TruyenHHH.com

Binh Ta Chung Cuc But Ky Chi Ta De Trong Sinh

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 431: Sau Này Mai Táng Ở Đâu

Bọn Ngô Tà bỏ qua khung sắt ở tầng hai, thu thập xong xuôi, lên tầng ba.

Không gian ở tầng ba so với tầng hai cao hơn không ít, trên trần nhà treo đầy đủ loại hộp nhỏ, giống như chuông gió trên cửa.

Trước kia họ từng nghe Ngô Tà kể, trong hộp là tay phải của các thế hệ tổ tiên Trương gia. Tầng này là thủ trủng*.

(*)Là kiểu mai táng tay thay người.

Đối mặt với vô số thủ trủng, mỗi người ở đây đều nín thở, yên lặng khấn mấy chiếc hộp trên đầu. Trong lòng người khác đều đang mặc niệm, chỉ có Bàn Tử lải nhải:

-"Các vị lão tổ tông Trương gia, Tiểu tổ tông, các vị có linh, nhất định phải phù hộ chúng tôi ra vào một đường bình an. Thiên linh linh, địa linh linh, các vị tổ tông nhanh hiển linh, để Bàn gia tôi tìm được nhiều món bảo bối..."

Trương Hải Khách sau khi chồng đồ đệ mình cầu nguyện xong, không biết có nên đá tên này ra khỏi cổ lâu không, cho Mật Lạc Đà bên ngoài ăn cho rồi.

Ngô Tà nghĩ cũng không thèm nghĩ, dơ chân đá Bàn Tử, hắn ai da kêu lên:

-"Tiểu Thiên Chân, cậu lên cơn điên hả?"

-"Bàn Tử chết tiệt, cậu lại nói nhảm cái gì? Lung tung ben hết cả lên." Ngô Tà

Bàn Tử ngó trái, nhìn phải, phát hiện mọi người hình như đều đang trút giận qua lỗ mũi, luôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, quyết định hảo hán không chấp, đánh trống lảng:

-"Tôi chẳng qua chỉ là lỡ miệng thôi, sẽ không làm thật đâu. Đúng rồi, Tiểu Thiên Chân, cậu nói xem những người Trương gia trong chúng ta, trăm năm sau, sẽ chia ra mai táng ở đâu?"

Lời Bàn Tử nói, thành công thu hút lực chú ý của mọi người, Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh, thầm nghĩ nếu sau này còn có người vào đây đưa tang, Tiểu Ca thân là Khởi Linh Trương gia, ít nhất có thể phân đến một phòng đơn không nhỏ, nếu còn thêm Thiếu Chủ Trương gia là mình, có khi còn có thể chôn cùng một tầng, vậy mới thật sự là mộ thất của đại nhân vật Trương gia có máu mặt.

-"Cậu với Tiểu Ca thì không cần nói nữa, chắc chắn là có thể dính chung một phòng xa hoa, không chừng còn là phòng tổng thống. Về phần, hai người họ, thì khó nói." Bàn Tử

Bàn Tử vừa nói vừa nhìn về phía tay phải của Trương Nhật Sơn và Trương Hải Khách, ý thì không nói cũng hiểu.

Trương Hải Khách hiếm khi không cãi lại Bàn Tử, Trương Nhật Sơn cũng không thèm để ý hắn. Vì họ hiểu, Bàn Tử nói cũng rất có lý. Tộc nhân Trương gia nói chung, nếu không có đại công, sau khi chết chỉ có thể lấy một tay phải an táng vào Trương gia Cổ Lâu.

Họ không ở lại tầng ba lâu, liền lên tầng bốn.

Tầng bốn chia thành từng phòng đơn, trong mỗi phòng, đều có quan tài của tổ tiên Trương gia bên trong. Giống như Ngô Tà miêu tả, đa số là phòng nhỏ ba mét vuông, ít có phòng lớn, cũng là vô cùng hiếm.

Độ kín của tầng này so với ba tầng dưới tốt hơn nhiều, giấy dùng để dán cửa sổ là giấy dầu đen, đều còn đầy đủ không hư hỏng gì, Trương Khởi Linh sờ cửa sổ, phát hiện bên trên chỉ có một lớp bụi mỏng, không hề có bột chất kiềm, xem ra, trước khi mưa chất kiềm rơi xuống, họ có thể ở đây cởi đồ bảo hộ nghỉ xả hơi.

-"Ở đây không có bụi chất kiềm, có thể cởi đồ bảo hộ." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh nói, cởi đồ bảo hộ trên người. Rồi lại đi qua giúp Ngô Tà cởi.

Những người khác thấy vậy, cũng sôi nổi cởi đồ bảo hộ vừa dày vừa nặng xuống.

-"Cuối cùng cũng có thể thoải mái thở rồi. Hoa Nhi gia, đồ bảo hộ cậu đặt, hiệu quả bảo vệ tuy khá tốt, nhưng dày quá rồi. Tôi đổ mồ hôi đầy người rồi nè."

Chương 432: Tên Thật

Ngô Tà chia mọi người thành hai đội, cậu và Tiểu Ca Bàn Tử một đội, Trương Hải Khách, Trương Nhật Sơn, Tú Tú, Tiểu Hoa một đội.

Sau đó, căn dặn những việc cần chú ý xong, để mọi người phân công hành động.

Bàn Tử nhìn Ngô Tà và Trương Khởi Linh, hỏi:

-"Tiểu Thiên Chân, ngài hai vị, làm hòa rồi?"

Ngô Tà không để ý hắn nói đùa, chỉ cười nhạt:

-"Bàn Tử, Tiểu Ca, tầng này nhìn có vẻ an tĩnh, thật ra có rất nhiều cổ quái. Một lát nếu không có lệnh của tôi, bất kể ai cũng không được tự ý hành động."

-"Tiểu Thiên Chân, tôi nghe lời cậu thì không thành vấn đề, nhưng cậu cũng phải để lại chút mặt mũi cho Tiểu Ca chứ."

-"Tiểu Ca, tôi có cần để lại cho anh chút mặt mũi không?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh khó khăn lắm mới dỗ được người này, một chút cũng không dám đắc tội cậu nữa, liền vội nói:

-"Thiếu Chủ, tất cả đều nghe cậu phân phó, tuyệt không oán than."

-"Vậy còn được." Ngô Tà

Bàn Tử tận mắt thấy dáng vẻ nịnh nọt của Tiểu Ca, đây có còn là Trương Đại Tộc Trưởng lạnh lùng xa cách không?

-"Tôi nói nè, hai người các cậu, có thể đừng ở trước mặt tôi, mà ân ái lộ liễu vậy được không?"

-"Không thể." Ngô Tà

Ngô Tà cười tủm tỉm nói.

Sau đó nhìn Trương Khởi Linh, cười:

-"Tiểu Ca, chúng tôi đến phòng đơn xa hoa của ông nội Trương Đại Phật gia xem chút đi."

Bàn Tử nghe lời này, lập tức vực dậy tinh thần.

-"Được nha, Tiểu Thiên Chân, tôi đảm bảo nhất định nghe lời cậu, không nhìn loạn, không sờ loạn, không lộn xộn..."

Ba người đến trước cửa phòng đơn lớn nhất, Ngô Tà đẩy nhẹ, cửa liền mở.

Bàn Tử đi vào nhìn, phòng này thật sự rất lớn rất khí thế, ngay cả quan tài, cũng vô cùng lớn.

-"Thiên Chân, chi của Trương Đại Phật gia không phải bị Trương gia đuổi ra ngoài, thành chi khác sao? Ông nội ông sao có thể ở trong cổ lâu chiếm một phòng lớn như vậy?"

Ngô Tà chỉ bảng gỗ trên tường, nói:

-"Bàn Tử, cậu qua đây nhìn tấm bia trước đi, thì hiểu."

Bàn Tử lại gần nhìn, đáng tiếc chữ này biết hắn, chứ hắn không biết chữ.

-"Thiên Chân, trên này viết gì vậy, tôi nhìn không hiểu. Đợi đã, Trương Khởi Linh....a, thì ra là ông nội Trương Đại Phật gia, cùng tên với Tiểu Ca, cũng tên Trương Khởi Linh."

Ngô Tà thấy biểu hiện của Bàn Tử, rất là thắc mắc luôn, đành phải giải thích với hắn:

-"Bàn Tử, tôi chắc là từng nói với cậu, tên Trương Khởi Linh này, là tên dùng thay cho các thế hệ Tộc Trưởng Trương gia. Khởi Linh, tên như ý nghĩa, là người phụ trách đưa những tộc nhân Trương gia qua đời, vào Trương gia Cổ Lâu."

-"Tôi nhớ ra rồi. Nói vậy thì, tên của Tiểu Ca, tỷ lệ trùng tên trong Trương gia rất cao. Vậy Tiểu Ca, tên ban đầu của cậu là gì?"

Trương Khởi Linh lắc đầu.

-"Không nhớ."

Ngô Tà cười:

-"Nếu anh cùng thế hệ với bọn Trương Hải Khách, tức là nói, anh chắc hẳn cũng lót chữ Hải, không lẽ anh tên... Trương Hải Cẩu... hoặc là Trương Hải Báo... Trương Hải Heo* cũng không tệ."

(*) Cá heo

Bàn Tử nghe thấy Ngô Tà trêu ghẹo Tiểu Ca, ở trong tối tự cảm thán gia hỏa này cậy sủng sinh kiêu, cũng không dám giỡn theo. Hai vợ chồng người ta nói giỡn thì không coi là thật, mình mà dám nói nửa chữ về Tiểu Ca, Tiểu Ca không nhất định sẽ làm gì, nhưng tên Ngô Tà gà mẹ bảo vệ con. Chắn chắn sẽ không để yên cho mình.

Trương Khởi Linh biết Ngô Tà đang nhân cơ hội trêu ghẹo mình, sẵn tiện trả đũa, nhưng không chấp nhất với cậu, mà vô cùng có phong thái đại tướng nói:

-"Thế hệ chữ Hải là chi Trương gia ở nước ngoài. Bổn gia hẳn là tên chữ Sơn."

Bàn Tử nhạy bén hiểu, tỉnh ra:

-"Tiểu Ca, nói vậy thì, cậu với Trương Khải Sơn và Trương Nhật Sơn là cùng thế hệ. Nói cách khác tên thật của cậu, cũng là Trương cái gì đó Sơn đi?"

Chương 433: Con Cháu Bất Hiếu

Tên thật của Trương Khởi Linh rốt cuộc là gì, Bàn Tử đoán nửa ngày trời, cũng không đoán ra được, chỉ đành từ bỏ.

Quay người lại gần quan tài nhìn, nhìn kĩ không vội vàng, hắn thế mà phát hiện, trên quan tài này không có nắp quan tài.

-"Má ơi, đây là xác chết vùng dậy hả? Vậy nắp quan tài, chạy đi đâu rồi?" Bàn Tử

Ngô Tà sớm đã biết sẽ như vậy.

-"Bàn Tử, cậu có thể có tiến bộ hơn chút được không. Chỗ nào nhiều bánh tông vậy? Còn có xác chết vùng dậy. Nắp quan tài ở dưới đất kìa."

Bàn Tử nhìn theo hướng Ngô Tà chỉ, đúng như dự đoán, dưới đất ném một cái nắp quan tài vô cùng lớn, rất rõ là nguyên bộ quan tài lớn.

Hắn lại chiếu vào trong quan tài, phát hiện bộ hài cốt sớm đã mục nát.

-"Dọa tôi chết khiếp, thì ra thằng cha này nằm trong quan tài khá tốt." Bàn Tử

Trong lòng Bàn Tử có chút khiếp sợ nói:

-"Nếu đã như vậy, vậy quan tài này ai đẩy ra? Khi hậu nhân Trương gia đến đây đưa tang, không thể tiện tay mở quan tài tổ tên nhà mình, trước khi đi còn không đậy được."

-"Đương nhiên không thể là người Trương gia tự làm, cậu có thấy hậu nhân nhà ai, đến đào mộ tổ tiên nhà mình chưa?" Ngô Tà

Bàn Tử nghe lời này của Ngô Tà, ngó Tiểu Ca, cười:

-"Cậu đừng có nói, con cháu bất hiếu như vậy, cũng không phải không có."

Trương Khởi Linh đối với lời của Bàn Tử mắc điếc tai ngơ, Bàn Tử nói không sai, hắn đúng là dẫn người ngoài vào Trương gia Cổ Lâu, trong đó còn có Bàn Tử chết tiệt nghĩ gì nói đó này!

Hắn đang suy nghĩ, nếu không thì để những người khác họ (đương nhiên không bao gồm Ngô Tà) vĩnh viễn ở lại Trương gia Cổ Lâu, liền nghe thấy Ngô Tà xù lông trước tiên:

-"Cậu cái tên Bàn Tử chết tiệt, chiếm hời còn khoe mẽ. Tiểu Ca, đợi chúng ta xong chuyện này đi ra, thì để cái tên Bàn Tử thúi này ở lại đây, chôn chung với lão tổ tiên Trương gia."

Lời này rất hợp ý Trương Khởi Linh.

-"Được, nghe lời cậu."

Bàn Tử nghe vậy, hai người lại bắt đầu thông đồng với nhau, hợp tác ăn hiếp mình. Tuy biết họ chỉ là nói giỡn, quen miệng, nhưng ở trong mộ thất để hàng ngàn hàng vạn quan tài to lớn, hắn vẫn thấy sợ.

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, tôi sai rồi, được chưa? Các cậu đừng để lại một mình tôi ở đây. Lão tổ tông Trương gia, chắc chắn thích yên tĩnh, họ sẽ không thích một kẻ nói nhiều như tôi ở lại đây, thì ngày nào tai họ cũng bị lải nhải không thôi."

Ngô Tà vốn chỉ muốn dọa Bàn Tử thôi, tránh cho người này một hồi lại nổi lên tâm tư sai lệch gì, giống như đời trước, sẽ xảy ra tai họa khó mà bù đắp. Nhưng thấy hắn nhượng bộ nhanh như vậy, ngược lại cảm thấy mình làm vậy, khá nhàm chán. Đại khái là do cậu đời này quá mạnh, đâm ra Bàn Tử sợ.

Ngô Tà đi qua, vỗ vai Bàn Tử.

-"Tôi nói đùa với cậu thôi. Lần này, chúng ta đều phải bình an rời khỏi đây. Trong lâu này, không thể có người chết nữa." Ngô Tà

Trương Khởi Linh đến trước quan tài, nghiên người nhìn bên trong.

Hài cốt trong quan tài vì tiếp xúc với không khí quá lâu, đã không thành hình nữa. Trương Khởi Linh gạt hài cốt ra, lộ ra chăn bông bên dưới.

Lúc này Bàn Tử và Ngô Tà cũng đến gần.

Thấy chăn bông vô cùng ngay ngắn, chỉ có một góc bị lục qua.

Bàn Tử kinh hãi kêu lên:

-"Xem ra, ở đây thật là từng có trộm vào, chắc chắn là thứ đáng giá nhất bên trong bị trộm đi rồi. Đậu, kẻ đạo mộ nào mà lợi hại vậy. Biết đó, chúng ta là những thiên tài giới đạo mộ, cũng phải mất rất nhiều công sức, khó khăn lắm mới vào được đây..."

Chương 434: Vòng Đôi

Trương gia cổ lâu quả thật không dễ vào, hơn nữa cho dù có thể vào, cũng rất khó để ra. Không bị chất kiềm thiêu, thì cũng bị Mật Lạc Đà bên ngoài nuốt chửng.

-"Xem ra, nhóm người vào đây, cách bây giờ chắc là ít nhất cũng mười mấy năm rồi." Ngô Tà

Bàn Tử nhanh trí:

-"Mười mấy năm? Lần đưa tang gần nhất là năm 1970 thế kỉ 20, không phải là chuyện tầm ba mươi năm trước sao?"

-"Không sai, chắc là chuyện lúc đó. Dù sao thì Trương gia cổ lâu, cũng không phải nơi mà bất cứ kẻ đạo mộ nào muốn vào là có thể vào." Ngô Tà

-"Nhưng lần đó họ không phải đến để đưa tang sao? Sao còn tiện tay đạo mộ vậy?"

-"Nhóm người đó tốt xấu lẫn lộn, có người muốn đục nước béo cò mượn gió bẻ măng, cũng không phải không có khả năng."

-"Cũng đúng."

Lúc hai người tốn sức nói chuyện, Trương Khởi Linh đã vén chăn bông lên, để lộ ra vật bồi táng bên dưới.

Số lượng vật bồi táng không ít, có khoảng mười mấy thứ, sắp xếp vô cùng trật tự. Có đủ loại ngọc bội, có những món đồ da đã mục nát, còn có một chiếc vòng tay bằng dây sáp ong vàng* cũ giá trị, thêm một chiếc vòng cổ mã não san hô kiểu Tạng vô cùng quý giá...

(*)Sáp ong vàng là một loại dược liệu được chế biến từ sáp lấy từ ong mật. Sáp ong vàng được dùng trong điều trị nhiều tình trạng bệnh lý khác nhau như: Viêm dạ dày đại tràng, viêm tai, lở loét, bằng huyết... và cũng được ứng dụng trong các mỹ phẩm làm đẹp.

Ngô Tà lấy vòng tay và vòng cổ, quan sát kĩ, nhưng không để lại, mà đưa cho Bàn Tử.

Bàn Tử có chút thụ sủng nhược kinh.

-"Thiên Chân, vẫn là cậu hiểu tôi mà. Hai thứ này, rất đáng giá nha."

Ngô Tà cười:

-"Được rồi, Bàn Tử, khách sáo với tôi cái gì chứ. Cậu nhanh lấy đi, đừng để Nhật Sơn biết, còn có, một lát cậu đừng có lỡ miệng nói ra. Hắn không dám làm gì tôi, nhưng cậu thì không chắc."

Bàn Tử nghĩ cũng đúng, mình biết rõ đây là đồ bồi táng của ông nội Trương Đại Phật gia, vẫn không nên liều lĩnh lấy đi, nếu để Trương Nhật Sơn hết mực trung thành với Phật gia biết, thì chỉ có nước tiêu đời.

Nghĩ đến đây, hắn vội thu dọn đồ đạc. Sau đó cùng Ngô Tà và Trương Khởi Linh nghiên cứu những thứ còn lại.

Đối với hành động mờ ám của hai người họ, Trương Khởi Linh vờ như không thấy. Đồ Trương gia, Ngô Tà muốn lấy xử lí thế nào, hắn đều không có ý kiến, dù có ý kiến, thì hắn cũng không dám nói. Ngô Tiểu Phật gia bây giờ, thật sự rất lợi hại!

Thấy Trương Khởi Linh cầm vòng tay với vòng cổ lên, Bàn Tử không hiểu gì hết, Ngô Tà lập tức hiểu, thì ra đây là vòng đôi.

-"Tiểu Ca, đây là thứ anh hứa đưa cho Cầu Đức Khảo hả?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh gật đầu:

-"Chỉ là cho ông ta mượn dùng một chút, thứ này cuối cùng cũng trở lại Trương gia."

Bàn Tử thắc mắc hỏi:

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu đang đoán gì vậy? Ông già Cầu Đức Khảo kia, muốn hai cái vòng làm gì? Không lẽ thứ này có thể khiến ông ta trường sinh bất lão?"

Ngô Tà lắc đầu.

-"Hai cái vòng này không hề khiến lão ta trường sinh bất lão, nhưng có thể giúp ông ta chết một cách nhanh gọn nhất." Ngô Tà

-"Ý cậu là nói, lão ngoại quốc tốn biết bao công sức, chỉ là vì một lòng muốn chết?"

-"Thứ ông ta theo đuổi ban đầu có lẽ là trường sinh, nhưng sau khi ông ta phát hiện không thể vĩnh sinh, nên đành phải rút lui không cầu cái khác, chỉ cầu một cái chết tử tế."

-"Tiểu Ca, chuyện này là thật vậy hả?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

Ngô Tà nhận ra ánh mắt Trương Khởi Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ vật tuần táng đã biến mất, cậu biết, đồ ban đầu ở chỗ đó, là Hắc Kim Cổ Đao trên lưng Trương Khởi Linh.

-"Tiểu Ca, anh có phải phát hiện dấu vết này, rất quen?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

Bàn Tử cũng lại gần.

-"Ủa, đúng là mất một thứ, xem chừng, thứ này không nhỏ, rất lớn." Bàn Tử

Chương 435: Hắc Kim Cổ Đao

Không đợi Bàn Tử nghĩ ra nguyên nhân, Ngô Tà liền nói với Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, thử Tiểu Hắc Kim của anh xem."

Trương Khởi Linh hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, lấy Hắc Kim Cổ Đao sau lưng xuống, đặt xuống chỗ trống, quả nhiên vừa như in.

Bàn Tử vỗ đùi.

-"Tôi nói mà, sao nhìn quen vậy. Té ra là như vậy. Tiểu Ca, cậu cũng ấy quá rồi đi. Thì ra người trộm mộ đợt trước, rõ ràng là bản thân cậu."

Ngô Tà phi Bàn Tử một cái:

-"Đao này của Tiểu Ca, rõ ràng là mua từ trong cửa hàng của chú ba tôi."

Bàn Tử suy nghĩ, cũng đúng ha. Ngô Tà từng nói với mình, lần đầu tiên cậu và Tiểu Ca gặp, là ở dưới lầu nhà chú ba cậu. Lúc đó cửa hàng chú ba cậu có bảo bối này, liền báo cho Ngô Tà, kêu cậu qua xem. Không chờ Ngô Tà xem, thì đao này đã bị Trương Khởi Linh mua rồi.

-"Thiên Chân, cậu có còn nhớ, tên vai dốc, hắn không phải nói biết chú ba cậu sao? Chú ba cậu không phải cũng trong đội đưa tang năm đó, vào Trương Gia Cổ Lâu sao, trộm Hắc Kim Cổ Đao, rồi bán cho Tiểu Ca?"

-"Ý cậu là, đao này của chú ba tôi, để bốn mươi năm sau, mới lấy ra đem bán?"

-"Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù cho ai lấy, thì đao cuối cùng vẫn quay về trong tay Tiểu Ca, cũng không để người khác chiếm hời."

Trong lúc Bàn Tử nói chuyện với Ngô Tà, cũng quay lại đồ tuẫn táng còn lại nhìn nửa buổi, cuối cùng cũng để lại mặt mũi cho ông nội Phât gia, không lấy thứ gì đi hết, đương nhiên cũng không thể nhìn nữa.

-"Đúng rồi, Thiên Chân, tôi nghĩ đến chuyện này. Cậu nói Hắc Kim Cổ Đao, Trương gia có thể có rất nhiều, khi họ ra ngoài đánh nhau, mỗi người một cái, nghĩ đến cảnh tượng đó, thì có bao nhiêu uy phong đây."

Sau khi lấy hai cái vòng xong, Trương Khởi Linh một mực nhìn mộ chí khắc trong phòng đột nhiên nói tiếp:

-"Hắc Kim Cổ Đao là vũ khí chuyên dùng của các thế hệ Trương gia, số lượng cực kì có hạn."

Bàn Tử hì hì cười:

-"Được nha, Tiểu Ca, trí nhớ cậu càng ngày càng tốt rồi."

Bàn Tử nói, cũng chạy đến bên cạnh Trương Khởi Linh, cùng hắn nhìn mộ chí khắc.

-"Tiểu Ca, trên này có nói, Trương Khởi Linh này ban đầu gọi là gì không?"

-"Trương Thụy Đồng."

-"Ông ấy thật sự là ông nội của Trương Đại Phật gia hả?" Bàn Tử

-"Ở đây có gia phả." Trương Khởi Linh

Bàn Tử lại gần nhìn sát:

-"Trương Thụy Đồng cũng khá có năng lực, thế mà có sáu đứa con. Hơn nữa vợ và con rể ông, cũng đều họ Trương. Cả gia phả Trương gia, không ai không phải họ Trương. Đỉnh thật sự, lão Trương gia các cậu đúng là đại gia tộc phong kiến bảo thủ không kết hôn với ngoại tộc."

Bàn Tử vừa nhìn, vừa nhắc đến:

-"Ủa, đây thật sự có tên Trương Đại Phật gia – Trương Khải Sơn. Tiểu Thiên Chân, tôi hiểu rồi."

-"Cậu hiểu cái gì?"

-"Hóa ra, Hắc Kim Cổ Đao là Trương Đại Phật gia để người khác lấy đi. Cậu nghĩ xem, ở đây nhiều cửa như vậy, nhưng không đóng kín. Nếu là kẻ trộm mộ bình thường, làm sao biết thứ này ở trong phòng, ít nhất hắn phải lục lọi nhiều phòng."

-"Trương Đại Phật gia sao biết ông nội ông mai táng ở phòng nào, không lẽ bản thân ông từng đến đây."

-"Không thể nào." Trương Khởi Linh

-"Chúng ta trước giả dụ trong tay Phật gia có tư liệu liên quan, biết ông nội ông mai táng ở đâu, cái này hẳn là không khó." Bàn Tử

-"Ông nội ông thân là Tộc Trưởng Trương gia, nếu muốn để lại chút manh mối cho con cháu mình, hẳn là có thể làm được, Tiểu Ca?" Ngô Tà

Trương Khởi Linh gật đầu:

-"Mỗi vị Tộc Trưởng đều có bốn hộ vệ bên người, nhưng hộ vệ này chỉ trung thành với Tộc Trưởng."

-"Chúng ta giả dụ trong đó có một hộ vệ truyền tin gì đó cho Trương Đại Phật gia, hoặc đưa tư liệu gì đó..." Bàn Tử

-"Như thế, đều có thể dễ hiểu. Nhưng mà, đao này cuối cùng sao lại đưa đến trong tay chú ba tôi?"

-"Này tôi cũng nghĩ không ra. Trong thời gian ba mươi năm, thời gian nhanh như cắt, hơn ba mươi năm, đao này biết đâu truyền qua rất nhiều tay, cuối cùng chẳng biết tại sao lại rơi vào tay chú ba cậu, cũng không phải không thể."

Hắc Kim Cổ Đao nếu rơi vào tay Phật gia thật, lại truyền qua nhiều lần khả năng này không lớn lắm. Trừ phi người năm đó lấy đao đi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể giao đao cho Phật gia...

Chương 436: Đều Sống Rất Lâu

Khi bọn Ngô Tà rời mộ Trương Thụy Đồng, hợp lực khiêng nắp quan tài dưới đất lên. Bàn Tử vừa bận việc vừa nói:

-"Tục ngữ nói, nhập thổ vi an. Ngài nằm trong quan tài mười mấy năm không có nắp, có lẽ mấy năm nay ngủ không yên. Bây giờ ba huynh đệ chúng tôi, giúp ông đậy nắp quan tài đàng hoàng, ngài có thể yên tâm ngủ rồi. Về mấy thứ chúng tôi lấy, coi như phí dịch vụ của chúng tôi đi. Như vậy thì, chúng tôi không ai nợ ai, ngài nói, có phải không?"

Nói xong, Bàn Tử còn vái quan tài, mới đi cùng Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

Ngô Tà lần này hiếm khi không cãi Bàn Tử, Bàn Tử vẫn có chút không quen.

-"Tiểu Thiên Chân, tôi cảm thấy cậu không đúng lắm."

-"Bàn Tử chết tiệt, một ngày không chỉnh cậu, liền bắt đầu đắc ý. Tiểu gia tôi không đúng chỗ nào?"

Bàn Tử cầm đèn pin chiếu vào mặt Ngô Tà, rồi lại không cảm thấy thay đổi chỗ nào, thầm nghĩ kì lạ, rốt cuộc là chỗ nào không đúng, lại nghe Ngô Tà nói:

-"Bàn Tử, chúng ta đi tập hợp với bọn Tiểu Hoa đi. Ở đây cũng không có gì xem cả."

Bàn Tử vừa rồi niếm được chút lợi, cũng không muốn thu tay nhanh như vậy, điều này không phù hợp với hình tượng chạm vàng của Tiểu Vương Tử hắn.

-"Thiên Chân, theo tính toán ban đầu của tôi, chỉ riêng tầng này, là có khoảng một nghìn mộ thất. Cậu xem, chúng ta mới xem một cái, vẫn còn 999 cái chưa nhìn mà..."

Ngô Tà thấy hắn tà tâm vẫn chưa chết, phẫn nộ:

-"Bàn Tử chết tiệt, cậu quên dự tính ban đầu vào Trương Gia Cổ Lâu rồi à, hay là nói cậu ngay từ đầu, là muốn bảo bối của lão Trương gia?"

Bàn Tử thấy thái độ này có chút sợ, nếu đi cổ mộ khác, hắn thật sự sẽ cây ngay không sợ chết đứng là lấy đồ, dù sao cũng là vật vô chủ. Nhưng ở đây không giống, Tiểu Ca là chính chủ còn đang đứng đây.

Vả lại mình nói sao thì cũng là con rể Trương gia, dù là nửa người Trương gia, thì mình cũng không dám biển thủ đâu. Chuyện này nếu để Vân Thái biết được, không mắng mình mới lạ.

-"Thiên Chân, cậu đừng nóng, không nhìn thì không nhìn, có cái gì to tác đâu."

Ngô Tà biết thời gian gấp rút, cậu không có thời gian dong dài với Bàn Tử nữa, liền nói:

-"Bàn Tử, một lát thấy bọn Tiểu Hoa, cậu đừng nói lung tung đó."

Bàn Tử cầm đồ nhà người ta, đương nhiên không muốn để chủ nhân biết.

-"Cậu cứ việc yên tâm đi, Bàn Tử tôi chỉ yên lặng phát tài, tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ."

Họ dạo một vòng, quay lại chỗ vừa đi vào, đợi không bao lâu, bốn người bọn Tiểu Hoa, cũng đều trở lại.

-"Ngô Tà, tốc độ của ba người các cậu nhanh vậy, đợi lâu chưa?" Giải Vũ Thần

Tiểu Hoa vỗ vai Ngô Tà, cười.

-"Vừa đến không lâu lắm, Tiểu Hoa, các cậu có phát hiện gì không?"

-"Chúng tôi đẩy mấy cái cửa nhìn vào, phát hiện bên trong đều có quan tài, thấy mộ chí khắc trên tường, phát hiện mấy người này hình như đều chết chung một thời kì. Hơn nữa người Trương gia quả nhiên là sống rất thọ, những người ngoài ý muốn bỏ mạng, thế mà đều đã ngoài 150 tuổi..."

Bàn Tử nghe vậy liền xen vào:

-"Không lẽ không có ai chết trẻ?"

Nghe lời của Bàn Tử, Tú Tú đang đứng cạnh Trương Hải Khách, nhìn Trương Hải Khách, rồi nhìn Trương Nhật Sơn, rồi lại quay đầu nhìn Trương Khởi Linh, cười:

-"Có thể ở Trương gia, hơn một trăm tuổi tạ thế, được coi là chết trẻ."

Chương 437: Chuyến Du Lịch Một Ngày Kết Thúc

Bàn Tử suy nghĩ, cũng đúng ha, lão nhân Trương gia trăm tuổi, diện mạo giống như thanh niên trẻ 20 tuổi bình thường. E là trong mười mấy năm nữa, họ xem như, nhiều nhất cũng chỉ như 30 tuổi, nếu lúc đó không may tạ thế, có thể không phải chết trẻ sao? Không sai được!

-"Không chỉ như vậy, hình như người an táng ở tầng này, đều mất chung một thời kì." Giải Vũ Thần

-"Cho nên, chúng ta đoán, cổ lâu này chắc là càng lên cao, niên đại càng về sau. Chúng ta đang ở tầng bốn, chắc chắn là cổ lâu sau khi xây xong, nhóm người đầu tiên vào đây an táng." Hoắc Tú Tú

Ngô Tà nghe vậy, gật đầu, suy luận này, với cậu và Bàn Tử lần đầu vào đây năm đó, suy luận cũng gần như vậy.

-"Ý các cậu là, người mai táng ở tầng trên, chắc là so với tầng này càng trễ hơn một chút?" Ngô Tà

-"Đúng, chính là ý này. Nhưng giờ đang có một vấn đề, tổ tiên Trương gia thời cổ xưa, an táng ở đâu?" Giải Vũ Thần

Ngô Tà dơ bàn tay mình lên, cho họ nhìn, cười:

-"Các cậu quên thủ trủng ở dưới lầu hở?"

Bàn Tử a một tiếng, hiểu ra:

-"Hóa ra là như vậy. Chúng ta không phải từng đoán, Trương Gia Cổ Lâu này không phải cố định, mà là chuyển nhà vài lần sao? Gánh nặng mỗi lần di chuyển, chắn chắc vô cùng lớn, tất cả quan tài đều chuyển đi, cũng không thực tế lắm. Vì thế, liền răng rắc..."

Nhớ đến ba tầng đều treo đầy những chiếc hộp nhỏ trên trần nhà, tất cả mọi người đều cảm thân da đầu tê rần, Nếu thật sự có linh hồn, trong Trương Gia Cổ Lâu âm trầm u ám, có bao nhiêu linh hồn đang nhìn trừng trừng bọn họ mấy người từ bên ngoài đột nhập vào.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tú Tú kêu to một tiếng, thuần thục trốn sau lưng Trương Hải Khách, hai tay còn nắm chặt đồ hắn.

Ngô Tà nhân cơ hội nói:

-"Ở đây u ám, ở lâu, dù cơ quan cổ lâu không kích hoạt nữa, đối với cơ thể cũng không tốt. Tôi thấy trên lầu hẳn là không có gì để coi, chúng ta vẫn nên thừa lúc trước khi cơ quan kích hoạt, nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh đêm dài lắm mộng."

Tú Tú đối với lời Ngô Tà nói, tán thành sâu sắc.

-"Ngô Tà ca ca nói đúng đó. Em thấy ở đây, trừ âm u dọa người, cũng không có gì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đi."

Tiểu Hoa dù cảm thấy biểu hiện của Ngô Tà có gì đó kì kì, nhưng thấy tiểu nha đầu Tú Tú sợ như vậy, cũng có chút không nỡ, huống chi hắn cũng không biết, đồ bảo hộ mình thiết kế, rốt cuộc có thể chống lại cơ quan khí độc tà môn đó, vì cân nhắc sự an toàn của mọi người, ra ngoài sớm chút cũng tốt.

-"Nếu đã như vậy, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa." Giải Vũ Thần

Người còn lại, Bàn Tử không cãi lại, không dám khiêu khích Ngô Tà, hơn nữa hắn thật sự nhớ Vân Thái rồi, cũng muốn nhanh chóng ra khỏi đây gặp Vân Thái muội tử của hắn.

Mà ba người Trương gia, bao gồm Trương Khởi Linh, tất cả đều nghe theo lệnh Thiếu Chủ, dù không đồng ý, lúc này cũng không dám nói ra, tránh làm trái lệnh Thiếu Chủ.

Cứ như vậy, mọi người nhất trí quyết định rời khỏi, thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu một, đi ra ngoài.

Chuyến du lịch một ngày đến Trương Gia Cổ Lâu, cứ như vậy vội vã kết thúc.

Lúc đến cửa chính, Ngô Tà nói với Trương Nhật Sơn.

-"Nhật Sơn, cậu chỉ cần theo cách tôi nói mở cửa, cách này tôi chỉ nói một lần, cậu nhất định phải nhớ kĩ."

Trương Nhật Sơn còn tưởng Thiếu Chủ muốn kiểm tra trí nhớ của mình, liền đồng ý, Ngô Tà nói với hắn khẩu quyết mở cửa, cũng bảo hắn đọc lại cho mình nghe. Khẩu quyết rất đơn giản, Trương Nhật Sơn một lát liền thuộc, sau đó mở cửa chính.

-"Các cậu đi trước đi." Ngô Tà

Ngô Tà đứng ở cửa, cười nói với họ, Tú Tú không nghi ngờ gì, kéo Trương Hải Khách ra ngoài. Tiểu Hoa tuy có nghi ngờ, những cũng không phản ứng gì, liền bị Ngô Tà đẩy ra ngoài, ngay sau đó, Trương Khởi Linh cũng đẩy Bàn Tử và Trương Nhật Sơn ra.

-"Nhật Sơn, cách mở hai cánh cửa bên ngoài, cũng như vậy, cậu mở cửa, dẫn bọn họ về đường cũ, không cần lo cho tôi và Tiểu ca, chúng tôi vẫn còn chút chuyện cần làm." Ngô Tà

Chương 438: Thông Đạo Trong Cột

Bọn Tiểu Hoa vừa ra, trong cửa đá liền bị Ngô Tà kích hoạt cơ quan đóng lại.

Không hổ là thiết tam giác, vẫn là Bàn Tử phản ứng trước tiên có gì đó không đúng.

-"Thiên Chân, hôm nay sao cậu nói giao chuyện về sau..."

Lúc Bàn Tử quay đầu, phát hiện cửa đá nặng nề đang khép kín, liền kêu một tiếng không ổn, vội chạy lại.

-"Thiên Chân, Tiểu Ca, các cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Tốc độ phản ứng của Bàn Tử vô cùng nhanh, nhưng tốc độ khép cửa đá lại càng nhanh hơn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa đá trước mắt hoàn toàn đóng chặt, rồi cũng không nhìn thấy Ngô Tà và Trương Khởi Linh nữa.

Lúc Bàn Tử quay đầu, Trương Hải Khách và bọn Tiểu Hoa cũng phản ứng lại, nhưng đã quá muộn.

Họ ở bên ngoài đập cửa đá cả buổi, bên trong không có nửa phần phản ứng. Tiểu Hoa hỏi Trương Nhật Sơn:

-"Nhật Sơn gia gia, ông có nhìn thấy Ngô Tà làm sao mở cửa không?"

Trương Nhật Sơn lắc đầu:

-"Thiếu Chủ từng nói, mât mã này là duy nhất, cho dù nhớ kĩ cũng vô dụng, huống hồ tôi căn bản không nhớ. Nếu Thiếu Chủ và Tộc Trưởng đã quyết định, chúng ta ở đây dây dưa cũng vô dụng, không bằng đi ra tìm bọn Nhị Bạch và Hạt Tử, cùng nhau nghĩ cách."

Trương Hải Khách cũng tỏ ý Trương Nhật Sơn nói đúng, họ chỉ có thể ra ngoài trước.

Tiểu Hoa và Bàn Tử thấy hai người Trương gia ở đây đều cho rằng mau chóng rời khỏi, không khỏi có chút nghi ngờ, họ lo cho Ngô Tà, không lẽ hai người này không lo cho Tộc Trưởng họ?

-"Nhưng mà, ở đây chắc chắn vẫn có nguy hiểm chúng ta chưa gặp,nhớ lại đi, Trương câm bằng mọi cách ngăn cản Ngô Tà vào đây là biết rồi..." Giải Vũ Thần

Tú Tú cũng nói:

-"Đúng vậy, chúng ta không thể để Ngô Tà ca ca ở lại bên trong được."

Trong những người ở đây, Bàn Tử chịu đả kích lớn nhất, hai giác trong thiết tam giác của họ, đẩy mảnh thứ ba là hắn đây ra ngoài, không dẫn hắn đi chơi. Hắn tuy thừa nhận, bản lĩnh của mình, so với hai người kia kém quá nhiều, dù ở lại cũng có thể là gánh nặng, nhưng ba người đánh giày thố đọ với Gia Cát Lượng*. Haizz...

(*)三个臭皮匠还顶个诸葛亮 càng nhiều người nhiều sức mạnh càng tăng và dễ làm việc hơn.

Năm người đang ở thông đạo trong tình cảnh bi thảm đợi nửa ngày, vẫn quyết định ra ngoài rồi nói. Ngô Tà và Tiểu Ca nếu đã quyết định làm vậy, nhất định có lí do, họ ngoại trừ việc đợi, thì không còn cách nào khác cả. Vì không có hai người đi cùng, họ căn bản không vào được Trương Gia Cổ Lâu.

Trương Nhật Sơn đi trước đội, dựa theo cách Ngô Tà chỉ, mở cửa thứ hai và thứ nhất, rồi đi mấy trăm mét, ra đến thông đạo chật hẹp, trở lại vách đá, gặp lại mặt trời.

Sau khi Ngô Tà đóng cửa, liền kéo Trương Khởi Linh vào cổ lâu, một lần nữa đứng trước cây cột khổng lồ.

-"Tiểu Ca, cơ quan khí độc ở đây có lẽ sắp kích hoạt rồi, chúng ta nhanh chóng tìm lối vào địa cung cổ lâu. Tôi chỉ biết mốt chốt lối vào là ở trên mấy cây cột, anh đến tìm xem."

Trương Khởi Linh gật đầu, đến trước cây cột, dơ tay phải, dùng hai ngón tay dài bất thường lần lượt sờ một lúc, sờ qua một lần, dường như tìm thấy mấu chốt, hướng về phía Ngô Tà gật đầu, Ngô Tà không thấy rõ hắn kích hoạt cơ quan thế nào, liền nghe thấy dưới chân có tiếng động vang lên, con đường chật hẹp đi xuống, xuất hiện trong cây cột.

-"Chúng ta đi." Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà, hai người một trước một sau đi xuống thông đạo.

-"Cũng may tôi tính trước, xúi Bàn Tử đi, bằng không với dáng người bây giờ của hắn, vào đây thật có chút khó." Ngô Tà

Chương 439: Địa Cung Nghỉ Ngơi

Dưới đáy thông đạo, là địa cung thấp nhất của Trương Gia Cổ Lâu, đây mới thật sự là kết cấu của cổ mộ, hẳn cũng là nguyên mẫu của Trương Gia Cổ Lâu.

Đây là không gian kín, nhưng không khí không hề loãng, chắc chắn là có tồn tại lỗ thông hơi với không khí bên ngoài.

Trương Khởi Linh cầm đèn pin chiếu, nhận ra ở đây không bụi chất kiềm, liền biết dù cơ quan bên ngoài kích hoạt, ở đây cũng an toàn.

Ngô Tà cũng phát hiện điều này.

-"Tiểu Ca, ở đây sau khi ra ngoài, là một thất, chắc hẳn đều là mộ tổ tiên Trương gia cổ xưa nhất."

Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, đây là một căn phòng làm bằng đá, tứ phía, không có đặt bất cứ thứ gì, trống không.

Hai người cứ như vậy ngồi thẳng xuống, Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà, để cậu tựa vào vai mình.

-"Mệt chứ, nghỉ ngơi đi." Trương Khởi Linh

Ngô Tà cũng không khách sáo với hắn, cậu quả thật rất mệt mỏi.

Cậu với Tiểu Hoa và Trương Nhật Sơn từ núi Tứ Cô Nương vội đến đây, suốt đêm vào Trương Gia Cổ Lâu, đằng trước đằng sau dày dò lâu như vậy, một khắc cũng không rảnh rỗi, bây giờ dừng lại một lát, hai mí mắt sắp không chịu nỗi mà lên xuống.

Nhưng Ngô Tà không dám ngủ, cậu sợ mình một khi ngủ, Trương Khởi Linh sẽ ép buộc mình ra khỏi đây.

-"Tiểu Ca, anh có phải nhớ lại gì rồi không, mới dốc hết sức ngăn tôi vào Trương Gia Cổ Lâu? Anh biết tôi vào rồi, sẽ xảy ra chuyện?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Tiểu Tà, tôi nhớ cậu năm 1960, từng cho người điều tra tư liệu Tề Vũ?"

-"Phải, Tiểu Tề Vũ kia, thật ra gián điệp người Uông gia cải trang."

-"Sau đó?"

-"Sau đó, tôi vẫn chưa kịp làm gì, không phải đã trở lại rồi sao?"

-"Sau đó, cậu ở 40 năm trước, tính kế Tề Vũ xong."

Ngô Tà nhẹ chuyển mình một chút, để cái đệm hình người Trương Khởi Linh gần mình một chút, sau đó cảm thấy mĩ mãn nói:

-"Ừ, nếu Tề Vũ chính là tôi, nếu gặp Tề Bát Gia, tôi đương nhiên phải tính toán một phen."

-"Cho nên, cậu học gần giống bản lĩnh Bát gia, rồi vén gốc gác Tề Vũ lên."

-"Phải, thân là người Tề gia, nếu một chút bản lĩnh của Bát gia cũng không biết, có phải rất dễ làm người khác nghi ngờ không?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Tiểu Ca, Tề Vũ năm đó, cũng chính là tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh mới một hai không cho tôi trở lại quá khứ?"

Nhắc đến vấn đề này, sắc mặt Trương Khởi Linh đặc biệt âm trầm xuống, một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói hai chữ:

-"Điên rồi."

Ngô Tà cũng không ngờ tới kết quả này, hắn bỗng nhớ đến Tề Vũ bò trên mặt đất trong băng ghi hình.

-"Hắn bò trên đất, không phải vì độc Thi Miết Hoàn phát tác, sắp thành Cấm Bà?" 

Trương Khởi Linh lắc đầu.

-"Thi Miết Hoàn đối với cậu và tôi vô dụng."

-"Cho nên, lúc đó ở mộ dưới đáy biển Tây Sa, hai chúng ta không phải không bị đút Thi Miết Hoàn, mà là độc này đối với chúng ta không có tác dụng?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

Ngô Tà còn muốn hỏi Trương Khởi Linh, rốt cuộc là nguyên do gì, mới ép điên Tề Vũ, nhưng cậu nghe Trương Khởi Linh dần dần nặng nhọc, không hỏi ra.

Vấn đề này đối với hắn mà nói, quá nặng nề, cậu không đành lòng xé rách vết sẹo lần nữa.

Nửa ngày, Ngô Tà mới thốt ra một câu:

-"Thật ra, chứng thất hồn của anh, đối với anh mà nói cũng là một loại bảo vệ."

Bởi vì sinh mệnh dài đằng đẵng, nếu tất cả tổn thương, đều khó có thể quên, đều rõ rành rành, ngày tháng sau này sẽ có bao nhiêu nặng nề đây. Chi bằng quên sạch, tất cả từ khi bắt đầu đúng là tốt.

Chương 440: Đừng Bỏ Rơi Tôi

Nhắc đến chứng thất hồn, Ngô Tà bỗng nhớ đến chuyện khác. Vậy thì là, mẫu thân Bạch Mã của Tiểu Ca, cũng không phải người Trương gia.

Chứng thất hồn của người Trương gia, chắc là một loại bệnh di truyền do kết hôn trong tộc dẫn đến, nhưng phụ thân Muộn Du Bình không phải kết hôn trong tộc Trương gia, xác suất hắn mắc căn bệnh này nhỏ hơn nhiều.

Nhưng Trương Khởi Linh sỡ dĩ có thể thành Tộc Trưởng cuối cùng của Trương gia, ngoại trừ Ngô Tà chỉ rõ Trương Khởi Linh, nguyên nhân quan trọng khác, hắn là người Trương gia duy nhất có dòng máu kì lân thuần khiết.

Nếu nói Trương gia kết hôn trong tộc, là vì kéo dài dòng máu kì lân quý giá, vậy tại sao Muộn Du Bình là ngoài ý muốn? Không lẽ trên đời này, chỉ có người Trương gia mới có loại máu này?

-"Tiểu Ca, anh có từng nghĩ, bệnh thất hồn của anh, hẳn là không giống chứng thất hồn của Trương gia."

-"Tôi không phải bị chứng thất hồn."

Thất hồn chứng của Trương gia, đều là bẩm sinh, mà chứng thất hồn của Trương Khởi Linh, còn gọi là hậu thiên.

Cũng chính vì như vậy, vì lần Ngô Tà xuyên không, thay đổi rất nhiều chuyện trong sinh mệnh của hắn, mới khiến chứng thất hồn của hắn tốt hơn nhiều, chuyện trước đây tuy không nhớ hết, nhưng sau này hẳn là sẽ không thất hồn nữa.

-"Tiểu Ca, tôi nghe người ta nói, khắc tinh của chuông đồng lục giác của Trương gia có thể làm người ta ảo giác là mẫu linh?"

-"Mẫu linh là tín vật của Tộc Trưởng."

-"Anh biết mẫu linh ở đâu không?"

-"Ừ."

-"Không lẽ mẫu linh này đang ở đây?"

Trương Khởi Linh gật đầu, vỗ lưng Ngô Tà, cười:

-"Tiểu Tà, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi bên ngoài an toàn rồi, rồi chúng ta đi lấy mẫu linh."

Ngô Tà đúng là rất mệt, nằm trong trong lòng Trương Khởi Linh, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi.

Trương Khởi Linh lại không buồn ngủ, hắn nhìn mặt Ngô Tà ngủ, rơi vào trầm tư.

Lần này, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Ngô Tà đi đâu, hắn đều phải một tấc không rời cậu. Ngô Tà biến thành Tề Vũ, hắn liền đem Trương Khởi Linh ở thời không đó đuổi đi, bản thân ở bên cạnh Ngô Tà. Sai lầm như vậy, hắn sẽ không phạm lần hai. Tội như vậy, hắn sẽ không để Ngô Tà chịu lần hai.

Lúc Ngô Tà tỉnh lại, Trương Khởi Linh vẫn đang ngủ, nhưng cậu động nhẹ một cái, Trương Khởi Linh liền mở mắt.

-"Tỉnh rồi?" Trương Khởi Linh

-"Tiểu Ca, anh đừng nói là vẫn chưa ngủ nha?"

-"Ngủ được một lúc."

-"Mấy giờ rồi?"

-"Sáng rồi."

-"Bọn Bàn Tử hẳn là đã gặp chú hai rồi."

-"Tiểu Tà, cậu có muốn ăn chút gì không?"

-"Anh vừa nói, tôi đúng là có chút đói rồi. Chúng ta ăn chút rồi hẵng đi."

Hai người lấy lương khô mang theo, nước suối ăn một chút, rồi rời khỏi thạch thất, đến con đường dài vào mộ.

Đá hai bên mộ đều là đá núi lửa, không có bóng Mật Lạc Đà.

-"Xem ra, đường đá này đặc biệt xây để đề phòng Mật Lạc Đà." Ngô Tà

-"Tiểu Tà, đừng bỏ rơi tôi."

Ngô Tà hiểu nỗi sợ của Trương Khởi Linh, vì cậu cũng từng trải qua. Nếu cậu đã đồng ý để Trương Khởi Linh ở lại bên cạnh mình, thì sẽ không định để một mình hắn ở nơi nguy hiểm tứ phía này.

-"Yên tâm, tôi sẽ đặt anh ở dây thắt lưng, đi đâu cũng dẫn theo, được chưa hả?"

-"Được."

Hai người đi về phía trước mấy chục mét, đường vào mộ bắt đầu ngoằn ngoèo. Hai bên xuất hiện hang đá, trong hang đá để quan tài đá.

Trên vách đá khắc rất nhiều chữ.

-"Tiểu Ca, đây chắc là khắc mộ chí của những tổ tiên Trương gia đi."

Hai người dừng chân quan sát, phát hiện những khắc mộ chí này tương đối đơn giản, nguyên nhân đại khác là rất lâu về trước, chỉ đơn giản ghi lại ngày tháng năm sinh năm mất nguyên nhân mất.

Một đường họ nhìn, phát hiện trong quan tài của tổ tiên Trương gia, năm mất đều là thời Tây Chu đến Chiến quốc. Vả lại những người này đều sống hơn hai trăm tuổi, đa số mất vào thời loạn lạc...

Xem ra là, Trương gia từ thời Tây Chu, đã là gia tộc trường thọ.

...

2024.05.29

Càng ngày càng kịch tính rồi. Chương sau đã nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com