Bjyx Bac Chien Trans Edit Tinh Ha Toa Mong Di Kien Khanh Tam
Chương 49ICU trên nguyên tắc không cho phép chăm thăm, Vương Nhất Bác vô phương bồi bên cạnh Tiêu Chiến, chỉ có thể lẻ loi đứng một mình trên hành lang, xuyên qua ô thủy tinh không quá lớn trên cửa nhìn mấy bác sĩ y tá mặc quần áo bảo hộ ở bên trong tới tới lui lui.Thật cô độc, tựa như cả thế giới rộng lớn mênh mông này chỉ sót lại một mình mình, cậu đã rất lâu không ôm Tiêu Chiến vào lòng, rất lâu không hôn anh, lúc này đây ngay cả nhìn anh một cái cũng trở thành hy vọng xa vời.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm hôm đó phá lệ dài đằng đẵng, bệnh viện liên tiếp ba lần báo tin bệnh tình nguy kịch, Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác chịu cực hình, sớm đã tan tành vỡ nát, trở thành một xác sống lặng lẽ vô hồn.Jason và Phương Chi Hà lúc nhận tin chạy tới đã là sáng sớm hôm sau, vừa bước vào khu chăm sóc đặc biệt, liền nhìn thấy thanh niên ngồi dưới đất, dựa vào cửa phòng ICU nhắm nghiền hai mắt. Vốn là một thân hình đỉnh bạt như vậy, giờ phút này lại mang theo hơi thở yếu ớt, hệt như qua một đêm này cả tinh khí thần đều bị rút cạn, cũng đã đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.Đại tiểu thư hốc mắt ê ẩm, không dám nhìn thẳng. Cô đã từng nói đau khổ Tiêu Chiến gánh chịu vì cậu đủ để đem cậu đi lăng trì mười lần, nhưng những ngày này mắt thấy cái khổ cậu vì Tiêu Chiến gánh chịu, so với lăng trì mười lần cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Đủ rồi, cô quyết định không ghét cậu nữa, cô thừa nhận Vương Nhất Bác nhất định là yêu Tiêu Chiến hơn bất kỳ ai trên đời.Bọn họ ai cũng không sai, tất cả chỉ là nghiệt ngã của vận mệnh, mới để cho những người yêu nhau chịu dày vò đến cùng cực.
Cửa phòng ICU cuối cùng cũng có động tĩnh truyền tới, thanh niên ngay lập tức mở mắt đứng dậy, chủ nhiệm Lý bước ra ngoài, tháo khẩu trang, Jason và Phương Chi Hà cũng vội vàng tiến lên nghênh đón."Tiêu Chiến đã thoát khỏi nguy hiểm".Vương Nhất Bác trong mắt mới vừa ánh lên một tia sáng mờ nhạt, còn chưa kịp thở phào, lại bị những lời nói vô tình đạp trở về đáy vực."Mấy ngày nay sốt cao hết lần này tới lần khác, chức năng cơ tim của cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng, phổi cũng xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, mặc dù đã sử dụng máy thở, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu như tiếp tục không hạ sốt không tỉnh lại, mọi biện pháp chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mà thôi". Chủ nhiệm Lý nặng nề nhìn một lượt: "Các cô cậu tốt nhất hãy chuẩn bị tinh thần đi".Kéo dài thời gian, chuẩn bị tinh thần, một từ so với một từ lại càng tàn khốc hơn, cứ như một bản án tử hình dành cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bi thương mà đè lên lồng ngực, trái tim chưa chết hẳn lại chịu một lần ngũ lôi oanh đỉnh, giống như cực hình ở nhân gian đã không cách nào làm cho cậu đau đớn hơn, thế cho nên trời cao đã giáng một đạo thiên lôi xuống bổ rời cậu.Phương Chi Hà cũng suy sụp mà khóc nức nở: "Sao có thể như vậy? Mấy lần trước đều có thể tỉnh lại, tại sao lần này không được? Vương Nhất Bác trước sau không hề trách anh ấy, cũng sẽ không rời bỏ anh ấy, tại sao Tiêu Chiến ngược lại càng nghiêm trọng hơn?".Jason đi qua đi lại trên hành lang, rồi sau đó giống như đã hạ quyết tâm, đứng trước mặt Vương Nhất Bác: "Trước tình huống hiện tại, chúng ta không thể không điều chỉnh mạch suy nghĩ. Tôi cho rằng, tâm bệnh của Tiêu Chiến phát triển đến hôm nay, mấu chốt đã không phải ở chỗ Vương Nhất Bác tha không tha thứ cho cậu ấy, mà là, cậu ấy không cách nào tha thứ cho chính bản thân cậu ấy".Thanh niên nghe vậy ngẩn ra, nắm tay siết chặt hơi buông lỏng, lộ ra chiếc nhẫn loang lổ vết máu trong lòng bàn tay.Phương Chi Hà không hiểu: "Nghĩa là như nào?"."Tiềm thức của Tiêu Chiến không cách nào tha thứ cho bản thân, nói không chừng còn sẽ tự trách mình dùng cái gọi là tình yêu để cưỡm đi Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác càng nói không trách cậu ấy, cảm giác tội lỗi của cậu ấy ngược lại càng trầm trọng".Nghĩ kỹ lại, Tiêu Chiến ngày hôm qua đột nhiên chuyển biến xấu, quả thực là từ khi bắt đầu đeo chiếc nhẫn này lên cho anh."Chi bằng chúng ta đổi một hướng suy nghĩ khác, bắt tay từ cơ chế thức tỉnh của Tiêu Chiến. Mấy ngày nay tôi đã phân tích lại từ đầu các bước ngoặt làm cậu ấy tỉnh lại". Jason liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay Vương Nhất Bác, tiếp tục nói, "Phương án trị liệu thầy đưa ra bảy năm trước chính là không ngừng trò chuyện với cậu ấy, cuối cùng cậu ấy tỉnh lại, nhưng chúng ta lại không biết đến tột cùng là thông tin gì đã phát huy tác dụng"."Nhưng lần xảy ra vào ba tháng trước, có dấu hiệu rõ ràng, Hà Hà đã từng nói, Tiêu Chiến là sau khi cô ấy nhận cuộc điện thoại gọi đến từ Việt Nam đã tỉnh lại, sau đó cậu ấy còn mang chiếc nhẫn này về. Cho nên tôi mạnh dạn suy đoán, là ý nguyện và chấp niệm tương tự như 'không thể không làm', buộc cậu ấy phải chuyển biến tốt"."Nói cách khác, là một loại sức mạnh tinh thần cường đại hơn, có khả năng áp chế được chướng ngại tâm lý".Vương Nhất Bác lẳng lặng lắng nghe, chín năm trước sau khi Tiêu Chiến không từ mà biệt, cậu có một dạo cũng dựa vào việc đọc các loại sách về tâm lý học để giải tỏa cảm xúc, thu được một ít kiến thức cơ bản. Đáy lòng dấy lên một tia hy vọng mãnh liệt, cậu cho rằng phân tích của Jason rất hợp lý, nếu như có thể tìm ra chấp niệm của Tiêu Chiến, nói không chừng liền có thể đánh thức anh.Ca ca có ý nguyện gì không thể không thực hiện?.Muốn tận mắt nhìn thấy cậu đứng trên sân khấu lớn hơn, được vạn người chú mục;Muốn ký cậu vào Tinh Hà, nâng cậu thành đại minh tinh;Muốn thay cậu cản sạch mấy quả mìn của dượng nhỏ, giúp cậu tìm về chiếc nhẫn của mẹ;Muốn yêu cậu, muốn cùng cậu có một mái nhà.Đây là danh sách nguyện vọng Vương Nhất Bác dựa vào hiểu biết đối với Tiêu Chiến tổng kết ra được, vòng trở lại một chút, từ đầu đến cuối tất cả đều có liên quan đến cậu, cũng từng điều từng điều một đều đã thực hiện. Bây giờ nhìn lại, ca ca dường như đã sớm dự cảm ngày này sắp xảy ra, cho nên mới có thể gấp gáp như vậy chuyển nhà, mới có thể vào đêm xác nhận tâm ý buột miệng thốt lên "trừ khi anh chết", mới có thể mỗi ngày mỗi dính lấy nhau, không chịu hoang phí một giây phút nào.Hóa ra mọi thứ đều có dấu vết có thể lần theo.Nếu thời gian quay trở lại, vẫn muốn gặp nhau sao? Vẫn muốn tương phùng sao? Vẫn trông mong tình yêu của anh sao? Mơ ước của cậu là cùng với Tiêu Chiến mãi mãi bên nhau, nhưng mơ ước này so với bản thân Tiêu Chiến thì không đáng nhắc tới. Cậu bằng lòng thả mơ ước của mình xuống thật thấp, chỉ hy vọng trong thế giới mình đang sống, có Tiêu Chiến tồn tại là tốt rồi."Có lẽ, tôi có một cách". Thanh niên giọng khàn đến không diễn tả được, rõ ràng là đã đứt từng đoạn ruột, nhưng ánh mắt lại kiên định không thay đổi.
Tòa lầu thuộc về Tinh Hà, Vương Nhất Bác đã lâu không ghé qua, đây có thể cũng sẽ là lần cuối cùng cậu bước vào.Trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám, Joy đang đợi cậu, dẫn cậu đến ngồi trên sofa cạnh bàn trà, thấy cậu thần sắc không tốt, bảo thư ký đổi soda lạnh, mang đến một ly nước nóng."Tiêu tổng cậu ấy..." Joy quan sát trạng thái của thanh niên, cứ thế nuốt lại những gì đang muốn hỏi, quyết định chỉ nói chuyện công việc, "Nhất Bác, cậu yên tâm đi, trên mạng những lời bàn ra tán vào liên quan đến dượng cậu đều đã lắng bớt rồi, Du Kim đã vi phạm hợp đồng, đoàn luật sư của Tinh Hà sẽ lo liệu kiện tụng đến cùng, chủ mới của cậu ta vốn dĩ chỉ xem cậu ta như tốt thí, lại sợ kiện tụng quấn thân quẫy không ra, liền trực tiếp vứt bỏ cậu ta rồi, từ giờ trở đi cậu ta không còn đất dung thân trong vòng nữa. Tóm lại, Tiêu tổng không ở đây, tôi sẽ thay cậu ấy bảo vệ công ty"."Cảm ơn chị". Vương Nhất Bác mím mím môi, như là cố ý tránh né ánh mắt Joy, "Thật ra hôm nay tôi tới đây, là muốn giải ước với Tinh Hà"."............Cậu nói cái gì?" Joy hoài nghi bản thân mình nghe nhầm rồi, "Giải ước!?".Vương Nhất Bác không sửa lời cô, chỉ là đồng thời càng dùng lực siết chặt nắm tay."Tại sao..." Bởi vì quá mức kinh ngạc, Joy không khỏi cao giọng, "Có người đào cậu? Ai? Nghê Hoàng? Linh Thanh? Đưa ra điều kiện gì với cậu?".Vương Nhất Bác không lên tiếng, tựa như đang dùng trầm mặc nói với cô, chuyện này đã không thể vãn hồi.Joy giận đến đau gan, thông tin Tiêu Chiến sinh bệnh vẫn luôn được giữ bí mật với bên ngoài, nhưng tín nhiệm cô là người mình, không giấu cô. Mặc dù cô biết đạo lý trước giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo, nhưng Vương Nhất Bác trở mặt có phần quá nhanh đi, tình nồng mật ý khanh khanh ta ta của trước kia lại tính là gì!?."Tiêu tổng đã cho cậu biết bao nhiêu nâng đỡ, bây giờ người bệnh nằm viện, cậu liền muốn giải ước?! Hơn nữa hai người rõ ràng là... cậu muốn cùng cậu ấy chia tay sao?".Nói đến hai chữ 'chia tay', Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu nhìn qua, Joy mới phát hiện mắt cậu đỏ ngầu như ứ máu.Cô bị ánh mắt đầy sụ thống khổ kia làm cho kinh hãi, hoàn toàn không dám oán hận cậu nữa: "...Hợp đồng người mới đều ràng buộc điều kiện vi phạm rất nghiêm khắc, cậu xác định mình bồi thường nổi?"."Ừm, chị xem hợp đồng một chút, cho tôi biết điều kiện như thế nào".Joy từ trong tủ hồ sơ lấy ra bản lưu hợp đồng đã ký của Vương Nhất Bác, các điều khoản là Tiêu Chiến tự mình đặt ra, cô cũng chưa từng xem kỹ. Lật đến trang cuối cùng, Joy sững sờ, cầm hợp đồng đi đến trước mặt thanh niên."Cậu tự mình xem đi".Vài trang đầu tiên rất nhiều các điều khoản đều liệt kê quyền lợi khi ký vào Tinh Hà, cậu lật đến một trang cuối cùng, mới tìm thấy điều khoản 'trách nhiệm do vi phạm hợp đồng', ngơ ngác sững sờ nhìn nó.Toàn bộ nội dung chỉ có một chữ: "Không".Độp.Một giọt nước thấm vào chữ 'Không' dần loang ra, thanh niên vội vã nâng tay lau mặt.Joy mê muội đến cực điểm: "Cậu rốt cuộc...""Phiền chị, đưa ra tuyên bố giải ước càng sớm càng tốt". Vương Nhất Bác đứng lên, đeo khẩu trang, đè thấp vành nón, "Đi đây".Cửa mở ra, đóng lại, hình bóng thanh niên biến mất, nhẹ nhàng giống như chưa từng xuất hiện. Nếu không phải trên hợp đồng còn lưu lại giọt nước mắt kia, Joy gần như cho rằng chỉ là một giấc mộng gặp phải khi chợp mắt buổi ban trưa mà thôi.
Phương Chi Hà sau khi ra mặt làm đơn yêu cầu đặc biệt với bệnh viện, Vương Nhất Bác có thể mặc quần áo bảo hộ tiến vào ICU.Cậu bước đến bên giường bệnh, xuyên qua lớp kính bảo hộ thật sâu miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt Tiêu Chiến.Mấy ngày không gặp, đôi má Tiêu Chiến càng gầy gò, nếu anh tỉnh lại, nhất định sẽ lại oán giận trông không đẹp nữa rồi. Vương Nhất Bác quá muốn nói với anh, cho dù ngủ, cho dù mặc quần áo bệnh nhân, cho dù đeo máy thở, ca ca cũng vẫn là người đẹp nhất toàn thế giới."Ca ca, em biết, anh có thể nghe thấy lời em nói".Hai tay Tiêu Chiến đều đặt kim truyền tĩnh mạch ngoại biên, nối với các loại dung dịch thuốc không giống nhau, Vương Nhất Bác không dám dùng quá nhiều sức, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay anh."Anh đã ngủ mười ba ngày rồi, mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ, Phương tổng thật ra nói rất đúng, em chính là sao chổi của anh, tuổi còn trẻ như vậy, anh đã vác trên lưng gánh nặng này của em, thật không dễ dàng gì mới có thể trốn thoát, thế mà lại xui xẻo lần nữa gặp em, còn bị em đòi cái này, hỏi cái kia. Không nên nhất chính là, em lại có thể đòi hỏi tình yêu của anh...."Cảm ơn trời cao đã cho chúng ta gặp nhau, cho chúng ta tương phùng, cảm ơn tình yêu dạt dào anh đã dành cho em."Ca ca, em thật sự biết sai rồi. Chín năm trước em không nên ngày nào cũng theo sau anh, chín năm sau em không nên năm lần bảy lượt phá bỏ bổn phận của một người em trai, nếu như không có em, anh sẽ có người yêu anh, sẽ có cuộc sống không ràng buộc không câu nệ, tự do an khang".Nhưng không thể có ai yêu anh hơn em."Ở bên em rất đau khổ đi? Cho nên anh mới không muốn tỉnh lại, cho nên mới nói muốn 'chia tay'". Cậu nghẹn lời, gần như sắp không nói được nữa, chỉ có thể dựa vào hít thở thật sâu xoa dịu nỗi đau xuyên tim, "Sai lầm em phạm phải, em đến bù đắp.... từ nay về sau em sẽ không làm phiền anh nữa... xin anh cũng bỏ qua cho chính mình đi!".Vương Nhất Bác nghẹn ngào không chịu nổi, cách lớp khẩu trang hôn lên trán Tiêu Chiến một nụ hôn thật dài, một lần cuối cùng mải miết nhìn anh: "Ca ca, em đi đây, cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau nhé".Từ nay về sau trời cao đất dày, núi xa sông rộng, không thể gặp nhau tất nhiên đau thấu cõi lòng, nhưng không sao, chỉ cần cùng anh sống dưới một bầu trời, em bằng lòng gánh chịu mọi thứ.Tiêu Chiến, sự sống của anh, đối với em mà nói chính là chuyện quan trọng nhất.Y tá vào thay thuốc lướt ngang qua thanh niên đang rời đi, cô tháo chiếc bình rỗng treo trên giá truyền dịch xuống, vừa cúi đầu liền ngạc nhiên phát hiện nơi khóe mắt bệnh nhân nằm trên giường, lại vương một giọt nước mắt trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com