Bjyx Cam Nang Nuoi Duong Soi Nho
59. Bởi vì tờ giấy viết 'Tôi ghét anh' kia mà Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến cho vào sổ đen. Mặc dù mỗi ngày vẫn cùng lúc rời nhà, cùng nhau về ăn cơm, thế nhưng anh vẫn không thèm để ý đến cậu.Không phải nói ghét anh à? Vậy anh đây cũng ghét cậu ta!Vương Nhất Bác vẫn nhớ khi còn bé, Tiêu Chiến suốt ngày mắng Bùi Kiệt là đồ não cá vàng. Bây giờ cậu lại chân thực cảm thấy rằng cái đồ não cá vàng là anh mới phải.Tuy là tờ giấy kia còn có ẩn ý khác, là tâm sự trong lòng của thiếu niên. Nhưng cuối cùng lại bị hiểu lầm, chẳng khác nào bị ép dí vào góc, không lấy đâu ra dũng khí để mở miệng giải thích...Ăn trưa xong, như thường lệ, Tiêu Chiến lại ngủ trưa bên cạnh Vương Nhất Bác. Cậu nhìn tờ giấy kẹp trong trang sách, có chút cảm giác không biết phải làm sao, thở dài.
Vo mảnh giấy lại tính vứt đi, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn trải phẳng ra kẹp lại vào sách. Sau đó thì cũng nằm xuống ngủ trưa một chút.
60.Thi cuối kì xong, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại từ chị Lâm Tửu. Mối quan hệ của hai người vẫn chỉ giới hạn ở hai lần gặp mặt, một lần khi còn nhỏ và lần mới vào đại học đi nghe buổi tọa đàm có nói chuyện mấy câu.Vậy nên lúc nhận cuộc điện thoại này vẻ mặt cậu hoang mang hết sức, thậm chí còn hơi trì trệ không kịp phản ứng lại. Ở đầu dây bên kìa, Lâm Tửu bỏ qua luôn đoạn hỏi han xã giao, vào thẳng vấn đề, "Đang lên danh sách thực tập ở nhà đài đây, em có muốn thử không?"Vương Nhất Bác cảm thấy chị nói chuyện nghe đặc biệt giống mẹ mìn lừa bán trẻ con, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Em vừa mới học xong kỳ một năm nhất thôi."Phía bên Lâm Tửu khá ồn, giống như đang chuẩn bị lên sóng. Tốc độ nói của chị cũng nhanh, "Không phải vào phòng phát thanh luôn đâu, tạm thời làm mấy việc lặt vặt thôi. Chị nghĩ đây cũng là cơ hội tốt, tới quan sát xem công việc ở đây thế nào."Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát. Nếu như vào ngày nghỉ, không có kế hoạch gì thì có vẻ cũng là chuyện tốt. Cậu vừa định đáp lại thì Lâm Tửu bảo "Cứ nghĩ đi đã nhé, rồi báo lại sau ha. Giờ chị phải vào phòng phát thanh rồi, lát nữa gọi lại cho em."Cúp máy, cậu lưu số điện thoại của Lâm Tửu lại. Từ danh bạ lại thêm luôn Wechat của chị, quả nhiên là chưa có kết bạn.Tiêu Chiến vừa mới chuyển sang Khoa Ngoại, cả ngày đều phải ở trong phòng phẫu thuật. Hôm đó, đáng lẽ là 7 giờ thì xong, cuối cùng 8 giờ còn chưa ra nổi. Vương Nhất Bác lấy tai nghe ra, vừa nghe chương trình của Lâm Tửu vừa chơi game trên điện thoại.Chương trình Lâm Tửu dẫn trên đài là chuyên mục âm nhạc và trò chuyện. Cậu vẫn luôn cảm thấy khí chất của chị không giống như kiểu người sẽ kiên nhẫn nói chuyện thông não cho người ta rồi tặng người ta một bài hát. Cảm giác chị cho mọi người thấy thật ra lại khá giống cái tên, như một bình rượu."Chào các bạn, các thính giả đang nghe đài, chào mừng bạn đến với "Vân Gian Hữu Thủ Ca" của đài FM72.4, tôi là Lâm Tửu, là cô rót rượu của mọi người đây..."Hồi Vương Nhất Bác học lớp 12, có một khoảng thời gian lo âu khá nhiều. Mỗi đêm tan học về muộn, đều nhờ có bài hát cuối cùng của chương trình này bầu bạn mới vượt qua được. Khoảng thời gian phát một bài hát vừa vặn đúng bằng thời gian cậu đi từ phòng học về phòng ngủ.Đó từng là mong đợi lớn nhất sau mỗi ngày tan học của cậu. Không cần gì hơn là một ca khúc êm tai cùng cậu bước một đoạn đường rộn ràng.
Vo mảnh giấy lại tính vứt đi, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn trải phẳng ra kẹp lại vào sách. Sau đó thì cũng nằm xuống ngủ trưa một chút.
*
*
*
*
60.Thi cuối kì xong, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại từ chị Lâm Tửu. Mối quan hệ của hai người vẫn chỉ giới hạn ở hai lần gặp mặt, một lần khi còn nhỏ và lần mới vào đại học đi nghe buổi tọa đàm có nói chuyện mấy câu.Vậy nên lúc nhận cuộc điện thoại này vẻ mặt cậu hoang mang hết sức, thậm chí còn hơi trì trệ không kịp phản ứng lại. Ở đầu dây bên kìa, Lâm Tửu bỏ qua luôn đoạn hỏi han xã giao, vào thẳng vấn đề, "Đang lên danh sách thực tập ở nhà đài đây, em có muốn thử không?"Vương Nhất Bác cảm thấy chị nói chuyện nghe đặc biệt giống mẹ mìn lừa bán trẻ con, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Em vừa mới học xong kỳ một năm nhất thôi."Phía bên Lâm Tửu khá ồn, giống như đang chuẩn bị lên sóng. Tốc độ nói của chị cũng nhanh, "Không phải vào phòng phát thanh luôn đâu, tạm thời làm mấy việc lặt vặt thôi. Chị nghĩ đây cũng là cơ hội tốt, tới quan sát xem công việc ở đây thế nào."Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát. Nếu như vào ngày nghỉ, không có kế hoạch gì thì có vẻ cũng là chuyện tốt. Cậu vừa định đáp lại thì Lâm Tửu bảo "Cứ nghĩ đi đã nhé, rồi báo lại sau ha. Giờ chị phải vào phòng phát thanh rồi, lát nữa gọi lại cho em."Cúp máy, cậu lưu số điện thoại của Lâm Tửu lại. Từ danh bạ lại thêm luôn Wechat của chị, quả nhiên là chưa có kết bạn.Tiêu Chiến vừa mới chuyển sang Khoa Ngoại, cả ngày đều phải ở trong phòng phẫu thuật. Hôm đó, đáng lẽ là 7 giờ thì xong, cuối cùng 8 giờ còn chưa ra nổi. Vương Nhất Bác lấy tai nghe ra, vừa nghe chương trình của Lâm Tửu vừa chơi game trên điện thoại.Chương trình Lâm Tửu dẫn trên đài là chuyên mục âm nhạc và trò chuyện. Cậu vẫn luôn cảm thấy khí chất của chị không giống như kiểu người sẽ kiên nhẫn nói chuyện thông não cho người ta rồi tặng người ta một bài hát. Cảm giác chị cho mọi người thấy thật ra lại khá giống cái tên, như một bình rượu."Chào các bạn, các thính giả đang nghe đài, chào mừng bạn đến với "Vân Gian Hữu Thủ Ca" của đài FM72.4, tôi là Lâm Tửu, là cô rót rượu của mọi người đây..."Hồi Vương Nhất Bác học lớp 12, có một khoảng thời gian lo âu khá nhiều. Mỗi đêm tan học về muộn, đều nhờ có bài hát cuối cùng của chương trình này bầu bạn mới vượt qua được. Khoảng thời gian phát một bài hát vừa vặn đúng bằng thời gian cậu đi từ phòng học về phòng ngủ.Đó từng là mong đợi lớn nhất sau mỗi ngày tan học của cậu. Không cần gì hơn là một ca khúc êm tai cùng cậu bước một đoạn đường rộn ràng.
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com