TruyenHHH.com

Binh Yen Noi Phien Song

21. 

Nghe thấy âm báo từ điện thoại, Hoàng Vệ Bình chạy chậm rồi dừng hẳn. Thanh thông báo hiện lên tin nhắn mới.

"Thi thể được phát hiện trong nhà vệ sinh nữ một khách sạn dưới chân dãy Đài Sơn. Khám nghiệm ban đầu cho thấy những vết thương trên cơ thể giống với hai nạn nhân trước, cái xác cũng được đặt trong tư thế quỳ giống người thứ hai. Tình trạng cứng tử thi xuất hiện ở mặt và toàn thân, ước chừng thời gian tử vong vào khoảng 1 - 5 tiếng trước, thời gian cụ thể tạm thời chưa nắm được".

Là tin nhắn của Triệu Phiếm Châu.

Hoàng Vệ Bình vừa mở tin nhắn, khung hội thoại hiện ra trong chốc lát rồi bị thu hồi. Hóa ra cậu lén báo tin cho anh, chỉ cần Hoàng Vệ Bình kịp thời đọc tin là được. Nguyễn Tuấn Kiệt chơi đùa với tình cảm của Hồ Ngọc ở bờ sông, thi thể anh ta được phát hiện bên bờ suối. Nhóm học sinh nữ do Y Dung cầm đầu bắt nạt Hồ Ngọc trong nhà vệ sinh, xác cô ả được tìm thấy trong nhà vệ sinh. Đúng như suy luận của Hoàng Vệ Bình, loạt án mạng này là để trả thù cho Hồ Ngọc, địa điểm vứt xác tương ứng với những nơi Hồ Ngọc phải chịu đau khổ.

Nhưng hiện giờ anh còn có việc cấp bách hơn. Từ Tấn đột nhiên biến mất, Hoàng Vệ Bình không sao liên lạc được, cũng không gọi được cho Hoắc Ngôn.

Không có thời điểm tử vong cụ thể để thu hẹp diện tình nghi, hung thủ chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ di chuyển từ nơi vứt xác quay lại trung tâm thành phố. Nếu gã đánh lạc hướng khiến toàn bộ lực lượng cảnh sát chủ chốt đang điều tra vụ này chạy đến quận Gia Vân thì hiện tại chính là thời điểm thích hợp để phục kích Hoàng Vệ Bình.

Là kế giương đông kích tây!

Hoàng Vệ Bình nhăn mày nhận cuộc gọi của Nguyên Triệt, nhóc nói cảnh sát đang kiểm tra một vòng nhà anh nhưng không tìm thấy dấu vết nào của Từ Tấn, nhà bị phá thành một đống hỗn độn, có lẽ hung thủ cố tình tạo hiện trường giả giống một vụ trộm.

"Cậu đã kiểm tra camera an ninh chưa?"

"Em đang kiểm tra rồi".

"Cậu trực tiếp tua đến khoảng 6h55p sáng nay, chú ý quan sát kỹ camera giám sát khu vực hành lang", Hoàng Vệ Bình vừa nói vừa tăng tốc, anh đang đi đường tắt từ dãy nhà nằm phía bắc khu dân cư, con hẻm cũ chật chội không đủ chỗ đỗ xe riêng, người dân ở đây đều để xe ở sân dưới tiểu khu và con ngõ hẹp giữa khu phố cũ.

Hoàng Vệ Bình băng qua một hàng dài ô tô đang đỗ, đi ngang một chiếc xe cứu thương có vẻ lỗi thời đậu sát tường trong con ngõ nhỏ, cách cổng phía bắc của khu dân cư không xa. Anh đã vượt quá chiếc xe đó, chạy đến cổng phía bắc, chợt dừng lại quay đầu nhìn. Vị trí đậu xe hơi kỳ lạ, Hoàng Vệ Bình ngẩng đầu về phía camera giám sát ở cổng bắc, đưa tay tính toán góc độ, xác nhận phạm vi quan sát của camera, phát hiện cái xe vừa khớp nằm ngoài tầm theo dõi của máy quay an ninh.

Hoàng Vệ Bình lắc đầu, hy vọng chỉ là bản thân mình nghĩ quá nhiều nhưng thân thể lại rất thành thật lùi lại mấy bước. So với xe cảnh sát và xe cứu hỏa, xe cứu thương sử dụng biển số thông thường, hình dáng bên ngoài cũng dễ bắt chước nên rất khó quản lý. Nhìn bề ngoài có thể thấy chiếc xe này đã trải qua vài lần va chạm, vỏ xe nhiều vết lõm, hơn nữa có vẻ không được rửa thường xuyên, phủ bên ngoài lớp sơn trắng nguyên bản là một tầng bụi xám nhưng biển số xe lại được đánh rửa đến sáng bóng. Dù chủ xe có trách nhiệm phải giữ cho biển số luôn rõ ràng, việc nó bóng đến soi gương được lại không hề phù hợp với hiện trạng bên ngoài.

Hoàng Vệ Bình ngay lập tức chụp ảnh chiếc xe, sau đó mở phần tin nhắn chuẩn bị gửi cho đồ đệ mình. Còn chưa tìm thấy tên liên lạc trong danh bạ, anh chợt cảm thấy không khí khô khốc có chút xao động, Hoàng Vệ Bình theo phản xạ né người sang một bên, một bóng đen từ phía sau lao tới, song không có ý định tấn công mà chuẩn xác chộp lấy chiếc điện thoại trên tay anh.

Hoàng Vệ Bình hét lên một tiếng, vội vã đuổi theo, bình thường an ninh ở khu cổng phía bắc khá tốt, không thể có chuyện cướp điện thoại giữa ban ngày ban mặt thế này.

Kẻ giật điện thoại là một thanh niên tầm vóc trung bình, nhanh nhẹn rẽ trái rẽ phải trong con hẻm nhỏ để cắt đuôi, nhưng đáng tiếc Hoàng Vệ Bình nhanh hơn, anh nổi tiếng chạy như ngựa phi, ngày đó mỗi lầntruy bắt cướp sư phụ đều thích dẫn theo. Thấy sắp đuổi kịp, Hoàng Vệ Bình theo thói quen sờ dùi cui bên hông mới phát hiện chỗ đó chẳng có gì. Không thể quay về Cục, hơn nữa anh cũng đang trong thời gian nghỉ phép, trên người không hề có mấy thứ đồ chuyên dụng. Hoàng Vệ Bình nhướng mày, tùy tiện xông lên sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định bất chấp làm liều.

Tên kia khi rẽ phát hiện mình không có cửa thắng liền ném điện thoại vào thùng rác trước cửa nhà người ta rồi co giò chạy mất dạng. Hoàng Vệ Bình chửi thầm, nhặt chiếc di động giữa mấy cái vỏ chuối đen xì, phát hiện khi nãy trong lúc cấp bách đã nhấn gửi chỗ ảnh kia cho Triệu Phiếm Châu, sau đó bị tên kia thu hồi mất, toàn bộ ảnh vừa chụp đều bị xóa sạch.

Chiếc xe cứu thương này chắc chắn có vấn đề, Hoàng Vệ Bình trở nên cảnh giác, quan sát những ngách nhỏ ngoằn ngoèo xung quanh, tay nắm chặt điện thoại, nhấn số gọi cho Nguyên Triệt, bước thật nhanh về phía con hẻm kia. Ánh đèn đường rọi qua ngõ hẹp, chiếc xe cứu thương chậm rãi lướt qua tầm mắt anh.

Không thể để y chạy thoát! Hoàng Vệ Bình không rời mắt khỏi chiếc xe, lao nhanh ra bên ngoài.

Bỗng nhiên một tấm ván gỗ không biết từ đâu xuất hiện trong con hẻm, Hoàng Vệ Bình vấp một cái, cảm nhận được một làn gió nhẹ lướt sau gáy. Anh tự nhủ không ổn, chân trái hơi khuỵu xuống chuyển trọng tâm xoay người đá mạnh, vẫn còn thiếu chút nữa mới đụng trúng thắt lưng kẻ đang nấp trong góc tối bên cạnh, y bị anh ép lùi lại mấy bước nhưng tốc độ phản ứng vẫn cực nhanh.

Trong một giây ngắn ngủi, anh và kẻ mai phục kia mặt đối mặt. Y chính là kẻ giật điện thoại của anh, ban nãy y chạy ngay sau anh mà không bị phát hiện. Y bịt mặt bằng khăn đen, tóc chải gọn, xem ra rất biết cách chăm sóc. Chỉ là Hoàng Vệ Bình không có thời gian suy đoán lai lịch y, bởi trong tay y đã xuất hiện một con dao gấp mà anh thì không có dụng cụ phòng thân nào.

Điện thoại bị anh ném đi, cách chỗ y đứng không xa, cuộc gọi được kết nối, giọng nói không rõ ràng của Nguyên Triệt vang vang từ đầu dây bên kia, "Sư phụ! A lô? A lô???"

Hoàng Vệ Bình hét lớn, "Trong ngõ! Ở trong ngõ! Đã phát hiện được nghi phạm!"

Hoàng Vệ Bình không biết Nguyên Triệt có nghe rõ anh nói gì không, chiếc điện thoại vừa phát ra tiếng đã bị tên kia đá văng. Theo lẽ thường, những lúc như thế này kẻ tình nghi phải lẩn nhanh hơn bất cứ ai, nhưng y lại lộ ra ánh mắt hung dữ, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ con dao gấp dường như cũng cùng chung nhiệt độ. Hoàng Vệ Bình không phải chưa từng gặp phải những kẻ cực kỳ hung ác, nhưng anh chưa thấy ai có vẻ đẹp và trẻ hơn mình bỗng dưng lại có sát ý lớn với mình như thế.

Không chỉ tấn công mà phòng thủ cũng dùng dao gấp, Hoàng Vệ Bình cười khẩy, hầu như ai cũng chạy theo những động tác võ thuật trông đẹp mắt nhưng sức mạnh chẳng là bao, anh đây một thân đầy kinh nghiệm thực chiến khi nằm vùng. Con ngõ hẹp không thuận lợi cho việc gạt chân vòng tròn, không gian ra chiêu có hạn, tên này thấy Hoàng Vệ Bình vẫn đứng yên không nhúc nhích bèn động thủ trước, vừa tung vài đòn giả đã bị anh nhìn thấu, y tức điên tung ra một cú gạt chân, nhưng ở nơi chật chội này cú gạt kia cùng lắm chỉ đi được một góc nhỏ hình quạt, Hoàng Vệ Bình dễ dàng nhảy thoát khỏi vùng công kích. Đối phương bắt được đúng điểm hạ chân của anh, lập tức đá một cái, động tác vô cùng gọn gàng như thể đã luyện tập nhiều lần. Hoàng Vệ Bình cũng không nóng vội, nghiêng người né được nửa bước, tên kia nhìn thấy cơ hội liền chuyển chém thành đâm, mũi dao gấp sắp chạm đến mạn sườn Hoàng Vệ Bình. Trong chớp nhoáng anh đột ngột đập lên cổ tay y, dao gấp tuột khỏi tay bay lên không trung, Hoàng Vệ Bình hơi ngẩng mặt để tránh lưỡi dao, vươn tay vừa lúc nắm được cán dao.

Anh thuận thế túm áo đè chặt y vào tường, tình thế bây giờ hoàn toàn đảo ngược, dao gấp được Hoàng Vệ Bình cầm chặt trong tay, chỉ cần khống chế y, chờ người mang còng đến bắt...

"Mày nghĩ không sai đâu, trong xe cứu thương có bạn của mày đấy", tên kia đột nhiên nói.

"Từ Tấn... Mày làm gì cậu ấy rồi?", Hoàng Vệ Bình đấm y ngã lăn lông lốc như đập bóng rổ.

"Xe cứu thương tao đậu ở chỗ trống kia chắc sắp trượt rồi đấy. Tốt nhất là nên trôi đến đường lớn va vào xe khác, ha ha ha ha ha", y cười như điên, nếu không phải cần để mắt đến chiếc xe đang trượt dần, chắc Hoàng Vệ Bình sẽ không dễ nói chuyện như hiện tại.

Hoàng Vệ Bình lao tới, quỳ một gối trên người y, kề dao gấp vào cổ y, nếu hiện tại có còng tay để khống chế nghi phạm, anh đã có thể chạy đi cứu người. Không ngờ ánh mắt y đột nhiên vụt qua một tia lạnh lẽo, y lấy súng bắn điện giấu trong ống tay áo rộng thùng thình chích vào chân Hoàng Vệ Bình.

Bị giật điện bất ngờ, Hoàng Vệ Bình lăn lộn trên đất. Càng quan tâm đến Từ Tấn anh càng mất cảnh giác, may mắn là lần này xung điện ở mức thấp nên anh mới không ngất đi như lần đó, chỉ cần Hoàng Vệ Bình còn tỉnh táo, anh có thể... Anh thử nhấc chân nhưng không thể động đậy.

Tên kia khẽ thở ra một hơi hài lòng, tay chỉnh lại tóc, y cúi người nhặt dao gấp dưới đất, vờn qua vờn lại trên mặt Hoàng Vệ Bình.

"Sẵn sàng lên xe cứu thương chưa, Hoàng Thiếu Ba?", giọng y sặc mùi tự mãn, "Anh thực sự cần một bác sĩ giúp mình thay đồ cấp cứu --- A A!"

Y đột nhiên cúi người quỳ rạp, ánh mắt không còn chút hung hăng nào, thay vào đó là vẻ bàng hoàng không dám tin.

Một dáng người cao gầy đứng ngược sáng, toàn thân đằng đằng sát khí.

"Theo tao, mày mới là người cần bác sĩ pháp y dọn xác".

Giọng người đó lạnh lùng.

Nếu Hoàng Vệ Bình vừa rồi mới chỉ đánh y như đập bóng rổ, thì lúc này Triệu Phiếm Châu giống như đang nhấc một con gà nhép quăng khỏi ổ rơm. Cơn giận bùng nổ xâm chiếm cả tinh thần lẫn tứ chi, cậu không thèm để ý đến quy định, liên tục đá y hết cái này đến cái khác, cuối cùng vẫn là Hoàng Vệ Bình đang nằm trên đất vươn tay giật ống quần mới khiến cậu bình tĩnh lại.

Triệu Phiếm Châu điều chỉnh sắc mặt, vươn tay hỏi, "Còng đâu?"

Hoàng Vệ Bình khập khiễng đứng dậy, trả lời, "Tôi không mang".

"Không mang?", Triệu Phiếm Châu lập tức lấy trong túi mấy sợi dây thít, trói tay chân nghi phạm, cơn giận dữ lại tăng thêm vài lần.

Làm xong một loạt động tác thành thục, cậu đứng lên nhìn anh, khuôn mặt cực kỳ không vui, "Anh có biết lao lên nhanh như thế có thể gặp nguy hiểm không? Nếu không phải em cảm thấy cái chết của nạn nhân có chỗ bất thường, giao hiện trường cho đồng nghiệp để gấp rút quay về thì hiện tại anh... Bây giờ anh..."

"Tôi suýt nữa thì bắt được rồi", tình huống khi đó vô cùng phức tạp, không thể dùng một hai câu để nói rõ ràng ngay, Hoàng Vệ Bình gân cổ mạnh miệng, không hề ý thức được bản thân vô lý tới mức nào.

"Mẹ kiếp, Hoàng Vệ Bình! Anh nghĩ mình có chín cái mạng thật đấy à?", Triệu Phiếm Châu túm cổ áo anh, tức giận đến mức nói không nên lời. Nếu có thể làm giống như huấn luyện chó mèo, cho nhịn ăn vài bữa, đánh mông vài cái khiến Hoàng Vệ Bình ghi nhớ lời dặn thì cậu cũng muốn làm. Nhưng... Đây là Hoàng Vệ Bình, người cậu yêu thương hết mực, sao có thể ra tay. Triệu Phiếm Châu thật sự rất sợ. Hôm qua, lúc trên giường Hoàng Vệ Bình có nói mạng của cảnh sát đều treo ở thắt lưng, Triệu Phiếm Châu không ngờ câu nói đùa này lại thành lời tiên tri, cậu sợ điếng người.

Lớp vải siết càng ngày càng chặt khiến Hoàng Vệ Bình thấy khó thở, anh vỗ nhẹ tay Triệu Phiếm Châu để cậu buông lỏng ra, không ngờ cậu lại điên cuồng hôn anh.

Mãi đến khi Hoàng Vệ Bình đỏ mặt tía tai, Triệu Phiếm Châu mới rời ra, vùi đầu vào hõm giữa cổ và vai anh, run rẩy nói, "Bình Bình, em là một kẻ ích kỷ. Lần sau nếu gặp phải chuyện này, anh có thể nghĩ đến em một chút được không..."

"Anh...", vẻ háo thắng khi nãy của Hoàng Vệ Bình trong nháy mắt liền biến mất.

Liền sau đó, anh thấy thắt lưng mình bị ghì chặt, cậu ghé tai anh nỉ non, "Cầu xin anh đó...".

Hoàng Vệ Bình im lặng, khẽ gật đầu đồng ý, tiếng ma sát giữa tóc và áo vang lên sột soạt.

Tên đánh lén đã bị lột mặt nạ, ở bên cạnh bày ra vẻ mặt ghê tởm, gượng đứng dậy được nửa chừng thì gào lên, "Bọn gay chết tiệt!"

"Hung dữ ghê, tức giận đến mức tự chửi mình luôn", Hoàng Vệ Bình không khỏi ngạc nhiên.

Triệu Phiếm Châu đầu cũng không thèm ngoái lại, chân hất ngược về sau đạp thẳng lên người kẻ đang đứng nghiêng ngả khiến y ngoan ngoãn nằm xuống. Sau đó ôm mặt Hoàng Vệ Bình tiếp tục hôn.

Bị hôn đến nghẹn cả hô hấp, Hoàng Vệ Bình thầm nghĩ ngày thường chỉ là bác sĩ pháp y ở phía hậu phương, hóa ra cũng không phải kiểu dễ trêu vào.

Giây phút hoang đường trôi qua, hai người vụng về giấu khuôn mặt đỏ bừng quay lại công việc, Triệu Phiếm Châu nói tuy cậu cũng đoán được có thể hung thủ dùng kế giương đông kích tây, lợi dụng chênh lệch thời gian giữa bọn họ để dồn sự chú ý vào hiện trường án mạng, nhưng cậu không có bằng chứng cụ thể, không thể nói với người khác, chỉ có thể đơn phương quay về đuổi theo anh. Trên đường đi, Triệu Phiếm Châu gửi hình ảnh hiện trường cho Hoàng Vệ Bình, khi đến khu dân cư cậu lại nhận được bức ảnh xe cứu thương giả do anh gửi. Nhưng những hình ảnh không có gì bí mật ấy đột nhiên bị thu hồi, thấy có điểm kỳ lạ nên cậu liền đi tìm vị trí chiếc xe. Cũng may Hoắc Ngôn cùng Triệu Phiếm Châu quay về, anh ta đã tới khu vực lân cận vài lần, cũng quen thuộc địa hình nên nhanh chóng dẫn cậu đến chỗ xe cứu thương ở khu cổng phía bắc. Hoắc Ngôn vội vàng đi xử lý chuyện chiếc xe, Triệu Phiếm Châu đi tìm Hoàng Vệ Bình, nói chung có Hoắc Ngôn ở đó, Từ Tấn chắc chắn sẽ không sao.

"Là em nói chuyện của Từ Tấn cho Hoắc Ngôn?", Hoàng Vệ Bình không liên lạc được với anh ta cả buổi sáng, vậy nên nếu có ai thông báo cho Hoắc Ngôn thì chỉ có thể là Triệu Phiếm Châu, người ở cùng anh ta tại hiện trường án mạng từ sáng sớm.

"Em chưa nói gì cả. Lúc ở hiện trường em thấy anh ta cứ đứng ngồi không yên sau đó quay về nên đoán Hoắc Ngôn đã biết chuyện của Từ Tấn. Không lẽ anh không phải người báo với anh ta Từ Tấn mất tích à?"

Hoàng Vệ Bình nhíu mày, cảm giác chuyện này không hề đơn giản, "Anh vẫn chưa liên lạc được với Hoắc Ngôn, chỉ nhắn tin hỏi xem anh ta có đang ở nhà Từ Tấn không thôi..."

"Vậy tại sao Hoắc Ngôn lại quay về...?", Triệu Phiếm Châu cũng thấy khó hiểu, căn cứ vào tình hình tại thời điểm đó, cậu cứ nghĩ nguyên nhân là do Từ Tấn. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Hoắc Ngôn là cảnh sát hình sự cấp cao, sao lại có thể trùng hợp nảy sinh tình cảm sâu đậm với Từ Tấn - hàng xóm đối diện nhà Hoàng Vệ Bình khi chỉ vừa mới biết nhau được ba ngày.

"Phụp!"

Sau tiếng vang nhỏ, máu đỏ chầm chậm bò ra từ dưới thi thể nghi phạm. Hoàng Vệ Bình và Triệu Phiếm Châu mở to mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người đến cầm một khẩu súng lục đã được gắn ống giảm thanh, khói súng tan đi, lộ ra khuôn mặt.

Là Hoắc Ngôn.

Nhìn bằng mắt cũng có thể thấy kẻ tình nghi đã bị họ khống chế, tại sao Hoắc Ngôn lại làm vậy...?

Ánh mắt Hoàng Vệ Bình bỗng trầm xuống, lập tức kéo Triệu Phiếm Châu ra sau lưng.

Anh hiểu rồi, nhiệm vụ thực sự của Hoắc Ngôn khi tới thành phố Vụ Cảng này, chính là khiến nghi phạm không thể lên tiếng được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com