34
- Bae Jinyoung...sao... sao mày lại ở đây?_ No Woobin lắp bắp vì ngạc nhiên.- No Woobin?_ hắn quay sang nhìn Daehwi, ánh mắt hằn lên tia khó hiểu- Hai người sống chung? - Đúng vậy._ No Woobin trả lời. - Lee Daehwi em, em! Tôi thật sự thất vọng về em. 5 năm qua không ngày nào tôi không nhớ đến em, tôi luôn cảm thấy cắn rứt vì những gì đã gây ra cho em vậy mà em... Tôi không còn lời nào để nói với em nữa!_ Nói rồi Bae Jinyoung bước nhanh ra khỏi nhà.Daehwi vội chạy theo, đập cửa phòng hắn.- Jinyoung, không phải như anh nghĩ đâu mà! Giữa hai bọn em không có chuyện gì hết!Bae Jinyoung bỏ những lời đó ngoài tai, bước vào phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị tới một nơi khác không có cậu.______Daehwi trở về phòng, khóc nức nở. No Woobin tất nhiên là nghe thấy tiếng khóc của cậu nhưng anh lại nổi lên một ý nghĩ không mấy tốt đẹp.Tôi đã nhường em ấy cho cậu một lần mà cậu không biết giữ lấy thì đừng hòng tôi nhường cho cậu lần hai._______Buổi chiều, Bae Jinyoung ngồi ở quán coffee gần chung cư, tay lướt điện thoại nhìn vào những thứ nhạt nhẽo trong màn hình. Bỗng xuất hiện tiếng gõ nhẹ lên bàn, Jinyoung ngước mặt lên, No Woobin.- Cậu đến đây làm gì?_ Bae Jinyoung tỏ vẻ khó chịu ngay từ khi nhìn thấy người kia.- Gặp lại người quen cũ mà chưa kịp chào hỏi tử tế nên tao muốn chào mày một tiếng.- Chào xong rồi đúng không? Xong rồi thì đi đi. - Mày không muốn nói gì với tao à?- Chứ mày muốn tao nói gì? Hỏi chuyện của mày và Lee Daehwi?- Có thể!- Có gì đáng kể thì kể xem?- Tao và em ấy mới gặp lại nhau một năm trước. Sau đó cả hai giữ liên lạc, một tháng sau thì tao dọn về ở cùng với em ấy. Và mày biết không? Tao yêu em ấy từ lâu rồi, từ khi mày còn xa lánh em ấy kìa. Tao cảm nhận được em ấy cũng dần có tình cảm với tao rồi. Mày biết tao đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi không?- Ý mày là muốn tao bỏ đi?- Chính xác là thế! Hội trưởng Bae Jinyoung tài giỏi một thời quả thật rất thông minh.- Cậu ta trong thời gian không ở bên tao lại đi sống cùng một người đàn ông khác. Mày nghĩ tao còn gì phải lưu luyến? Tao có việc, tao đi trước. Bae Jinyoung đứng lên đi ra khỏi quán coffee. Không lưu luyến sao? Yêu em nhiều như vậy, giờ tìm được em lại như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Tôi là tên ngu ngốc nhất cái thế giới này._______
Sau bao giông tố thì lại sắp có phong ba bão táp =))) hí hí sắp ngược dữ dội rồi bà con eiiiĐọc rồi thì vote + follow + cmt nhaaaa yêu lắmmmm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com