Bjyx Cam Nang Nuoi Duong Soi Nho
49.Nửa tháng quân huấn kết thúc, dạ hội đón tân sinh viên của khoa Phát thanh sẽ diễn ra vào cuối tháng. Tiêu Chiến đề nghị Vương Nhất Bác lên hát một bài. Cậu đặt tờ nội dung dẫn chương trình chi chít toàn chữ là chữ trước mặt anh, cảm thấy hết sức phiền não, "Tôi thà hát còn hơn."Tiêu Chiến lúc này vừa gắp một đũa mì từ trong bát của cậu nếm thử, thấy ngon hơn hẳn bát của mình. Thế là anh dứt khoát bưng luôn cả bát mì, còn bát của mình thì đẩy qua cho Vương Nhất Bác."Chẳng phải em học để làm công việc này à? Vừa hay, tích lũy kinh nghiệm." Tiêu Chiến cúi đầu hút mì. Vương Nhất Bác lại cảm thấy lần này đúng là một lần hiếm hoi mà anh nói nghe cũng có lý, liền cẩn thận cất tờ nội dung dẫn chương trình đi. Tiêu Chiến lén nhìn trộm cậu mấy lần."Anh muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, liếc liếc cái gì?"Tiêu Chiến đột ngột túm lấy tay cậu, hai mu bàn tay kề sát nhau. Vương Nhất Bác không hiểu anh có ý đồ gì, "Anh làm gì đó?"Anh có vẻ hơi bực bội, "Tại sao cùng đi quân huấn mà năm đó anh phơi nắng đen thui, em lại trắng như thế? Có lý nào chứ? Chẳng công bằng gì cả."Vương Nhất Bác: "...Anh thật nhạt nhẽo."Tiêu Chiến: "Không hề, đây là vấn đề hết sức chuyên nghiệp nghiêm túc. Em bôi kem chống nắng hả?"Vương Nhất Bác: "Bôi chứ. Mẹ tôi nói sau này dù sao tôi phải dùng mặt kiếm cơm, nên chăm sóc tử tế cẩn thận chút."Suýt nữa thì Tiêu Chiến trượt tay làm rơi mất đũa trong tay. Cậu giãy ra khỏi cái nắm tay của anh, Tiêu Chiến vẫn còn càu nhàu, "Sao hồi đó không ai nhắc anh bôi kem hết?"Vương Nhất Bác: "Anh dùng đầu óc để kiếm cơm. Đầu chưa hỏng là được rồi."Tiêu Chiến đập đôi đũa xuống, "Xấu cũng không sao à?"Vương Nhất Bác vừa húp một đũa mì, chưa kịp nhai nuốt xong, nghe thế thiếu chút nữa thì bị sặc. Cậu vội nhét đũa lại vào tay anh, "Không xấu không xấu. Làm gì có ai nói anh xấu, ưa nhìn lắm, được không? Anh Chiến, ăn ngon đi!"Tiêu Chiến được an ủi thế lại tiếp tục cúi đầu ăn. Nghĩ lại thì, hình như trước này cũng chỉ có mình Vương Nhất Bác nói anh ưa nhìn và xinh đẹp.
50. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng ăn sáng ở một hàng ăn ngay cổng bệnh viện. Cậu đã gọi điện thoại cho bạn học, nhờ xin nghỉ một buổi. "Em cứ về học đi, anh không sao đâu. Về ngủ một giấc là được." Tiêu Chiến nghe loáng thoáng được cuộc điện thoại.Cậu cất điện thoại vào túi, sắp xếp lại mấy món ăn trên bàn, chuyển món trước mặt mình ra trước mặt Tiêu Chiến, "Không sao, hôm nay tôi chỉ có một lớp học tự chọn và buổi diễn tập, đều không bắt buộc. Anh ăn mấy món này đi."Anh xua tay, "Anh không ăn nổi nữa." Vương Nhất Bác liền tự tay gắp thức ăn bỏ vào bát anh, "Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, từ lúc lên đại học anh gầy đi nhiều quá, ăn nhiều thêm một chút đi. Ăn nốt cái này đi, rồi tôi đưa về."Tiêu Chiến đã bắt đầu nhăn nhó, nhưng cũng chỉ đành ăn cho hết miếng sủi cảo Vương Nhất Bác gắp cho. Lúc này, cậu đã đứng lên trả tiền, còn xách theo một túi khác, đứng ngoài cửa chờ anh."Anh đã bảo ăn không nổi nữa rồi mà." Tiêu Chiến ôm bụng, "Hết hạ đường huyết lại đến bệnh dạ dày."Vương Nhất Bác lật bàn tay vỗ bụng anh một cái, "Chín rồi."Tiêu Chiến: "...Em không thấy bản thân ấu trĩ à? Còn luôn nói anh ấu trĩ!"Vương Nhất Bác: "Cho dù thế thì cũng tám lạng nửa cân thôi."
*
50. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng ăn sáng ở một hàng ăn ngay cổng bệnh viện. Cậu đã gọi điện thoại cho bạn học, nhờ xin nghỉ một buổi. "Em cứ về học đi, anh không sao đâu. Về ngủ một giấc là được." Tiêu Chiến nghe loáng thoáng được cuộc điện thoại.Cậu cất điện thoại vào túi, sắp xếp lại mấy món ăn trên bàn, chuyển món trước mặt mình ra trước mặt Tiêu Chiến, "Không sao, hôm nay tôi chỉ có một lớp học tự chọn và buổi diễn tập, đều không bắt buộc. Anh ăn mấy món này đi."Anh xua tay, "Anh không ăn nổi nữa." Vương Nhất Bác liền tự tay gắp thức ăn bỏ vào bát anh, "Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, từ lúc lên đại học anh gầy đi nhiều quá, ăn nhiều thêm một chút đi. Ăn nốt cái này đi, rồi tôi đưa về."Tiêu Chiến đã bắt đầu nhăn nhó, nhưng cũng chỉ đành ăn cho hết miếng sủi cảo Vương Nhất Bác gắp cho. Lúc này, cậu đã đứng lên trả tiền, còn xách theo một túi khác, đứng ngoài cửa chờ anh."Anh đã bảo ăn không nổi nữa rồi mà." Tiêu Chiến ôm bụng, "Hết hạ đường huyết lại đến bệnh dạ dày."Vương Nhất Bác lật bàn tay vỗ bụng anh một cái, "Chín rồi."Tiêu Chiến: "...Em không thấy bản thân ấu trĩ à? Còn luôn nói anh ấu trĩ!"Vương Nhất Bác: "Cho dù thế thì cũng tám lạng nửa cân thôi."
*
*
*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com