TruyenHHH.com

Bjyx Bac Chien Trans Edit Tinh Ha Toa Mong Di Kien Khanh Tam



Sân khấu của Vương idol trong chương này



Chương 37

Công tác chuẩn bị cho ca khúc mới cũng đang trong quá trình giống trống khua chiêng thực hiện. La Phong từ một số đơn khúc demo dự trữ trong tay chọn ra một bài rất có cảm giác tiên phong, Vương Nhất Bác nghe xong liền sáng mắt lên, Tiêu Chiến cũng cảm thấy phong cách âm nhạc này rất phù hợp với hình tượng cá nhân của cậu.

La Phong hỏi Vương Nhất Bác có muốn tự mình viết lời bài hát không, nhìn qua đây có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi, thanh niên không chỉ chưa từng có kinh nghiệm viết lời bài hát, mà thời gian cũng tương đối eo hẹp, không cho phép cậu tỉ mẫn gọt giũa.

Nhưng cậu vẫn tiếp nhận thử thách này, một mặt trong số các lớp một đối một Tiêu Chiến sắp xếp cho cậu, có một môn là giải mã kết cấu lý luận sáng tác ca từ nhạc khúc, mặt khác thời điểm trước khi cậu và A Việt cùng hợp tác cũng đã học được một số ý niệm sáng tác từ trên người cô.

Quan trọng hơn, từ khi cởi trói với A Việt cho đến nay, trên mạng xuất hiện rất nhiều bình luận tiêu cực nhằm vào cậu, Tiêu Chiến sợ cậu không vui, bỏ ra rất nhiều tinh lực chèo lái chiều hướng dư luận còn chưa nói, còn luôn thay đổi mánh khóe dỗ cậu. Mặc dù Vương Nhất Bác rất thích mấy phương pháp 'dỗ' này, nhưng cậu cũng muốn nói với Tiêu Chiến, mình kiên định hơn anh nghĩ nhiều, tuyệt sẽ không dao động sơ tâm bởi bất kỳ dư luận nào.

Đóng cửa một tuần, Vương Nhất Bác đưa ra thành quả, La Phong sau khi xem xong rất chi là tán thưởng, mặc dù ca từ cả bài viết còn hơi có vẻ non nớt, nhưng thái độ và suy tư trong đó rất độc đáo, mang dấu ấn 'Vương Nhất Bác' một cách rõ ràng. Chỉ cần trải qua quá trình biên tập xử lý quốc tế hóa, La Phong đảm bảo, bài hát này nhất định sẽ kinh động đến vô số thính giả.

Thời gian tiếp theo, Vương Nhất Bác giống như một con quay, ngoài việc đào tạo, luyện hát cho đến dàn dựng bài nhảy, còn cùng lúc tham gia hai tống nghệ trực tuyến nhỏ mà Tiêu Chiến đã thu xếp cho cậu.




Nói đến đây, Tiêu Chiến dạo gần đây thần thần bí bí, không biết đang mưu tính đại kế gì, một hồi thì hỏi cậu đòi số điện thoại cố vấn học đường, một hồi bảo cậu ký tên chuyển hộ tịch đến hộ tập thể của tập đoàn Dự Phương, một hồi lại nói mượn căn cước cậu dùng một chút.

Hỏi anh, anh chỉ nói: "Em không lâu nữa là tốt nghiệp rồi, anh thay em nghĩ cách đem hộ tịch cắm ở Bắc Kinh đó nha".

Vương Nhất Bác không sao hiểu nổi mấy chuyện này, cũng chỉ theo Tiêu Chiến mà đi, gần đây tinh lực quả thực không đủ, dù sao ca ca bảo ký cái gì, một chồng văn kiện chỉ cần lật đến trang cuối cùng, cậu ngoan ngoãn ký tên lên là được.

Đã như vậy không ít lần rồi, Tiêu Chiến có một đêm ngồi trên giường cảm thán: "Anh ngày nào đó đem bán em em cũng không biết".

"Anh mới tiếc không nỡ đâu". Thanh niên vừa mới tắm xong nhào tới kề kề cọ cọ: "Bán em đi rồi, ai phục vụ ca ca thoải mái".

Từng chút từng chút hai cơ thể liền dây dưa cùng một chỗ, trong nụ hôn hừng hực như lửa an ủi lẫn nhau. Từ lúc ở chung cho đến nay, họ gần như mỗi ngày đều như vậy, nhưng trước sau vẫn chưa phá bỏ bước cuối cùng. Vương Nhất Bác chưa dám nghĩ đến bước đó, cậu yêu Tiêu Chiến, nguyện ý vì anh bỏ ra hết thảy, nhưng công bằng mà nói, nếu Tiêu Chiến nhất quyết muốn cậu tiếp nhận cái kia, không có nghĩa là hoàn toàn không bằng lòng đi, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên. Bởi vì chút không được tự nhiên này của bản thân, suy bụng ta ra bụng người, cậu không nỡ làm Tiêu Chiến không được tự nhiên. Huống chi hiện trạng trước mắt đã làm cậu rất thỏa mãn rồi.




Ngày cuối cùng của tháng tư, concert kỷ niệm bốn năm thành lập giải trí Tinh Hà đã chính thức khởi động. Lần này Tinh Hà đã mạnh tay từ Hàn Quốc mời đến đội ngũ vũ sư sân khấu hàng đầu, mặc dù chỉ là lễ kỷ niệm nhưng tầm cỡ không hề thua kém bất kỳ sân khấu concert quy mô lớn nào trong vòng.

Tiêu Chiến đã bố trí một phòng trang điểm riêng cho Vương Nhất Bác, đích thân làm chuyên viên trang điểm tạo hình cho cậu. Hôm nay sân khấu của thanh niên lấy 'nước' làm chủ đề, Tiêu Chiến sớm đã dựa trên thiết kế sân khấu, tìm chị gái đặt làm trang phục, thân trên là khoác len kết hợp, lấy màu đen làm chủ đạo, cổ áo và ống tay áo theo quy tắc giãn cách đan xen phối hợp đen trắng làm nổi bật lẫn nhau, lại dùng lông trắng xử lý đường viền, làm giảm bớt độ bão hòa một cách trực quan; tương phản với sự phức tạp của thân trên, thân dưới đơn giản phối hợp với quần da đen lì, hoàn mỹ tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của thanh niên.

Để phối với nguyên tố 'nước', Tiêu Chiến đã mạnh dạn đột phá kiểu tóc, anh muốn cho Vương Nhất Bác mái tóc dài ngang vai. Cả bộ tóc giả không đủ tinh tế, anh liền thủ công nối từng nhúm từng nhúm một, cho đến khi trợ lý trợ thủ cho anh đều sắp đứng không vững nữa rồi, Tiêu Chiến vẫn còn khom người từng chút một dán lại đuôi tóc.

"..........Anh nghỉ một lát đi". Vương Nhất Bác sớm đã đau lòng đến không xong, gọi Tiêu Chiến mấy lần anh cũng không nghe, nếu không phải bên cạnh còn có mặt người ngoài, cậu đã sớm đem ca ca này ôm vào lòng cưỡng chế nghỉ ngơi rồi.

"Sắp xong rồi mà, một chút nữa thôi". Tiêu Chiến nối xong hai nhúm cuối cùng, lại dùng máy sấy tóc tạo cảm giác rối, cuối cùng vén một tầng trên cùng lên, ở sau ót buộc một bím nhỏ lỏng lẻo, phần còn lại thì thả rối một cách tự nhiên.

"Hoàn thành!".

Tiêu Chiến không phải lần đầu tiên làm tạo hình cho thanh niên, mỗi lần nhìn thành phẩm trong gương trang điểm, luôn không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của tạo hóa. Bất kỳ một yếu tố bất hợp lý nào áp lên trên người cậu, chẳng hạn như đánh mắt đậm của trước đây, hay như mái tóc dài của lần này, không chỉ không chút dấu vết nữ tính hóa nào, mà ngược lại càng tạo ra một loại dã tính cuồng ngạo. Hormone giống đực của Vương Nhất Bác quá bá đạo, đến mức nuốt trọn hết thảy mọi yếu tố khác biệt, dung hợp lại thành mị lực của riêng một mình cậu, lại phóng ra ngoài đến động nhân tâm phách.

Trợ lý thả hộp trang điểm trên tay xuống, duỗi duỗi cổ tay. Vương Nhất Bác từ trong gương nhìn thấy, nói: "Trang điểm xong rồi, chị đi nghỉ ngơi chút đi".

Nhận được lệnh thả, trợ lý lại nhất thời không dám nhúc nhích, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu tổng.

Tiêu Chiến gật đầu: "Đi đi".

Trợ lý như được đại xá, vui mừng hớn hở bỏ chạy.

Cửa mới vừa đóng một cái, Vương Nhất Bác lập tức theo sau vặn ổ khóa khóa trái cửa, xoay người đem Tiêu Chiến ấn ngồi trên ghế trang điểm, hai tay chống lên tay ghế, từ trên cao nhìn xuống mà phủ lấy anh.

"Ca ca rất thèm ăn phải không? Vẫn luôn từ trong gương nhìn em chằm chằm".

Không gian của phòng trang điểm cá nhân cũng không lớn, Vương Nhất Bác một thân tạo hình này lại quá cuồng dã, Tiêu Chiến thật có chút chịu không nổi, cả người choáng váng như thiếu dưỡng khí, tim đập đến kịch liệt, ngay cả mặt cũng đang từng trận phát nhiệt.

"Trang điểm a, có thể không nhìn chằm chằm sao..."

"Nhưng mà ánh mắt kia của ca ca, chăm chú đến mức toàn thân em cũng sắp bốc cháy rồi".

Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên, như chuồn chuồn chạm nước mà dán dán dính dính, không khỏi tiếc nuối nói: "Nếu không phải sợ làm lem son ——"

Tiêu Chiến câu lấy cổ thanh niên: "Lem rồi son lại".

Anh chủ động đưa ra đầu lưỡi, ở trên môi Vương Nhất Bác liếm qua, như mong muốn nhận được nụ hôn đáp lại càng sâu hơn. Hô hấp quấn quít dồn dập hỗn loạn, không gian đóng kín bị tiếng hôn nhu mì kiều diễm lấp đầy, cho dù chỉ có thể thân mật trong chốc lát cũng muốn tranh thủ thời gian.

Cốc cốc cốc, rất nhanh đã có người gõ cửa.

"Tiêu tổng". Là thanh âm của Joy, "Phải vào chỗ rồi, ống kính truyền trực tiếp sẽ lia đến".

Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể không tình không nguyện mà tách ra, lớp trang điểm quanh môi Vương Nhất Bác đã lem ra, son cũng trôi mất, nhưng môi lại hồng hào hơn trước. Tiêu Chiến 'phụt' cười một tiếng: "Anh bảo trợ lý đến giúp em bổ trang".

"Ừm". Thanh niên lưu luyến không thôi buông tay, nhìn theo Tiêu Chiến ra cửa. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, xa cách tám năm cũng đã từng chịu đựng qua rồi, nhưng từ khi ở bên nhau, Vương Nhất Bác lại càng ngày càng khó mà chịu đựng được việc phải xa nhau, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều buộc Tiêu Chiến vào bên trong tầm nhìn của mình.

"Cái này cho em, đã chạy thử xong rồi". Tiêu Chiến từ trong túi âu phục lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là một cặp tai nghe điều phối sân khấu màu xanh lá cây được thiết kế riêng, "Lát nữa để nó thay anh bồi em lên sân khấu".

Người trưởng thành mỉm cười xinh đẹp: "Buổi tối sau khi concert kết thúc, anh đưa em đến chỗ này".




Buổi tối bảy giờ đúng, concert chính thức bắt đầu, hội trường sức chứa ba mươi ngàn khán giả chật không còn một chỗ, trong đó fans của Thẩm Lộ đã chiếm tuyệt đại đa số, tuy nhiên, điểm khác biệt so với hai năm trước chính là, trong một mảng lớn bảng đèn cổ vũ màu tím vì cô mà tiếp ứng, đã xuất hiện một số lượng tương đối bảng đèn xanh lá cây không thể xem thường.

Đó là màu sắc thuộc về Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn ánh sáng xanh chớp chớp tỏa tỏa xung quanh khán đài, vừa vui vẻ lại vừa tự hào, tiểu hài của anh bây giờ đã không cần anh bố trí bảng đèn nữa, chỉ cần chút thời gian nữa thôi, anh tin rằng những fan hâm mộ yêu thích Vương Nhất Bác nhất định sẽ biến cả hội trường thành một biển xanh.

Thẩm Lộ dẫu sao cũng là chủ lực, sân khấu của cô được xếp thứ tự ra sân áp trục, mà Vương Nhất Bác xếp ở ba phần tư chặng đường, đó là vị trí Tiêu Chiến cho là có lợi nhất.

Nghệ sĩ của Tinh Hà lấy biểu diễn nhóm làm chủ, cả concert tổng cộng có mười lăm sân khấu nhóm, ở giữa xen kẽ chương trình rút thăm cho fans, toàn bộ concert ước tính kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi. Tiết tấu hiện trường diễn ra thuận lợi đúng như Tiêu Chiến dự đoán, nhiệt tình của khán giả ở mức vừa phải, không quá mức lãnh đạm, cũng không quá mức tiêu hao năng lượng, Tiêu Chiến cho những tiết mục nền thích hợp nhất, chỉ đợi thực lực thanh niên bùng nổ sân khấu.

Khi người dẫn chương trình thông báo người lên sân khấu tiếp theo là Vương Nhất Bác, ống kính truyền trực tiếp đúng lúc quét đến Tiêu Chiến ở khu vực các vị trí cấp cao. Trên màn ảnh lớn nụ cười mỉm của anh hoàn toàn kín kẽ, không ai nhìn thấy bàn tay lặng lẽ nắm chặt của anh dưới gầm bàn. Hồi hộp, mong chờ, kích động, không biết bị cảm xúc nào chi phối, tóm lại, trái tim trong lồng ngực thay thế khuôn miệng anh, dồn hết sức kêu gào tên của Vương Nhất Bác.

Chuẩn bị nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đón được thời khắc này.

Toàn trường chuyển tối, ống kính cắt trở về sân khấu. Sau vài giây tĩnh lặng bỏ trống, nhạc dạo chậm rãi vang lên, ánh đèn rực rỡ thiêu đốt, mười mấy vũ công áo trắng quần trắng nhảy lên sân khấu, theo luật động của âm nhạc bắt đầu nhảy.

Khán đài phát ra âm thanh nghi hoặc: "Gì, Vương Nhất Bác ở đâu rồi?".

Ánh mắt fans hâm mộ cẩn thận quét tìm, thành công khóa chặt hình bóng cậu ở phía trong cùng sân khấu. Thanh niên thân khoác áo choàng đen an tĩnh đứng im, giữa một sóng trắng đang điên cuồng nhảy múa phá lệ vượt trội, mái tóc dài cột một bó rũ đến bả vai, phần còn lại theo gió nhẹ mềm mại tung bay.

Để phát huy tối đa thực lực vũ đạo của Vương Nhất Bác, phần nhạc dạo đã được xử lý kéo dài đặc biệt, sau khi các vũ công phụ thực hiện qua mấy đoạn nhịp điệu, thanh niên bước bộ chậm rãi tiến về phía trước, bằng một nhịp trống nặng, từ động tác tay dứt khoát gọn gàng cắt nhập vũ đạo.

Biên độ theo tiết tấu càng lúc càng gia tăng, áo choàng tuột xuống rơi trên mặt đất, Vương Nhất Bác bắt đầu toàn thân phát lực, ngực eo mông chân đồng loạt nhập điệu, động tác vũ đạo biên hoạt lớn dẫn nổ toàn trường.

"Chời mẹ, Vương Nhất Bác lại có thể tạo hình tóc dài! Chưa từng thấy qua người đàn ông nào để tóc dài đẹp trai như vậy cuồng dã như vậy!".

"A a a a a a cảm giác quyền lực của anh ấy quá mạnh rồi! Hú hú hú hú trái tim tôi đã bị hung hăng đánh trúng".

Màn vũ đạo hơn một phút kết thúc, nhịp điệu tạm dừng, khán giả cho rằng lúc này là kết thúc, đang chưa thỏa mãn muốn yêu cầu tiếp tục, đột nhiên kết cấu độc đáo của âm nhạc điện tử vang khắp hội trường.

"Bảo trì vô cảm, không so đo thành bại".

Giữa không trung trên màn ảnh rộng ở bốn phía xung quanh vũ đài, theo tiếng nhạc hiện lên:

Ca khúc: 《Vô cảm》.

Soạn nhạc: Rick Bridges/Squar, viết lời: Vương Nhất Bác.

Hóa ra bữa chính vừa mới bắt đầu, fan triệt để kích động: "Vương Nhất Bác lại có thể ra bài hát mới! Nhạc dạo vừa nghe liền cảm thấy thú vị rồi!".

"Viết lời Vương Nhất Bác! Là tự anh ấy viết lời, trời má! Anh ấy còn có thể viết lời!!!".

"Nói như vậy hôm nay là sân khấu đầu ra mắt bài hát mới của anh ấy, a a a a a a! Tôi vui đến chết đi được!".

Tiêu Chiến ngồi ở ghế chủ tọa ngay phía trước sân khấu, mặc dù không cách nào giống như fans kêu gào cổ vũ cho cậu, nhưng hình dáng thanh niên nhảy vào trong mắt anh, trái tim nóng bỏng trong lồng ngực hừng hực cháy.

"Được khen ngợi được yêu thích dĩ nhiên là đáng mong đợi, sau khi nhận được rất nhiều người lại nói không yêu nữa muốn rời đi. Đừng làm con rối mặc người khác thao túng cảm xúc của mình, đối với những bình luận tiêu cực giữ vô cảm phớt lờ đừng để ý tới".

Hát đến đây, thanh niên tiêu sái tùy tính mà ném micro, tinh chuẩn ở nhịp thay đổi tần số đổi tay bắt lấy, không chút dấu vết tiến vào đoạn vũ điệu tiếp theo.

Động tác này lúc tổng duyệt căn bản không có, không biết là cậu ý muốn nhất thời hay là một mình giấu diếm, trái tim Tiêu Chiến bị hung hăng đánh vào, bất thình lình đánh rơi hai nhịp.

Vương Nhất Bác lúc nhảy, cả người đều sẽ phát sáng, không ai có thể rời mắt, không ai có thể chịu nổi sức hấp dẫn của cậu. Những vũ công phụ họa kia đều đến từ những vũ đoàn chuyên nghiệp đứng đầu toàn quốc, nhưng gộp chung tất cả bọn họ lại với nhau, cũng không bằng Vương Nhất Bác một mình thu hút toàn bộ sự chú ý. Cậu là đứa con kiêu hãnh của trời, là kiệt tác của thượng đế, cậu trời sinh là thuộc về sân khấu, là siêu sao tương lai tỏa sáng lấp lánh.

Ở đoạn điệp khúc thứ hai, Vương Nhất Bác dẫn vũ đoàn di chuyển đến bệ nước một bên sân khấu, đây là phần vũ đạo quan trọng nhất tối nay. Nước ngập không quá mắt cá chân, thanh niên vừa hát vừa nhảy, eo hông vặn xoắn đánh vào tầm nhìn, bá đạo và dã tính rõ rệt không thể nghi ngờ, bước nhảy vô cùng mạnh mẽ làm hoa nước tóe lên thật cao, màn nước nhỏ vụn làm sân khấu càng thêm phần mê ly.

Tiếng la hét ở hiện trường đợt sau cao hơn đợt trước, đám đông trên khán đài cũng dậy sóng, bất kể trước đó có phải là fan của Vương Nhất Bác hay không, lại đang nâng bảng đèn của nhà ai, giờ khắc này, không ai không bị thanh niên trên sân khấu làm cho choáng ngợp.

"Woo Woo, bảo trì vô cảm, không so đo thành bại, Woo Woo, bảo trì vô cảm, mới có cảm giác hạnh phúc".

Nhịp trống sau cùng gõ xuống, nhịp điệu bỗng nhiên kết thúc, Vương Nhất Bác giơ cao một cánh tay, dừng hình ở động tác ending.

Từ khoảng cách của Tiêu Chiến có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, lồng ngực thanh niên phập phồng sau màn nhảy đốt cháy hội trường, tóc hai bên thái dương treo nước nhỏ giọt, má và cổ cũng phát sáng một mảng, là nước hay là mồ hôi? phân không rõ, Tiêu Chiến chỉ biết Vương Nhất Bác giờ khắc này gợi cảm không tưởng tượng nổi.

Thanh niên có lẽ cũng có thể nhìn thấy thân ảnh dưới sân khấu, ánh mắt cuồng nhiệt thẳng tắp phóng tới, khóe miệng câu lên một nụ cười, đưa tay sờ sờ tai nghe điều phối màu xanh lá cây trong lỗ tai.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim đập đinh tai nhức óc của chính mình.

--------

Ôi dịch chương này mà da gà nổi rần rần.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com