Binhao The Love Virus
Note của tác giả: Hanbin, Matthew, Zhang Hao và Gyuvin đều ở chung một năm. Nhưng thứ tự tuổi sẽ là: Zhang Hao, Hanbin, Gyuvin và Matthew..Sung Hanbin, học sinh đứng đầu tại trung học Boys Planet, vừa hoàn thành tiết học cuối cùng trong ngày và đang trên đường tới gặp bạn thân nhất của cậu ấy, Seok Matthew. Nếu Hanbin đã đọc chính xác tin nhắn của Matthew, em ấy đáng ra đã hoàn thành lớp toán ngay lúc này vì họ đã hứa rằng sẽ gặp nhau sau giờ học. Hanbin mở cửa tủ và lấy túi ra nhưng trước khi cậu kịp đóng nó lại, ai đó đâm sầm vào người cậu một cách mạnh bạo. Chàng trai tội nghiệp gần như đã bị hất bay và cậu ấy đã có thể bị như thế nếu như không có bàn tay vịn eo giữ cậu lại.Hanbin đã định mắng người vừa đâm vào mình cho đến khi người lạ kia lộ mặt. "Matthew?" Hanbin ít nhất đã khá là sốc. Bạn thân của cậu, người mà cậu đang chờ đợi nãy giờ, vừa tình cờ va vào người mình.Nhưng đó không phải điều đã làm cậu bị kích động. Nói đúng hơn là bởi vì những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt của Matthew. "Sao em khóc thế? Đã có chuyện gì xảy ra à?".Không có bất cứ câu trả lời nào cho những câu hỏi của Hanbin, Matthew nắm lấy tay và kéo cậu xuống hành lang, đến một phòng học Khoa học trống, nơi mà Matthew kiểm tra kỹ càng một cách đáng nghi ngờ trước khi bước vào."Hyung.. Anh sẽ không tin được em vừa thấy chuyện gì đâu." Sự lo lắng lại dâng lên trong lòng Hanbin. Giọng điệu của bạn thân cậu không phải là cái loại mà em ấy thường dùng khi đùa giỡn. Em ấy nghe có vẻ nghiêm túc, sợ hãi và khó chịu. Matthew mở miệng như định nói điều gì đó nhưng nhanh chóng đan chặt tay lại, trước khi có bất cứ chữ nào kịp thốt ra khỏi miệng. Hanbin vừa định đặt câu hỏi về hành động của em ấy thì cậu nghe thấy tiếng bước chân.Hanbin mở to mắt nhưng có vẻ như có điều gì không đúng về những tiếng bước chân ấy. Chúng nghe có vẻ.. xiêu vẹo? Như thể người đó đang gặp vấn đề với việc bước đi một cách ngay ngắn. Hanbin quay qua nhìn người bạn thân của mình đang nhanh chóng ra dấu cho cậu giữ im lặng. Tiếng bước chân cuối cùng đã biến mất và Matthew đã chạy ra khóa cửa lại theo đúng nghĩa đen. Em ấy trở lại và ngồi phệt xuống sàn, đằng sau cái bàn học, vỗ vào chỗ trống bên cạnh ẻm. Hanbin vẫn còn đang sốc nhưng chầm chậm di chuyển từ chỗ của cậu sang nơi kế bên bạn thân cậu. "Anh biết Zhang Hao đúng không?""..Em đang nói về Zhanghao người mà chơi violin, học chung lớp khiêu vũ của chúng ta và cũng là học sinh yêu thích của mọi giáo viên, đúng theo nghĩa đen luôn ấy à?". Nếu như Matthew đang nói về cùng một Zhang Hao mà cậu đang nghĩ tới, thì tất nhiên là Hanbin biết anh ấy.Làm sao cậu có thể không biết về chàng trai đã giúp cậu khám phá ra sự yêu thích của mình đối với đàn ông cơ chứ? Zhang Hao đã thu hút sự chú ý của Hanbin từ những giây đầu nhìn thấy chàng trai ấy. "Yeah. Thì, umm.. Em không biết làm sao để nói ra điều này, nhưng em vừa thấy cậu ấy bị cắn.." Thế giới của Hanbin dường như ngưng động trong một giây khi cậu đang xử lý hết những từ ngữ của Matthew. Zhang Hao bị cắn? Bị cắn á? Bởi cái gì cơ? Một con muỗi? Một con ong bắp cày? Một con người? Con rắn? Một thây ma? Hay một con ma cà rồng? Khi nào? Tại sao? Ở đâu? Làm sao có thể? Anh ấy có ổn không?"Zhang Hao bị cắn? Bởi cái gì cơ?". Hanbin có vô vàn câu hỏi muốn hỏi nhưng cậu không muốn làm Matthew bị quá tải. Đó là điều cuối cùng cậu cần được biết ngay bây giờ."Anh vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài, đúng chứ?". Matthew không phải đang chụp mũ cậu, chỉ đơn giản là đang đảm bảo rằng cậu thật sự nghe những tiếng bước chân ấy trước khi tiếp tục giải thích, sau khi em ấy nhìn thấy Hanbin gật đầu, tiếp tục cất lời. "Em vừa ở trong lớp toán cùng với cậu ấy khi mà Gyuvin hyung, đang lướt insta, vỗ vai và chỉ cho chúng em một video trên điện thoại ảnh. Đó là một tin tức về một chủng virus mới. Một loại virus Tình yêu."Matthew hít một hơi sâu trước khi tiếp tục nói, "Ở một trung tâm nghiên cứu, không xa so với trường chúng ta, ai đó đã vô tình trộn một vài loại chất nguy hiểm với nhau và tạo nên một vụ nổ với một loại khí gas màu hồng. Những nhà khoa học khác ở đó đã tìm được cách trốn thoát nhưng số khác trong phòng lúc vụ nổ xảy ra thì bị ảnh hưởng bởi khí gas."Nước mắt vẫn đang chảy dài trên mặt Matthew và Hanbin đưa tay lên để lau khô chúng. Họ đã nhìn vào mắt nhau một vài giây, và điều này làm bụng Matthew cuộn lên vì lí do nào đó mà Matthew không muốn thừa nhận. Em ấy nhìn qua hướng khác, và bắt đầu đùa nghịch với những ngón tay trước khi giải thích phần còn lại cho Hanbin."Khí gas đi vào phổi của họ và bắt đầu hình thành những nút thắt mà khiến cho những người đó khó có thể thở. Sau đó, khi mà phổi của họ hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi nó, họ gần như đã chết đi. Não của họ như bị tắt nguồn và tim của họ sẽ ngừng đập. Chỉ có một thứ duy nhất vẫn còn vẹn nguyên... Người mà họ yêu." Tâm trí của Hanbin dường như đang xoay mòng mòng. Con người đã chết... nhưng họ vẫn nhớ về người họ yêu say đắm khi còn sống? Cậu trở về hiện thật khi nghe thấy tiếng thở sâu run rẩy của Matthew. Hanbin nhanh chóng cầm lấy tay của Matthew và bắt đầu xoa xoa chúng với ngón trỏ, giúp Matthew trở nên bình tĩnh gần như ngay lập tức nhờ vào sự quen thuộc."Matthew, em có ổn để tiếp tục không?" Hanbin hỏi, sự tò mò đang chiếm lấy dần cậu. "Hmm..." Đã có một khoảng lặng trước khi Matthew cất lời, "Những người bị nhiễm bệnh đã bị hạ gục bởi những nhà khoa học có mặt chứng kiến họ lúc họ đang biến dạng, nhưng một trong số đó đã trốn thoát, và rồi nó đến được trường của chúng ta... Không một ai biết chuyện gì đã đang xảy ra, cho tới khi một zombie xông vào lớp chúng em và cắn Zhang Hao. Em đã chạy trốn trước khi kịp thấy chuyện gì xảy ra với cậu ấy tiếp theo..." "Nó được gọi là virus Tình yêu. Một khi người nào đã bị nhiễm cắn phải bạn, bạn trở thành một loài sinh vật giống như zombie. Sự khác biệt duy nhất là nhìn họ hoàn toàn bình thường, không hề bê bết máu hay bất cứ gì cả, nhưng họ lại gặp khó khăn với việc đi đứng vì tất cả những gì họ có thể nghĩ tới là người họ yêu." Matthew giải thích. "Thật sự xin lỗi rằng em phải trải qua tất cả thứ này, Matthew.." Hanbin ghì chặt Matthew trong một cái ôm, và dù Matthew vô cùng tận hưởng sự ấm áp của Hanbin, em ấy hi vọng rằng người kia đã không nghe được nhịp tim đang đập loạn lên của mình. "Đã có cách nào để chữa nó chưa?" "Theo như em biết thì vẫn chưa, nhưng em vẫn chưa đụng tới điện thoại từ lúc em đâm sầm vào anh, có lẽ đã có một chút tiến triển." Theo lời của Matthew, Hanbin nhanh chóng rút điện thoại trong túi và tìm kiếm. "Virus Tình yêu." Hanbinn nhanh chóng lướt nhìn những từ ngữ hiện lên trên màn hình, và đọc to chúng để Matthew cùng nghe. "Virus Tình yêu là một loại virus chết chóc có thể giết bạn trong vòng 24 tiếng đồng hồ, trừ khi cách chữa được thực hiện một cách chính xác. Để chữa cho một người bị nhiễm loại virus Tình yêu, người yêu của họ phải hôn lên môi họ, nhưng người đó phải thật sự có tình cảm với họ, chứ không phải vì sự thương hại." "Điều đó có vẻ không tệ lắm... Nó như kiểu một bài kiểm tra về sự thuỷ chung, nhưng với cái chết kèm the-" Matthew đang định hoàn thành câu nói, khi bàn tay của Hanbin bịt lên môi em ấy, ngăn em ấy nói chuyện. Khi Matthew vừa định thắc mắc về hành động của cậu, em ấy thấy mắt Hanbin mở to và sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân dần nhiều hơn.Nhưng lần này, tiếng bước chân không hề biến mất. Ngược lại, thây ma bên ngoài bắt đầu đập lên cánh cửa. Mọi thứ có lẽ sẽ ổn thôi, vì cửa đã bị khoá lại rồi, nhưng Hanbin nghe thấy tên của cậu ấy. Thây ma đang đi tìm cậu. Matthew có vẻ cũng đã nghe chúng. Em ấy bây giờ đang nhìn Hanbin với ánh mắt hoảng loạn. Cơ thể Hanbin như đông cứng, cậu phải làm gì mới được? Trang tin rõ ràng đã đề cập rằng bạn không được hôn một con thây ma vì sự thương hại nhưng trái tim của Hanbin đang trở nên đau đớn. Thây ma nghe có vẻ vô cùng đáng thương. Như thể nó đang chịu đựng một cơn đau tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com