Bjyx Bac Chien Trans Edit Tinh Ha Toa Mong Di Kien Khanh Tam
Chương 13Nguyên nhân Tiêu Chiến chọn học ngoại trú, là bởi vì anh không yên tâm tiểu hài luôn phải ở nhà một mình.Bài vở cao tam rất nặng nề, các giáo viên bộ môn không chỉ một lần tìm anh nói chuyện, hi vọng anh không đem tinh lực đặt vào những chuyện không nên bận tâm. Nhưng chuyện của Vương Nhất Bác làm gì có cái nào 'không nên' đâu? Trong thời gian mẹ Vương vắng mặt, Tiêu Chiến tự nhiên đảm nhận vai trò người giám hộ, chuyện sinh hoạt chuyện học tập, bất kể chuyện to chuyện nhỏ đều muốn thay tiểu hài cân nhắc chu đáo, rất lo cậu phải chịu chút xíu ủy khuất nào.Đến mùa đông, mẹ Vương và vợ chủ tiệm đều nhận được lời mời từ vũ đoàn trưởng trước đây, mời họ xuôi nam cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Mẹ Vương không muốn xa quê liền từ chối; vợ chủ tiệm quyết định thử một lần, tạm đóng cửa 'Phi Phàm', đem chìa khóa đưa cho Tiêu Chiến giữ, cho phép anh tiếp tục sống trong ký túc xá.'Phi Phàm' không kinh doanh, Vương Nhất Bác càng không chút kiêng kỵ, trước kia chỉ có thể đến cửa tiệm tìm Tiêu Chiến, bây giờ ồn ào đòi đi thăm ký túc xá của đại ca ca.Gian phòng ký túc kia là phòng chứa đồ được cải tạo lại, điều kiện không có cửa sổ vốn dĩ rất ngột ngạt khó chịu, nhưng thời điểm Vương Nhất Bác lần đầu tiên bước vào lại chỉ cảm thấy cả người tươi mát dễ chịu. Vết nứt trên mặt bàn được trải vải lụa nhuộm hoa, trở nên đậm nét văn nghệ lịch sự tao nhã; đầu tủ nơi góc tường đặt một bình hoa cũ, bên trong cắm những bông hoa dại ngoài sân tùy tiện hái vào, nhìn qua rất có phong cách; còn có trên tủ quần áo đã cũ được kê sát tường, Tiêu Chiến dùng áp phích che đi những chỗ tróc sơn loang lổ.Đại ca ca giống như thật sự biết phép thuật, chỉ cần những nơi nào có anh, bất kỳ sự mục nát nào cũng sẽ được biến hóa trở nên vô cùng kỳ diệu.Chỉ là......nữ nhân có nụ cười ngọt ngấy trên áp phích là ai???Tiêu Chiến nói: "Vương Tâm Lăng a, một thần tượng người Đài Loan gần đây rất nổi tiếng".Cuối giường đại ca ca chính là tủ quần áo, vậy chẳng phải là mỗi ngày mở mắt thức dậy đầu tiên đều sẽ nhìn thấy cô ấy sao?."Anh rất thích cô ấy phải không?".Tiêu Chiến đang quay lưng rót nước cho cậu, lơ đãng nói: "Thích nha, cô ấy nhảy rất ngọt ngào, xem cực thư giãn luôn".Nhảy cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu nhảy không được sao? Vương Nhất Bác chua xót phồng phồng má, cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy.
Thành phố tuyến trên sắp tổ chức một cuộc thi nhảy đường phố dành cho thanh thiếu niên, Vương Nhất Bác được mời tham gia, trong thời gian chuẩn bị thi đấu mỗi tuần phải tham gia vài lớp huấn luyện, địa điểm là ở khu vực ngoại ô tương đối xa. Được biết mẹ Vương gần đây đều ở trên núi không về, Tiêu Chiến liền chủ động gánh vác nhiệm vụ đưa đón bạn nhỏ.Anh mỗi sáng dậy sớm hơn nửa tiếng, làm xong bánh mì sandwich cho hai người, trộn thêm một phần salad, buổi chiều sau khi tan học cùng với Vương Nhất Bác một đường ngồi xe buýt đến phòng tập nhảy.Xe buýt trở thành nơi ăn tối của hai người họ, trong hai phần sandwich, Tiêu Chiến luôn cho Vương Nhất Bác phần để nhiều thịt hơn, Vương Nhất Bác nhìn thấy nhất quyết muốn chia đều như nhau, Tiêu Chiến không làm, nghiêm túc mà giáo dục cậu: "Em vẫn còn phải cao lên nữa, nhảy lại tiêu hao thể lực, cần phải bổ sung nhiều protein hơn".Đại ca ca đối với chuyện này thập phần cố chấp, lại không chịu tiêu tiền của cậu, Vương Nhất Bác không dám cứng rắn ép tới, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp, mỗi ngày sau khi tan học đi đến quầy đồ ăn nhanh ở ngoài trường mua một phần thịt viên mang theo."Rất phải chăng luôn, chỉ có ba tệ".Cậu nguyên một bát đẩy hết cho Tiêu Chiến, nói cái này vừa rẻ lại vừa ngon.Tiêu Chiến một ngụm nếm ra huyền cơ bên trong, ba tệ một phần thịt viên, bà chủ nếu bán thịt bò viên mà bán như thế này, thì sớm đã phá sản rồi.Nhưng mà, đã là tấm lòng hiếu thuận của bạn nhỏ, anh cũng không vạch trần, cười hiếp mắt đón nhận.Thời điểm Vương Nhất Bác vào lớp, Tiêu Chiến ở khu vực chờ ngoài phòng học giải đề, xung quanh người đến người đi, khung cảnh ồn ào huyên náo, anh lại có thể giải đến cả thân và tâm đều đặt vào đề, thường xuyên xảy ra tình huống tiểu hài học xong đi ra, đứng sau lưng anh quan sát hồi lâu, anh mới từ trong biển đề gọi hồn trở lại, nhìn thời gian thấy sắp không đuổi kịp chuyến xe cuối cùng, liền kéo lấy tay Vương Nhất Bác chạy như bay đến trạm xe.Về đến dưới lầu không quên dặn đi dặn lại: "Tắm một cái rồi đi ngủ sớm chút biết chưa?".Vương Nhất Bác quyến luyến không thôi: "Ca ca, trước khi đi ngủ có thể gọi điện thoại cho anh được không?".Ly biệt đối với tiểu hài mà nói dường như rất khó khăn, những năm tháng đó điện thoại di động vẫn còn là xa xỉ phẩm, Vương Nhất Bác không có, Tiêu Chiến càng không có. Tuy nhiên cửa tiệm có một cái điện thoại để bàn, vợ chủ tiệm trước khi đi đã trả phí thuê bao trước mấy tháng. Anh sẽ không chủ động sử dụng, nhưng việc trả lời điện thoại là không mất tiền.Thế nên xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Được".Anh vừa về đến cửa tiệm không lâu, điện thoại của Vương Nhất Bác liền gọi tới, Tiêu Chiến sẽ dỗ cậu vài câu, đợi đến khi cậu ngủ rồi, thường là vào khoảng mười giờ hơn, nóng vội quay trở lại kiểu mẫu học sinh cao tam điển hình, tiếp tục chong đèn soàn soạt làm nốt đề thi. Vẫn luôn là như thế.Mệt không? Hẳn là mệt, nhưng Tiêu Chiến một chút cũng không cảm thấy. Thân thể trẻ trung ẩn tàng năng lượng vô tận, chiếu cố bạn nhỏ và thi vào đại học, cả hai chuyện này anh đều sẽ không buông bỏ.
Vương Nhất Bác phải đi thành phố để tham gia thi nhảy, tuy là cuối tuần, nhưng Tiêu Chiến mấy ngày đó gặp phải kỳ thi thử, quả thực không cách nào xin nghỉ, buộc lòng phải đưa cậu đi đón xe buýt."Em ở bên ngoài chú ý một chút, đến rồi thì bắt taxi về khách sạn, nghĩ cách gọi điện thoại cho anh, biết chưa?".Không hề phiền chán mà ngàn câu dặn vạn câu dò, không chỉ lo lắng đứa nhỏ một mình lên đường, mà còn tiếc nuối vì không thể đến hiện trường xem cậu nhảy."Bằng không thì ngày mai đấu xong anh đi thành phố đón em". Tiêu Chiến đột nhiên nổi lên một cổ xung động, thi xong môn cuối cùng tổng hết lại chắc cũng chưa đến bốn giờ, bắt xe đi thành phố hình như vẫn còn kịp."Đừng đừng, chạy một chuyến rất là mệt". Vương Nhất Bác ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nửa thân trên hận không thể toàn bộ ló hết ra ngoài, "Mẹ sẽ đến xem em thi đấu, xong rồi em với mẹ cùng về, về đến nhà liền đến cửa tiệm tìm anh"."Ò ò, vậy được". Tiêu Chiến buông lỏng tâm tư, mẹ Vương chuyến này lên núi đã hơn nửa tháng không về nhà, thật vất vả mới có chút thời gian dành cho gia đình, cần phải ở chung với mẹ nhiều hơn."Vậy, thi đấu cố lên nhé".Tài xế nổ máy, Tiêu Chiến đưa tay ra, Vương Nhất Bác hiểu ý cùng anh đập tay, thuận thế nhéo lấy đầu ngón tay anh, theo chuyển động của xe từng chút một tuột mất."Ca ca, đợi em quay lại".Vương Nhất Bác duy trì tư thế nằm bò trên khung cửa sổ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Tiêu Chiến còn đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, sau khi phản ứng lại có chút xấu hổ mà gãi gãi chóp mũi, trong lòng nghĩ bạn nhỏ chỉ là đi chỗ khác hai ngày, bản thân lại có thể không đành lòng như vậy, cũng quá ra vẻ rồi đi.
Ngày hôm sau thi xong tất cả các môn, Tiêu Chiến sau khi tan học liền về thẳng cửa tiệm, đoán chừng Vương Nhất Bác hẳn là tám chín giờ sẽ tới tìm anh.Không biết kết quả trận đấu như thế nào? Anh đã chuẩn bị hai bài nói, thắng khen, thua khích lệ, dù sao ở chỗ này của anh, tiểu hài nhà mình là giỏi nhất, tiểu hài nhà bên cạnh trông như thế nào anh ngay cả hứng thú nhìn một cái cũng không có.Buổi tối mười giờ hơn, Vương Nhất Bác vẫn chưa xuất hiện, cũng không gọi điện thoại cho anh, Tiêu Chiến trong lòng có chút hoảng sợ. Là thua rồi buồn bã trốn đi khóc nhè rồi sao? Hay là thắng rồi cùng mẹ ăn mừng quên mất thời gian?.Trong sự đứng ngồi không yên đợi đến mười hai giờ, Tiêu Chiến rốt cuộc đợi không nổi nữa, lần đầu tiên bốc lấy điện thoại trong tiệm gọi đến số điện thoại bàn nhà Vương Nhất Bác.So với việc xác nhận an nguy của Vương Nhất Bác, chút tự ái và ranh giới cảm này liền không khó để vượt qua. Tốt nhất là mẹ Vương nghe điện thoại, nói với anh Nhất Bác hôm nay vui quá, thời điểm này đã ngủ rồi.Nhưng chuông chờ điện thoại vang đến cùng, đầu bên kia cũng không có ai trả lời.Liên tục gọi mấy cuộc đều như vậy, Tiêu Chiến gấp điên rồi, chộp lấy chìa khóa liền lao ra khỏi cửa, hướng về tiểu khu nhà của Vương Nhất Bác mà chạy, định hỏi một chút ông cụ giữ cổng có nhìn thấy cậu không.Chạy được nửa đường, trên đường chính trống trải an tĩnh, Tiêu Chiến nhìn thấy một thân ảnh thon gầy, đang một vẻ mất hồn lãng đãng chậm rãi bước đi. Rạng sáng trời cuối đông gió lạnh thổi cuồng, thân ảnh kia lại ăn mặc phong phanh, gió thốc vào trong áo khoác cậu, như muốn đem người thổi bay."Vương Nhất Bác!" anh kêu to một tiếng, thanh âm dưới màn đêm truyền đi rất xa.Trong ánh mắt ngạc nhiên của người kia, Tiêu Chiến không màng tất thảy nhào qua, đem người ôm trọn lấp đầy cõi lòng."Ca ca... anh sao lại ở đây?".Thời điểm được đứa nhỏ ôm ngược trở lại, trái tim treo cao thật cao mới nhẹ nhàng rơi xuống đất.Trái tim vừa buông xuống liền không khỏi tức giận. Trên người Vương Nhất Bác lạnh quá mức, cũng không biết đã ở trên đường lãng đãng bao lâu rồi. Tiêu Chiến vội vàng mang đứa nhỏ từ trong lòng xách ra, cởi áo phao khoác lên vai cậu: "Làm cái gì vậy hả! Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi!".Vương Nhất Bác hít hít mũi: "Xin lỗi a ca ca... Em ra ngoài quên mang theo chìa khóa, không vào nhà được"."Xảy ra chuyện gì, mẹ em đâu? Bà ấy không phải đã đi xem em thi đấu sao?"."Mẹ em, bà ấy..........."Nhìn thấy đứa nhỏ ủ ê cúi đầu, Tiêu Chiến đã đoán được mấy phần: "......Bà ấy không đi?"."Mẹ ở trên núi, nói tối chạy về cùng em ăn cơm, nhưng đồ ăn giao ngoài nguội lạnh luôn rồi bà vẫn chưa về đến nhà, em gọi điện cho bà, bà nói sắp đến rồi. Sau đó em muốn đến cổng tiểu khu đón bà, quên cầm chìa khóa đã ra khỏi cửa rồi. Lúc đó nghĩ ngay lập tức có thể nhìn thấy bà, bất tri bất giác liền đợi đến tận bây giờ".Tiêu Chiến đau lòng đến nói không nên lời, gia trưởng không đáng tin cậy anh không phải chưa từng gặp qua, tỷ như ba mẹ mình, nhưng bọn họ là bởi vì kế sinh nhai mới bất đắc dĩ ở bên ngoài bôn ba. Anh thực sự không hiểu mẹ Vương, người mất đã mất rồi, có tưởng nhớ hoài niệm như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không quay trở lại, tại sao phải bởi vì một người không thể vãn hồi mà xem nhẹ đứa con trai ngoan như vậy đang ở bên cạnh mình."Ca ca". Vương Nhất Bác mím đôi môi trắng bệch, đáng thương tội nghiệp nhìn anh: "Mẹ có phải sẽ không quay về nữa không?"."Làm sao có thể!" Tiêu Chiến mí mắt giật giật, ngăn đứa nhỏ nói những lời không may: "Bà ấy chỉ là có chuyện trì hoãn, nhất thời không cách nào liên lạc với em, tối nay tạm thời ở chỗ anh có được không?"."Ẩy, có thể không?"."Đương nhiên, chỉ cần Vương thiếu gia không chê sơ sài là được".Trong mắt tiểu hài lần nữa kết tụ niềm vui: "Em mới không đâu!"."Đi thôi, về nhà". Tiêu Chiến dắt tay Vương Nhất Bác, bàn tay kia lạnh như băng, thế nên anh đem nó siết đến càng chặt hơn.
Vương Nhất Bác ở nhà tắm được cải tạo đơn sơ phía sau vườn tắm một trận, bàn chải đánh răng là đồ mới, khăn mặt là của Tiêu Chiến, ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm xà phòng được phơi nắng."Đồ ngủ cho em để ở đây nha". Tiêu Chiến cách tấm mành cửa kêu."Dạ".Tắm xong lau khô người, Vương Nhất Bác vén rèm mở ra một kẽ hở, trên băng ghế ở cửa để một chiếc áo phông đã được giặt sạch, ngoài ra còn có một chiếc quần lót chưa tháo niêm phong.Ei...... Cậu mặc vào thử, lưng quần hơi rộng một chút, miễn cưỡng có thể trụ được không rơi, áo phông cũng dài, vạt áo rủ đến tận đùi, dùng làm đồ ngủ ngược lại cũng rất thích hợp.Cậu sờ sờ gáy, đỏ mặt tiếp nhận sự sắp xếp của Tiêu Chiến.Hả? Quần áo cởi ra để trong chậu cạnh bức vách trước khi đi vào không thấy nữa rồi...... Vương Nhất Bác ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang bưng chậu ở phía trước vòi nước giặt rửa.!!! Nội tâm cậu chấn động, cảm giác xấu hổ dọc theo cổ bò lên má, vừa rồi thật sự là đem quần lót vớ toàn bộ cởi ra để vào trong đó rồi. Vội vàng chạy nhanh đến trước vòi nước, vừa gấp vừa ngượng mà đoạt lấy: "Em, em tự giặt".Tiêu Chiến giữ một đầu chậu: "Ngoài này lạnh, mau vào phòng. Hộp sữa tươi đã hâm nóng để trên bàn cho em, uống đi rồi chuẩn bị đi ngủ".Dưới ánh trăng ngoài trời, đại ca ca nhanh chóng giặt quần áo của cậu. Vương Nhất Bác trong lòng ấm đến phát bỏng, lúc chờ mẹ cảm thấy vầng trăng thật cô đơn, lúc này nhìn lại, chiếc đĩa bạc trên bầu trời dường như được phủ một lớp sương trắng ngọt ngào, ánh trăng rực rỡ tỏa ra cũng trở nên càng ngọt ngào hơn. Tiêu Chiến đến tìm cậu, có thể là trời cao ban thưởng cho cậu vì đã chiến thắng cuộc thi, hoặc giả cũng có thể là đền bù cho sự vắng mặt của mẹ cậu.Tất cả được thu dọn ổn thỏa, hai người lên giường ngủ; giường của Tiêu Chiến chỉ rộng có một mét hai, nhưng cũng may là được kê sát tường. Anh để Vương Nhất Bác ngủ phía trong, lúc đưa tay chuẩn bị tắt đèn bàn, cảm thấy tiểu hài dán sau lưng anh đột nhiên nắm chặt chăn mền."Làm sao vậy?" Tiêu Chiến mỉm cười, "Em hẳn không phải là sợ tối chứ?"."Mới không phải đâu". Vương Nhất Bác kéo chăn che nửa mặt, thanh âm như ruồi muỗi kêu mà giải thích: "Chỉ là quen bật đèn nhỏ đi ngủ ... Nếu sáng hôm sau đèn tắt nghĩa là mẹ đã trở về rồi".Trái tim Tiêu Chiến chợt nhói lên, lại nổi lên loại cảm giác bất lực thương xót nhưng không biết phải làm sao cho tốt này."Ca ca, có thể nắm tay ngủ không?" Tiểu hài nghiêng người dính qua, đầu đặt trên vai anh ủi ủi, "Ở cùng anh, em không sợ tối".Khoảnh khắc nắm ngược lại bàn tay của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghĩ, nếu như anh thật sự có năng lực như vậy, hy vọng có thể mãi mãi chở che cho bạn nhỏ, vĩnh viễn sẽ không lại lần nữa làm cậu đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com