trông có vẻ không hứng thú lắm " Không cần. Tôi mặc không quen "." Dần rồi sẽ quen." Tiêu Chiến thử khuyên : " Giãn tĩnh mạch sẽ rất khó chịu ". " Cảm ơn, nhưng thực sự không cần. Bình thường tôi hay đi phòng tập.
Tiêu Chiến cũng ngại không tiếp tục khuyên, cảm thán cười " Công việc bận rộn như vậy cậu còn có thời gian đi tập luyện ? Tôi có tí thời gian rảnh chỉ muốn nằm không ". Tiêu Chiến thầm nghĩ, thảo nào vóc dáng cậu ta đẹp như thế. Quả nhiên ép bản thân làm là đối tốt cho chính mình, bản thân có phải hay không nên tăng cường luyện tập một chút ?.Trong quá trình phẫu thuật xảy ra một chút ngoài ý muốn, bởi vậy thời gian phẫu thuật lâu hơn dự định. Giáo sư Trần sau khi cắt bỏ khối u xong liền rời đi trước, phần còn lại để Tiêu Chiến và Hàn Dạ xử lý. Đợi đến khi tất cả kết thúc, đã là bảy giờ tối.
Tiêu Chiến đứng tê cả chân, vận động một chút mới khôi phục được các khớp, vùng vai và cổ cũng cứng hết lại, đói đến mức dạ dày quằn quại. Anh thấy tình trạng mình hiện tại rất giống như nhân vật trong game, vạch máu đã sắp kéo xuống đến trạng thái báo động, Hàn Dạ ngược lại vẫn rất phấn chấn, từng bước đi khoẻ khoắn như vừa trộm uống thần dược vậy. Tiêu Chiến tự xoa bóp phần sau gáy hỏi " Sao cậu chẳng mệt tí nào vậy ?"" Một chút. " Hàn Dạ vừa thay quần áo vừa nói : " Có thể là tập luyện thực sự có tác dụng. Bố anh ra viện chưa ?"" Ừm. Hôm qua về nhà rồi ?"" Vụ án chị anh thế nào rồi? Có tiến triển không ?"Tiêu Chiến rất có cảnh giác của một người nhà cảnh sát nên có. Trước nay chưa từng đem bất kì tình tiết vụ án nào biết được từ Vương Nhất Bác tiết lộ ra ngoài, chỉ nói " Chắc là chưa có. Nếu không phía cảnh sát sẽ thông báo cho tôi chứ "Hàn Dạ gật đầu dừng lại vấn đề này.
Hai người mặc xong áo blouse trắng quay về phòng khoa, Hàn Dạ đi xem một chút bệnh nhân hôm qua vừa nhập viện, là một bé gái tám tuổi, lúc đó báo cáo xét nghiệm chi tiết vẫn chưa có , nhưng vài bác sĩ nói trong phòng làm việc nói với nhau ảnh chụp CT không khả quan lắm .
Bạn nhỏ không phải bệnh nhân của Tiêu Chiến, nhưng tuổi nhỏ như vậy, Tiêu Chiến cũng rất lo lắng, anh trộm hỏi y tá trưởng Diệp Lam Quyên"Chị Quyên, báo cáo bệnh nhân giường số sáu có chưa ? Kết quả như thế nào ?"Diệp Lam Quyên trầm mặc lắc đầu " U tế bào gai, giai đoạn hai. Vị trí nguy hiểm, không biết có thể cắt hết không ?"Tiêu Chiến trầm mặc, cảm giác đói bụng trong chốc lát biến mất.
Anh đi đến trước cửa phòng bệnh bạn nhỏ, nhìn thấy Hàn Dạ đang ngồi xổm cạnh giường, mỗi tay cầm một quả nho, đang làm ảo thuật. Lần đầu mở ra trái nho bên tay trái biến mất. Lần thứ hai trái nho trong tay phải cũng biến mất. Bạn nhỏ với xem tay của cậu, vừa tò mò vừa hưng phấn" Đâu mất rồi chú Hàn ?"Hàn Dạ cười " Chú cũng không biết, có thể là ở trong túi của con"Bạn nhỏ nửa tin nửa ngờ mò tay vào túi áo, rất nhanh cả khuôn mặt đều bừng sáng. Cô bé thực sự tìm được hai quả nho trong túi. " Chú Hàn giỏi thật đó ! Dạy con được không ?"Hàn Dạ búng nhẹ lên trán cô bé" Đương nhiên có thể, chỉ cần tối nay con ngủ trước chín giờ, ngày mai chú sẽ dạy con "Sau đó lại thấp giọng uy hiếp " Đừng nghĩ lừa chú. Chú sẽ tìm mẹ con xác nhận đấy ".Đèn trong phòng rất sáng, nhưng không có nhiệt độ, là cái lạnh mà ma quỷ thường tồn tại. Chỉ duy nhất ánh sáng trong đôi mắt của Hàn Dạ và nụ cười tươi trên môi cô bé là có độ ấm. Tiêu Chiến biết rõ, anh can tâm tình nguyện trở thành một bác sĩ, đọc lời tuyên thệ chính là bởi vì những thứ nhỏ bé mà kiên định này, là thứ ngay cả quỷ bệnh cùng tử thần cũng không thể không kính nể, là một ngọn lửa nhỏ bé mà vĩ đại của nhân sinh, đốt cháy khát vọng đối với sinh mệnh và nhiệt huyết đối với trần đời. Anh không đi vào làm phiền hai người bọn họ mà quay về phòng làm việc, gọi điện cho mặt trời nhỏ của anh . Vương Nhất Bác hơn sáu giờ nhắn cho anh nói tối nay sẽ tăng ca, đại đội cảnh sát bề ngoài sáng chín chiều năm, nhưng chỉ cần có vụ án, lập tức bận đến tối mắt tối mũi. Cả xã hội đều đang đòi chế độ 996, duy nhất kỷ luật bộ đội không có quyền lợi này. " Bảo. " Vương Nhất Bác nghe điện thoại lập tức hỏi : "Anh ăn cơm chưa ?"" Vẫn chưa. Vừa kết thúc ca phẫu thuật" Tiêu Chiến nghe thấy giọng người yêu liền bất tri bất giác mỉm cười" Em ăn chưa ?"" Ăn rồi. Mọi người đều gọi cơm ngoài. Không phải lúc chín giờ tiến hành phẫu thuật sao ? Không phải đến tận bây giờ chứ ?"" Dù sao cũng là đại phẫu"" Có mệt không ."" Vẫn ổn. Anh chuẩn bị về " Tiêu Chiến hỏi " Lúc nào em tan làm "" Tầm chín, mười giờ. Cả ngày hôm nay xem Camera, mắt em sắp loạn cả rồi. " Cảnh sát Vương làm nũng ai oán
" Nhớ anh quá "Tiêu Chiến thấp giọng cười. Cảm thấy cơ thể trôi theo tiếng cười thả lỏng trở lại. " Các vị sĩ quan cảnh sát ăn tối xong có muốn một chút đồ ngọt không nhỉ ?"" Em cần. Còn những người khác không cần đâu. Bọn họ không ăn đồ ngọt ".Trong ống nghe truyền đến tiếng giận dữ của Cát Nguyên Nguyên " Ai nói em không cần ! Bác sĩ Tiêu em ăn. Em ăn mà ! ! "Tiêu Chiến cười nghiêng ngả, Vương Nhất Bác cũng cười theo
" Xem ra có người muốn mời rồi "" Ừm, dù sao cảnh sát Vương cũng mời chúng tôi nhiều lần như vậy, cũng nên bày tỏ chút lòng thành mới phải "" Gọi trà sữa là được. Cái đó tiện nhất"
Vương Nhất Bác chu đáo dặn dò"Nhưng anh phải ăn cơm trước, ăn xong nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi". " Anh mua thêm chút đồ mang sang cho bọn em "" Không được. Anh đã rất mệt rồi. Không cần tự mình qua đây "" Không sao cả " Tầm mắt rơi trên chậu lan phong vĩ đỏ rực bên cửa sổ, Tiêu Chiến cười đáp " Anh cũng rất nhớ em, muốn bây giờ lập tức gặp " . Điện thoại yên lặng vài giây sau đó mới truyền đến tiếng cười trầm thấp. Giống như trong lòng vui vẻ không thôi cũng vừa không làm gì được anh. " Vậy được. Bảo bảo đi đường cẩn thận, lát nữa chúng ta cùng về nhà".Tiêu Chiến mua bánh su kem và bánh Egg Tart trong tiệm đồ ngọt sau đó mua thêm trà chanh. Hai tay xách lỉnh kỉnh bắt xe đến cục cảnh sát. Trên đường đi thì nhận được điện thoại của Hàn Dạ " Sao anh lại đi rồi ? Tôi còn định mời anh ăn cơm "." Thấy cậu chơi cùng bạn nhỏ nên không làm phiền. Tình trạng bé con thế nào ?"Giọng Hàn Dạ đột nhiên thấp xuống" Nghe mẹ bé nói, đã bắt đầu xuất hiện tình trạng mờ mắt. Tôi đang nghĩ đợi ngày mai giáo sư đi làm sẽ bàn với ông ấy một chút sắp xếp phẫu thuật. Càng nhanh càng tốt "" Xem bản chụp CT, vị trí u không được thuận lợi cho lắm, có thể sẽ phải phẫu thuật nhiều lần. Con bé nhỏ như vậy, cũng không biết có thể chịu nổi hay không "" Không cách nào khác " Hàn Dạ nói " mắc bệnh này thì không có lý do để yếu đuối cho dù con bé chỉ tám tuổi, cũng phải kiên cường như một chiến sĩ. Tôi vừa nói với bé con. Tôi có thể chữa khỏi cho nó "." Ừm. Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi". " Nhất định ". Hàn Dạ hỏi " Anh đang ở đâu. Nể mặt cùng ăn bữa cơm chứ ?"" Xin lỗi. Tôi có hẹn với bạn trai. Đang trên xe đi rồi. "Một khoảng tĩnh mịch. " Bạn ... Trai ?"" Bạn trai "" Xin lỗi. Tôi không ngờ đến anh ... Haha" Hàn Dạ cười có chút ngại ngùng" Vậy tôi có phải hay không không nên gọi điện thoại cho anh, cũng không nên mời anh ăn cơm ? Bạn trai anh sẽ giận nhỉ ""Không sao cả " Tiêu Chiến lễ độ lại khéo léo trả lời "Chỉ là đồng nghiệp, em ấy không nhỏ mọn như vậy " Trong một năm , đây là lần thứ hai bước chân vào phòng tổ trọng án của đại đội cảnh sát, Tiêu Chiến sớm đã không còn như trước. Anh được vớt lên khỏi mặt nước, từ trong bóng tối hướng về thế giới đầy màu sắc ngoài kia, anh trở nên cởi mở,tự tin, thích cười, cũng không còn kháng nghị sự đụng chạm từ người lạ, anh thậm chí có thể tự ngủ ngon trên giường khi Vương Nhất Bác phải tăng ca đêm. Hoá ra một người thực sự có thể thay đổi một người. Là một bác sĩ, anh từng chữa khỏi rất nhiều bệnh nhân, có lẽ bởi vậy, vận mệnh mới ban tặng cho anh một món quà quý giá, để anh có được cơ hội chữa trị.
Thời khắc này, mặt trời nhỏ chữa khỏi anh đang đưa anh đi qua sân tầng một, tiến vào toà làm việc. " Chỗ này không thể chơm chơm, lãnh đạo phát hiện sẽ bị mắng." Mặt trời nhỏ họ Vương xách hết đồ trong tay anh, nói thì thầm
" Lát nữa về nhà hôn ". Tiêu Chiến cười mắng cậu " Em bệnh hả, ai muốn hôn ở đây chứ !"Mọi người vui vẻ ào ào lấy đồ ăn , nhoáng cái trong túi hết sạch. Cát Nguyên Nguyên cầm bánh su kem matcha vừa cười vừa sáp lại gần bác sĩ Tiêu thắt chặt quan hệ. " Lâu lắm rồi không thấy bác sĩ Tiêu, thực ra mỗi lần thấy anh, đều cảm thấy rất khó hiểu "Tiêu Chiến mịt mù hỏi " Khó hiểu cái gì ?"" Không hiểu tại sao anh lại đẹp như vậy ?"Anh còn chưa trả lời, Vương Nhất Bác đã vươn tay che mặt anh lại " Đi đi đi, đây là của anh. Không cho em xem " Cát Nguyên Nguyên vội nói" Xem tí cũng không được ? Anh làm người đi Vương Nhất Bác !"" Chỉ có thể nhìn một cách bình thường , em chính là không bình thường" " Em làm sao không bình thường ?!"" Em một khi nhìn Tiêu Chiến ánh mắt liền trở nên mê mẩn "" Yo." Cát Nguyên Nguyên bĩu môi cười
" Bây giờ anh sợ rồi à ! Lúc cần sợ anh không sợ ". Nói xong vươn tay làm động tác cố lên, nháy nháy mắt giống như đang tung ra ám hiệu gì đó nhưng lại rất nhanh bỏ xuống, cầm bánh Egg Tart lên" Không cho xem thì em không xem nữa, cảm ơn đồ ngọt của bác sĩ Tiêu nhé !"Tiêu Chiến nhìn bóng lưng cô cả người mơ hồ, cũng cong cánh tay làm động tác,hỏi " Như vậy có nghĩa là gì ?". Thiếu niên ôm một bụng tức giận, uống một hớp lớn trà chanh mới nói " Không cần để ý nó ". Tô Bỉnh Thần cũng qua chào Tiêu Chiến, quan tâm hỏi" Bác sĩ Tiêu, bố của cậu không sao chứ ?"" Đã xuất viện rồi. Cảm ơn đội trưởng Tô. Không biết vụ án có tiến triển gì không ?"" Một chút " Tô Bỉnh Thần vò vò tóc sau gáy, như có chút xấu hổ " Hôm qua tìm thấy người bị chị cậu chặn, nhưng cậu ta có minh chứng không ở hiện trường. Tóc trong xe cũng không phải của cậu ta, vì thế chúng tôi thả người rồi. Hôm nay đều ở cục xem lại camera. Những video ghi lại hai tuần trước khi chị cậu bị sát hại chúng tôi đều đã chụp lại từ hệ thống intranet. "Tiêu Chiến chú ý đến mỗi một chiếc máy tính có đến bốn hình video, chẳng trách Vương Nhất Bác nói hoa mắt. Nhìn liên tục tám chín tiếng như vậy, thực sự chịu không nổi. " Vất vả cho mọi người rồi. Hôm nay tôi cũng tan làm muộn, không thể tự tay làm đồ ngọt mang đến" " Đừng khách sáo. Là phận sự của chúng tôi" Tô Bỉnh Thần nhìn Vương Nhất Bác cười " Đồ ngọt yêu thương của bác sĩ Tiêu vẫn là để lại cho người nhà thôi. Chúng tôi không dám ăn đâu." Mọi người ăn xong liền quay về vị trí làm việc. Tiêu Chiến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác cùng xem. Thời gian camera ghi hình là trước khi xảy ra vụ án ba ngày, địa điểm không giống nhau, nhưng chỗ mà chị xuất hiện cơ bản đều là công ty, spa, nhà hàng, phòng tập và sân bay. Mỗi một người xuất hiện cùng chị đều bị thiếu niên chụp lại " Là để đối chiếu với người nhà bệnh nhân trong thư kháng nghị"Vương Nhất Bác giải thích. Đột nhiên màn hình chuyển sang nhà ăn, chị đang cùng một người con trai ngồi đối diện ăn cơm. Hai người họ nói chuyện không nhiều nhưng điện thoại bên tay chị cũng không hề liếc sang một lần, với lại mặt của chị đối diện với camera, có thể nhìn thấy chị ấy cười mấy lần.
Người con trai chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy hơi quen thuộc, ban đầu anh còn cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng lúc hai người ăn cơm rời đi , cậu ta bởi vì giúp chị cầm áo khoác mà quay người lại, Vương Nhất Bác tạm dừng, cắt lại ảnh góc nghiêng bên mặt. Trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống " Người này ... "Thiếu niên quay mặt sang " Anh quen ?"Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Tiêu Chiến biết tim mình đang đập loạn, lưng cứng nhắc gần như không thể động đậy. " Là bác sĩ mới đến bộ phận anh, tên là Hàn Dạ"Tiêu Chiến nhận đến ánh mắt đột nhiên thít chặt của người yêu. " Cậu ấy sao lại quen biết chị của anh chứ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com