TruyenHHH.com

Binhao The Love Virus

"Hanbin hyung, đừng." Matthew thì thầm lớn vừa đủ để nghe. Em ấy biết chính xác thứ gì đang diễn ra trong đầu người bạn thân của mình và ẻm cũng biết một sự thật rằng nó sẽ không kết thúc một cách tốt đẹp nếu như họ mở cửa.

"Nhưng Matthew, đó có thể là một ai đó chúng ta biết.." Hanbin có thể không nhận ra giọng nói đó, nhưng nếu họ đang gọi tên cậu, cậu ấy không thể nào ngăn bản thân nghĩ rằng đó là một ai đó mà cậu biết.

"Sung Hanbin.." giọng nói ấy vang lên một lần nữa và lần này là lúc mà nó chạm tới nhận thức của Matthew. Em ấy biết chính xác rằng đó là ai đang gọi tên Hanbin. Chính là cùng một người mà đã khai sáng cho ẻm toàn bộ về thứ virus này. Chính là Kim Gyuvin.

Matthew hít một hơi sâu trước khi vỗ lên vai Hanbin. "Hyung, em nghĩ em biết đó là ai.."

Hanbin nhìn chằm chằm vào em ấy khoảng vài giây, như thể cậu đã bị thôi miên, và rồi chớp mắt trước khi lắc đầu. "Ai cơ?"

"Em nghĩ đó là Gyuvin hyung." Hanbin biết Gyuvin là ai và có vẻ rằng ai cũng thế. Anh ta đã dễ dàng trở thành học sinh nổi tiếng nhất tại trung học Boys Planet. Gyuvin nhận ít nhất một lời tỏ tình mỗi ngày, nhưng cuối cùng anh ta sẽ từ chối vì lí do "Anh ta đang có tình cảm với một ai khác nhưng chưa muốn nói cho người đó."

"Mọi chuyện đã rõ rồi! Gyuvin hyung lúc nào cũng nói với những người hâm mộ của anh ta rằng anh ta đã thích một ai đó, và người đó là anh. Nhưng anh ấy chưa muốn ngỏ lời vì anh quá bận bịu với việc học tập so với việc dành bất cứ sự chú ý nào cho ảnh!"

Hanbin hẳn là đã sốc lắm. Cậu đã từng nghe những lời đó của Gyuvin lúc trước nhưng chưa bao giờ ngờ rằng mình chính là người mà Gyuvin đang thương nhớ. Hoặc có thể cậu quá bận bịu với việc si mê Zhang Hao? Cậu cũng không chắc chắn lắm.

"Chúng ta phải làm gì đây?" Hanbin biết rằng Matthew sẽ chẳng thích ý tưởng về việc mở cửa và cố giúp đỡ Gyuvin nhưng cậu cũng không chắc rằng có cách nào khác mà họ có thể làm. Tiếng khóc lóc của Gyuvin đang càng ngày càng đáng thương, và Hanbin thì không chắc rằng cậu có thể chịu đựng điều này lâu hơn nữa.

"Em không biết nữa.." Matthew cắn môi, biết rằng Hanbin đang chắc chắc vụn vỡ ở bên trong. "Chúng ta có thể thử mở-"

Cả hai đứng hình khi họ nghe thấy một tiếng đập vang vọng, điều đã khiến Matthew im bật ngay tức khắc. "Sung Hanbin.."Hanbin đã trợn tròn mắt. Gyuvin bây giờ đã vào được trong phòng học, đang tìm kiếm cậu.

Gyuvin đi vòng quanh lớp học một cách vô định, va vào những cái bàn, đập mình vào mấy bức tường, cho tới khi cậu phát hiện ra Matthew và Hanbin trên sàn nhà. "Sung Hanbin.." Gyuvin bật cười và cố gắng chạm tới Hanbin. Những người ngoài cuộc đã có thể nghĩ rằng Gyuvin chỉ là một kẻ say đắm Hanbin mà thôi.

Ngay lúc cảm nhận được sự hiện diện của Matthew, Gyuvin đã cảm thấy rất bực mình. Nhưng ai có thể đổ lỗi cho anh ta vì cảm thấy ghen tị khi người anh ta yêu đang ở bên cạnh một ai đó khác? Một người mà anh ta từng coi là bạn, nhưng lại không có cách nào để nhớ ra.

Matthew không chắc rằng điều gì đã khiến em ấy làm điều này, nhưng dù sao đi nữa thì em ấy cuối cùng cũng đấm Gyuvin mạnh nhất có thể, và hét lên với Hanbin để chạy đi. Hanbin, đứng bên cạnh đó, vẫn còn đang thấy sốc, nhưng đã tìm ra cách để tập trung trở lại. Cậu chỉ biết một điều và điều đó là cậu sẽ không bao giờ rời đi để bạn thân của mình ở lại.

Gyuvin loạng choạng bước ra đằng sau vì cú đấm của Matthew nhưng sau đó giữ lại thăng bằng, chuẩn bị tấn công Matthew. Lần này, anh ta đi lảo đảo về trước và nắm lấy một chân của Matthew, điều này khiến cho Matthew hét toáng lên trong lúc cố gắng đá Gyuvin ra.

Hanbin cố gắng giữ lấy Gyuvin để giúp Matthew nhưng ánh nhìn chằm chập của anh ta đủ để cậu hiểu rằng anh ta không muốn tổn thương cậu. Khi Hanbin còn đang bận tâm về điều đó, Matthew thốt ra tiếng hét lớn, "Ow!"

Gyuvin cắn vào chân của Matthew. Matthew đã bị cắn, tất cả là vì lỗi của Hanbin. Cậu cảm thấy nước mắt đang dâng trào và trước khi cậu nhận thức được nó, chúng đã rơi dần trên mặt cậu như thác chảy. Cậu không thể làm điều gì khác ngoài việc nhìn cơ thể của Matthew đang dần trở nên bất động.

Nếu Hanbin chưa đủ sợ hãi bởi việc Matthew bị cắn, chuyện tiếp theo xảy ra có lẽ đã làm điều đó. "S-Sung Hanbin..." Nếu như việc đó có thể xảy ra, cơ hàm của Hanbin có lẽ đã rớt xuống tận sàn nhà. "Cái đéo gì cơ." Là tất cả những gì mà Hanbin có thể nghĩ ngay lúc này.

Bạn thân cả đời của cậu, Seok Matthew, đã yêu cậu. Mặc dù em ấy chưa bao giờ nói hoặc bày tỏ cảm xúc của em ấy bằng bất cứ cách nào. Hanbin cảm thấy tệ hơn bao giờ hết. Nhưng điều đó không phải thứ khiến cậu thấy lo lắng, mà là do sự thật rằng hai thây ma đằng trước cậu sẽ sớm cố gắng hôn cậu, trong khi Zhang Hao, người cậu thích, sẽ đang lang thang trong trường để tìm kiếm người anh ấy yêu.

Hanbin gần như đi ngược lại những điều cậu ấy muốn, nhưng cậu nghĩ rằng cậu không có bất chứ lựa chọn nào khác cho nên cậu đã làm điều duy nhất cậu có thể nghĩ tới. Cậu đã chuồn đi mất.

Cậu dùng hết sức chạy ra khỏi cửa, tới một chỗ mà cậu biết rằng cậu sẽ được an toàn, thư viện. Làm một trong những học sinh đứng đầu ở trường có lợi ích riêng của nó và điều đó nghĩa là cậu có riêng một phòng học đặc biệt đằng sau thư viện, tách biệt khỏi tất cả mọi người.

May mắn rằng không có ai ở trong thư viện khi cậu chạy vào, cho nên cậu nhanh chóng nhập mã code đặc biệt: 130601, sinh nhật của cậu, trước khi mở khoá cửa và đóng sầm lại đằng sau lưng. Sau khi cửa đã đóng, cậu dựa trượt xuống bên bức tường, bởi vì cả sự mệt mỏi và sự quá tải.

Cậu khó có thể chấp nhận được sự thật rằng trường của họ bây giờ đang bị lắp đầy bởi thây ma nhiễm bệnh và cả Gyuvin lẫn Matthew đều thích cậu. Nó thật sự không có khả năng xảy ra. Có khi nào cậu chỉ đang nằm mơ và có thể tỉnh dậy sớm thôi, nếu thì cậu có thể bật cười và kể cho Matthew nghe về mọi thứ mà cậu vừa mơ thấy.

Yeah, đó sẽ chắc chắn là thứ chuẩn bị xảy ra, chẳng có gì trong những thứ này là thực. Chỉ vừa khi Hanbin đang thuyết phục bản thân để tin tưởng rằng cậu đơn giản chỉ đang mơ, cậu nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có mang đầy vẻ căng thẳng mà cậu nhận ra ngay tức khắc. Đó là Zhang Hao!

Zhang Hao nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi và Hanbin cảm thấy trái tim mình như thắt lại vì biết rằng thứ virus ấy đã gần như đang dần ăn mòn cơ thể anh ấy. Cậu vừa nung nấu ý định bỏ cuộc, và để cho Zhang Hao cắn cậu thì có lẽ cậu sẽ không cần phải ôm lấy sự tội lỗi vì mình người duy nhất sống sót, cho tới khi cậu nghe những từ phát ra từ miệng Zhang Hao.

"Sung Hanbin." Sự lặp lại của hai từ ngữ đó là tất cả những gì cần thiết để Hanbin mở toang cửa và với lấy Zhang Hao, kéo anh ấy vào trong căn phòng. Anh ấy trong có vẻ rất hoang mang, cho tới khi anh nhìn thấy rằng đó là Hanbin đã kéo anh vào trong.

Anh ngay lập tức bám chặt vào Hanbin, như thể rằng anh là một kẻ hút máu đang khao khát máu của Hanbin. Hanbin dành một vài giây để ngắm nhìn khuôn mặt của Zhang Hao. Cậu không có cách nào để ngừng nghĩ rằng Zhang Hao trông thật hoàn hảo, mặc cho hoàn cảnh bây giờ của bọn họ.

Một khi ánh mắt của Hanbin đưa tới môi của Zhang Hao, cậu đã vội vàng nghĩ rằng cậu sẽ là người đưa Zhang Hao ra khỏi sự đau khổ của anh. Mí mắt của Hanbin khép hờ khi cậu ôm lấy gương mặt của Zhang Hao để rút ngắn khoảng cách giữa hai bọn họ.

Đôi môi của Hanbin khá là khô khốc, nhưng chúng như tan chảy trên bờ mô mềm mại và căng mọng của Zhang Hao. Nụ hôn như thể kéo dài bất tận, mặc dù chúng chỉ xảy ra trong vài phút, nhưng đó là tới khi Zhang Hao thở hắt ra một tiếng và Hanbin rời khỏi nụ hôn để tìm kiếm không khí, và cũng để kiểm tra xem tình trạng của Zhang Hao.

"Hanbin?" Đôi mắt của Zhang Hao mở to, và hai bàn tay đang đưa lên che lấy miệng. "Sao tớ lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải cậu đang ở lớp sao? Matthew và Gyuvin đâu?"

Câu hỏi cuối cùng của Zhang Hao khiến cho đôi mắt của Hanbin ngấn lệ và cậu nấc lên một tiếng mà cậu đã không thể nào kiềm lại. "Hey, hey, chuyện gì thế? Tớ đã nói điều gì sai sao?" Hanbin gần như bật cười vì anh, cậu không thể tin rằng cậu vừa mới chi  hôn Zhang Hao đây và giờ đây anh ấy đang tra hỏi xem rằng Hanbin có ổn không.

"Cậu có muốn tớ giải thích mọi chuyện không?" Zhang Hao bĩu môi một cách đáng yêu trong khi gật gật đầu, và Hanbin đã phải ngăn bản thân khỏi việc cưng nựng người con trai quý giá trước mắt cậu.

Sau khi giải thích mọi chuyện cho Zhang Hao nghe, một khoảng lặng ngại ngùng đã bao trùm lên họ. "Vậy là.." Zhang Hao bắt đầu nói. "Matthew và Gyuvin đều thích cậu, và cậu đã chọn tớ?- Ahh, xin lỗi, chuyện này nghe ích kỉ thật đấy."

Hanbin đã phải nhịn cười, nỉ non rằng Zhang Hao đáng yêu như thế nào. "Đừng lo lắng về điều đó. Và đúng thế, tớ chọn cậu."

"Cậu có hối hận về điều đó không?"

"Không. Dù thế nào thì tớ chắc chắn cũng sẽ chọn cậu, dù cho có chuyện gì xảy ra." 

.

Translator note: Vậy là bộ truyện đầu tay của mình cũng kết thúc rồi, nếu có bất cứ sai xót gì mong mọi người rộng lượng bỏ qua nhé.. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com