Bjyx Cam Nang Nuoi Duong Soi Nho
37.Tiêu Chiến đẩy cửa phòng tắm. Vách ngăn buồng tắm bằng kính, phía sau là Vương Nhất Bác đang tắm, lưng quay về phía anh. Chân tay thon dài của thiếu niên và sống lưng thẳng tắp mờ ảo giữa hơi nước. Mặt Tiêu Chiến chợt nóng bừng, vội đặt quần áo xuống rồi ra ngoài.Điện ở nhà trọ không ổn định lắm. Lúc đèn phòng tắm chợt sáng lên một chút anh mới nhận ra lưng của Vương Nhất Bác tím bầm một mảng lớn, hình như còn hơi sưng lên. Anh bối rối, mới nhớ ra ban nãy lúc ngồi nói chuyện hình như cậu đã ngồi thẳng lưng chứ không dám dựa lưng vào ghế. Đôi khi còn lén nghiến răng hít một hơi.Tiêu Chiên đi ra rồi đóng cửa phòng tắm lại. Chờ đến khi Vương Nhất Bác tắm xong bước ra, "Cởi áo ra."Tóc Vương Nhất Bác vẫn còn ẩm ướt, nghe thấy thế thì sợ đến hóa đá. "Sao hả? Muốn anh cởi giúp hay thế nào?"Cậu vắt khăn tắm lên ghế, không tình nguyện chút nào mà cởi áo ra. Tiêu Chiến hất cằm, "Xoay người."Vương Nhất Bác biết nhất định là bị lộ vết thương sau lưng mất rồi. Nhưng nghĩ đến việc Tiêu Chiến hiện tại có lẽ đang mấp mé ở giới hạn bùng nổ tức giận, cũng chỉ đành ngoan ngoãn xoay người lại. Sau lưng cậu là một mảng bầm đen tím, vắt ngang nửa tấm lưng.Tiêu Chiến thử áp tay lên, vết thương hơi nóng. Lửa giận trong lòng lại bùng lên nhưng không phải vì giận Vương Nhất Bác, "Bị đánh?"Cậu kéo lại áo, "Không phải, là do đập vào bàn.""Đau lắm không? Vừa rồi hỏi, không phải đã nói không bị thương hay sao?""Không đau lắm."Tiêu Chiến cau mày, "Đau thì phải nói thật! Dựa lưng vào ghế còn không dám dựa, em nghĩ anh bị mù hay là bị ngu hả?"Vương Nhất Bác bĩu môi, thành thật đáp, "Có đau.""Đi, đến bệnh viện." Tiêu Chiến cầm túi lên.
38.Ngày hôm sau, Tiêu Chiến xin nghỉ nửa buổi để cùng Vương Nhất Bác đến trường. Cô bé viết thư cho cậu không tới lớp, đại khái có lẽ bởi vì truyện này đã bị đem ra bàn tán khắp trường. Ở phòng giáo vụ, Tiêu Chiến gặp cả cậu học sinh kia lẫn mẹ của cậu ta. "Đều là thiếu niên 16, 17 tuổi, cùng nhất thời xúc động tức giận thôi. Chúng tôi cảm thấy nếu có thể dùng lý lẽ thuyết phục để giải quyết là ổn thỏa nhất. Nào, mọi người cũng bàn bạc chuyện này xem nên làm thế nào."Hẳn là giáo viên cũng đã truy ra được nguồn cơn sự việc tương đối rõ ràng rồi. Thành tích học tập của Vương Nhất Bác tốt, thầy cũng không muốn để cậu phải chịu phạt nặng quá. Vì vậy mới chọn biện pháp hòa giải."Tôi có thể chi trả tiền thuốc men cho phía bên kia, nhưng tôi có một điều kiện." Tiêu Chiến vừa nói xong, Vương Nhất Bác nhìn anh bằng vẻ không thể tin được.Phụ huynh nhà kia hẳn là rất hài lòng với đề nghị trả tiền thuốc men này, liền hỏi, "Điều kiện gì, cậu nói đi.""Nguyên nhân của chuyện này thì hôm qua tôi đã tìm hiểu rồi. Tôi mong là con trai các vị tới xin lỗi bạn nữ kia, để cô bé quay lại trường học. Hơn nữa, còn phải đảm bảo sau này không được làm khó cô bé."Nắp chén trà trong tay Lão Thiên trượt xuống, đập vào vành cốc, phát ra tiếng lách cách.Chủ nhiệm của Vương Nhất Bác, thằng nhóc bị đánh, mẹ của thằng nhóc bị đánh, và ngay cả Vương Nhất Bác cũng sửng sốt. Mọi người đều đang nghĩ hẳn là anh sẽ đòi thằng nhóc kia phải cúi đầu nhận lỗi, xin lỗi Vương Nhất bác cái gì đó. Hoặc là đòi nhà bên kia cũng phải trả tiền khám cho Vương Nhất Bác. Không ai ngờ yêu cầu của anh lại là cái này.Mẹ của thằng nhóc là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng phản đối, "Tại sao? Sao hả, yêu sớm có đúng không? Đánh người đúng không? Lại còn đòi chúng tôi phải xin lỗi, vì sao hả? Không đời nào!"Tiêu Chiến nghiến răng, đã bắt đầu thấy hơi bực mình, "Cô đừng có to tiếng át người khác ở đây. Cô bé kia 16 tuổi, thích một bạn nam ưu tú trong lớp thì có gì sai? Cô bé đó giết người hay phóng hỏa? Luật pháp nào quy định yêu sớm là phạm pháp? Còn chưa cần bàn đến chuyện Vương Nhất Bác có thích cô bé hay không, hai đứa có yêu đương gì đó không, chỉ nói một chuyện con trai nhà các người thôi. Vì sao lại lấy thư của người khác dính lên bảng lớp? Tại sao lại đầu têu cười nhạo bạn cùng lớp?"Tất cả các thầy cô trong phòng nghe xong đều hít một hơi, một vị đứng tuổi ghé hỏi Lão Điền, "Đây là Tiêu Chiến thật hả?"Trái lại, Lão Điền lại rất tỉnh táo, hơn nữa còn có chút vui mừng nhìn Tiêu Chiến, "Còn không phải thằng nhóc, ai nha, lớn rồi."Bà mẹ thằng nhóc kia bị Tiêu Chiến nói cho một tràng không biết phải cãi lại thế nào, Tiêu Chiến lại tiếp tục "Đánh người là chuyện không đúng. Nhưng việc mà con trai cô làm có thể tính làm ba tội. Một là trộm cắp, trộm thư tín của Vương Nhất Bác. Hai là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Ba là tổn hại danh dự của cô bé kia. Cái nào nhẹ cái nào nặng, hẳn là cô phải biết rõ rồi nhỉ? Tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn cô đưa con trai mình tới nhà người ta xin lỗi. Chỉ cần cô bé kia vui vẻ quay trở lại lớp học, nhà cô có thể gửi giấy tờ bệnh viện cho tôi, tôi sẽ thanh toán. Tiện đây cũng nhắc cho cô nhớ, em trai tôi vẫn còn đi học ở đây. Nếu như tôi biết được cô bé kia là bị uy hiếp hay ép buộc phải tới trường, hoặc nếu con trai nhà cô còn bắt nạt cô bé đó, tôi sẽ đích thân tới dạy con cô làm người là làm thế nào."Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cũng xoay người chạy theo, bỏ lại một đám người ngơ ngác ngồi trong phòng cùng với một Lão Điền hết sức bình tĩnh."Má nó, tôi muốn tặng một tràng pháo tay ghê á..."Lão Điền giơ chân đá người vừa nói "Cẩn thận ngôn từ. Anh là giáo viên đó."
*
*
38.Ngày hôm sau, Tiêu Chiến xin nghỉ nửa buổi để cùng Vương Nhất Bác đến trường. Cô bé viết thư cho cậu không tới lớp, đại khái có lẽ bởi vì truyện này đã bị đem ra bàn tán khắp trường. Ở phòng giáo vụ, Tiêu Chiến gặp cả cậu học sinh kia lẫn mẹ của cậu ta. "Đều là thiếu niên 16, 17 tuổi, cùng nhất thời xúc động tức giận thôi. Chúng tôi cảm thấy nếu có thể dùng lý lẽ thuyết phục để giải quyết là ổn thỏa nhất. Nào, mọi người cũng bàn bạc chuyện này xem nên làm thế nào."Hẳn là giáo viên cũng đã truy ra được nguồn cơn sự việc tương đối rõ ràng rồi. Thành tích học tập của Vương Nhất Bác tốt, thầy cũng không muốn để cậu phải chịu phạt nặng quá. Vì vậy mới chọn biện pháp hòa giải."Tôi có thể chi trả tiền thuốc men cho phía bên kia, nhưng tôi có một điều kiện." Tiêu Chiến vừa nói xong, Vương Nhất Bác nhìn anh bằng vẻ không thể tin được.Phụ huynh nhà kia hẳn là rất hài lòng với đề nghị trả tiền thuốc men này, liền hỏi, "Điều kiện gì, cậu nói đi.""Nguyên nhân của chuyện này thì hôm qua tôi đã tìm hiểu rồi. Tôi mong là con trai các vị tới xin lỗi bạn nữ kia, để cô bé quay lại trường học. Hơn nữa, còn phải đảm bảo sau này không được làm khó cô bé."Nắp chén trà trong tay Lão Thiên trượt xuống, đập vào vành cốc, phát ra tiếng lách cách.Chủ nhiệm của Vương Nhất Bác, thằng nhóc bị đánh, mẹ của thằng nhóc bị đánh, và ngay cả Vương Nhất Bác cũng sửng sốt. Mọi người đều đang nghĩ hẳn là anh sẽ đòi thằng nhóc kia phải cúi đầu nhận lỗi, xin lỗi Vương Nhất bác cái gì đó. Hoặc là đòi nhà bên kia cũng phải trả tiền khám cho Vương Nhất Bác. Không ai ngờ yêu cầu của anh lại là cái này.Mẹ của thằng nhóc là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng phản đối, "Tại sao? Sao hả, yêu sớm có đúng không? Đánh người đúng không? Lại còn đòi chúng tôi phải xin lỗi, vì sao hả? Không đời nào!"Tiêu Chiến nghiến răng, đã bắt đầu thấy hơi bực mình, "Cô đừng có to tiếng át người khác ở đây. Cô bé kia 16 tuổi, thích một bạn nam ưu tú trong lớp thì có gì sai? Cô bé đó giết người hay phóng hỏa? Luật pháp nào quy định yêu sớm là phạm pháp? Còn chưa cần bàn đến chuyện Vương Nhất Bác có thích cô bé hay không, hai đứa có yêu đương gì đó không, chỉ nói một chuyện con trai nhà các người thôi. Vì sao lại lấy thư của người khác dính lên bảng lớp? Tại sao lại đầu têu cười nhạo bạn cùng lớp?"Tất cả các thầy cô trong phòng nghe xong đều hít một hơi, một vị đứng tuổi ghé hỏi Lão Điền, "Đây là Tiêu Chiến thật hả?"Trái lại, Lão Điền lại rất tỉnh táo, hơn nữa còn có chút vui mừng nhìn Tiêu Chiến, "Còn không phải thằng nhóc, ai nha, lớn rồi."Bà mẹ thằng nhóc kia bị Tiêu Chiến nói cho một tràng không biết phải cãi lại thế nào, Tiêu Chiến lại tiếp tục "Đánh người là chuyện không đúng. Nhưng việc mà con trai cô làm có thể tính làm ba tội. Một là trộm cắp, trộm thư tín của Vương Nhất Bác. Hai là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Ba là tổn hại danh dự của cô bé kia. Cái nào nhẹ cái nào nặng, hẳn là cô phải biết rõ rồi nhỉ? Tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn cô đưa con trai mình tới nhà người ta xin lỗi. Chỉ cần cô bé kia vui vẻ quay trở lại lớp học, nhà cô có thể gửi giấy tờ bệnh viện cho tôi, tôi sẽ thanh toán. Tiện đây cũng nhắc cho cô nhớ, em trai tôi vẫn còn đi học ở đây. Nếu như tôi biết được cô bé kia là bị uy hiếp hay ép buộc phải tới trường, hoặc nếu con trai nhà cô còn bắt nạt cô bé đó, tôi sẽ đích thân tới dạy con cô làm người là làm thế nào."Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác cũng xoay người chạy theo, bỏ lại một đám người ngơ ngác ngồi trong phòng cùng với một Lão Điền hết sức bình tĩnh."Má nó, tôi muốn tặng một tràng pháo tay ghê á..."Lão Điền giơ chân đá người vừa nói "Cẩn thận ngôn từ. Anh là giáo viên đó."
*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com