Bjyx Cam Nang Nuoi Duong Soi Nho
33. Trong tháng phải thi cuối kì, Tiêu Chiến không về nhà vào cuối tuần nữa. Công việc dạy gia sư cũng tạm thời ngưng lại. Mỗi ngày anh đều cùng các bạn cùng phòng kí túc cắm rễ ở thư viện, vừa học bài vừa đổ lệ, từ sáng tinh mơ đến đêm muộn.Trong khi đó, cuộc kháng chiến của Bùi Kiệt với ba nó cuối cùng cũng thắng lợi. Ba nó quyết định cho theo học ngành ẩm thực, tất nhiên không phải là Tân Đông Phương. Bùi Kiệt chọn trường xong thì tới thăm Tiêu Chiến, hai đứa hẹn nhau ăn một bữa cơm ở căng tin trường đại học."Cơm mày nấu ăn được hả? Sẽ không độc chết người đấy chứ?"Bùi Kiệt chọn tới chọn lui gắp thức ăn vào đĩa, "Có khó ăn thì cũng hơn chỗ này là được còn gì? Tao vất vả lắm mới tới thăm mày được một lần, mày có thể đừng có đừng keo kiệt với tao thế được không?"Tiêu Chiến phản bác, "Không phải tao tiếc tiền, mà không có thời gian ấy chứ. Lát còn phải đi ôn bài ở phòng tự học nữa đây."Bùi Kiệt nhìn anh, "Ai, tiếc thay cho anh Chiến của tao. Từ một anh chàng đẹp trai ngời ngời, bị hành hạ thành thứ cô hồn dã quỷ thế này."Tiêu Chiến ôm ngực làm bộ làm tịch, "Tao sắp tẩu hỏa nhập ma vì thi cuối kì rồi, sắp thành cô hồn dã quỷ thật rồi!"Bùi Kiệt: "Kiên trì, cố lên. Chờ người anh em này học hành thành tài trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho mày mỗi ngày nha."Tiêu Chiến bật ngón cái, "Trông cậy vào người anh em đó."Cơm trưa cũng đã ăn xong, Tiêu Chiến đưa Bùi Kiệt ra tận cổng trường. Bùi Kiệt thở dài: "Cảm ơn mày nhé, anh Chiến.""Cảm ơn cái gì? Cơm căng tin thôi mà!" Tiêu Chiến tưởng là nó cảm ơn vì anh đã mời cơm.Bùi Kiệt: "Không phải cái đó! Tao bảo cảm ơn, vì mày đã không xem thường tao. Loại người như tao, học hành cũng chẳng nên thân, sau này cũng chẳng biết sẽ có tiền đồ gì. Nếu học thành thì tao sẽ làm đầu bếp, nhưng nếu không thì sẽ chẳng là gì cả. Mày vẫn coi tao như anh em..."Tiêu Chiến sững lại, hơi bất ngờ nhìn Bùi Kiệt. Nói chung thì anh cũng không ngờ người xưa nay 'thiên mã hành không', làm gì cũng như đạp mây lướt gió như thằng bạn mình mà cũng suy nghĩ thế này. Anh vỗ vai nó, "Cũng đâu phải chỉ có người học giỏi mới là người đâu. Mày học không giỏi có phải chuyện mới hôm qua đâu, nhưng mày là người tốt, đây mới là chuyện hiếm thấy."Bùi Kiệt cũng vỗ bắp tay anh chào, "Được rồi, tao đi đây." Được hai bước lại ngoái đầu, "À phải rồi, lâu rồi tao chưa gặp đại ca. Mày chào giúp tao nhé."Tiêu Chiến gật đầu, vẫy tay tiễn chào.Sau khi Bùi Kiệt về rồi, Tiêu Chiến không tới thư viện nữa. Anh nhắn tin cho bạn cùng phòng báo một tiếng rồi trở về phòng kí túc. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà người ta đã lấy tiêu chuẩn học giỏi – học kém làm thước đo để phán xét xem ai thuộc hạng người gì. Đây vốn là một điều đáng buồn, nhưng lại được quá nhiều người công nhận. Tiêu Chiến nằm mơ thấy năm nhất Trung học, lần đầu anh và Bùi Kiệt gặp nhau. Nó mới chuyển trường tới đây, nghe nói Tiêu Chiến cầm đầu ở trường Trung học này nên cũng muốn đảo chính cướp vị trí đó. Nó hẹn anh đánh nhau một trận. Quả nhiên như người ta vẫn nói, không đánh không quen biết. Hai người đã 'lang bối vi gian', cùng cấu kết làm chuyện xấu bao nhiêu năm. Cùng đi đánh nhau, cùng chơi bóng rổ, cùng chép bài tập về nhà.Trừ việc nó học không giỏi ra thì chẳng có điểm nào không tốt.
34.Sinh viên đại học được nghỉ lễ sớm. Lúc Tiêu Chiến đang tận hưởng ngày nghỉ thì Vương Nhất Bác vẫn còn đang phải đi học, anh lại được đà đem chuyện này ra khoe mẽ."Anh không cần phải dậy sớm nè." Tiêu Chiến chống cằm, làm bộ tội nghiệp cho Vương Nhất Bác, giọng điệu lại hết sức khoe khoang. Cậu giơ tay đẩy mặt anh lùi ra xa, "Nói 5 lần rồi, ngậm miệng được chưa?"Anh lại nằm lăn ra, "Chưa. Anh không cần dậy sớm mà."Vương Nhất Bác không nhìn được nữa đặt bút 'Cạch' một cái xuống bàn, xắn tay áo sẵn sàng giải quyết bằng vũ lực. Tiêu Chiến thấy thế lập tức yên lặng rút lui. Anh nằm xuống giường cậu, cầm vở bài tập lên xem.So với Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác là đứa trẻ mà cha mẹ không quá để tâm, nhưng thành tích học tập vẫn luôn nằm trong top 10. Cho dù điểm có thấp thì cũng chẳng bao giờ rơi ra khỏi top."Nè, mấy đứa sắp thi chưa?""Tháng trước vừa thi rồi." Vương Nhất Bác lấy lại vở bài tập trong tay anh, Tiêu Chiến lật nghiêng người để nói chuyện với cậu, "Hạng mấy thế?""Hạng năm."Tiêu Chiến tặc lưỡi, "Lợi hại."Vương Nhất Bác cầm bút lên dí anh, "Nếu không có việc gì làm thì ngậm miệng ngủ đi, còn không thì đi về. Anh nằm đây, nửa giờ rồi tôi chưa làm xong được bài tập môn nào cả. Anh ngừng nói có được không hả?"Tiêu Chiến gật đầu, giơ tay ra dấu 'OK'. Anh vớ được cái chăn quấn kín người, ngủ thôi.
---Chú thíchU-ri (우리 - tiếng hàn) Nhất Bác = Nhất Bác của chúng ta. Nguyên văn tác già dùng "wuli 一博啊" nên mình để nguyên "U-ri" nhé
*
34.Sinh viên đại học được nghỉ lễ sớm. Lúc Tiêu Chiến đang tận hưởng ngày nghỉ thì Vương Nhất Bác vẫn còn đang phải đi học, anh lại được đà đem chuyện này ra khoe mẽ."Anh không cần phải dậy sớm nè." Tiêu Chiến chống cằm, làm bộ tội nghiệp cho Vương Nhất Bác, giọng điệu lại hết sức khoe khoang. Cậu giơ tay đẩy mặt anh lùi ra xa, "Nói 5 lần rồi, ngậm miệng được chưa?"Anh lại nằm lăn ra, "Chưa. Anh không cần dậy sớm mà."Vương Nhất Bác không nhìn được nữa đặt bút 'Cạch' một cái xuống bàn, xắn tay áo sẵn sàng giải quyết bằng vũ lực. Tiêu Chiến thấy thế lập tức yên lặng rút lui. Anh nằm xuống giường cậu, cầm vở bài tập lên xem.So với Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác là đứa trẻ mà cha mẹ không quá để tâm, nhưng thành tích học tập vẫn luôn nằm trong top 10. Cho dù điểm có thấp thì cũng chẳng bao giờ rơi ra khỏi top."Nè, mấy đứa sắp thi chưa?""Tháng trước vừa thi rồi." Vương Nhất Bác lấy lại vở bài tập trong tay anh, Tiêu Chiến lật nghiêng người để nói chuyện với cậu, "Hạng mấy thế?""Hạng năm."Tiêu Chiến tặc lưỡi, "Lợi hại."Vương Nhất Bác cầm bút lên dí anh, "Nếu không có việc gì làm thì ngậm miệng ngủ đi, còn không thì đi về. Anh nằm đây, nửa giờ rồi tôi chưa làm xong được bài tập môn nào cả. Anh ngừng nói có được không hả?"Tiêu Chiến gật đầu, giơ tay ra dấu 'OK'. Anh vớ được cái chăn quấn kín người, ngủ thôi.
*
*
*
---Chú thíchU-ri (우리 - tiếng hàn) Nhất Bác = Nhất Bác của chúng ta. Nguyên văn tác già dùng "wuli 一博啊" nên mình để nguyên "U-ri" nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com