TruyenHHH.com

Bjyx Baby

Những năm tháng cao trung luôn là những năm tháng trôi qua chóng vánh nhất của một người học sinh.

Mới ngày nào còn vất vả ôn thi chuyển cấp từ sơ trung lên cao trung, mới ngày nào nhập học nộp hồ sơ, chớp mắt đã qua ba năm.

Thời gian cao điểm nhất của mùa hè trong năm cũng chính là thời gian miệt mài ôn thi cao khảo. Ai rèn luyện được qua quãng thời gian này thì chuyện chạm vạch đích chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Mùa hè nắng nóng, thế nhưng bây giờ đó chẳng còn là nỗi lo mỗi mùa ôn thi nữa rồi. Bởi vì sự xuất hiện của điều hòa. Có những người miệt mài từ sáng sớm ngồi trên lớp cho tới tối muộn mới chịu trở về nhà, ký túc. Cả ngày chỉ cắm cọc tại phòng học, thư viện.

Thế nhưng đối với những người có điều kiện như Tiêu Chiến, cậu lựa chọn học thêm tại nhà chứ không phải chen chúc với mấy chục người trong một phòng học.

Tuy nhiên, nhà này là nơi cậu còn xuất hiện nhiều hơn cả ngôi nhà thực sự của mình.

Bạn thân, chắc hẳn ai cũng có cho mình một người bạn thân. Đúng vậy, cậu chính là ở nhà bạn thân, ngày ngày miệt mài ôn bài luyện đề.

"Baby, hết tiết này lại cùng trở về nhà thôi. Ở đây ồn ào muốn chết." Vương Tiểu Trình bên cạnh khẽ huých tay Tiêu Chiến, thì thầm nói với cậu.

Tiêu Chiến không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu lãnh đạm "ừm" một tiếng.

Về nhà à, nghe là có hứng thú hơn rồi.

Vì sự thuận tiện giữa trường học với nhà của Vương Tiểu Trình, bọn họ có thể cùng nhau đi bộ trở về nhà. Nếu như hôm nào lười quá có thể gọi tài xế riêng tới đón, hoặc trùng hợp thì sẽ là anh của Vương Tiểu Trình tới đón.

Tuy thời gian này nắng chói chang, nhưng ít nhất buổi chiều còn có gió. Trên đường đi bộ về, vừa đi vừa ngậm một que kem nói vài ba câu chuyện phiếm cũng thú vị hơn ngồi xe một mạch đi thẳng về nhà rất nhiều.

Tiêu Chiến miệng khẽ mở ra cắn một miếng kem, im lặng nuốt nuốt vào trong. Hmm, thực ra cậu không thích vị kem này, so với thứ kem ăn ở nhà Vương Tiểu Trình, loại này hoàn toàn kém xa. Nhưng Vương Tiểu Trình tính cách hoạt bát nhiệt tình, cậu ta lôi kéo cậu cũng không có cách nào từ chối. Huống hồ vì chơi với một người tính tình lạnh nhạt lãnh đạm như cậu, cậu ta cũng bỏ qua biết bao hoạt động sôi nổi trong trường. Cho nên chỉ cần là Vương Tiểu Trình thuyết phục vài ba câu, Tiêu Chiến sẽ đồng ý.

"Baby, chiều nay anh hai trở về, nói là có quà cho chúng ta." Vương Tiểu Trình lướt tin nhắn trên điện thoại, tùy tiện trò chuyện một câu với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mắt khẽ động, rồi nhanh chóng cụp mi, không nặng không nhẹ hỏi một câu, "Quà gì thế?"

Vương Tiểu Trình tắt điện thoại, nhún vai: "Anh ấy không nói, nhưng mà có vẻ khá hay ho."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cố gắng ăn nốt cây kem trên tay, vẻ ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt kia lại như nhảy nhót lên vài nhịp.

Từ lúc lên cao trung quen được Vương Tiểu Trình, số lượng thời gian Tiêu Chiến xuất hiện ở nhà gần như là giảm xuống một nửa. Một là vì Vương Tiểu Trình quá nhiệt tình, thêm nữa là cả hai tương đối ăn ý trong vấn đề học tập nên Tiêu Chiến lại thường xuyên có mặt ở nhà Vương Tiểu Trình hơn.

Hơn nữa cũng không ít lần Vương Tiểu Trình cùng anh của cậu ta tới nhà Tiêu Chiến dùng cơm, cho nên mẹ Tiêu cũng chưa từng khó khăn với Tiêu Chiến trong việc cậu gần như luôn có mặt tại nhà Vương Tiểu Trình.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, nhờ anh của Vương Tiểu Trình cả. Chỉ cần anh cậu ta đứng ra nói vài câu, thì chuyện Tiêu Chiến có ngủ lại ở nhà Vương Tiểu Trình cũng không còn là vấn đề lạ lẫm gì nữa.

Đi bộ trở về nhà tuy thú vị, thế nhưng lúc thực sự đứng trước cửa nhà Vương Tiểu Trình, cả hai đều không nhịn được thở mạnh mấy phát. Vẫn là ngồi xe đỡ tốn sức hơn đi.

Nhà Vương Tiểu Trình rộng như vậy, thế nhưng chỉ có cậu ta cùng anh cậu ta ở mà thôi. Từ lúc quen biết Vương Tiểu Trình, tới nhà cậu ta hầu như chưa bao giờ chạm mặt cha mẹ hay họ hàng thân thích gì đó. Điều này Vương Tiểu Trình chưa bao giờ kể nên Tiêu Chiến cũng không thích hỏi. Đơn giản rằng, nếu Vương Tiểu Trình cảm thấy có thể chia sẻ, nhất định sẽ chia sẻ, không nên hỏi lung tung thì tốt hơn.

"Baby, hôm nay ác ma Dương giao cho chúng ta nhiều đề như vậy, tối nay có cần ở lại đây không?"

Vương Tiểu Trình về tới nhà là cấp tốc tìm tủ lạnh, mở nước lạnh uống, nhân tiện hỏi Tiêu Chiến một câu.

Tiêu Chiến với đôi mắt lúc nào cũng tĩnh lặng, suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, "Vậy tôi đi báo cho mẹ trước."

Cũng không mất nhiều thời gian, cả Tiêu Chiến cùng Vương Tiểu Trình đều thành thật kê bàn dưới thảm lông, ngoan ngoãn làm bài. Y như những đứa trẻ mẫu giáo bị cô giáo dọa đánh nếu không học bài vậy.

Ngồi một mạch là tới 8 giờ tối, vẫn chưa có gì bỏ bụng, ngay lúc cả hai định đặt đồ ăn ngoài thì anh Vương Tiểu Trình về tới.

Tiêu Chiến ánh mắt khẽ động, ngoan ngoãn chào một câu, "Anh Bác."

Còn Vương Tiểu Trình thì vồ vập chạy tới đòi quà Vương Nhất Bác.

Nhưng, những thứ quà đó không đủ hấp dẫn đối với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tương đối ưa sạch sẽ cũng hơi lười biếng một chút, cho nên sau giờ cơm nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, lướt điện thoại hay đọc sách một chút rồi đi ngủ. Sáng hôm sau sẽ tính tiếp, cho dù bài tập có nhiều đến đâu, deadline dí tới sát mông cũng không mảy may làm ảnh hưởng lối sinh hoạt này của Tiêu Chiến.

Lúc này Vương Tiểu Trình đang gặm khoai tây chiên xem phim, Tiêu Chiến thì không hứng thú với thể loại phim tình cảm nhạt nhẽo cho nên lựa chọn tới nhà bếp. Tìm xem có thứ gì vừa miệng không, vừa nhâm nhi vừa đọc sách.

Thấy bóng lưng cao to của Vương Nhất Bác đang pha pha khuấy khuấy cái gì đó trong bếp. Bước chân Tiêu Chiến nhẹ lại, mãi cho tới lúc cậu kéo kéo góc áo Vương Nhất Bác, hắn mới phát giác cậu đang đứng bên cạnh.

Mắt Tiêu Chiến là dạng mắt cụp, cho nên mỗi lần cụp mi xuống đều tỏa ra khí chất mềm mại, có phần làm nũng đối với người nhìn.

"Không có quà riêng cho em sao?"

Vương Nhất Bác ngừng động tác trên tay, hơi nhếch môi, cúi người xuống thấp một chút, "Nếu anh nói không thì sao?"

Vương Nhất Bác tương đối cao, hắn biết điều này, cho nên mỗi lần nói chuyện với Tiêu Chiến sẽ luôn cúi người xuống một chút, như vậy cậu sẽ không phải ngẩng lên nhìn hắn.

Tiêu Chiến cụp mi mắt không nói gì, gương mặt không mảy may biểu lộ chút cảm xúc nào, đáp lại Vương Nhất Bác, "Vậy em đi ngủ trước."

Câu này, rõ ràng là mất hứng rồi.

Vương Nhất Bác nghĩ đùa cũng đủ. Trước khi Tiêu Chiến quay đi đã kịp nắm lấy tay cậu. Kéo cậu quay trở lại, "Baby, anh đùa một chút thôi."

Sau đó ở đâu lấy ra một cái kẹp tóc quả dâu, quả dâu làm bằng bông, với màu sắc hồng nhẹ nhìn rất dễ chịu. Vương Nhất Bác vuốt lên một nắm tóc nhỏ trước trán Tiêu Chiến, dùng kẹp quả dâu kẹp lại.

Thực ra Tiêu Chiến cái gì cũng không hứng thú lắm, duy chỉ đối với những thứ đồ kẹp tóc đáng yêu sẽ không kiềm chế được. Bởi vì cậu để đầu nấm, cho nên tóc mái đằng trước có hơi nóng, vậy nên cần một cái kẹp tóc, kẹp tóc lên.

Vương Nhất Bác nhéo má Tiêu Chiến hai cái, "Trông đáng yêu hơn thằng nhóc Tiểu Trình rồi đấy."

Tiêu Chiến mở to mắt, "Thật không?"

Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật đáp, "Thật không tự em còn không biết?"

Tiêu Chiến rũ mi, quay lưng đi lên phòng, không đáp lại lời của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng quen cách cư xử này của cậu, không hề gì tiếp tục công việc trên tay.

Thực ra, hắn không biết, chính hắn thích cưng chiều con người ấy biết nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com