TruyenHHH.com

Binhao Ver Sau Khi Tro Thanh Banh Xe Du Phong

Theo tiếng hệ thống thông báo kết thúc, Chương Hạo bị kéo ra khỏi thân thể người thanh niên, rồi anh trơ mắt nhìn cậu ta cởi bỏ dây cứu hộ, rơi xuống theo.

Trong nháy mắt đó, tâm linh của cả Chương Hạo và người thanh niên như tương thông, cùng nhau nói: "Lần này chết cùng anh, lần sau bồi thường anh cả đời......"

Ầm ---

Chàng trai trẻ ngã xuống, hoàn thành lời thề của mình.

Chương Hạo ngơ ngác ngồi trên đám mây, anh cuộn mình, vùi mặt vào đầu gối...... Anh rốt cuộc hiểu được, hiểu được tại sao hệ thống lại cho mình xem những cảnh này, bởi vì đây đều là trí nhớ của anh, là những gì anh đã từng trải qua.

Hóa ra anh từng hứa lời hứa này, hóa ra anh tưởng mình lần đầu tiên xuyên sách lại là do lần đánh cược thứ hai, hóa ra quay ngược thời gian để thay đổi kết cục của Thành Hàn Bân chính là lần quay ngược này...... Thì ra là thế, thì ra... là như thế......

Im lặng một thời gian dài, hệ thống lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, nó đạp lên đám mây trắng, cúi đầu nhìn anh: "Xem ra ngài cũng không vui lắm."

Chương Hạo sụt sịt: "Nhìn hồi ức bi thảm của mình, tao nên vui à?"

Hệ thống: "Nhưng dù thế nào, cuối cùng ngài vẫn thắng."

Chương Hạo: "...... Nói cũng đúng."

Nhớ tới một đống câu hỏi trong đầu, Chương Hạo rốt cuộc lấy lại tinh thần, anh đứng dậy, nói: "Tao thắng rồi, vậy là kết cục của Thành Hàn Bân được sửa?"

"Đúng vậy."

"Vụ cược trồng ớt kia coi như cũng xong luôn?"

"Xong rồi."

"Mày thật sự sẽ giải trừ kết nối khỏi tao?"

"Ừ."

Chương Hạo nhìn nó, chậm rãi nói: "Cám ơn."

Hệ thống có chút bất ngờ: "Khó được nghe một câu cám ơn của ngài."

Chương Hạo ngượng ngùng: "Tao không nói không có nghĩa là không biết ơn đâu."

"À, mỗi lần ngài mắng thầm tôi trong lòng, tôi đều biết đấy."

"......"

Chương Hạo cố gắng chống chế: "Đó là do tao không có ký ức...... Mà dù thế nào thì cũng phải cám ơn mày, cám ơn mày đã đồng ý cho tao cơ hội thứ hai."

"Đây chỉ là thuận mua vừa bán mà thôi, thắng được ván cược cũng là do ngài tự cố gắng, không liên quan gì tới tôi." Hệ thống bình thản nói, rồi đột nhiên, giọng nó nhỏ xuống: "Hơn nữa có rất nhiều thời điểm, tôi muốn ngăn ngài lại, không muốn ngài thành công."

Chương Hạo ngạc nhiên: "Tại sao?"

"Chắc là do ghen tị."

"Hả?" Chương Hạo có chút mờ mịt, anh còn chưa phân tích ra lời đó có ý gì, hệ thống đã cố tình ngắt câu chuyện, nó thản nhiên bảo: "Sự tình đã xong xuôi, ngài cần phải trở về."

"Khoan......" Đám mây vững chãi dưới chân đột nhiên chấn động một cái, anh bị rớt xuống, lời nói còn chưa nói tiếp được bị gió đẩy về lại trong họng, anh ho sặc sụa, rồi mở choàng mắt trong cơn đau rát cổ.

Cảnh vật trước mắt còn mơ hồ, chưa kịp hiện rõ, một giọng nói quen thuộc đã nổ vang, giọng nói đó hét lớn: "Dậy dậy! Chương Hạo dậy!"

Chương Hạo chớp chớp mắt, anh nhìn thấy trần nhà trắng xóa trên đầu mới giật mình, bật dậy --- thật đúng là đang ở bệnh viện!

Kim Thái Lai lúc nãy còn ở cạnh giường bệnh hò hét, thấy anh ngồi dậy, bèn xông lên hỏi: "Cảm giác thế nào? Có đau đầu không? Thân thể có chỗ nào khó chịu không? Hồi nãy sao lại ho dữ vậy? Giờ có gì muốn nói không?"

Chương Hạo ho hai tiếng: "Thành Hàn Bân đâu?"

"......"

Kim Thái Lai bị cơm chó dộng vào mặt, cậu lập tức lấy lại vẻ lạnh nhạt, phất tay, nói: "Hừ, đúng là đàn ông."

Chương Hạo bóp đầu, "Rốt cuộc sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?"

Kim Thái Lai nói: "Tôi còn muốn hỏi ông bị làm sao đây? Ông hôn mê suốt một tuần rồi, có biết không?"

Chương Hạo há miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Kim Thái Lai cắt ngang: "Rồi, tôi biết là ông cũng chẳng biết, trước đừng nói chuyện, để bác sĩ vào kiểm tra thân thể ông đã, tôi đi gọi Thành Hàn Bân."

Chương Hạo kéo cậu lại: "Nếu Thành Hàn Bân đang nghỉ ngơi thì đừng gọi."

Kim Thái Lai chua lè: "Hai ông đúng là hiểu nhau, không gọi thì không gọi, hừ!"

Chương Hạo cười cười, trong lúc chờ bác sĩ kiểm tra thân thể, anh tranh thủ hỏi ngọn ngành mọi chuyện. Kim Thái Lai giải thích từng cái, Chương Hạo rốt cuộc hiểu đã xảy ra cơ sự gì.

Vấn đề bắt đầu lúc hệ thống xuất hiện --- ở trong mắt anh, anh đi theo hệ thống, tua ngược thời gian và không gian, lấy lại ký ức; còn trong mắt Thành Hàn Bân, chính là anh đang bấm máy tính số ớt thì đột nhiên hôn mê, hơn nữa còn bất tỉnh suốt cả một tuần!

Kim Thái Lai kể, một tuần này, trông Thành Hàn Bân rất dọa người, ngoại trừ bác sĩ, không ai được tiến vào phòng bệnh, hắn ngồi âm trầm như cái xác không hồn, cả ngày ở trong phòng, lần nghỉ ngơi này là do Kim Thái Lai và trợ lý cùng to gan, đánh ngất xỉu Thành Hàn Bân rồi khiêng qua phòng nghỉ bên cạnh.

Kể xong, Kim Thái Lai như mới ý thức được mình vừa làm chuyện động trời, vẻ mặt cậu kinh hoảng: "Xong rồi, tôi vậy mà đi đập ngất Thành Hàn Bân! Mẹ ơi, Chương tổng à, mạng này của tôi có giữ được hay không đều trông vào ông cả đấy, ông nhất định phải bảo vệ tôi! Tốt xấu gì thì tôi cũng chăm sóc cho chồng của ông mà, đúng không!"

Chương Hạo bật cười: "Giờ ông mới nhận ra à?"

Kim Thái Lai khóc như có tang: "Là trợ lý bắt cóc đạo đức (*) tôi! Không thì tôi làm gì có gan!"

(*) Bắt cóc đạo đức: Áp đặt chuẩn đạo đức của mình lên người khác, bắt họ làm theo ý mình, không thì sẽ bị cho là trái đạo đức.

Chương Hạo chậm rãi xuống giường, hoạt động tay chân: "Vậy ông nên đi tìm cậu ta chứ."

"Lời của trợ lý làm gì có tác dụng, ông mới là kim bài miễn tử của tôi." Kim Thái Lai nói xong, còn lo Chương Hạo nằm trên giường một tuần sẽ mệt mỏi, không có sức, nên nhắm mắt theo đuôi để tùy thời đỡ anh.

"Để tôi thử xem."

"Ông đừng có thử, ông phải cố gắng bảo vệ mạng nhỏ của tôi."

"Biết rồi biết rồi." Chương Hạo mở cửa phòng bệnh, nhìn quanh quất: "Thành Hàn Bân ở bên nào?"

"Bên phải."

Chương Hạo chậm rãi đi qua bên phải, mở cửa phòng cách vách, trợ lý ngồi bên trong kinh ngạc đứng bật dậy, cậu lộ ra vẻ kinh hỉ khó thấy: "Chương tổng, anh tỉnh rồi!"

"Ừ." Chương Hạo nhìn quanh phòng, thấy Thành Hàn Bân nằm trên giường, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, anh tán dương: "Làm không tồi."

Trợ lý đẩy mắt kính: "Phần sau phải nhờ vào Chương tổng."

Chương Hạo nghĩ mà muốn cười: "Lá gan lúc các cậu đánh ngất anh ấy đâu rồi?"

Trợ lý: "Có kim bài miễn tử thì cần gì dùng khiên thịt nữa, quá lãng phí."

Chương Hạo: "...... Cậu có thể ra ngoài."

Trợ lý: "Vâng."

Sau khi cửa phòng đóng lại, xung quanh lại khôi phục im lặng. Chương Hạo có chút mệt mỏi, anh ngồi xuống bên giường, yên lặng quan sát dáng vẻ Thành Hàn Bân ngủ, sau đó, anh cũng nằm xuống giường của hắn nghỉ ngơi...... Ừm, hơi hôi hôi, chắc chắn Thành Hàn Bân đã vài ngày không tắm.

Anh đột nhiên té xỉu, Thành Hàn Bân nhất định sợ hãi, mà còn có cảm giác tội lỗi nữa...... Chương Hạo ghé đầu vào trên ngực hắn, suy nghĩ đợi lát nữa nên dỗ Thành Hàn Bân thế nào.

Đang nghĩ ngợi, Chương Hạo cảm thấy tim của đối phương đập nhanh hẳn lên, anh như có dự cảm, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Thành Hàn Bân chậm rãi mở mắt.

Chương Hạo nghiêng đầu mỉm cười: "Chào buổi sáng ~~"

Thành Hàn Bân dại ra nhìn anh, hai giây sau, hắn đột nhiên nín thở, cẩn thận đưa tay chọc vào mặt anh.

Chương Hạo nghiêng đầu né tránh, anh cắn ngón tay hắn một cái, hỏi: "Có đau không?"

"Đau." Đau thì có nghĩa là chân thật, vậy là đây không phải mộng! Ánh mắt Thành Hàn Bân phát sáng, hai tay ôm lấy eo Chương Hạo, hắn xoay người đặt anh lên giường, ôm thật chặt: "Hạo Hạo...... Hạo Hạo, em làm anh sợ muốn chết!"

Chương Hạo cũng ôm lại hắn, an ủi vỗ về: "Không sao, chắc là tinh thần của em căng thẳng quá nên đến lúc được thả lỏng thì mới ngủ lâu như vậy, không có việc gì."

Thành Hàn Bân chôn mặt vào bả vai anh, rồi đột nhiên há mồm, cắn một cái.

"Đau đau đau......" Chương Hạo rụt cổ, oan ức muốn chết: "Anh làm gì lại cắn em."

"Cho em nhớ kỹ, xem em lần sau còn dám làm anh sợ không." Thành Hàn Bân hung dữ nói chuyện, nhưng miệng đã sớm nhả ra, nhẹ nhàng cọ vai Chương Hạo.

Chương Hạo cụt hứng: "Em làm sao mà biết mình sẽ té xỉu......" Anh còn tưởng là thời gian dừng lại.

Thành Hàn Bân trầm mặc một lát, đặt một nụ hôn lên chỗ dấu răng: "Vậy em cũng cắn anh một cái, để anh nhớ kỹ."

Chương Hạo biết chắc trong lòng hắn lại đang tự trách mình đã không bảo vệ được anh, nên cố ý nói: "Không cắn, anh đã bao lâu rồi chưa tắm rửa, hôi quá."

Thành Hàn Bân nghe vậy cũng cúi đầu ngửi thử, hắn lập tức ôm chặt Chương Hạo: "Giờ em cũng hôi rồi, tắm cùng anh đi."

Chương Hạo thuận theo, ôm lấy cổ hắn. Nhưng mà bất ngờ là Thành Hàn Bân cũng không làm gì, chỉ cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho hai người, sau đó hắn lau khô người cho Chương Hạo, giúp anh thay quần áo mới.

Chương Hạo mặc bộ đồ ở nhà, anh ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm nhìn Thành Hàn Bân mặc quần áo, ánh mắt vô cùng hâm mộ: "Cơ bụng của anh đẹp thật đấy."

Thành Hàn Bân vừa mặc áo sơmi vào, nghe thế thì lại gần, nói: "Cho em sờ này."

Chương Hạo vui vẻ sờ soạng mấy lần, rồi thuận tay cài cúc áo cho hắn: "Đợi lát nữa làm thủ tục xuất viện đi, em muốn về nhà."

"Chờ anh xem xong kết quả kiểm tra của em đã." Thành Hàn Bân nhắc tới vấn đề thân thể thì chuyển sang nghiêm túc, hắn nhíu mày, nói: "Em lần này hôn mê một tuần, mà làm gì cũng không tìm ra được nguyên nhân, anh rất lo."

"Em đã bảo là do tinh thần căng thẳng quá độ rồi thả lỏng nên mới đột nhiên ngất xỉu." Chương Hạo nghĩ thầm, bác sĩ mà khám được là do linh hồn rời khỏi cơ thể mới là lạ.

Nhưng Thành Hàn Bân vẫn lo lắng, chờ Chương Hạo cài cúc áo cho hắn xong, hắn mới kéo tay anh, đặt một cái hôn, kiên trì nói: "Đợi anh xem xong đã."

Chương Hạo: "......"

Thôi, anh vui là được rồi.

Thành Hàn Bân: "Đi cùng anh nhé?"

"Không, em mệt bã người rồi." Chương Hạo lắc đầu, "Em ở đây chờ anh."

Thành Hàn Bân lập tức nhíu máy: "Để anh bế em."

"Không, nếu anh lo lắng thì gọi Kim Thái Lai giùm em, em bây giờ muốn nghỉ ngơi thôi." Chương Hạo tố cáo: "Em vừa tỉnh dậy đã chạy ra ngoài tìm anh đấy!"

Thành Hàn Bân cũng đau lòng, nhưng hắn thật sự lo lắng, nghĩ ngợi rồi, hắn quyết định gọi bác sĩ lại đây.

Trợ lý nhanh chóng đưa bác sĩ đến, trong lúc hai người nói chuyện, Chương Hạo nhàm chán sờ trong túi của mình, anh phát hiện trên người không có gì hết, sau đấy anh lại đi tìm trong quần áo cũ mình mặc, kết quả là đồ của anh thì chưa tìm được, nhưng trong túi của Thành Hàn Bân thì lại tìm được một cái hộp bọc nhung màu đỏ.

Chương Hạo mân mê ngắm nhìn nó, anh nghĩ không lẽ đây là nhẫn? Chẳng lẽ Thành Hàn Bân dự định sau khi thu hoạch ớt xong thì sẽ cầu hôn? Vậy là hắn đã cầm theo nhẫn, đợi một tuần rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com