Bjyx By Linsie Em Muon Mot Ly Tra Thao Moc Tang Kem Anh Chu Co Duoc Khong
Tiêu Chiến phiền phát điên với việc nhận hoa - gửi trả, quan trọng nhất là anh không dư tiền đến nỗi mỗi ngày đều gọi ship để tống chúng nó tới công ty của Âu Dương Ca. Có lẽ biết anh sẽ đòi gặp mặt nói chuyện, hắn ta viện đủ cớ từ bận họp đến ốm đau, liên tục cả tuần đều né tránh. Hết cách, Tiêu Chiến hạ quyết tâm đến công ty tìm người. Đó là lý do vào một ngày đẹp trời, tại toà cao ốc ở trung tâm thành phố bùng nổ bát quái. Nhân viên thì không thể tập trung làm việc, bác bảo vệ cũng lo hóng chuyện giết thời gian. Đặc sắc nhất là phòng chủ tịch có một vị lão gia gia đang đen mặt, nghe thư kí báo lại việc con trai trưởng của mình "bị nam nhân theo đuổi". Mẹ kiếp, lão đã tạo cái nghiệp gì vậy, con cái đứa thì gay đứa thì không màng gia sản? Lão nuốt vội vài viên thuốc hạ huyết áp, lệnh cho thư ký tìm hiểu một chút chuyện này, càng nhanh càng tốt. Trong khi đó, Tiêu mỹ nhân đã thành công hỏi đường tìm đến trước phòng làm việc của Âu Dương Ca. Anh cũng biết việc mình tìm đến đây chắc hẳn đã có người báo cho hắn, vậy nên trên bàn đã chuẩn bị sẵn ít trà bánh thơm ngon. Thế nhưng tâm trạng đâu mà quan tâm mấy thứ đấy, anh đang vô cùng bực mình đây này.- Anh biết lý do tôi tìm đến đây rồi đúng không? - Tôi biết, em đừng vội. Uống trà trước đi rồi hẵng mắng anh sau. Tiêu Chiến liếc nhìn ly trà, vẫn không động tay. Gì chứ, loại trà đắng nghét chỉ dùng cho mấy lão già gặp mặt xã giao, vậy mà có thể đưa ra mời ông chủ tiệm trà nếm thử? Âu Dương Ca chú ý vẻ mặt của mỹ nhân, có vẻ cũng đoán được vài phần những điều anh đang suy nghĩ, liền nhẹ giọng giải thích. - Tôi biết em sẽ đến, nhưng không chắc chắn là khi nào. Bánh này là bữa nhẹ tôi thích ăn, trà có lẽ không hợp khẩu vị của em lắm, dùng tạm nhé. Tiêu Chiến rũ mắt nói không sao, rồi chuyển hướng tầm nhìn thẳng vào gương mặt người đối diện. - Đang trong giờ làm việc, tôi biết làm thế này là không hay, nhưng vì anh dụng tâm né tránh nên tôi cũng hết cách. Nói rồi anh đặt bó hoa đỏ rực được gói ghém cầu kỳ lên bàn, đẩy về phía Âu Dương Ca.- Cảm ơn thành ý của anh, nhưng mong anh ngừng việc tặng hoa này lại. Tôi trước giờ đều không thích nhận đồ từ người khác, càng là món quà đắt tiền càng không muốn dây dưa. - Tôi không tặng em nhà lầu xe sang, cũng không dùng tiền để chen chân vào cuộc sống của em. Chỉ là dùng hoa để theo đuổi người mình thích một cách bình thường nhất, khó chấp nhận vậy sao? - Tôi không phải nữ nhân. Cũng không thích hoa hồng đỏ.- Tôi cũng chưa bao giờ đem em coi là nữ. Tôi rất rõ ràng em là nam nhân, và tôi thích em. Tiêu Chiến thoáng khựng lại. Một câu này của Âu Dương Ca, tuy không làm anh rung động, nhưng nếu nói không chút nào bị cảm động thì là nói dối. Tiêu Chiến ý thức được mình có một vẻ ngoài xinh đẹp, là kiểu ngoại hình mà cả nam nữ đều dễ dàng nhung nhớ. Cũng bởi vậy, nam nhân có ý tứ với anh, không ít người coi anh yểu điệu như nữ nhân, hoặc là nhất thời bị mê hoặc bởi gương mặt, hoặc là chỉ vì mới lạ nên muốn chinh phục, vậy thôi. Thế nên Tiêu mỹ nhân vô cùng cẩn trọng trong việc nhìn người. Âu Dương Ca tôn trọng tính hướng của anh, đề cao giá trị con người anh, đơn thuần thích anh vì anh là Tiêu Chiến chứ không phải vì vui đùa hay vì gương mặt, một người dám công khai theo đuổi người đồng giới, thật ra như vậy đã rất đáng trân trọng rồi. Nếu trách, chỉ có thể trách anh không có tình cảm với hắn.Âu Dương Ca nhận thấy Tiêu Chiến lâm vào trầm mặc, không muốn kéo dài thêm bầu không khí im lặng ngột ngạt này, liền bắc hộ anh một cái thang leo xuống:- Em không thích hoa hồng đỏ, nói trắng ra là vì em không thích tôi. - ...- Chiến, chính vì bây giờ em không thích tôi nên mới cần có quá trình theo đuổi. Em cự tuyệt tâm ý của tôi ngay từ đầu, như vậy rất không công bằng. Nếu việc nhận hoa khiến em không thoải mái, tôi sẽ dừng lại, sau này tìm cách khác bù đắp. Dù sao tôi tặng hoa là vì muốn em vui vẻ, chung quy lại đều không muốn thấy em phiền lòng.
Tiêu Chiến lần đầu cảm thấy mình bị đuối lý trước một người. Thật ra anh rất rõ ràng, những điều hắn nói đều đúng, mặc dù khá nhẫn tâm. Âu Dương Ca đã đồng ý ngừng việc tặng hoa, nhưng anh vẫn không cảm thấy bớt phiền muộn chút nào. Nợ phong lưu chính là như vậy, không thể nào sòng phẳng như vật chất. Tình cảm không có cách nào đong đếm cho đồng đều, vĩnh viễn đều có một người hy sinh hơn. Mà trong mối quan hệ này, rõ ràng là người ta đơn phương thầm mến.
Tiêu Chiến lần đầu hiểu như thế nào gọi là "bỏ thì thương, vương thì tội"
- Anh nhất định phải cố chấp với tôi sao? Tôi muốn nói rõ ràng, rằng tại thời điểm này tôi hoàn toàn không có chút tình cảm nào cao hơn tình bạn đối với anh. Chúng ta làm bạn bè, có thể, con người anh thật ra cũng rất tốt. Nhưng làm người yêu tôi cảm thấy mình không có ý tứ đó. Sợ là chỉ khiến anh phí thời gian thêm mà thôi.
- Em cảm thấy con người tôi rất tốt là bởi vì tôi hiện tại đang cố gắng dùng hết khả năng theo đuổi em. Tất cả nhẫn nại, yêu thương, chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc, thấu hiểu, bao dung đều là vì yêu em. Cho dù tôi không xấu xa, nhưng đối với bạn bè tôi cũng có giới hạn nhất định, làm bạn với tôi có thể em sẽ không còn nói "con người anh rất tốt nữa". Vả lại, Chiến, em đã từng nói, một người sống mà chưa bao giờ làm điều mình muốn làm, kẻ đó rất bất hạnh. Tôi đã sống bất hạnh 29 năm, em là điều đầu tiên tôi cố chấp muốn chinh phục. Chọn tôi hay không là do em quyết định, nhưng yêu ai đó lại là quyền của tôi.
Âu Dương Ca nhìn thẳng vào mắt anh, những lời này nói ra bằng giọng điệu kiên định và cứng rắn, Tiêu Chiến biết đây là hắn đang nghiêm túc bày tỏ với mình. Đột nhiên cảm thấy bản thân quá mức được coi trọng, anh không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, cuối cùng chỉ rũ mắt mình chiếc bánh quy tạo hình thỏ con.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Chiến không nhớ rõ mình bằng cách nào rời đi phòng làm việc của Âu Dương Ca. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, bản thân đã ngồi trên ghế đá ở khuôn viên sau toà nhà.
28 năm cuộc đời, anh trải qua đủ những thăng trầm vấp váp, cứ ngỡ sẽ chẳng còn gì có thể khiến mình bị rối đầu loạn trí, cuối cùng vẫn bị chuyện tình cảm ngáng đường.
Tiêu Chiến không ngốc. Đây không phải truyện ngôn tình, sẽ không xuất hiện một nhân vật chính chậm hiểu đáng yêu, cần nam chính tới yêu thương, che chở. Tiêu mỹ nhân của chúng ta là một người giỏi quan sát, anh biết xung quanh ai là người có ý với mình, người ta có thật lòng hay không. Anh cũng vô cùng thành thục, độc lập, là nam nhân có nội tâm vừa cường vừa nhu, vừa mạnh mẽ vừa thú vị. Rốt cuộc anh chỉ đang thư thả đợi một người mà trái tim vừa ý, người đó có thể là nữ là nam, có thể lớn tuổi hoặc nhỏ tuổi, có thể làm bất kì nghề gì, chỉ cần anh cảm thấy giữa mình và người đó có sự cộng hưởng, có yêu thương, như vậy liền tốt.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong lúc nghĩ tới người sẽ khiến mình rung động, anh mơ hồ nhìn thấy Nhất Bác, cậu ấy cười vẫy tay, chạy nhanh về phía anh. Tiêu Chiến nghĩ mình say nắng rồi, vẫn con trong giờ hành chính, vả lại Nhất Bác làm sao biết anh ở đây. Thế nhưng ánh mắt không tự chủ vẫn giữ thẳng tầm nhìn, đếm từng bước bóng người đó tiến về phía mình ngày một gần hơn. Cảm giác mát lạnh từ trên má truyền đến đánh tỉnh dòng suy nghĩ của anh.
- Tiêu mỹ nhân, người đẹp mơ màng ngồi ở nơi vắng vẻ thế này, lỡ bị bắt cóc mất làm sao bây giờ?
Tiêu Chiến mỉm cười nhìn ly Starbucks tím lịm trước mặt. Thì ra không phải ảo giác. Em ấy luôn xuất hiện bất ngờ như vậy, xông thẳng một đường vào tim anh, khiến anh không thể nào dựng lên nổi dù chỉ một tầng phòng ngự. Cũng tốt.
- Anh Chiến 29 tuổi, có thể bị bắt cóc sao?
- Có thể a, ai bảo anh đáng yêu như vậy.
- Đáng yêu cái em gái nhà em ấy. Đang giờ hành chính, làm sao lại chạy ra đây? Mà sao tìm được anh thế?
- Em làm việc tự do mà, thích đi thì đi, có phương án nộp trước deadline là được. Ban nãy buồn buồn muốn hóng gió, định mệnh thế nào mà em thấy anh nè.
- Xạo cún. Định mệnh kiểu gì mà còn mua sẵn được Raspberry Black Currant cho anh cơ.
- Được rồi. Không phải định mệnh. Ai bảo anh Chiến nổi tiếng quá cơ. Đại mỹ nhân cầm hoa hồng đỏ đến tìm con trai người thừa kế, hơn nửa nhân viên muốn bỏ việc chạy theo xin wechat. Hotsearch trên diễn đàn công ty đấy.
Bây giờ trong mấy group đăng đầy hình của anh, cập nhật liên tục, lên ngó một chút là biết anh đang ở đâu ngay ấy mà.
- Em lại khoa trương. Anh làm phiền mọi người nhỉ?
- Không sao đâu, vài ngày là hết. Công ty gì mà bát quái chả khác gì diễn đàn trường học.
- Bạn nhỏ Vương, không thể ghét bỏ nơi mình làm việc thế đâu. Em muốn bị sếp ghim hửm?
- Có ai nghe được đâu mà sợ, em lại chả nói sự thật. Sau này em mở phòng làm việc, nhất định sẽ quy củ hơn thế này nhiều.
- Em có dự định đấy rồi sao?
- Có ý tưởng, nhưng vẫn chưa bắt tay vào làm. Bất quá cũng sẽ nhanh thôi, em không có nhiều thời gian.
- Em còn trẻ, đừng gấp. Mỗi bước đi đều chắc chắn thì nền tảng mới vững vàng.
- Em thì không sao, nhưng có người không đợi được. Anh tin em không?
- Tin gì?
- Tin em làm được, 5 năm, không, 3 năm thôi, có thể sự nghiệp của em sẽ không đình đám như tập đoàn này, nhưng chắc chắn đủ khả năng không lo chuyện kinh tế.
- Anh tin. Đến lúc đó cún con đừng chê ông chủ tiệm trà nhỏ bé mà cấp quên anh nhé.
- SẼ KHÔNG.
Làm sao có thể? Em cố gắng như vậy chẳng phải là vì anh, vì chúng ta sao?
Tiêu Chiến đặt một tay lên xoa mái tóc rối mềm của bạn nhỏ. Thật ra, anh đã biết trước chuyện này, cũng biết những điều cậu làm có mình là một nguyên nhân không nhỏ. Làm sao biết ư, vậy phải quay lại buổi tối nghiệt ngã của gần nửa tháng trước, chính là cái hôm xảy ra "cuộc hẹn tay ba" giữa anh, Nhất Bác và Âu Dương Ca.
Tiêu Chiến là một người tinh tế, anh làm sao có thể không biết hai người kia đều có ý với mình. Vậy nên khoảnh khắc Nhất Bác xuất hiện trước rạp chiếu phim, anh biết chiến tranh lạnh sắp bùng nổ rồi. Chẳng qua là vì "mỹ nhân" đang ngồi ngăn giữa, hai bên địch thủ mới âm thầm hoà hoãn với nhau, không muốn khiến anh khó xử.
Nhất Bác muốn nhờ anh mua hộ bánh chocolate trong Starbucks. Tiêu Chiến cảm thấy nguy cơ ập đến rồi. Có thể mọi người không biết, Vương Nhất Bác không quá hảo ngọt, chỉ thích ăn bánh ít đường do anh làm. Đồ ngọt mua bên ngoài đa phần đều không hợp khẩu vị cún con. Vả lại, từ trước tới giờ, những việc cậu có thể làm tuyệt đối sẽ không đến tay Tiêu Chiến, càng là những việc phải chạy đi chạy lại, bưng bê nặng nhọc lại càng không để anh đụng dù chỉ một ngón tay. Đến cả đi đường còn đẩy anh vào phía trong, qua đường sẽ đưa mình về phía dòng xe chạy đến, che chung chiếc dù cũng là do cậu cầm. Ai không biết nhưng Tiêu Chiến thì vô cùng hiểu. Người như thế sẽ sai vặt anh xuống xe mua hộ cái bánh thôi sao?
Nhưng cuối cùng cũng không thể từ chối bạn nhỏ. Tiêu mỹ nhân xuống xe, điện thoại đặt úp ở góc ghế ngồi, trong xe tối như vậy hẳn là sẽ không nhìn thấy nếu không để ý. Trước đó anh đã mở chế độ ghi âm và khoá màn hình.
Tiêu Chiến không biết làm vậy có bị tính là xâm phạm quyền riêng tư hay không? Anh cũng không ngờ bản thân có thể nghĩ ra mánh khoé trong tích tắc như vậy, diễn xuất còn vô cùng tự nhiên trôi chảy, hai người kia chả ai nghi ngờ gì.
Thế là tối hôm ấy, anh biết được những điều mình vẫn chưa biết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nhất Bác cùng anh bắt một chuyến xe bus quay về con đường quen thuộc. Cậu nhỏ lấy ra tai nghe và điện thoại, phát bản nhạc "Tâm động" mới đây đang rất hot trong chương trình Our songs, chia sẻ một bên cho Tiêu Chiến. Cậu biết đây là bài hát anh thích nghe.
Tiêu Chiến thản nhiên nhận lấy quan tâm của Nhất Bác, giống như mọi chuyện vốn nên là như vậy, và sẽ luôn là như vậy. Chuyến xe này bình yên như màu nắng, tình cảm của cậu ấy cũng nồng nhiệt như trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực anh.
Anh biết, tâm mình cũng động rồi, còn động rất mãnh liệt, có thể sẽ không bao giờ ngừng lại được nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
From Linsie with love🌻
Anh Chiến bị tui viết sao mà tâm cơ quá, nghe có mùi hắc hoá thế nhỉ? Nhưng không có đâu nha, người tôi thương thuần khiết đáng yêu lắm.
Các bác ơi, tui sắp chết chìm rồi 😭😭😭 học online không đến nơi đến chốn nên kiểm tra đọc đề cứ như kiểu nó viết bằng chữ Thái Lan ý ạ. Don't be like me 🤧
Mọi người một ngày mới hạnh phúc nhé ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com