Bjyx A Moment Of Romance Nguoi Co Long Primsix
Vương Nhất Bác thường hay nghĩ, phải chi mình trưởng thành thêm chút nữa, thêm một chút nữa thôi, hoặc được lớn thêm vài tuổi, ít nhất đừng kém Tiêu Chiến sáu tuổi. Nếu không được nữa, thì đợi đến khi cậu giỏi giang hơn, hẵng cho cậu gặp anh.Những giả tưởng ấy cuối cùng chẳng thể cố giữ. Không một ai có thể đảm bảo, sau khi cậu thật sự đạt được những điều kiện ấy, liệu có còn gặp được Tiêu Chiến.Ở cái đảo Hồng Kông chẳng đến ba nghìn ki-lô-mét vuông, đông đúc gần hơn bảy triệu người ấy, phố phường nơi đây luôn tấp nập, đủ người đủ mặt, người qua kẻ lại kề vai nối gót. Khi ấy cậu sẽ là người thế nào? Tiêu Chiến vẫn sẽ là một thầy giáo trung học. Cậu và anh sẽ lướt qua nhau ở một giao lộ dưới cột đèn giao thông nơi con dốc thoải. Ai đi đường nấy hòa vào biển người mênh mang..Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Như Thượng Hoàn và Trung Hoàn ấy, gần ngay trước mắt, nhưng lại là hai nơi khác nhau với hai phong cách riêng biệt.Nhưng rồi vẫn sẽ giao nhau ở một góc phố nào đó.Như Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến..Vương Nhất Bác vừa bình tĩnh lại từ niềm vui sướng được ba mẹ Tiêu Chiến chấp nhận, lại bị anh dọa một phen chẳng báo trước, chân tay luống cuống lấy mu bàn tay lau nước mắt cho anh."Ý em không phải vậy. Sao anh chỉ nghe một nửa thế. Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, Tiêu Chiến, nín đi mà, nghe em nói, được không?"Tiêu Chiến nấc lên một tiếng. Anh không dám chớp mắt, vì sợ Vương Nhất Bác sẽ biến mất trước mặt anh, cứ bướng bỉnh nhìn cậu chằm chằm."Em nói đi, trừ việc chia tay." Tiêu Chiến nhấn mạnh thêm lần nữa. Anh vẫn chìm đắm trong nỗi đau do chính anh phân tích ra, rằng Vương Nhất Bác muốn chia tay. Trong lòng anh giận, giận Vương Nhất Bác lại nói mấy lời ấy vào lúc này, thế thì những nỗ lực khi trước đều đổ sông đổ biển sao.Mẹ Tiêu Chiến chần chừ một lát, rồi từ phòng bếp bước ra, để chìa khóa lên chiếc bàn cạnh đó, mới kéo ba Tiêu Chiến đi ra cửa. Chuyện đến nước này, thái độ con trai mình đã như thế, cố chấp tách cả hai ra cũng chẳng được, thôi vậy, đi bước nào hay bước đó."Mẹ và ba con về trước nhé. Cửa trước lát nữa ba mẹ khóa. Khi nào hai đứa đi thì đi cửa sau, nhớ khóa cửa sau lại đấy.""Dạ biết rồi ạ bác gái.".Dặn dò xong, ba mẹ Tiêu Chiến nửa không muốn nửa bất lực bước ra khỏi quán, kéo cửa khóa lại từ bên ngoài. Trong quán bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại hai người họ.Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đến nỗi không vững tâm. Cậu dỗ anh ngồi xuống ghế, rồi nửa ngồi xổm trước mặt anh."Dù gì anh cũng là thầy giáo đấy, nghe chỉ nghe một nửa như thế à? Không biết nghe trọng điểm chỉ biết tự nghĩ lung tung?" Vương Nhất Bác ngước lên nhìn Tiêu Chiến, cười cười."Ý em là sao?""Ý em là anh đã nghe hết những gì em nói khi nãy chưa?""Chưa......" Tiêu Chiến thật thà, lắc đầu. Nhưng rồi lại mau chóng giải thích, "Đầu anh khi đó rất rối, lỗi tại em đấy không phải sao? Em cứ tự quyết định như thế mà chẳng bàn bạc với anh gì cả. Còn cái đó nữa, cái đó là ý gì đây?"Tiêu Chiến nhớ tới quyển sổ tiết kiệm, chỉ vào quầy thu ngân, cau mày khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác - kẻ đã hành động trước..Trong lòng anh thấp thỏm cả ngày trời chẳng rõ nguyên do. Mãi cho đến vừa nãy khi Vương Nhất Bác đặt quyển sổ tiết kiệm trước mặt ba mẹ anh, anh mới biết cậu giấu anh quyết định chuyện này."Em mà nói chắc chắn anh không đồng ý, nên em mới không nói. Tiêu Chiến, em biết chúng ta phải khó khăn lắm mới đi được đến đây. Em sẽ không buông tay anh. Anh tin em.""Thế, thế chuyện em nói khi nãy......""Ba mẹ anh rất thương anh. Cho dù trước đây họ yêu thương anh sai cách, nhưng suy cho cùng họ vẫn rất thương anh. Em nên để họ biết, anh ở với em chỉ có càng ngày càng tốt. Về tình cảm em sẽ không nợ anh, sống với nhau em cũng sẽ không bạc đãi anh. Tiêu Chiến, em chẳng có lý do gì để bắt anh theo em chịu cảnh nghèo khổ cả. Anh hiểu em chứ?"Tiêu Chiến càng không hiểu. Anh bưng má người đang ngồi trước mặt mình, nghiêm túc nói, "Tại sao lại là anh theo em chịu cảnh nghèo khổ? Chẳng phải em theo anh à? Anh là người trưởng thành đấy, anh không cần phụ thuộc vào cuộc sống của bất cứ ai. Vương Nhất Bác, anh ỷ lại vào em, nhưng anh không cần phụ thuộc vào em.".Sống lâu hơn sáu năm không hề uổng phí. Khi đã bình tĩnh, Tiêu Chiến ổn định lại cảm xúc. Càng thân mật với Vương Nhất Bác, anh càng có thể nhận ra một số vấn đề nho nhỏ giữa cả hai. Khi phát hiện những vấn đề ấy, anh phải thẳng thắn nói với cậu.Anh từng chịu cái thiệt có tâm sự mà không chịu nói, nên càng không muốn giẫm lại vết xe đổ.."Em biết." Vương Nhất Bác gật đầu, miệng thì cười mà biểu cảm rõ là có dụng ý. Tiêu Chiến đang định hỏi cậu biết gì, Vương Nhất Bác đã cướp lời, "Em biết, anh nói gì cũng đúng hết. Ba em dạy, vợ là lớn nhất, bất kể chuyện gì cũng phải nghe vợ, thế mới có tiền đồ.""Gì hả?" Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác. Mặt anh nóng muốn chết. Cả người như bị lửa thiêu, "Em đừng có nói bậy bạ! Em đừng có nói bậy bạ!""Anh cảnh cáo em! Đừng có nói bậy bạ!"Tiêu Chiến căng thẳng đến nói lắp, nói đi nói lại chỉ được một câu. Anh ước gì bây giờ trước mặt có một cái lỗ để anh chui xuống. Sợ Vương Nhất Bác lại thốt ra câu gì đó giật gân, trong lúc cấp bách anh đã bịt miệng cậu lạiHai con người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Chợt Vương Nhất Bác chui vào lòng Tiêu Chiến như cún con. Mái đầu ắp tóc cọ lên cằm làm anh thấy hơi nhột.Tiêu Chiến đang thầm nghĩ liệu có phải giọng mình đã quá nghiêm trọng.."Tiêu Chiến......""Hửm?""Em yêu anh nhiều quá rồi, đúng không?"Tiêu Chiến sững cả người. Từ khi anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau, Vương Nhất Bác từng rất nhiều lần nói thích anh, lúc trên giường cũng nói, nhưng chưa bao giờ nói yêu."Em nói, em yêu anh? Phải không?" Giọng Tiêu Chiến rất khẽ, khẽ như thể có gì đó không tự tin."Phải."Vương Nhất Bác hơi ngại đứng dậy khỏi lòng anh, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến. Rồi cậu khom người, chống hai tay ra bàn ăn sau lưng anh, nhốt anh giữa mình và chiếc bàn.Cái vẻ ngượng ngùng vờ bình tĩnh của chàng thiếu niên hiện rõ trên người cậu. Đây mới là cậu trai mười chín chứ.."Em đỏ mặt à?" Tiêu Chiến mím môi cười thầm, như thể em bé khóc nhè khi nãy không phải anh, giờ còn rảnh rỗi trêu Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác ho khụ một tiếng, không trả lời.Chợt Tiêu Chiến nắm áo Vương Nhất Bác kéo cậu lại gần mình, rồi anh nghiêng đầu áp tai lên lồng ngực cậu, nơi gần trái tim..Cách một bức tường ngoài kia là tiếng xe moto phóng đi ầm ầm trên phố giữa đêm. Khi bốn bề yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim phút kim giây chuyển động từ chiếc đồng hồ cũ treo trên tường quán ăn.Tiếng tim Vương Nhất Bác đập rất nhanh, là sự tồn tại duy nhất Tiêu Chiến có thể cảm nhận rõ ngay lúc này.."Vương Nhất Bác......""Tim em đập nhanh quá.""Anh muốn về nhà.""Vương Nhất Bác, chúng ta về nhà thôi.".Vương Nhất Bác ừ đáp lại, không kìm được giữ cằm Tiêu Chiến ép anh ngước lên hôn mình. Rõ là sắp không chịu nổi, nhưng vẫn phải dừng lại ngay. Một tay Vương Nhất Bác cầm chìa khoá, tay còn lại dắt Tiêu Chiến rời đi từ cửa sau..Cả hai bắt taxi về thành trại. Vừa vào nhà đã nóng lòng quấn lấy nhau, tựa lên cửa hôn mãi chẳng rời.Hàng xóm quanh đây đã dọn đi gần hết. Giờ này hồi trước vẫn còn nghe tiếng tv nhà bên, mà nay chỉ vắng lặng như tờ, ngay cả tiếng chó sủa cũng chẳng thấy..Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hôn sắp không thở nổi. Hai tay anh lần mò loạn xạ trên người cậu, cởi áo cậu ra, cho tay vào mép quần cậu, kích thích Vương Nhất Bác làm cậu hít ngược một hơi.Chẳng ai nói câu gì, chỉ có hai tay không ngừng nghỉ..Tiêu Chiến thở hổn hển kết thúc nụ hôn dài. Môi anh ươn ướt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác. Không đợi cậu kịp phản ứng, anh đã trượt cả người xuống dọc theo cánh cửa, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.Vương Nhất Bác vội vội vàng vàng giữ lấy bàn tay đang định chui vào mép quần cậu của anh."Đừng nghịch, chưa tắm đấy."Cậu kéo anh dậy, chạm nhẹ lên môi anh..Tiêu Chiến lại ì ạch vì hơi thất thần, mặc Vương Nhất Bác dắt anh vào giường đặt ngồi xuống. Anh ngồi nhìn Vương Nhất Bác đi vào nhà vệ sinh, nào lấy nước nào lấy khăn, hí hoáy hồi lâu mới bước ra."Anh tắm trước đi, nước còn ấm đấy. Em chuẩn bị sẵn cho anh rồi."Ở nơi thành trại tồi tàn này làm gì có vòi hoa sen. Mỗi lần Tiêu Chiến ở lại qua đêm đều tắm nước Vương Nhất Bác chuẩn bị cho..Mùa đông đến Vương Nhất Bác sẽ đun nước nóng hết ấm này tới ấm khác chuẩn bị cho anh. Lúc anh vào tắm, cậu ở ngoài này tiếp tục đun. Nước mà lạnh anh lại gọi cậu, Vương Nhất Bác sẽ đưa ấm nước nóng vào cho anh qua khe cửa.."Thế em lấy đồ cho anh nhá.""Biết rồi. Anh vào trong tắm, em lấy đồ cho anh.""Ừm." .Tiêu Chiến ngoan ngoãn vào trong tắm. Lúc anh bước ra, Vương Nhất Bác đang nhoài người trên bàn đọc sách."Anh tắm xong rồi.""Bên kia có vài quyển truyện tranh mới mua đấy." Vương Nhất Bác chỉ lên đầu giường. Bên nhau lâu rồi, nói gì làm gì cũng nghe mùi vợ chồng già. Lúc mua đồ cũng sẽ vô thức mua thêm mấy thứ người kia thích.Mỗi lần đi ngang tiệm sách Vương Nhất Bác đều hỏi tác giả yêu thích của Tiêu Chiến ra tập truyện mới chưa, nếu có cậu sẽ mua về ngay. Bởi vậy mà truyện tranh ở nhà cứ càng ngày càng nhiều.Tiêu Chiến nhanh nhảu phóng lên giường, nằm sấp cầm cuốn truyện đọc say sưa. Vương Nhất Bác tắm xong tiện tay giặt luôn quần áo của cả hai, mặc mỗi chiếc quần thể thao cộc đứng phơi đồ cạnh cửa sổ. Tiêu Chiến quay qua nhìn, lại thấy mấy vết bầm có mới có cũ trên lưng Vương Nhất Bác.."Đọc tới trang mấy rồi?" Vương Nhất Bác lên giường, nằm xuống cạnh Tiêu Chiến, sát đến hôn tai anh. Tiêu Chiến thấy nhột rụt cổ lại, chỉ số trang, nói, "Trang 66.""Đọc nhanh vậy à. Cất vào thôi, lần sau đọc tiếp." Cậu vừa nói vừa gấp trang ấy lại, rồi quăng quyển truyện xuống cuối giường."Này!" Tiêu Chiến vờ bất mãn nhéo eo Vương Nhất Bác..Vương Nhất Bác lại đè anh ra hôn, vừa hôn vừa nhân lúc ngắt nghỉ hỏi anh vài câu.."Anh nói cho luật sư Điền đi, lớp bồi dưỡng năm tới anh sẽ đi."Tiêu Chiến khẽ thở dốc, "Anh sắp phải xa em sao?""Chỉ tạm thời xa nhau thôi. Không chia tay, em hứa với anh đấy."Vương Nhất Bác cởi hết mấy thứ quần áo vướng víu trên người Tiêu Chiến."Ưm...... Nhưng phải đi lâu lắm......"Tiêu Chiến ưỡn eo cọ cọ dưới hông Vương Nhất Bác. Ngọc hành run run bắt đầu cương lên."Bao lâu em cũng đợi anh."Những cái hôn của Vương Nhất Bác di chuyển xuống, dừng lại ở điểm nhỏ trước ngực Tiêu Chiến. Lưỡi cậu xoay vòng liếm láp nó. Một tay cậu giữ lấy ngọc hành của cả hai, chậm rãi ma sát lên xuống."Xa nhau lâu quá, em thích người khác thì sao đây? Á...... chậm thôi......"Tiêu Chiến cau mày rên thành tiếng. Như chiều riết thành hư, cố ý hỏi Vương Nhất Bác mấy câu mang tính kiếm chuyện."Thế thì anh bay về đây, đánh mắng gì cũng được."Vương Nhất Bác vỗ vỗ đùi non của anh, bảo anh dang chân ra chút nữa. Rồi cậu nhấc hai chân anh lên kẹp vào eo mình. Ngón tay với sữa dưỡng thể ra vào nơi hậu huyệt Tiêu Chiến, làm nơi ấy một mảng lầy lội..Tiêu Chiến khó chịu vặn vẹo eo, không biết anh đang muốn nhiều hơn hay muốn tránh đi. Vừa mới tắm xong bây giờ người lại đổ một lớp mồ hôi mỏng.Cơ thể cả hai sớm đã vừa ăn ý lại nhịp nhàng. Vương Nhất Bác cầm ngọc hành của mình chạm lên miệng huyệt của anh, nơi ấy liền chủ động co lại. Tiêu Chiến sát lên bưng mặt Vương Nhất Bác hôn cậu.Thân dưới ngay lập tức bị đâm vào một nhịp rất sâu.Tiêu Chiến thất thanh kêu lên..Vương Nhất Bác nắm mắt cá chân Tiêu Chiến kéo lên, để hai chân anh gác lên vai cậu. Tư thế này ngọc hành sẽ đâm vào sâu hơn. Bên trong anh vừa ẩm vừa nóng mút lấy cậu kẹp càng thêm chặt. Vương Nhất Bác thắt chặt cơ bụng rồi đến eo, nhịp này lại nhịp khác đâm vào như đóng cọc.Khoái cảm tê dại từng cơn nối tiếp từng cơn. Tiêu Chiến cắn môi ư a rên rỉ. Đôi chân gác trên vai Vương Nhất Bác lắc lư theo từng nhịp đâm vào của cậu. Chiếc lỗ nhỏ xinh trên ngọc hành tràn ra thứ dịch màu trong suốt. Hai má Tiêu Chiến đỏ bừng. Tay anh với xuống bụng dưới giữ ngọc hành của mình, tự tuốt lấy theo tốc độ ra vào của Vương Nhất Bác.."Chậm thôi, chậm thôi, a......"Tiêu Chiến khóc lóc lắc đầu. Bên trong bị Vương Nhất Bác ra vào vừa tê vừa mỏi. Khoái cảm tăng vọt từ điểm nhỏ nhạy cảm trong hậu huyệt anh. Vương Nhất Bác lúc làm tình không nói nhiều. Lần nào cũng như phát điên làm anh đến độ không xuống nổi giường mới chịu thôi..Chiếc giường nhỏ vang lên tiếng kẽo kẹt. Bốn cái chân giường xê dịch không ít vì những va chạm bên trên. Chiếc quạt gió bên cửa sổ vẫn đang xoay vòng một cách khó nhọc. Mồ hôi trên người được gió lùa khô, lại đổ.Vương Nhất Bác thở từng hơi thô bạo, không biết chừng mực làm Tiêu Chiến ra một lần, lại ôm con người còn xây xẩm ấy đổi thế, bảo anh dang chân ra ngồi cưỡi trên người mình. Hậu huyệt ướt dầm dề nuốt lấy dương vật một cách dễ dàng.Ngọc hành đã ra một lần của Tiêu Chiến ma sát dưới bụng Vương Nhất Bác. Bị cậu đâm thật mạnh lên trên, anh run run không quỳ nổi. Đùi cũng run lên như co giật. Hai tay luống cuống chống hai bên người cậu.Vách thịt non mịn bị kéo căng vừa đầy vừa trướng. Tiêu Chiến sướng đến độ da đầu tê rần, thút tha thút thít hỏi Vương Nhất Bác dừng một lát được không. Anh nghi ngờ nếu cứ tiếp tục bị cậu thẳng thừng ra vào thế này anh sẽ lịm đi mất.Anh không biết, mỗi khi Vương Nhất Bác thấy anh bị làm đến khóc lóc van nài, cậu lại càng hăng.."Dừng lại, dừng lại đi mà. Chỗ đó khó chịu quá. Sắp ra rồi...... Vương Nhất Bác em mau dừng lại......"Tiêu Chiến cảm nhận được phần thịt mềm trong hậu huyệt liên tục bị Vương Nhất Bác cố tình chọc vào. Anh gần như sắp không thở nổi, phải hé miệng ra."Vợ ơi......" Vương Nhất Bác cắn tai anh gọi khẽ, hơi thở càng lúc càng dồn dập véo mông Tiêu Chiến mạnh mẽ ra vào.Người trên thân cậu nghe thấy hai tiếng ấy, toàn thân bỗng thắt chặt ngửa ra sau. Chiếc cổ mảnh trần trụi thấp thoáng vài đường gân xanh. Ánh mắt anh rã rời chăm chăm lên trần nhà. Đôi chân dài bỗng kẹp chặt, run rẩy bị Vương Nhất Bác làm đến bắn..Tiêu Chiến vẫn nhoài trên người Vương Nhất Bác, vùi đầu vào hõm vai cậu ngẩn ra. Đầu anh ngộp lên như đang cảm nặng. Mãi đến khi Vương Nhất Bác ôm anh xuống khỏi người mình, giúp anh vệ sinh sạch sẽ, anh mới dần hoàn hồn."Nhớ phải gọi cho anh......" Tiêu Chiến mơ màng lẩm bẩm."Hửm?" Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng.Tiêu Chiến lại nói tiếp, "Nhớ phải gọi cho anh, viết thư cho anh. Không được thích người khác. Người đó có đẹp hơn anh cũng không được.""Ừm.""Đợi anh về, chúng ta dọn đến nhà mới, được không?""Được.""Anh còn muốn đi xem nhạc hội nữa. Anh chưa được đi bao giờ. Đến chừng ấy chúng ta cùng đi xem nhạc hội, được không?""Được." Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến. Lần này đến lượt cậu nói, "Tiêu Chiến, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng không được nghĩ đến việc rời xa em, hiểu không?""Hiểu. Anh hứa. Em đừng sợ. Vương Nhất Bác, anh sẽ không rời xa em.".Tiêu Chiến tìm một tư thế thoải mái hơn chui vào lòng Vương Nhất Bác, rồi rất nhanh thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ..Mấy tháng sau đó Tiêu Chiến vừa cùng Vương Nhất Bác đến đoàn phim vừa chuẩn bị chuyện nhập học. Thái độ của ba mẹ anh dành cho Vương Nhất Bác cũng đã có dấu hiệu dịu lại.Khoảng thời gian trước Tết, Điền Kiều có hẹn Tiêu Chiến đi ăn một bữa. Cô đùa, "Lần này anh ra nước ngoài, anh nói xem nhỡ đâu Vương Nhất Bác bất thình lình nổi tiếng, hoặc anh bất thình lình trở thành họa sĩ lừng danh, liệu anh và cậu ấy có lâm nguy không?""Lâm nguy? Lâm nguy gì chứ?""Chẳng phải nhiều người vẫn bảo, người từng cùng ta qua cơn khổ thường không phải người bên cạnh ta về sau à.""Điền Kiều!" Tiêu Chiến bực dọc nhìn cô, "Đừng có đùa như thế.""Ok ok, sorry, sorry. Tôi đùa tí thôi mà. Anh đừng giận ha." Điền Kiều biết mình sai, cười hì hì nhận lỗi..tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com