TruyenHHH.com

Bjyx 18 Tieu Trac Phi Nguyen Mot Doi Nay Chi Sung Nguoi Hoan

Tiêu phu nhân sáng nay cũng thức dậy sớm làm chút điểm tâm ngon miệng mang qua Bác phủ cho Chiến nhi.

Dù sao cũng phải qua đó một chuyến xem sức khỏe của hài tử đã ổn hơn chưa đồng thời bà cũng muốn xem phản ứng của Chiến nhi khi trở lại Lưu Ly Các thế nào

"Nhạc mẫu, Tán Tán vừa dùng bữa sáng xong. Người mang điểm tâm qua cho Tiêu Chiến ư?"

"Thỉnh an Bác Vương gia. Sáng nay ta mới làm chút điểm tâm, muốn mang qua cho Chiến nhi. Vừa ốm dậy chắc cũng nhạt miệng, ăn mấy thứ này sẽ dễ chịu hơn"

Tiêu Chiến bước từ phòng trong ra, nhìn thấy mẫu thân thì không khỏi xúc động, liền chạy lại quỳ xuống, dựa đầu vào đầu gối của mẫu thân, nước mắt cũng tràn ra
"Mẫu thân, con nhớ người quá"

"Con ngoan, mau đứng dậy cho mẫu thân nhìn nào. Vừa ốm dậy không nên quỳ dưới nền đất lạnh như vậy. "

Tiêu Chiến đứng lên, một tay cầm chặt tay mẫu thân, một tay nhanh chóng gạt nước mắt
"Mẫu thân xem, con đã khỏe rồi mà. Chút phong hàn sao có thể làm con yếu đuối như vậy?"

Tiêu phu nhân bật cười
"Phải phải, con ngoan của ta vẫn luôn mạnh mẽ. Chút phong hàn này cũng chỉ làm cho con về tới Lưu Ly Các mà thôi."

"Mẫu thân, vậy con ra ngoài trước, người ở lại nói chuyện với Tán Tán nhé" – Bác Vương gia nói xong thì bước ra gian phòng chính của Lưu Ly Các quay ngược ra phía sân sau

"Mẫu thân, người biết con vì sao lại trở về đây ư? Con thật không nhớ gì hết. Rõ ràng trước lúc ngất đi con vẫn ở Ngọc Hồ Các mà, sao tỉnh dậy lại về Lưu Ly Các này chứ ?"

"Chiến nhi, con ngồi ăn thử một miếng bánh đã. "

Tiêu phu nhân khẽ vuốt mãi tóc của hài nhi rồi kể lại chuyện đã xảy ra ở Đàm phủ

"Vậy là con thực sự đã gọi tên Bác Vương gia?"

"Phải, còn gọi rất nhiều nữa."

"Và cũng chỉ vì chuyện này mà mẫu thân nhất quyết đưa con về đây sao? Nhỡ ra con vì ghét quá mới gọi tên Bác Vương gia thì sao?"

"Không hẳn là chỉ vì mỗi chuyện này. Thật ra, lúc đó ta cũng không hề biết con ở Đàm phủ, chính Bác Vương gia là người đã qua Tiêu phủ, kể lại những việc trước kia, giải thích chuyện con ở Đàm phủ rồi cũng chính người đã quỳ ở sân trước của Tiêu gia cả một đêm chỉ vì muốn cầu xin ta giúp sức đưa con về. Con nói, một vị Vương gia quỳ ở sân trước của của Tiêu gia cả một đêm như vậy thì thành ý phải nhiều đến nhường nào chứ. Rồi đến con nữa, luôn miệng gọi tên người ta như vậy trước mặt Nhất Đàm. Thế là ta đủ hiểu hai người các con vốn không thể rời xa nhau được rồi. Vậy thì bà lão này chẳng nên giúp sức ư?"

Tiêu Chiến cho thêm một miếng bánh vào miệng, cười lớn rồi lại nghĩ ra một chuyện
"Mẫu thân, còn chuyện của Nhất Đàm? Lúc đó huynh ấy đau lòng vậy sao?"

"Đau lòng thì có thể làm gì? Tiếc là nó chọn sai người cũng sai thời điểm. Chuyện gặp gỡ Nhất Đàm cũng như chuyện ở lại Đàm phủ con cũng nên quên đi. Tránh về sau, có người lại dị nghị. Bác Vương gia cũng sẽ nặng lòng suy nghĩ. Còn chuyện Tiêu gia nhà ta gặp nạn, tuy sự việc cuối cùng là nhờ Nhất Đàm giúp đỡ nhưng cũng không thể thiếu công của Bác Vương gia được. Từ đầu chí cuối, ngài ấy vẫn luôn bảo vệ che chở cho toàn thể Tiêu gia bình an bình an. Vậy nên, con đừng quá nặng lòng"

"Con nhớ rồi, mẫu thân."

Tiễn mẫu thân ra về thì Tiêu Chiến quay về phòng, nghe thấy vài tiếng động lạ bên ngoài làm Tiêu Chiến  lập tức mở cửa sổ gần giường ngủ ra
"Bác Vương gia, người đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến ngạc nhiên, đoạn lại ngồi hẳn lên bàn ngắm nhìn sự việc trước mặt. Một Bác Vương gia oai phong là thế mà giờ lại quần xắn cao, tay chân lấm lem bùn đất, đang cố trồng những gốc đào mới ở sân sau Lưu Ly Các

"Chẳng phải ngươi vẫn muốn trồng thêm hoa đào ở sân sau sao? Ngươi thích, ta trồng cho ngươi"

"Trồng như vậy đến bao giờ mới ra hoa chứ?"

Bác Vương gia bước đến bên cửa sổ, đưa môi mình lên hôn nhẹ của bảo bối nhỏ
"Ta đợi cùng ngươi"

Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Bác Vương gia, hôn lại chàng một cái
"Đã hứa rồi, không thể làm sai được đâu."

" Được rồi, ta ở đây ngắm chàng trồng hoa đào, rồi cùng chàng đợi đào ra hoa. Khi đó, nhất định sẽ cùng chàng chia nửa bình rượu ngồi dưới gốc đào mà ngâm một bài thơ. "

"Ngươi muốn ngâm bài thơ gì ?"

Sơ tam sơ tứ nguyệt mông lung
Bán tự ngân câu, bán tự chung
Nhất phiến ngọc hồ phân lưỡng đoạn
Bán trâm thủy để, bán phù không

"Tán Tán lúc đó mà cùng ta chia nửa bình rượu thì chắc chắn chỉ có thể nằm trong lòng ta ngủ mà thôi, không thể ngâm thơ được"

Tiêu Chiến cười phá lên rồi bỏ tay của mình ra, với một cái bánh đút cho Bác Vương gia
"Thưởng cho chàng một cái bánh, tiếp tục làm việc đi"

Bác Vương gia gật đầu mấy cái rồi cặm cụi làm tiếp, nụ cười không dứt chút nào.

Vừa tới giờ Dậu, cơm tối đã dùng xong, Bác Vương gia khẽ nói thầm với Tiểu Diệp
"Nha đầu, trắc phi vừa ốm dậy. Mau đi chuẩn bị nước tắm, nhớ thêm vào chút dược liệu để Tán Tán thoải mái hơn một chút nhé"

Tiểu Diệp khẽ cười, lui xuống dưới chuẩn bị theo lệnh.

Nước tắm sau đó được chuẩn bị ngay tại phòng, màu nước hơi ngả vàng, xông lên mùi dược liệu thơm nức. Tiểu Diệp bẩm báo với Bác Vương gia xong thì vội lui ra phòng ngoài, đốt thêm chút đàn hương.

"Tán Tán, ngươi khỏi ốm rồi. Để ta giúp ngươi ngâm nước dược liệu nhé, đảm bảo ngâm xong cơ thể sẽ cảm thấy tốt lên rất nhiều"

"Giờ này chàng vẫn bắt ta phải ngâm dược liệu ư? Không phải vừa dùng bữa được một lúc ư? Ta … ta muốn đi nghỉ"- Tiêu Chiến làm bộ không ưng, bờ môi hơi cong lên, tay nắm lấy áo của Bác Vương gia mà đưa tới đưa lui

"Tắm xong sẽ cho ngươi đi nghỉ ngay được chưa? "

Bác Vương gia vừa nói vừa giúp bảo bối của mình cởi y phục. Cởi được lớp nội y cuối cùng thì cũng là lúc toàn thân Bác Vương gia ngây ngất, mắt cũng không muốn chớp nữa

"Nói là đi ngâm dược liệu mà, chàng làm gì mà đứng im ở đó vậy ? Muốn ta chết cóng hay sao?"

Bác Vương gia hơi giật mình, vội bế Tán Tán lên
"Ta bế ngươi vào, y phục cởi hết rồi, sẽ lạnh đấy"

Đến sát bồn nước, Bác Vương gia nhẹ nhàng thả Tán Tán vào rồi mình ở bên dùng khăn thấm nước lên vai cho bảo bối của mình. Thân thể mịn màng, giờ lại vương chút nước thì mị hoặc đến lạ. Bác Vương gia khẽ quơ tay trong làn nước ấm, cố tình đụng chạm vào cơ thể của nàng

"Chàng lại định làm gì ?"

"Ta… Ta chỉ muốn kiếm tra xem nước đã vừa thôi mà. Nhỡ đâu nước nguội rồi sẽ làm cho bảo bối của ta lạnh mất. Ta không yên tâm mà. Mà không được Tán Tán, ngươi ngồi như vậy trong bồn nước không phải cũng sẽ bị lạnh sao. Ta vào ngồi cùng, ta ôm ngươi"

Bác Vương gia nói xong thì không kịp để Tán Tán phản ứng liền cởi hết y phục bước vào bồn nước đẩy bảo bối ngồi vào lòng mình.

"Bác Vương gia, rốt cuộc chàng muốn làm gì vậy?" Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy ngón tay ấn nhẹ vào ngực người đối diện

Bác Vương gia không đợi thêm được nữa, liền lao vào Tiêu Chiến vào mà hôn lấy . Miệng lưỡi nóng bỏng, quấn quýt. Bàn tay của Bác Vương gia liên tục rà rượt khắp cơ thể của Tán Tán, tiểu bảo bối  càng muốn đẩy ra thì đôi bàn tay kia lại càng mạnh mẽ, quyết liệt hơn

"Không cho chàng làm vậy, ta muốn đi ngủ" - Tiêu Chiến khẽ đẩy Bác Vương gia ra, ánh mắt lại tỏ vẻ ngượng ngùng. Tán Tán vội bước ra ngoài, kéo lấy lớp áo lót của mình rồi bước lên giường ngủ, kéo chăn lại

"Không phải ngủ như vậy sẽ càng khiến phong hàn nặng thêm ư?" Bác Vương gia lúc này cũng bước lên giường, tay cầm thêm một tấm khăn cố gắng thấm khô nước ở người của Tán Tán, đoạn lại bắt bảo bối thảo lớp áo lót trên người ra – "Không được, người chưa khô đã mặc áo như vậy, ta thấy không ổn chút nào"

Tiêu Chiến ngồi dậy, dựa sát người vào tường, tay kéo nhẹ chiếc chăn lên người, má hơi ửng hồng, ánh mắt vẫn cố tình lảng tránh
"Đã nhìn đủ chưa? Ta muốn… mặc áo"

Bác Vương gia vứt tấm khăn đã thấm nước xuống đất, tiến thêm một bước ôm chặt bảo bối nhỏ trong lòng mình, siết lấy đôi môi của đối phương
"Ngươi không nhớ ta ư? Đã lâu như vậy rồi, ta thực sự muốn ….."

"Xấu hổ quá, ta không muốn" – Tiêu Chiến ngoảnh  mặt đi, đôi môi ửng đỏ, bóng bẩy thật khiến người đối diện trở nên khao khát hơn bao giờ hết

Bác Vương gia khẽ đẩy khuôn mặt tựa như hoa lại chỗ mình, hôn nàng thêm lần nữa
"Không cho phép ngươi xấu hổ"

Nói rồi, chàng tiếp tục đẩy Tiêu Chiến nằm xuống gối, ngón tay khẽ xoa nhẹ vào bờ môi của bảo bối, dừng khẽ ở nơi nốt ruồi trên khóe miệng nhỏ, hôn nhẹ nó một cái. Nụ hôn ấy cứ từ từ mà trượt dần xuống cổ, xuống yết hầu của Tán Tán . Đôi bàn tay lại càng thêm kích động khi tiến dần tới nơi nhũ hoa phớt hồng kia mà xoa vuốt, khiêu khích nó.

Tiêu Chiến dần theo nhịp điệu của Bác Vương gia mà toàn thân khẽ run lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Tán Tán khẽ đưa tay mình ôm chặt lấy tấm lưng trần của Bác Vương gia không rời như cố thỏa nỗi mong nhớ bao lâu.

Bác Vương gia cúi thấp hơn, miệng bắt đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa đã cương cứng của Tán Tán, bên còn lại dùng cả năm đầu ngón tay mà ra sức bóp nặn. Bàn tay to lớn, những ngón tay thon dài kia liên tục hoạt động khiến cho nơi đó đỏ rực, hằn lại vô số vết tích. Bên nhũ hoa còn lại cũng chẳng đỡ hơn chút nào:  ướt át, vòng quanh là những dấu răng mờ mờ.

Tiêu Chiến khẽ rên lên, tay cũng bám lấy Bác Vương gia chặt hơn một chút. Phía sau hậu huyệt, một dòng tinh chất trắng đục đã bắt đầu rỉ ra, thấm ướt ra cả lớp chăn bên dưới.

Bác Vương gia rời nhũ hoa kia ra, ánh mắt di chuyển tới phần thân dưới của Tán Tán quan sát thứ dị vật kia đã bị kích động tới nhường nào. Chàng khẽ sờ tay xoa vuốt một hồi cho dị vật đáng yêu ấy rồi khẽ đẩy hai chân của Tán Tán mở rộng ra, dùng một ngón tay mà bắt đầu thăm dò nơi bí ẩn kia. Hậu huyết thấy vật lạ đưa vào thì liên tục kích động, các vách thịt bên trong hết sức linh hoạt mà cắn chặt vào ngón tay kia.

Bác Vương gia khẽ cười, rút ngón tay đã thấm ướt dịch kia ra rồi từ từ đẩy dị vật to lớn của bản thân vào.

Tiêu Chiến khi ấy thì cong hẳn người lên, cố gắng tiếp nhận thứ dị vật kia đang từ từ tiến sâu vào trong, miệng cũng không ngừng mà phát ra những âm thanh dâm mỹ liên tục.

Lúc này bên trong hậu huyệt, từng đợt dâm thủy cứ thế mà tuôn trào, vách thịt co rút liên tục khiến cho dị vật kia chỉ còn cách ra vào liên tục không ngừng nghỉ một chút nào.

Một tay Bác Vương gia tóm lấy eo nhỏ của Tán Tán làm điểm tựa, tay kia lại liên tục mà xoa vuốt cho dị vật của bảo bối khiến cho Tán Tán  càng trở nên mất sức hơn.

Cơ thể Tán Tán lúc này lấm tấm mồ hôi, những nơi nhạy cảm đều đã được động tới, miệng không ngừng rên rỉ
"A … Ưm… Bác Vương gia… Khó chịu quá… Ta thật sự khó chịu"

Bác Vương gia nói trong hơi thở gấp gáp
"Ngươi nói đi, ngươi có yêu ta không? Mau nói đi"

Thân thể Tán Tán run lên, dị vật trong tay Bác Vương gia hình như đã lớn hơn một vòng, miệng nhỏ nói thì thầm
"A…. Ưm… Có mà. Ta yêu chàng mà. Nhưng ta … Ta thực khó chịu… Ta sắp không chịu nổi nữa rồi."

Câu nói ấy vừa kết thúc thì cũng là lúc dị vật của Tiêu Chiến đạt đỉnh, đầu dị vật bắn lên một dòng bạch trọc ấm nóng giữa hai cơ thể.

Bác Vương gia khẽ cười, thì thầm vào tai bảo bối

"Bao nhiêu lâu, ngươi vẫn hư như thế...."

❤❤❤Cả nhà thả sao hoặc comment cho mình nha. Xôi thịt như vậy đã được chưa ạ 🤣🤣🤣♥♥♥

🥰🥰🥰 Còn nữa bạn nào muốn tham gia game nhỏ để nhận quà của mình thì comment vào chap trước nha🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com