TruyenHHH.com

Binhao Da Yeu Em Daydream Ver

Thẩm Tuyền Duệ đưa Chương Hạo xuất viện, sau đó nhanh chóng thu xếp hành lí trở về Trung Quốc. Tuyền Duệ đã sắp xếp được một căn nhà ở trung tâm Thượng Hải, vị trí đắc lợi, siêu thị hay công viên, nhà sách, đi đâu cũng chỉ cần vài bước chân là tới. Hi vọng cảnh sinh hoạt náo nhiệt ở đô thị có thể khiến Chương Hạo sống một cuộc đời vui vẻ

Chương Hạo mang theo vẻ mặt ngây ngô hết sức tội nghiệp, hai tay lệ khê ôm balo đi phía sau Tuyền Duệ. Khi anh ngồi trên máy bay, ánh mắt bày tỏ sự thích thú, tay chân không yên phận chỉ trỏ khắp nơi

"Đám mây kia trông giống như con thỏ bông vậy"

Chương Hạo đã tái sinh lại một lần nữa, lần này lí do biện hộ cho di chứng mất trí nhớ không còn là tai nạn giao thông, mà là bệnh tim bẩm sinh. Chương Hạo không chất vấn nhiều về vết mổ ở ngực trái mình, bởi vì anh nói, khi chạm vào nơi đây chẳng còn sót lại cảm giác gì nữa. Có thể nhìn thấy Chương Hạo vui vẻ như thuở đầu quả đúng là hạnh phúc của Thẩm Tuyền Duệ, cả 2 chốc trở thành những đứa trẻ vô ưu vô lo, trò chuyện rôm rả trên cả chuyến bay.

Máy bay hạ cánh sau chặng đường dài gần 2 tiếng, Chương Hạo đưa tay che miệng ngáp, gương mặt nửa tỉnh nửa mê, phải nắm chặt vào tay Tuyền Duệ không sẽ lạc mất. Sau mỗi một lần mất trí nhớ, Chương Hạo lại càng giống như một đứa trẻ - lạ lẫm với mọi thứ, hồn nhiên và luôn chạy trước người lớn, sau đó lại òa lên khóc khi chẳng thấy người bên cạnh đâu

- Này Thẩm Tuyền Duệ, em nói anh vừa mới chữa khỏi bệnh tim bẩm sinh, vậy sao anh đến kí ức cũng bị mất đi?

Trong ánh mắt Tuyền Duệ liền mất đi ánh sáng, không chút nào hân hoan mà đáp:

- Anh thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật tim, tác dụng phụ của thuốc gây mê liều lượng cao làm ảnh hưởng đến trí nhớ...

Chương Hạo dù mới tỉnh dậy, chỉ thuộc mỗi tên mình và Thẩm Tuyền Duệ, tuy nhiên lại coi kí ức là thứ vô cùng quý giá. Anh mặt phụng phịu không muốn bước đi nữa, khiến em trai bên cạnh phải dừng lại bên cạnh, trấn an thật kĩ:

- Chương Hạo nghe em nói thật kĩ, anh không hề mất trí nhớ. Hiện tại chỉ là kí ức bị xáo trộn, rồi mọi thứ sẽ lần lượt trở về thôi

- Có thật như vậy không...?

Tuyền Duệ dù chính miệng nói rằng kí ức trước của Chương Hạo rồi sẽ lấy lại được, nhưng không tài nào mong điều đó xảy ra. Quá khứ chỉ đẹp khi ở đó tồn tại những kí ức đẹp mà thôi, đối với Chương Hạo mà nói, từ lâu đã không có thứ gọi là kí ức đẹp rồi

- Anh nghĩ, nếu đã sống tận 21 năm trên đời thì nhất định sẽ có rất nhiều điều hạnh phúc, và cả những kí ức đẹp đẽ nữa...

Nói ra lời này trong khi Chương Hạo còn chưa lấy lại tỉnh táo hoàn toàn, sự thật có làm Tuyền Duệ kinh hồn một phen. Cậu em trai nắm chặt hai bờ vai gầy gò của anh, quả quyết gập đầu:

- 21 có là gì so với cả chặng đường dài phía trước chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau tạo thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ hơn nữa. Có được không?

Niềm tin trong đáy mắt anh cuối cùng cũng có thể lay động được Chương Hạo. Chương Hạo hít một hơi, đôi gò má nâng lên tức là khi đó, đôi chân đã sẵn sàng chạy đi trên mọi nẻo đường. Anh lấy đà chạy một đoạn, sau đó ngoái lại nhìn. Cười thật lớn rồi vẫy tay về phía Tuyền Duệ:

- Thẩm Tuyền Duệ, em còn không nhanh lên. Anh sẽ bỏ em lại đó

Tất cả những khoảnh khắc Chương Hạo ngoái người nhìn về phía sau, đôi môi thấm màu hồng nhuận, đỉnh đầu như đội mặt trời lên cao, rực rỡ hơn bất kì bức tranh sơn dầu nào mà Thẩm Tuyền Duệ từng vẽ. Thì ra không cần đôi bàn tay của người họa sĩ tài ba, chỉ cần phía trước là người thương, thì tức khung cảnh ấy đã là mĩ họa tại thế


Trong vòng 5 năm, Chương Hạo đã lấy được bằng đại học loại giỏi, tìm kiếm công việc thuận lợi, đã có thể tự chủ về tài chính. Chương Hạo bây giờ nói vô tư như thuở đầu cũng không phải, dĩ nhiên đã bắt đầu va chạm với công việc và các mối quan hệ xã hội thì con người ai ai cũng phải tích lũy cho mình những kinh nghiệm riêng rồi. Nhưng Chương Hạo chung quy tính cách chăm chỉ, chịu khó không đổi, vẫn còn một số thói quen nhất định không bỏ được.

Chương Hạo có thiên phú về ngành Kinh tế học, giữ vị trí Chuyên viên nghiên cứu thị trường tại một công ty Kinh doanh quy mô lớn, có thể nói là thay đổi một cuộc đời hoàn toàn mới

Chương Hạo gia nhập vào công ty chỉ vừa vặn 1 năm, đã được bề trên bề dưới nể trọng, ngưỡng mộ. Một là có ngoại hình trời ban, hai là có khí phách hơn người. Một con người cứng cỏi không hề dễ lay động bởi phái nữ, dù hàng trăm hàng vạn lời khen cũng không sao hết được.

Ngày nào cũng vậy, Chương Hạo luôn xuất hiện cùng với tấm áo vest trên vai, hôm nay lại là màu đen huyền bí mà pháp đẹp thích nhất, đi từ trong sảnh vào văn phòng, hình ảnh này của anh mới chính là "tách cà phê buổi sáng" thích hợp nhất cho những chị em hay tán gẫu vào sáng sớm.

Tuy nhiên Chương Hạo không để ý điều đó, thứ anh thắc mắc chỉ là, hôm nay tại sao trước cổng công ty lại xuất hiện thêm một chiếc xe đậu không đúng chỗ? Chương Hạo trực tiếp đến hỏi một nhân viên phụ trách gần lối ra vào, hỏi:

- Chiếc xe màu trắng đậu ngoài kia của ai thế, sao lại không biết phép tắc gì cả?

- Thật xin lỗi anh, có lẽ là của các vị nhà đầu tư từ Hàn Quốc đến, chắc không lâu nữa sẽ rời đi

- Được rồi, mau nói với họ dời xe sang khu vực khác đi, đậu ở đó thật mất hết thẩm mĩ

Nhân viên khẽ khàng gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi làm theo yêu cầu Chương Hạo. Chương Hạo bước vào trong thang máy, tay ấn đóng cửa rồi chọn tầng di chuyển lên nơi làm việc. Mà khi đó, thang máy bên cạnh cũng cùng lúc mở ra

Người bên trong bước ra, mũi giày đen bóng loáng, nở nụ cười tiêu sái đến bắt tay với Giám đốc của Công ty:

- Tôi nhận ra cách thức làm việc của chúng ta rất giống nhau, có thể đây sẽ là một dự án tiềm năng

- Rất vui khi được hợp tác cùng với một nhà đầu tư có tiếng như anh. Sung Hanbin

Sung Hanbin phóng tầm mắt nhìn hết nơi rộng lớn này một lượt, tùy ý nói:

- Sao tôi lại không thấy.... Chuyên viên Nghiên cứu Thị Trường của bên công ty anh đâu nhỉ? Kế hoạch thu mua nhà đất của cậu ấy rất hay, nhưng tôi còn chưa biết tên và gặp mặt lần nào

- À, cậu ấy sao...? Không bao lâu nữa thì cả 2 cũng sẽ gặp nhau trong hội nghị thôi mà. Cậu đừng lo

- Vâng, cảm ơn ông

Chàng trai trẻ trước mắt lại tận dụng nụ cười tỏa sáng của mình, biết bao lần nhờ nó mà hắn dành được mối làm ăn lớn. Trước khi ra về, giám đốc công ty ngẫu hứng đặt câu hỏi, không ngờ lại khiến Sung Hanbin sượng đến đứng người:

- Anh nói tiếng Trung Quốc rất tốt, là tự mình học sao?

Hắn chầm chậm rũ mắt, nét giọng không giấu buồn bã đáp:

- Một người từng quen đã dạy cho tôi

Giám đốc có hơi ngỡ ngàng trước thái độ chuyển biến đột ngột này, ông ta định hỏi thêm, nhưng một nhân viên đã chạy đến và gấp gáp nói với hắn:

- Sếp à, chúng ta bị khiển trách do đậu xe sai vị trí, làm phiền tới tâm trạng của Chuyên viên Nghiên cứu thị trường ở bên đối tác rồi ạ

- Cũng do tôi thiếu sót quá, không ngờ tài xế hôm nay làm việc cẩu thả như vậy. Chúng ta mau ra đó thôi

Sung Hanbin gấp gáp cúi chào, rồi theo phụ tá chạy ra bên ngoài xử lí vụ việc phiền toái này.

Chương Hạo vừa ngồi xuống bàn làm việc, một nhân viên nữ phía sau đã lẽo đẽo đi theo, đặt lên trên bàn anh một gói kẹo dẻo đủ màu sắc

- Gì đây?

- Tiền hối lộ

Hhaha, Chương Hạo liền cảm nhận thấy sự ngộ nghĩnh ập tới, tò mò cầm gói kẹo lên mân mê. Tuy vẻ mặt thích thú không cầm được, nhưng không quên kiểm soát lời nói vô cùng điềm đạm:

- Nếu muốn hối lộ tôi thì phải mang một món có giá trị vật chất hơn chứ

- Này Chương Hạo, anh đừng nghĩ là tôi thật sự muốn hối lộ anh đấy nhé

- Không phải cô à? Vậy, là ai?

Chương Hạo liền thôi không nhìn bìa gói kẹo con nít này nữa. Cô gái kia là đồng nghiệp khá thân thiết với anh từ khi mới vào làm việc, so với những người khác, anh có vẻ thoải mái hơn một chút.

- Là của anh đối tác đẹp trai vừa nãy đấy. Tiếc cho anh thật đấy Chương Hạo, bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn kì quan thứ 8 của nhân loại mất rồi

- Tôi chỉ đến làm đúng giờ của mình thôi, ai biểu cậu ta đến sớm làm chi

Chương Hạo theo thói quen bĩu môi, có đẹp trai cỡ nào thì cũng cần Chuyên viên nghiên cứu xuất sắc như Chương Hạo đây thôi, hắn ta cũng là vì kế hoạch của Chương Hạo mà lặn lội từ Hàn Quốc bay sang Trung Quốc mà

- À mà phải rồi, cậu ta tại sao lại đưa thứ này cho cô?

- Còn là vì sao nữa? Người ta muốn dỗ ngọt anh, để anh có thể vui vẻ kí hợp đồng làm ăn với công ty người ta. Mà cũng lạ thật...

- Lạ chỗ nào?

- Hàn Quốc thiếu gì thị trường tiềm năng, anh ta lại không kí kết, lại tìm sang tận công ty chúng ta, vừa mất công lại vừa tốn tiền

Anh khẽ cười, cô nhân viên này nói hệt như điều hắn ta làm là không có lợi cho bên mình vậy. Sau một trận cười nói rôm rả, cổ họng đau rát mấy ngày nay của anh lại đặc biệt khó chịu, mà chính bản thân anh cũng quên mất mình đã bị ốm suốt 1 tuần qua

Nhân viên nữ liền sốt sắng hỏi thăm:

- Chương Hạo, anh vẫn chưa khỏi bệnh sao?

- Không, bệnh này của tôi phải nghỉ hẳn 3 ngày liền mới khỏi được

- Vậy thì tôi sẽ liên hệ với trưởng bộ phận sắp lịch cho anh nghỉ vào ngày mai

Chương Hạo nhiệt tình khua tay, đây cũng chẳng phải lần đầu anh từ chối lời đề nghị này của cô:

- Không sao, ngày mai tôi còn phải gặp đối tác từ công ty Hàn Quốc mà

Nói rồi anh bỏ một viên thuốc vào miệng, kèm theo một ngụm nước thật lớn để nuốt trôi. Đã 26 tuổi rồi, Chương Hạo vẫn chưa thích nghi được với vị đắng của thuốc, nên lúc này mặt anh liền cau có, muốn tìm ngay một thứ ngọt ngào để lấn át cái đắng trong cuống họng

Trùng hợp thay, kẹo dẻo đủ màu có thể giúp anh làm được việc đó

Không chần chừ, Chương Hạo thưởng thức ngay một viên kẹo, vị ngọt dị mát lạnh, ngay lập tức thấm vào đầu lưỡi rồi nhẹ nhàng lan toản khắp khoan miệng. Thưởng thức thứ kẹo vừa dẻo vừa dai, trong lòng bỗng chốc muốn tan làm sớm, Chương Hạo không kiêng dè tặng cho "bên đối tác" một cái like thật mạnh. Nói đi nói lại, cách tiếp cận này cũng hết sức mới mẻ đi quá chứ, Chương Hạo đã từng gặp nhiều người đến đứng trước mặt mình, quăng vào mặt anh một xấp tiền dày cộm, khoe mẽ hàng trăm thứ đồ xa xỉ, và ti tỉ các loại thẻ tín dụng khác. Chứ chưa từng gặp ai hối lộ bằng một gói chíp chíp thế này. Nhưng không phủ nhận sức ảnh hưởng của nó được, từ vốn là một gói kẹo 5000 won kí được hợp đồng lên đến hàng tỷ won

Tên này cũng thật lắm trò quá đấy

- Sao, tâm trạng của anh hiện tại rất tốt rồi à? Muốn nhanh nhanh gặp người ta rồi à

Chương Hạo bật cười thành tiếng, ngượng nghịu nói:

- Tôi không phủ nhận, nên miễn bàn nữa nhé

Chẳng mấy chốc trong gói kẹo đã không sót lại thứ gì. Chương Hạo tiếc nuối chẳng muốn vứt đi, bỗng khi này khứu giác nhạy bén nhận ra hương thơm nhẹ. Trước sự ngạc nhiên của cô gái, anh đưa gói kẹo lên gần mũi, hít hà lấy hương thơm ngọt dịu, rõ ràng không đơn giản chỉ là mùi hương nhân tạo từ kẹo dẻo

- Cô nhận gói kẹo này trực tiếp từ cậu ta à?

- Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta lấy gói kẹo từ trong cặp xách ra mà

Cô gái nhắm mắt lại để nhớ cho thật rõ, không thể có chuyện nhầm lẫn ở đây được

- Sao thế?

- Tôi ngửi thấy mùi hoa Cẩm Tú Cầu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com