TruyenHHH.com

Bjyx Bac Chien Trans Edit Tinh Ha Toa Mong Di Kien Khanh Tam



Chương 47

Mưa to như thác đổ, trên đường mòn bên ngoài bệnh viện đã không còn người đi bộ, thỉnh thoảng vài chiếc xe con cũng phải cẩn thận chầm chậm lái qua, cần gạt nước có gạt nhanh hơn nữa cũng khó có thể dọn sạch tầm nhìn.

Vương Nhất Bác bỏ lại một câu "Muốn yên tĩnh một mình" liền chạy ra ngoài, song thật ra không đi xa, cậu ngồi trên ghế dành cho khách bên ngoài một cửa hàng bán trái cây ở bên đường, cả người ướt như chuột lột, vết thương nơi cẳng tay cũng vì ngâm nước mà đau nhói từng trận. Nỗi đau thể xác cho cậu biết rằng thời không chưa từng dừng lại, thế giới vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.

Cậu đều nghe thấy tất cả những lời Tiêu Chiến nói liên quan đến mẹ, nhưng khi ngồi ở đó, đầu óc cậu trống rỗng một mảng. Tựa như máy chủ phải dung nạp một lượng thông tin khổng lồ, độ phức tạp vượt xa giới hạn vận hành, hệ thống quá tải, buộc phải bật chế độ ẩn thân tự bảo vệ mình.

Ông chủ thấy hôm nay sẽ không thể buôn bán được gì nữa, liền chuẩn bị đóng cửa tiệm; Vương Nhất Bác đề nghị mua chút trái cây, đổi lại được ngồi ghế nhiều thêm một lát nữa.

Ánh mắt quét qua các sạp quầy trong tiệm, thoáng nhìn thấy thủy mật đào được trưng bày ở vị trí trung tâm, vừa nhặt quả bỏ vào túi, vừa nhớ đến Tiêu Chiến hai ngày trước đã nói thèm đào mật Dương Sơn, đúng lúc để cậu mang mấy quả về cho anh.

Lúc tính tiền phát hiện di động vô nước tự tắt nguồn, Vương Nhất Bác lúng túng nhìn nhìn ông chủ, vừa mới mở miệng nói "Ngại quá", liền nghe thấy bên ngoài ở ven đường có người gọi tên cậu.

Quay đầu nhìn thấy một cô gái đang đóng cửa xe, giương dù bước nhỏ chạy vào tiệm, giũ giũ nước mưa trên người: "Cũng may thị lực tôi không tệ".

Lại có thể là A Việt.

A Việt giúp cậu thanh toán hóa đơn, hai người đứng ngoài cửa, tiệm cũng đã đóng.

"Buổi sáng phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia, không đến nhìn một chút tôi không yên tâm". Thấy thanh niên vẻ mặt đờ đẫn không nói lời nào, A Việt tự giải thích rồi nghiêng đầu quan sát cậu. "Xảy ra chuyện gì? Thất hồn lạc phách, sẽ không cãi nhau với Tiêu tổng nữa chứ?".

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có chút phản ứng, chậm chạp chớp chớp mắt, sau đó khe khẽ lắc đầu. Bất luận rơi vào trạng thái tâm lý kém cỡ nào thì Tiêu Chiến luôn là từ khóa liên kết cậu với thế giới.

"Vậy thì tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng vì mấy tên thối nát mà ảnh hưởng hòa khí, lúc này hai người cần phải kiên định cùng đối mặt với bên ngoài. Dư luận trên mạng được kiểm soát không tệ, đội ngũ PR của Tinh Hà rất mạnh, có thể nhìn ra được Tiêu tổng đã thu xếp từ trước rồi, cậu không cần lo lắng, dưỡng thương cho tốt là được. Đúng rồi, vết thương vẫn ổn chứ?".

Vương Nhất Bác theo bản năng chìa cánh tay đang xách túi trái cây ra, mới phát hiện cảm giác ướt dính trên cẳng tay mình không phải đến từ nước mưa, mà là máu từ vết thương chảy ra ngoài.

"Cậu đang chảy máu!". A Việt bị dọa cho hết hồn, âm điệu đột nhiên giương cao, "Không phải bị nứt ra rồi chứ??? Chúng ta lập tức đến bệnh viện!!!".

Bệnh viện...... Nghe thấy hai chữ này, ý niệm đầu tiên của Vương Nhất Bác chính là, chạy ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết ca ca có tìm cậu hay không. Cậu rất khó hình dung loại tâm tình phức tạp này, không phải không muốn quay về, mà là sợ. Sợ nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Tiêu Chiến, sợ mình không có sức ôm lấy anh, càng sợ "không trách anh" nói không đủ kiên định quả quyết, không đủ chém đinh chặt sắt.

Chia tay dĩ nhiên là không thể nào, cậu chỉ là cần thời gian để tiêu hóa.

Nhưng thủy mật đào mua cho Tiêu Chiến, dù sao cũng phải đưa cho anh.

Nghĩ nghĩ, vẫn gật gật đầu: "Đi thôi".

"Tôi giúp cậu xách túi".

"Không cần, tôi xách được rồi". Vương Nhất Bác buộc chặt miệng túi, ngăn nước lọt vào, đổi sang cầm ở cánh tay không bị đau kia, sải bước cắt vào trong mưa. A Việt đành phải bước nhỏ chạy đuổi theo cho kịp, tận lực che dù cho cậu.




Dự Đức được xác định là nơi tư lập đắt tiền, bên trong được trang hoàng bố trí như một khách sạn trang nhã, chỉ khi nhìn thấy nhân viên y tế bận rộn qua lại như con thoi, mới có thể nhận định đó là bệnh viện.

Tiêu Chiến không còn ở trong phòng truyền dịch nữa, hỏi y tá trực, bảo bên trong sớm đã không còn ai rồi.

Vương Nhất Bác mượn điện thoại di động của A Việt bấm gọi dãy số mà cậu thuộc nằm lòng kia, nhưng trước sau đều không có ai bắt máy. Nếu như là điện thoại của cậu, ca ca có thể là giận cậu vừa rồi một mình bỏ chạy, nhưng đây là điện thoại của A Việt, dựa trên sự hiểu biết của cậu đối với Tiêu Chiến, thường sẽ không cố ý không bắt máy.

Bất an không liên lạc được với Tiêu Chiến lại ùa về, lần mất liên lạc gần đây nhất, bọn họ đã đằng đẵng mười ngày không gặp nhau.

"Có phải là về nhà rồi không?".

Một câu nói của A Việt đã nhắc nhở cậu, đúng, ca ca một mình không cần phải ở bệnh viện, nói không chừng đã về nhà từ lâu rồi. Những chuyện khác để qua một bên, xác nhận an toàn của Tiêu Chiến là ưu tiên trước nhất.

Vương Nhất Bác quyết định lập tức về nhà, A Việt không yên tâm cậu: "Để bác sĩ xử lý vết thương trước đã".

"Không được, tôi phải tìm được Tiêu Chiến trước".

Cậu quay lưng chạy ra ngoài, đi ngang qua quầy thu ngân ở đại sảnh, thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cậu vốn không để ý, tiếp tục chạy đến bên ngoài đại sảnh, đột nhiên ma xui quỷ khiến dừng lại bước chân, lần nữa tiến vào cửa đi về phía quầy thu ngân.

"Phương tổng".

Phương Chi Hà và một người đàn ông khác đang làm thủ tục, nghe gọi liền sững sờ một chút, quay lại thấy là cậu, bất thình lình nộ khí dâng trào, hung hăng đẩy cậu một cái.

"Vương Bát Đản!!!". 

Vương Nhất Bác bất ngờ không kịp đề phòng, ngã về sau té ngồi trên mặt đất, chiếc túi cầm trên tay vuột xuống văng ra, thủy mật đào lăn đầy đất.

"Nhất Bác!" A Việt theo phía sau chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ cậu, trừng mắt nhìn Phương Chi Hà: "Chị làm cái gì!? Không thấy cậu ấy bị thương rồi sao?".

"Xíu vết thương đó nhằm nhò gì!" Đại tiểu thư phẫn nộ đến mấy lời thô tục cũng thoát ra: "Đau khổ mà Tiêu Chiến gánh chịu vì cậu ta đủ để đem cậu ta đi lăng trì mười lần!".

Vương Nhất Bác ngu người, đến nỗi quên cả từ mặt đất đứng lên. Ý gì? Tiêu Chiến gánh cái gì khổ? Bộ não vốn đã không hoạt bát của cậu lại không cách nào hiểu được lời nói của Phương Chi Hà, nhưng trái tim đã bị chụp lên gông xiềng, co thắt từng cơn.

Đi cùng Phương Chi Hà là một nam lai, anh ta ôm bả vai cô, kéo cô trở lại, bàn tay vỗ nhẹ trấn an: "Đừng kích động, đừng kích động, Tiêu Chiến còn cần chúng ta".

"Mọi người có biết anh ấy ở đâu không?". Câu kia Vương Nhất Bác nghe hiểu, cậu lo lắng bật dậy, những chuyện khác sau này rồi nói.

Đại tiểu thư hung hăng trừng cậu một cái, căn bản không muốn để ý tới cậu: "Jason, chúng ta đi!".

"Đợi một chút!". Thanh niên cương quyết ngăn trước mặt Phương Chi Hà, sắc mặt âm trầm đáng sợ, khi cậu đã trở nên thật sự bướng bỉnh, ngoại trừ Tiêu Chiến ra không ai có thể chế ngự được cậu, "Rốt cuộc ở đâu?".

Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, người đàn ông gọi là Jason chen người bước tới, kéo Phương Chi Hà qua một bên, liếc nhìn cậu: "Cậu đi cùng tôi đi".




Đi cùng này lại có thể là cùng đến một tòa nhà khác phía sau khu vực tòa nhà thăm khám ngoại trú. Vương Nhất Bác hoảng hốt đi vào, còn không dám tin: "Đây là... khu nội trú?".

Tiêu Chiến tới đây làm gì? Thăm bệnh sao? Bệnh của ca ca...... trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, rất nhanh bị cậu cưỡng ép đè xuống, không thể nào, hai giờ trước bọn họ còn đang nói chuyện, tuyệt đối không thể nào.

Cậu trầm mặc nối gót phía sau một nam một nữ, thang máy lên đến lầu mấy, cậu không biết, vào khu bệnh nào, cậu cũng không biết. Chỉ biết hoảng sợ và bất an càng lúc càng mãnh liệt, mỗi một bước đi về phía trước đều giống như đang gặm nhấm thần kinh cậu.

Nhanh một chút nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ cần nhìn thấy anh, tất thảy đều sẽ tốt trở lại thôi.

Bên ngoài phòng bệnh VIP dành cho một người, bác sĩ khoác áo blouse trắng đang dặn dò y tá chuyện gì đó, nhìn thấy mấy người liền ngẩng đầu lên nói: "Báo cáo kiểm tra máu và cộng hưởng từ hạt nhân của Tiêu Chiến đều có rồi, cậu ấy——".

Lời còn chưa dứt, một bóng người như phát điên xông qua cửa lao vào phòng, bác sĩ y tá đều kinh sợ, Jason gọi bọn họ: "Để cậu ta vào đi".

Phương Chi Hà không đành lòng nhìn cảnh này, quay đầu chôn trên vai Jason.

Vương Nhất Bác muốn gặp Tiêu Chiến, nhưng hình dáng muốn gặp đó tuyệt không bao gồm loại hình thái trước mắt này. Một người yêu cái đẹp như vậy, thường ngày ở nhà thích nhất nghe cậu khen anh 'xinh đẹp', giờ phút này lại mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc, miệng mũi chụp mặt nạ dưỡng khí, nằm đó như một con búp bê sứ dễ vỡ.

Sao có thể như vậy.............

"Ca ca..." tiếng gọi thân mật cậu đã từng kêu qua ngàn vạn lần, nhưng đây là lần đầu tiên, không nhận được lời đáp từ Tiêu Chiến.

Hàng mi dài vốn dĩ phải chớp nháy rung động như lông vũ trên cánh quạt, nhưng cả hai một chút cũng không nhúc nhích; ánh mắt vốn dĩ phải sáng rỡ xinh đẹp như hoa đào, nhưng cả hai lại cứng rắn đóng chặt. Máy móc thiết bị bên cạnh giường bệnh tích tích vận hành, đều dựa vào những đường lên xuống theo quy luật trên màn hình, mới nhìn ra trái tim người nằm kia vẫn còn đập.

Lòng ngực thanh niên đau thắt đến không cách nào đứng vững, nước mắt từng hạt to trào ra, cậu cúi người chống bên mép giường, nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhưng bàn tay kia mềm nhũn vô lực, không như trước dùng sức nắm ngược lại tay cậu.

"Ca ca, em sai rồi, em không nên chạy đi mất... Anh đừng, đừng không để ý em mà".

Đừng trừng phạt em như thế này.

Mở miệng lần nữa, đã khóc không thành tiếng.




Chủ nhiệm Lý gọi bọn họ đến phòng làm việc một chuyến, đem toàn bộ kết quả các loại hạng mục kiểm tra lấy ra, từng cái một thảo luận xác nhận với Jason, Phương Chi Hà cũng phủ phục trên mặt bàn xem kết quả kiểm tra.

Vương Nhất Bác ngồi trên băng ghế cách xa máy tính nhất, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, mặt vùi trong lòng bàn tay. Quần áo ướt đã được hong khô, nhưng cơ thể như chìm vào biển sâu càng lạnh lẽo hơn, mỗi nhịp thở đều nghẹn ứ nơi đáy lòng, cậu hoài nghi mình đã chết rồi, nhưng tai lại như không một rào cản có thể nghe thấy cuộc trò chuyện một cách rõ ràng, từng câu từng chữ đều hóa thành lưỡi dao sắc bén, hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim cậu.

"Kết quả kiểm tra vẫn như trước đây, không phải bệnh lý hữu cơ, có thể chuẩn đoán là bệnh tâm lý rối loạn bản thể (37)".

"Nhưng lần phát bệnh này cách lần trước quá gần, bệnh trình phát triển nhanh chóng, chỉ số các hạng mục đều không lạc quan".

"Tình trạng sốt cao kéo dài có thể dẫn đến suy tạng cấp, vẫn phải tìm cách hạ nhiệt độ cơ thể xuống".

"Tôi đã kê thuốc tiêm hạ sốt mạnh nhất rồi, tiêm thử một chút xem sao".

"Được, giường ICU lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn, đề phòng vạn nhất".

"Cái này không thành vấn đề".

Kiểm tra đối chiếu xong phương án điều trị, chủ nhiệm Lý có việc khác rời đi trước. Thanh niên vẫn luôn như cái xác biết đi rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Jason: "Anh ấy phát bệnh như thế này, tổng cộng bao nhiêu lần?".

"Phát sốt bao nhiêu lần thì khó mà ước tính, nhưng nghiêm trọng đến hôn mê thì đây là lần thứ tư".

Cậu trầm mặc một hồi, lại nhìn Phương Chi Hà: "Trước đây có một đợt Tiêu Chiến biến mất mười ngày, chị nói anh ấy có việc, là gạt tôi đi? Thật ra anh ấy cũng giống như ngày hôm nay, đúng không?".

Phương Chi Hà vành mắt đỏ hoe, hét vào mặt thanh niên: "Cậu còn mặt mũi đi hỏi tôi, cậu cho rằng tôi muốn sao? Toàn bộ không phải đều do cậu ban tặng hay sao!?".

Jason thở dài một hơi: "Hà Hà, cái này không thể trách cậu ấy".

"Không trách cậu ta thì trách ai? Nếu mấy năm đó cậu ta không xuất hiện, Tiêu Chiến có phải là ổn hơn rồi không? Vương Nhất Bác chính là sao chổi của Tiêu Chiến! Từ khi ở bên cậu ta, Tiêu Chiến đã phát sốt bao nhiêu lần cậu ta có biết không? Lén uống bao nhiêu thuốc hạ sốt cậu ta có biết không? Đó là thuốc đó! Về lâu về dài có bao nhiêu tác hại cho cơ thể cậu ta có biết không!? Tiêu Chiến chỗ nào có lỗi với cậu ta? Lần trước trước khi nhập viện còn cố chống đỡ gói sủi cảo cho cậu ta, sợ cậu ta ăn không ngon! Nhưng cậu ta thì sao? Tiêu Chiến nói chia tay cậu ta liền thật sự một bước đi luôn, không nhìn ra Tiêu Chiến sắp sụp đổ rồi sao? Lại có thể bỏ anh ấy lại một mình! Jason, em thực sự rất hối hận, hối hận tại sao lại mềm lòng, tại sao không để ba cưỡng chế Tiêu Chiến cử ra nước ngoài, anh ấy dù cho có sa sút tinh thần đi chăng nữa, cũng tốt hơn là nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện!".

"Những chuyện này đều là lựa chọn của bản thân Tiêu Chiến, chúng ta nên tôn trọng anh ấy".

Những lời chỉ trích này đâm vào lòng Vương Nhất Bác trăm ngàn vết thương, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ đến mình từng nói khoác mà không biết ngượng, nói cái gì trải lòng đối mặt mới đồng nghĩa với việc thực sự buông bỏ. Thế nhưng khi lời giải hoàn chỉnh bày ra trước mắt, khi tất cả mọi nghi vấn đều được giải đáp một cách hoàn mỹ nhất, cậu mới phát hiện, chân tướng tàn nhẫn như vậy, căn bệnh của ca ca cậu thương nhớ bận lòng nhất, lại có thể bắt nguồn từ cậu, muốn cậu làm sao để đối mặt đây?.

Bệnh của Tiêu Chiến trước giờ chưa từng thuyên giảm, làm cho cậu lòng đau như cắt chính là, cho dù biết rõ cậu là nguyên nhân, biết rõ rời xa cậu mới là lựa chọn đúng đắn, nhưng ca ca vẫn như trước đây bất chấp hết thảy ôm lấy cậu.

Cậu hối hận vô cùng, giả như lúc ca ca nói "chia tay", cậu không có kích động mà chạy mất, giả như cậu lập tức ôm chặt Tiêu Chiến, nói với anh rằng "bất luận chuyện gì xảy ra, em cũng yêu anh", kết quả sẽ khác đi chăng?.

Thống khổ kịch liệt không chỉ sinh sôi từ trong tim, mà còn lan đến tứ chi, đến khớp xương, đến mạch máu, đến tận cùng của tế bào, mỗi một tấc trên cơ thể đều đau đến run rẩy, nhưng Vương Nhất Bác ngay cả sức lực để chịu đựng cơn đau cũng không còn nữa.

Thời không của cậu chưa từng dừng lại, thế giới của cậu vẫn đang tiến về phía trước; nhưng linh hồn của Tiêu Chiến, vĩnh viễn bị vây ở tuổi mười chín đen kịt lạnh băng.

--------

(37) Rối loạn bản thể (躯体化障碍 Qūtǐ huà zhàng'ài): là Somatic Symptom Disorder - SSD hay Somatization Disorder. Nói ngắn gọn là một loại rối loạn tâm thần gây tác động trực tiếp lên cơ thể nhưng không liên quan đến bất kỳ tình trạng bệnh lý nào.

Triệu chứng sẽ tùy theo mức độ nghiêm trọng của mỗi bệnh nhân, có thể là đau bụng, khó thở, mệt mỏi, ... Đó là lý do SSD thường rất khó chuẩn đoán.

Nguyên nhân: như rất nhiều bệnh tâm lý khác, có thể liên quan đến bị lạm dụng, lạm dụng hoặc chấn thương thời thơ ấu.

Điều trị: người bệnh phải muốn chữa bệnh trước. Sau đó là kết hợp điều trị tâm lý, thuốc và kết hợp tập luyện tăng đề kháng cơ thể. 

(Nguồn: https://tamlyvietphap.vn/tong-hop-kien-thuc-tam-ly-a-z-/tong-quan-ve-chung-roi-loan-ban-the-2562-62359-article.html#:~:text=R%E1%BB%91i%20Lo%E1%BA%A1n%20B%E1%BA%A3n%20Th%E1%BB%83%20(Somatic,m%E1%BA%AFc%20ch%E1%BB%A9ng%20r%E1%BB%91i%20lo%E1%BA%A1n%20n%C3%A0y.










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com