TruyenHHH.com

Bjyx Bac Chien Trans Edit Tinh Ha Toa Mong Di Kien Khanh Tam



Chương 57

Từ Phi Phàm đi ra, hai người đi bộ đến chỗ đậu xe, trên đường sẽ đi ngang qua giao lộ nơi họ gặp dì nhỏ mấy ngày trước, Vương Nhất Bác vốn muốn đi vòng qua, nhưng Tiêu Chiến cứ một mực kéo cậu đến đó.

Đứng bên vỉa hè chờ băng qua đường, thất thố ngày hôm đó vẫn rành rành trước mắt. Đèn xanh bật lên, Tiêu Chiến lại ngẩn ra không động bước, Vương Nhất Bác cũng không hối anh, chỉ lẳng lặng cùng anh chờ đợi. Đèn chuyển đi chuyển lại ba lần, Tiêu Chiến đột nhiên nhắm mắt lại: "Nhất Bác, em dẫn anh qua đi".

"Được". Vương Nhất Bác nắm tay anh đặt trên khuỷu tay mình, dẫn anh từ từ đi về phía trước.

Sau khi dừng lại, nắm nhẹ tay anh: "Đến rồi".

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, quay người lại đối mặt với con đường. Biển hiệu quán nước đối diện vẫn sáng trưng, xe cộ qua lại trên đường cũng vẫn tấp nập như thường.

"Ca ca?".

Đêm đông lạnh lẽo, bán nguyệt trong trẻo lạnh lùng, nhưng Vương Nhất Bác ở ngay bên cạnh, Tiêu Chiến sẽ không sợ hãi nữa.

"............ Em có biết không? Chính tại chỗ này, là nơi mẹ em xảy ra chuyện".

Vương Nhất Bác ngơ ngác cả người, cậu quả thật không biết, khi đó tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện người lớn sẽ không chủ động nói với cậu, chỉ nghe được lúc cảnh sát truyền đạt kết quả điều tra cho dì nhỏ, mẹ là bị kích động bệnh trầm cảm phát tác, cố ý nhân lúc đèn đỏ xông ra giữa đường, một lòng muốn chết.

"Anh và dì thời điểm đó gặp nhau ở quán nước phía đối diện, anh trách bà không phải là một người mẹ đúng tư cách, bà nói, anh nếu như không rời xa em, thì chẳng khác nào ép bà đi chết".

Tiêu Chiến nói lại nói, hốc mắt dần ửng đỏ, anh nhìn Vương Nhất Bác, một cái chớp mắt, nước mắt như ngọc liền rơi xuống.

"Anh thực sự không biết, hậu quả bệnh trầm cảm lại nghiêm trọng như vậy... anh lúc đó quá ngây thơ, lẽ ra không nên nói những lời tự cho mình là đúng, dì đang chống chọi với bệnh tật, đã rất vất vả rồi.. ............."

"Rõ ràng là có cách giải quyết tốt hơn, đồng ý với bà thì đã làm sao đâu, dù sao cũng chỉ cần chúng ta muốn, luôn có thể lén gặp nhau..."

Tiêu Chiến nghẹn ngào: "Nhất Bác...anh xin lỗi..."

Ba chữ giản đơn lại nặng hơn ngàn vàng.

Trên đường phố tấp nập ngựa xe như nước, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, từng chút từng chút vỗ nhẹ trên lưng anh.

"Ca ca... không phải lỗi của anh... đổi lại là em, em cũng sống chết không đồng ý, thật đó!".

Bản thân Tiêu Chiến cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, từ trước đến nay chưa bao giờ dám nghĩ, có một ngày, anh lại có thể chủ động nhận lỗi với Vương Nhất Bác. Nước mắt như mưa rơi mãi không dứt, nhưng lòng anh lại cảm thấy an yên hơn bao giờ hết.

Hai lần trị liệu thôi miên ở Thụy Sĩ, trí nhớ của anh đều tái hiện lại cảnh tượng kia, anh nhìn thấy mẹ Vương quyết tuyệt lao ra giữa đường, thân thể đâm vào một chiếc xe tải, giống như một con rối bay lên lại rơi xuống. Bà dùng phương thức thảm thiết nhất bộc lộ sự oán giận đối với anh.

Muốn tiếp tục thì sẽ gặp phải sự phản kháng kịch liệt của tiềm thức, Tiêu Chiến lần nào cũng đau khổ mà thoát ra, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Nhưng ngày hôm đó, anh ở đây gặp dì nhỏ, giống người đã từng quen biết, giống cảnh đã từng gặp qua, tựa như vết tích của thời gian và không gian đều bị đánh nát, chiếc hộp phủ đầy bụi thoắt cái mở ra, bù lắp thêm toàn bộ cảnh tượng tiếp theo sau này mà khi thôi miên không nhìn thấy được.

Anh nhớ lại bản thân thuở thiếu thời đã chạy nhanh đến bên cạnh mẹ Vương, quỳ trên mặt đất đổ vỡ kêu khóc; nhưng bà dùng hết sức lực cuối cùng của sinh mệnh, gắt gao nắm lấy cổ tay anh, gian nan nói mấy chữ.

"Chăm sóc...... tốt nó......"

Là ký ức chân thật, hay là suy nghĩ chủ quan của anh?.

Là triệt để tỉnh ngộ trước khi lâm chung, hay cuộc đối thoại trong quán nước chỉ là thăm dò từ lúc bắt đầu?

Là dùng tính mạng quyết tuyệt trừng phạt anh, hay là nói, tất thảy chỉ là chuyện ngoài ý muốn làm cho người ta đau lòng?

Tiêu Chiến không cách nào xác định được, người mất đã không còn nữa, không ai có thể cho anh câu trả lời.

Anh chỉ biết, quãng đời còn lại sẽ không bao giờ rời xa Vương Nhất Bác nữa, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ước nguyện của mẹ Vương, chỉ là vì anh yêu cậu, là tâm nguyện của chính bản thân anh.




Sau kỳ nghỉ Tết, Tiêu Chiến Vương Nhất Bác trở lại Bắc Kinh, xa cách nhiều ngày, tổ ấm tình yêu bỏ không cuối cùng cũng trông được chủ nhân quay trở về.

Căn nhà cuối cùng cũng không đem đi thế chấp, bởi vì Vương Nhất Bác còn chưa chính thức tuyên bố trở lại, những người nhanh nhạy vừa mới nghe được tiếng gió liền lập tức hành động, âm thầm ném tới hàng loạt lời mời đại ngôn, còn sảng khoái ứng trước toàn khoản.

Nghê Hoàng hẳn là cũng nhận được tin, Nghê Thâm giai đoạn trước vì đánh lén Tinh Hà đã đập không ít tài nguyên, không cam tâm để việc sắp thành lại hỏng, dưới trạng thái điên cuồng sử dụng thủ đoạn cực đoan, cắt cử nữ minh tinh dưới trướng đi quyến rũ đạo diễn, trù tính một trận 'bẫy tình lừa tiền' (39), ý đồ dùng video quay được bức ép ông nghe chi phối, đem 《 Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》nạp vào tay mình.

Đạo diễn dưới tình thế cấp bách đã cầu Tiêu Chiến giúp đỡ, Tiêu Chiến gửi cho Nghê Thâm một đoạn ghi âm, trong đó ghi lại cuộc điện thoại giữa Thẩm Lộ và anh, vạch trần vị thiên hậu này đã từng mang thai đứa con của anh ta.

Mọi người đều biết, Nghê Thâm từ lâu đã có gia đình. Tiêu Chiến nắm giữ bí mật này, nhưng ngay cả thời điểm Tinh Hà khó khăn nhất, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc tung chuyện này ra ngoài.

Có chút phương tiện không dùng, không phải không thể, chỉ là xem thường mà thôi.

Cuối cùng Nghê Hoàng chỉ có thể buông bỏ cạnh tranh, vị đội trưởng thứ tư của 《 Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》 chính thức được công bố, cái tên Vương Nhất Bác vừa xuất hiện, lập tức dẫn đến náo động toàn vòng giải trí, bất kể chủ đề là cái gì, chỉ cần dính đến Vương Nhất Bác, trong mấy tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ lên hotsearch, các nền tảng lớn hận không thể được vị idol truyền kỳ này dàn ngập trang chính.

Fan hâm mộ mừng rơi nước mắt, sau nửa năm ngày đêm trông ngóng, cuối cùng mong ước trở thành sự thật, ai cũng nhiệt tình sôi sục, lần này tất phải bảo vệ idol, để cho cả vòng giải trí đều không thể ngăn cản sự ra đời của đỉnh lưu mới.

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác mang đến đơn khúc hoàn toàn mới của cậu 《Quy tắc thế giới của tôi》, đứng đầu bảng xếp hạng đĩa đơn bán chạy nhất hàng năm chỉ một ngày sau khi phát hành, lập kỷ lục truyền kỳ album lọt top có tầm ảnh hưởng nhanh nhất.

Fan độc duy từ trong ca khúc nghe ra được Niết bàn trùng sinh, không thỏa hiệp với thế tục của Vương Nhất Bác; fan cp cảm thán cậu rõ rành rành hát về 'hai người', chúng rùa Sherlock Holmes qua so sánh phát hiện, ngón tay chọc vào khóe miệng trên bìa album kia, căn bản chính là của Tiêu Chiến, thế là trong siêu thoại trắng đêm ô ô ô gào khóc "Cậu ấy thật yêu anh ấy".




Không lâu sau đó 《Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》 chính thức khai máy, đây là một tống nghệ mang tính cạnh tranh bản lĩnh lấy bước nhảy đường phố làm chủ đề, bốn đội trưởng phải từ trong mấy trăm vị dancer lựa chọn, lập đội cho mình, sau đó tiến hành từng vòng sân khấu battle và thăng cấp đào thải.

Vương Nhất Bác tuổi tuy nhỏ, nhưng lại có khí chất của một tướng lĩnh; cậu không chỉ có nền tảng kỹ thuật vũ đạo vững chắc, hiểu biết sâu sắc về văn hóa bước nhảy đường phố, càng hiếm có hơn chính là tư duy bài binh bố trận. Đội ngũ do cậu xây dựng ban đầu không hề được bên ngoài coi trọng, thế nhưng dưới sự rèn giũa và đắp nặn của cậu, một đường mạnh như vũ bão, nắm trong tay số vũ công vào chung kết nhiều nhất, sau cùng quán quân cũng xuất hiện trong đội của cậu.

Trong bữa tiệc mừng công đêm ghi hình cuối cùng, đạo diễn trêu ghẹo phỏng vấn cậu: "Cậu ra mắt chính là ký Tinh Hà, lần này trở lại tiếp tục ký Tinh Hà, Tinh Hà rốt cuộc đã đưa ra những điều kiện gì hấp dẫn cậu đến như vậy?".

Vương Nhất Bác trầm ngâm hồi lâu, trịnh trọng nghiêm túc trả lời: "Chỉ có Tinh Hà mới có thể thực hiện được ước mơ của tôi".

Ngay khi tiết mục vừa lên sóng, fan độc duy khen ngợi idol nhà mình ăn quả nhớ kẻ trồng cây; fan cp không ngừng kêu gào đập chết tôi rồi, đặc biệt là những fan tinh mắt phát hiện, Vương Nhất Bác xuất hiện lúc ghi hình tiết mục đều thích đeo đồng hồ thể thao, còn đặc biệt liên kết với weixin, thường nở một nụ cười ý vị sâu xa, cúi đầu nghịch tới nghịch lui màn hình đồng hồ đeo tay. Người sáng suốt đều nhìn ra, đây là loại công cụ truyền đạt tình cảm mới của tiểu tình nhân.

Còn việc truyền đạt tình cảm với ai á? Đó còn cần phải nói sao!.




《 Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》không phụ sự mong đợi của mọi người trở thành tống nghệ cấp hiện tượng hàng năm, trong nước đại bạo không nói, còn xuất khẩu ra nước ngoài, trở nên thịnh hành ở các quốc gia Đông Nam Á. Đạo diễn sâu sắc hiểu rõ đại công thần góp phần làm nên thành công cho tiết mục chính là Vương Nhất Bác, bèn sớm thật sớm chi số tiền lớn đặt lịch cậu cho kỳ tới.

Tiêu Chiến thừa cơ cùng với bên đối tác ở Việt Nam bàn bạc, đề nghị thay thế Thẩm Lộ; ông chủ đối phương đầu tiên thừa nhận thái độ làm người của Tiêu Chiến, thứ hai cân nhắc chuyện làm ăn bản chất là để kiếm tiền, vừa nhìn thấy số liệu thị trường gần đây của Vương Nhất Bác, ngay lập tức vỗ đùi đồng ý.

Công việc khảo sát thăm dò ở quê vẫn đang được tiến hành, do địa hình phát sinh đứt gãy, lại phải bảo vệ sự nguyên vẹn của hài cốt ở mức cao nhất, nên việc vận hành của máy móc không thể liều lĩnh, chỉ có thể từng chút một đào vào trong. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác những việc quan trọng cũng mấy lần bay về quê tham gia nghiên cứu thảo luận, đến cuối hè rốt cuộc cũng có tin vui, mấy chục bộ hài cốt đã được khai quật thành công, tiếp theo đó chỉ cần thông qua so sánh ADN, liền có thể xác nhận thân phận người bị nạn!.

Tiêu Chiến kích động không thôi, hạ quyết tâm phải đích thân đưa chú hợp tán bên cạnh dì, thế nên hoãn lại toàn bộ công việc của bản thân anh và Vương Nhất Bác, trực tiếp ngựa không ngừng vó rong ruổi về quê.

Cuối cùng nhận về chiếc hộp gỗ đựng hài cốt của ba Vương, Tiêu Chiến như vật báu mà cẩn trọng ôm lấy trong tay, nghĩ đến việc thực hiện được tâm nguyện nhiều năm của mẹ Vương, không khỏi rưng rưng nước mắt. Vương Nhất Bác đứng bên cạnh anh, ôn nhu lau đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mi anh.

Bọn họ cử hành nghi thức quàn cữu an táng cho ba Vương, đem tro cốt sau khi hỏa táng trịnh trọng đưa đến bên cạnh mẹ Vương, người yêu nhau cách biệt đã nhiều năm, cuối cùng cũng được đoàn viên.

Ở mộ bia vây đầy hoa tươi, trước mặt ba mẹ, Vương Nhất Bác đem chiếc nhẫn sapphire hoa tuyết đeo vào tay Tiêu Chiến, nói với bọn họ, người này chính là sự lựa chọn vĩnh hằng duy nhất của con.

Cậu thật chặt nắm lấy tay Tiêu Chiến, nói: "Ba mẹ yêu nhau như vậy, bọn họ nhất định sẽ hiểu chúng ta".

Tiêu Chiến nhìn lại Vương Nhất Bác, nén nước mắt gật gật đầu.

Gió thoảng ôn hòa, hương hoa mềm nhẹ, hai người trên di ảnh chầm chậm mỉm cười, tựa như ở một thế giới khác vì bọn họ mà chúc phúc.




Hè qua thu đến, chuyến lưu diễn năm quốc gia Đông Nam Á của Vương Nhất Bác chính thức bắt đầu. Việc lập kế hoạch hoạt động là do tổng tài Tinh Hà Tiêu Chiến một tay đảm trách, trong thời gian Vương Nhất Bác ra nước ngoài, lại buông xuống toàn bộ công việc đích thân theo cùng. Trên phố đồn đãi, ngay cả thiết kế trang điểm tạo hình mỗi sân khấu của Vương Nhất Bác, cũng do anh tự tay hoàn thành.

Thẩm Lộ và Nghê Thâm như không cam tâm, ở quãng thời gian tương đương cũng tổ chức một concert tour, đặc biệt cùng Vương Nhất Bác đánh lôi đài. Thế nhưng hầu bao của fan mới là phiếu bầu trung thực nhất, một bên là cả hội trường đông nghịt người một vé cũng khó săn, sân khấu trình diễn lần lượt xuất vòng đại bạo, còn bên kia dù không đến nỗi bỏ trống ghế ngồi, nhưng là lặng lẽ thông qua những đối tượng đầu cơ phân phối không ít vé giảm giá.

Hoạt động gây nhiễu của Nghê Hoàng không chỉ không tốt, ngược lại còn làm cho người trong vòng càng nhìn rõ hơn về khả năng bất khả chiến bại của một thế hệ đỉnh lưu mới.

Điểm dừng cuối cùng của chuyến lưu diễn là Bắc Kinh, hôm đó vừa vặn là ngày 4 tháng 10, khi một đêm sân khấu ưu việt toàn bộ kết thúc, fan toàn trường điên cuồng hô to "encore" (40), khi nước mắt rơi không dừng được, thì bệ nâng đã hạ xuống chợt chậm rãi nâng lên. Vương Nhất Bác đã thay một bộ quần áo thường ngày đơn giản nhất, áo phông trắng với áo sơ mi để thả khoác ngoài, thêm một chiếc quần jean lam phổ thông đã giặt qua nước.

Cậu đứng dưới ánh đèn sân khấu, trang phục có đơn giản đi chăng nữa cũng không giấu được tinh quang rạng rỡ khắp người.

"Qua mười hai giờ khuya hôm nay, chính là sinh nhật của một người". Vương Nhất Bác đỡ đỡ tai nghe điều khiển sân khấu màu xanh lá cây đang đeo trong tai, cầm mic cười nói: "Là người quan trọng nhất đối với tôi, cho nên tôi muốn hát một ca khúc, tặng cho người ấy". 

Hàng vạn người trong khu vực biểu diễn reo hò như sóng, bất kể fan nào hiểu cậu, đều sẽ không thể không biết ngày mai là sinh nhật của ai.

Máy quay mang hình ảnh của cậu chiếu lên màn hình lớn phía trên sân khấu, Vương Nhất Bác ngón trỏ đặt trước môi, làm động tác "suỵt".

Toàn trường bỗng nhiên an tĩnh. Âm nhạc tiếp đó nổi lên, nhạc dạo thâm tình kiên định, ca khúc mới này còn chưa phát hành, hiển nhiên là vì sinh nhật của một ai đó mà chuẩn bị.


Một ngôi sao băng lao về phía cuối bầu trời

Một cơn gió có thể hay không nghe hiểu được

Một tia hy vọng cũng vì anh mà tán dương 

Một lòng muốn nhóm lại ngọn lửa

Một lần lại một lần trước mắt chỉ còn lại tro tàn

Một thân đầy vết thương tìm kiếm lối thoát


Giọng hát trực tiếp chạm vào lòng người, không thêm bất kỳ xử lý kỹ thuật nào, Vương Nhất Bác đã chọn cách hát nguyên thủy nhất mộc mạc nhất, chỉ để dâng hiến trái tim cậu không chút nào giữ lại.


Một lần nữa buộc chặt sợi dây vô hình

Hai tay trống rỗng đã vô lực vùng vẫy

Ba thước trên cao tiếng gió kia bao la bát ngát

Bốn bề đã lại vang lên từng hồi Sở ca


Trên sân khấu bối cảnh thay đổi, đèn pha phân tán thành mấy chùm tia sáng, từ trên người cậu chậm rãi di chuyển về phía trước, trải rộng dưới chân chính là một mảng tinh hà, và cậu biết, đầu bên kia tinh hà nối liền đến giấc mơ của cậu.

Vương Nhất Bác đạp lên chùm tia sáng, hướng về phía trước sân khấu.


Một trận giông tố mãnh liệt trước khi cuốn qua

Một chùm tia sáng xuyên qua đêm dài

Một cái chớp mắt anh không lạc lõng nữa

Một đường thăng trầm một đường theo đuổi

Hai mắt rơi đầy ánh hào quang trên đường

Ba ngàn ánh đuốc phản chiếu bầu trời đầy sao

Bốn biển xa xôi cùng với người quay trở lại


Những chùm tia sáng đan xen, bỗng nhiên trên lan rộng xuống dưới sân khấu, dọc theo khán đài tỏa ra. Vương Nhất Bác rũ mắt, dưới sự chỉ dẫn của tinh hà liền nhìn thấy Tiêu Chiến. Anh nhếch môi mỉm cười, trong mắt hiện lên kinh hỉ và rung động, một giọt nước mắt vương bên má, như một giọt sương đọng trên chiếc lá, mặc cho ánh đèn có hoa lệ rực rỡ như thế nào đi chăng nữa, cũng ở trước mặt anh bỗng chốc mất đi sự sắc sảo.

Bốn mắt nhìn nhau vỏn vẹn mấy giây, nhưng cũng chỉ cần trong chớp mắt, đã đủ để xuyên qua ánh mắt chạm vào tim nhau, vẽ ra ngàn tơ vạn sợi ái tình cuồng si.


Ngàn vạn lần

Hướng đến đường chân trời

Hướng đến điểm tận cùng

Hướng đến một tương lai vô cùng tận

Một mực tiến về phía trước

Vì đường chân trời

Vì sự ấm áp

Cũng là vì một nhân gian bình thường


Nhân gian tuy bình thường, nhưng vì có sự tồn tại của anh, cậu mới vô cùng nhiệt tâm yêu lấy mỗi ngày bình thường.

(Hoàn)

========

Lời tác giả: Cuối cùng cũng xong rồi, còn một quả trứng Phục sinh, đừng bỏ qua nha hơm 😘 😘 😘 (thả phiếu lương thực liền có thể xem, miễn phí mà, còn nếu ngay cả phiếu lương thực cũng không có thì lên weibo xem). (Này tui đoán là một cái tim sao thóc gạo gì đó trên lofter)

Ngoài ra: 《Tinh Hà tỏa mộng》bản sách đang dự bán, cụ thể mời đến weibo tôi đặt nhé 😘.

======== 

Một quả trứng Phục sinh: 

Siêu thoại cp 'Bác Việt' an tĩnh như gà bỗng nhiên nhảy dù một bài mới: Chuyến lưu diễn Đông Nam Á của Vương Nhất Bác, A Việt đã làm khách mời của mấy sân khấu, hai người bọn họ có phải là đã gương vỡ lại lành rồi hay không?

Mấy chị độc duy: ...cp chết rồi vùng dậy tấn công tôi.........tà giáo đi rồi đừng đến đây dính người nữa! Tôi thà chấp nhận Tiêu Chiến chiếc hồ ly tinh kia, ít nhất anh ấy thật sự đối tốt với con trai! (Dáng dấp cũng đẹp nữa)

Bác Quân Nhất Tiêu cp fan: Thắng nữa rồi, lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu tuyệt mĩ.



--------

Chương này dành tặng bạn đã yêu thích và rất nhiệt tình giới thiệu fic trên group nhé. ^^!

Còn lời cuối truyện của tác giả và 2 phiên ngoại nha mấy bồ. Làm xong truyện này tui cũng có tin muốn thông báo, không biết nên vui hay nên buồn, trước mắt cứ vậy đi hén :D 

(39) 'bẫy tình lừa tiền' (仙人跳 Xiānréntiào): từ này chỉ hành vi dùng phụ nữ lừa tiền. Nói đơn giản dễ hiểu thì là cho phụ nữ rù quến dự dỗ đờn ông có gia thế tốt, dụ lên giường, có ứ ừ hay không thì còn tùy hén, xong nhào dô, chụp hình, quay phim các thể loại, bày ra tư thế bắt quả tang đồ. Sau đó tống tiền, ờ í là muốn tống gì tống. Dị á.

(40) "encore" (安可 Ān kě): theo mình hiểu thì đây giống như sân khấu tri ân người hâm mộ sau khi hoàn thành cuộc thi, trong truyện thì là sau khi hoàn thành chuyến lưu diễn. Sân khấu này không được dàn dựng, không sử dụng hát bè, hát chèn, chỉ có nhạc gốc nên phải live 100%.









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com