TruyenHHH.com

Bình Minh Đại Việt. (Trần Quang Khải - Phụng Dương Công Chúa.) Dã Sử Việt.

Chương 4 : Nơi mới.

Nhattr

Cả phủ Chiêu Minh dời về thái ấp. Từ sáng sớm gà gáy, từ già trẻ, gái trai ai ai cũng bận rộn. Người thì đi mở đường , kẻ thì đi sau chuyên chở đồ vật , còn chính giữa là gia quyến nhà Chiêu Minh. Quang Khải ở cùng với Chiêu Hàn trên chiếc xe ngựa. Ngài dặn phải đi nhẹ nhàn để Chiêu Hàn có thể nghỉ ngơi , đường về thái ấp còn xa , ngài lo lắng cho nàng , chắc nàng ấy mệt lắm. Còn về phía Phụng Dương , sau hôn lễ kết duyên cùng ngài , nàng bận rộn việc quán xuyến công việc khi vừabước chân về phủ. Trước khi theo Quang Khải vào thái ấp của mình , nàng đến thăm cha mẹ. Ra vậy cha nàng lại bị ốm nữa rồi. Rồi mẹ nàng nói với nàng như đây là cuộc trò chuyện cuối cùng.

"Phụng Dương...."

"Có lẽ lần này con đi xa , ít về thăm cha mẹ ,nên con chỉ mong cha mẹ ở lại mạnh khỏe."

Phụng Dương vừa nói vừa đau lòng , thương cha mẹ mình khi không có mình bên cạnh. Nàng từ nhỏ được cha mẹ yêu thương hết mực , dành mọi thứ tốt nhất cho nàng. Nàng được ví như là bình rượu mơ của cha mình. Cha mẹ ruột luôn yêu thương nàng , cả Thượng Hoàng và Quan gia cũng quý nàng. Khi nàng kết duyên cũng Quang Khải , Quan gia ban chiếu ban cho xe và quần áo theo như con gái vua.

Đến giữa trưa , nàng ngắm nhìn về bầu trời xanh. Hôm nay trời không nắng gắt , mà chỉ dịu nhẹ đủ làm cho cảnh vật đủ sức sống. Phụng Dương ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình thật kĩ. Những cây mặn chín đỏ nằm chùm chình trên cây. Thấy những tiếng chim hót ríu rít , thấy những cánh đồng lúa xanh bát ngát , nàng còn nhìn thấy những đứa trẻ chơi đánh trận giả. Thật yên bình biết bao , sau một khoảng thời gian bị quân Thát sang xâm lấn, sau khi bọn chúng rút lui , đân cư trở lại quê mình, ruộng nương vốn bỏ hoang thì nay lại xanh tốt. Cứ như vậy , cho tới chiều , khắp nơi đều tưởng rằng là vị quan mới nên mừng rỡ không ngui. Vài tháng trước , dân xứ này thấy một biệt phủ được xây lên tráng lệ , nguy nga nên cũng đoán được đây là một vị quan lớn. Đâu ai biết rằng người về đây lại là một vị Vương gia , con vua.

Suốt quãng đường ròng rã , gần chiều tới cả đoàn người từ Thăng Long mới gần tới nơi. Phụng Dương nhìn xa xa , thấy cây gạo già đứng tựa bên mình trước cổng. Đến phủ , Chiêu Minh đỡ Chiêu Hàn rồi nhanh chóng cho người đưa nàng vô nghỉ trước. Còn Phụng Dương tay cầm quạt , rồi nàng cũng từng bước đi ra khỏi xe ngựa. Nàng nhìn bề phía vương phủ mới , mọi thứ đều tinh mới , từ mái phủ , cậy cối xung quanh cũng được bố trúc cẩn thận. Trước cổng , Phụng Dương chú ý đến hàng trúc nhỏ xinh xinh được trồng hai bên cổng phủ. Nàng nhìn xung quanh , rồi bất ngờ Quang Khải cất giọng:

"Công chúa ta có chuyện muốn nói với công chúa."

"Đại vương có chuyện gì muốn dặn Phụng Dương ư."

"Không! Ta muốn sắp xếp từng gian phòng cho mỗi người."

Sau đó Quang Khải tiếp tục nói :

"Ta sẽ bố trí, công chúa gian chính , còn ta chỉ cần một gian vừa đủ để làm việc và nghỉ ngơi. Còn gian còn lại để cho Chiêu Hàn ở."

Phụng Dương nghe xong , nàng thấy mình không nên như vậy, nên có ý khước từ:

"Phụng Dương không giám , xin Đại vương và chị ấy ở gian chính, còn Phụng Dương chỉ cần ở một gian vừa đủ. "

Nghe vậy , Quang Khải không nói gì , ngài không biết nói gì hơn nên chỉ im lặng đi về phía Vương phủ. Mặc dù Phụng Dương đã bảo như vậy, nhưng ngài vẫn tự mình làm theo ý của mình. Ngài cho người khiêng từng rương đồ vào các gian được ngài bố trí .Rương đồ nào của Vương thì chuyển đến và bố trí gian của vương. Còn rương đồ của Chiêu Hàn nàng chỉ sai khiêng vào, còn lại để ngài tự bố trí. Phụng Dương thấy Quang Khải bố trí vậy cũng đành thuận theo. Nàng cho người khiêng rương đồ của mình vào gian chính, bảo họ đồ nào nặng thì giúp nàng bố trí , còn đồ nào nhẹ cứ để nàng tự sắp xếp. Sau khi mọi việc êm xui, người hầu dọn cơm rồi một người đén gian phòng cất tiếng gọi:

"Thưa phu nhân, cơm đã được dọn , xin phu nhân ra dùng bữa."

"Được rồi ta sẽ đến ngay , ngươi lui xuống trước đi."

Phụng Dương tới nơi, thấy Quang Khải và Chiêu Hàn đã ngồi đó, cơm canh được bưng lên, Phụng Dương đẩy ghế rồi ngồi vào mâm cơm. Ra vậy dù mệt mỏi nhưng Chiêu Hàn vẫn cố gắng ngồi dậy để ăn tối cùng ngài và ngài. Chiêu Hàn xanh xao, gầy guộc. Phụng Dương cmar thấy đau dớn, nhìn về phía Chiêu Hàn nàng có phần lo lắng. Nàng suy nghĩ trong đầu mình:

"Có lẽ , cơ thể chị ấy bị bệnh tật ăn mòn từng ngày một. Ngài hiểu nổi lòng của chị ấy, hằng ngày chị ấy vẫn vật lộn với cơn đau để có thể giành lấy từng phút giây có thể ở bên ngài ấy."

Bữa cơm đầu tiên, tại Vương phủ mới cứ như vậy trôi qua nhanh.

Hơn một năm trôi qua, phủ Chiêu Minh hằng ngày đều đằm thắm trong im lặng. Sáng hôm nay, bình minh đến sớm thật. Bất chợt, Quang Khải tỉnh dậy , bên cạnh không thấy Chiêu Hàn đâu , vì lo lắng cho nàng nên ngài vội đi tìm ngay. Ngài cũng không quên bảo người hầu giúp ngài tìm Chiêu Hàn.

Phụng Dương hằng ngày dậy từ sớm, nàng dậy đón bình minh. Thỉnh thoảng hay ra vườn chăm sóc cây cối. Từ ngày về đây, nàng vẫn giữ thói quen chăm sóc cây cối, khiến cảnh vật xung quanh trở nên màu sắc. Phụng Dương ngồi trong vườn , tay chân lấm len, nàng tự mình nhổ cỏ một cách tỉ mỉ để làm sao loại bỏ cây hại, nàng sợ sâu lắm nên nàng gắng vượt qua nỗi sợ, cầm cành cây nhỏ hất những con sâu đi. Những cánh hoa đồng tiền ngày ngày được nàng chăm sóc nên nở rộ rất đẹp. Nào là đỏ, vàng, hồng, và cả trắng nữa. Hôm nay những cánh hoa hướng dương được nàng chăm sóc không lâu đã nở cánh, hướng về phía Mặt trời để đón sự sống.

"Cây cối xanh tốt như vậy khiến Vương phủ trở nên mát mẻ hơn. Đôi lúc, ong bay qua hút mật, bướm lấy phấn. Cây cối được như hôm nay là một phần chăm bón của Phụng Dương."

Chiêu Hàn đứng về ánh bình minh rồi mỉm cười, sau nàng bước đến vườn hoa, ngắm nhìn những bông hoa xinh xinh.Chiêu Hàn bước tới Phụng Dương bất ngờ lắm, Phụng Dương mỉm cười, rồi nhẹ nhàng dịu êm cất lời:

"Chào buổi sáng. Chúc chị một buổi sáng tốt lành."

"Cảm ơn em."

"Chị, chị thấy hôm nay thế nào, bệnh chị có giảm đi một ít không?"

"Chị khỏe em ạ, nhưng bệnh của ta chẳng có tiếng triển gì."

Phụng Dương nghe vậy lo lắng lắm, nhìn Chiêu Hàn đầy chua xót, nước da trắng hiện hữu trước nắng bình minh. Chiêu Hàn sau đó nói thêm:

"Được rồi để ta giúp em nhé."

Nói xong Chiêu Hàn chậm rãi múc nước tưới cho những cành hoa xung quanh. Dưới tiết trời hôm nay, những giọt nước được vung ra, như những món quà ý nghĩa dành cho cây trồng.

"Hôm nào, em cũng ra đây đó à."

Phụng Dương mỉm cười quay lại đáp lời:

"Không phải là hôm nào em ra đây, thi thoảng dậy sớm đón bình minh tiện ra đây."

Chiêu Hàn ngắm nhìn những cây hoa được trồng trông thích thú lắm. Nàng nhìn thấy Phụng Dương đang xớt đất trồng vài bụi bạc hà. Chiêu Hàn đoán mò
Phụng Dương thích mùi bạc hà, trùng hợp thật Chiêu Hàn cũng thích mùi bạc hà.

"Phu nhân thích bạc hà ư."

Phụng Dương nghe vậy không cố giấu giếm liền biểu lộ khuôn mặt như đó là sự thật.

"Dạ vâng."

Không ngờ suy đoán của Chiêu Hàn là thật, Phụng Dương có cùng sở thích với nàng. Nàng cũng thắc mắc sao Phụng Dương lại thích mùi ấy như vậy, nàng hỏi Phụng Dương:

"Trong nhiều hương thơm cỏ cây, sao phu nhân lại thích mùi bạc hà.
"
Phụng Dương thả lỏng rồi trả lời:

"Bạc hà mang lại cảm giác thoải mái. Với lại lúc bị cảm lạnh thì nó còn là liều thuốc nam... Hồi nhỏ Phụng Dương nghe kể câu chuyện."

(**) Ngày xưa có một nhà nghèo lắm, hôm ấy người mẹ bệnh,chàng trai vào rừng hái thảo dược, không ngờ hái phải bạc hà của thần. Thần núi hiện, cảm thương cho sự hiếu thảo của chàng trai nên tặng cho bụi bạc hà mà chàng đã nhổ. Khi về chàng trai sắc thuốc cho mẹ mình uống, không ngờ bệnh người mẹ biến mất.

Nghe xong, Chiêu Hàn cũng có phần bất ngờ khi Phụng Dương kể vậy. Nàng hiểu, Phụng Dương có ý tốt, muốn mình khỏe mạnh. Cũng không biết nên nói gì thêm nên nàng vờ hỏi như có thêm chuyện:

"Bình minh sáng nay đẹp thật nhỉ."

"Vâng."Phụng Dương đáp.

Chiêu Hàn tiếp tục cất giọng, nhưng mất một lúc nàng mới nói rõ. Ra vậy ở bên ngoài một lát khiến cơ thể Chiêu Hàn có phản ứng.

"Thật buồn, ta hiếm khi mới thấy cảnh này."

"Bệnh tình ta một lúc không thuyên giảm...Có lẽ..."

Phụng Dương liền cất giọng đầy quả quyết:

"Chị sẽ ổn thôi, nhất định chị sẽ khỏe lại. Chị khỏe lại rồi hai ta cùng chăm sóc vườn hoa này."

"Sẽ sớm thôi, chị sẽ khỏe mạnh như người bình thường."

Chiêu Hàn cất tiếng giọng pha nét buồn, rồi nàng nói:

"Hy vọng sức khỏe ta ổn định, ta biết bệnh mình như thế nào mà. Xin lỗi phu nhân đã khiến em lo lắng. Phụng Dương liền đáp.

"Chị với em là người một nhà mà, không lo lắng sao được ạ."

Chiêu Hàn nhìn Phụng Dương mỉm cười, rồi nàng nghĩ trong lòng "Phụng Dương luôn mang điều tích cực.Luôn quan tâm, giúp đỡ không chỉ nàng mà mọi người trong Vương phủ.

"Xem ra ước nguyện của nàng về một người thay mình bên cạnh Quang Khải đã được thực hiện. Dẫu sao đi xa, nàng cũng mãn nguyện lắm rồi."

Sớm hôm ấy, Phụng Dương và Chiêu Hàn trò chuyện vui lắm, lâu lắm rồi mới thấy cảnh trò chuyện như vậy, bởi Chiêu Hàn luôn ở trong phòng vì bệnh tật.Không phải là cảnh đấu đá vợ cả, vợ lẽ mà đó là sự cảm thông, thấu hiểu của hai người phụ nữ cho nhau.
Phụng Dương luôn niềm nởdịu dàng với mọi người như vậy, chan chứa sự chân thành, khiến Chiêu Hàn cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Tự dưng, có làn gió nhẹ bay qua, dù cố gắng che giấu, nhưng tiếng ho không ngừng phát ra từ Chiêu Hàn.

"Chị, chị không sao chứ."

"Trời vẫn còn sương lạnh, chị vào nhà trước đi, em thu dọn rồi vào sau."

"Ta không sao đâu, đường lo."

Phụng Dương cất tiếng, nàng dịu dangg khuyên bảo Chiêu Hàn, nàng cất tiếng nói:

"Chị nghe em, vào nghỉ trước đi ạ. Ở đây lâu chị lại mệt."

"Được rồi, được rồi ta nghe lời của phu nhân."

Chiêu Hàn giống như những người trong phủ, luôn gọi Phụng Dương là phu nhân, Phụng Dương chưa bao giờ từ chối, nhưng không lấy đó làm kiêu. Chiêu Hàn lớn hơn nàng tận hai tuổi, nên luôn gọi Chiêu Hàn là chị và xưng em. Nàng luôn gọi Oanh Nhi là Chiêu Hàn như chính minh nàng tôn trọng và công nhận vị trí Trần Quang Khải dành cho Chiêu Hàn. Trước những ngày Phụng Dương bước vào phủ, kẻ hầu người hạ đều bàn tán , so sánh đị vị, xuất thân..., khiến Chiêu Hàn cảm thấy tuổi hổ, và nghĩ rằng có lẽ nào Thượng Hoàng đã quên lời của mình. Khi về phủ Phụng Dương luôn quan tâm giúp đỡ nàng, luôn tìm thầy lang giỏi để chữa bệnh cho nàng. Có lần, người hầu cậy thế nàng được Quang Khải yêu chiều nên chiếm tiền mua thuốc của nàng làm của riệng. Chuyện bị phát giác, Phụng Dương không nổi giận , cho mời nàng , Quang Khải và thầy lang đến để làm rõ. Mọi chuyện sáng tỏ, cứ ngỡ Phụng Dương sẽ đuổi đánh kẻ kia, nhưang chẳng ngờ lại cho thị tiếp tục hầu ở Vương phủ. Ra vậy, thị làm như vậy là không muốn lão chồng bán con mình để lấy tiền. Thị luôn tận tình với Chiêu Hàn, chỉ là hồ đồ nổi lòng tham, nhưng biết ăn năn hối cải nên nàng tha cho.

Chiêu Hàn nói với Phụng Dương, giọng buồn rầu:

"Có lẽ cuộc đời ta sắp phải từ giả."

Phụng Dương bàn hoàn rồi cất giọng:

"Chị không được suy nghĩ như thế, chị sẽ khỏe lại thôi mà."

...

"Phu nhân ta có chuyện này muốn nói với em."

Phụng Dương chăm chú nhìn Chiêu Hàn rồi liền đáp:

"Chị muốn nói với em điều gì."

Chiêu Hàn cố gắng nén cơn ho rồi nàng cất giọng:

"Chị biết bản thân mình thời gian không còn lâu, chị hy vọng....Phụng Dương, em hãy tiếp tục thay ta làm những điều con gan giở nhé."

"Cảm ơn em, Phụng Dương, cảm ơn em suốt quãng thời gian luôn tôn trọng tình cảm của chị và Quang Khải. Sau này chị đi rồi, em hãy thay chị chăm sóc cho chàng ấy thật tốt nhé."

"Thật tốt làm sao, người đến Quang Khải là em.Nếu là một người không phải em, ta sẽ không kiềm được những sự ghen ghét, đố kị."

"Phụng Dương, em hãy hứa với ta nhé hãy bên ngài ấy quãng đời còn lại nhé."

Nghe xong lời Chiêu Hàn nói, nàng cố kìm nén nước mắt, lấy lại bình tĩnh, rồi nàng cất tiếng:

"Em, em không dám hứa trước với chị, nhưng em sẽ cố gắng thực hiện giúp
chị."

"Thực sự cảm ơn em. Mong em hãy sống thật tốt nhé."

Nói xong, Chiêu Hàn bước những bước chân thật chậm, cho đến khi nàng nhìn thấy Trần Quang Khải đang đứng ở phía trước, vẻ mặt đầy hoang man, phức tạp. Quang Khải nhìn nặt nàng xem ra ngài hạ chút căng thẳng rồi.

"Chàng đến đây từ bao giờ."

"Ta đến cách đây một lát thôi."

Chiêu Hàn tiến đến mỉm cười nói tiếp:

"Vậy chàng không nghe hết phải không?"

Ngài im lặng như cố giấu đi việc bản thân biết nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Phụng Dương và nàng.

Ngài vươn tay, kéo nàng vào lòng, chậm rãi nói bên tai nàng, giọng vô cùng dịu dàng:

"Nàng sẽ khỏi bệnh thôi, nàng khỏe bệnh,ta đưa nàng đến những nơi nàng muôn, ta hứa đấy. Sẽ ổn thôi mà, nàng nhớ nhé, ta sẽ đưa nàng đến nơi nàng thích. Ta sẽ cùng nàng thực hiện những điều mà ta và nàng chưa làm."

Tiếc là lời hứa ấy chẳng được ngài thực hiện. Tháng mười một năm ấy, trời trở lạnh không ngui, hôm ấy trời đổ mưa to như trút nước. Phụng Dương lo lắng không ngui, cứ đi đi lại lại khắp phòng. Rồi sau đó, nàng cầu nguyện cho Chiêu Hàn có thể gắn sức vượt qua. Quang Khải luôn túc trực bên Chiêu Hàn, ngài cho người hầu lui xuống, tự mình chăm sóc cho nàng. Chiêu Hàn nằm trên giường bệnh, cả người rung rung, rồi có gắng mở mắt như nhìn thương của mình lần cuối. Rồi nàng cố gắng cất lời:

"Cảm ơn chàng, suốt thời gian qua luôn ở bên ta không rời một bước. Mong chàng hiểu nếu ta không qua khỏi, hãy tiếp tục bước tiếp trên con đường còn lại."

Nói xong nàng như nói hết nỗi lòng của mình, hai hàng nước mắt không ngừng tuông rời. Nàng nở nụ cười, rồi mắt đóng lại , nàng đã đi thật rồi, đi thật xa nơi không có Quang Khải bên cạnh.Quang Khải giữ lấy tay này, nước mắt chảy không xui, rồi gài lên trong đau đớn. Đây là lần thứ hai trong đời ngài, ngài mới khóc lớn như vậy, một lần là phụ mẫu ngài mất, lần này là người thương trong ngài rời đi đột ngột. Phụng Dương nghe tin Chiêu Hàn mất, cả người nàng như ngã xụp xuống đất. Mọi cố gắng, ước mong cầu cho Chiêu Hàn khỏi bệnh để bên cạnh Quang Khải như đổ sụp. Nàng cố gắng kìm dấu cảm xúc. Từ ngày Chiêu
Hàn mất, Quang Khải sống như người không hồn. Phòng làm việc của ngài luôn nề nếp thì nay mọi thứ đều nằm ngổ ngang, không gọn gàng. Ngài ngày ngày u xầu uống rượu.Có hôm ngài vừa uống rượu vừa khóc tu tu, vừa lấy tay đập bàn không ngớt. Mỗi ngày như vậy, Phụng Dương vừa phải quán xuyến Vương phủ ,vừa phải chăm sóc cho ngài. Mấy ngày ngài như vậy, Phụng Dương dỡ ngài xuống giường, vừa lấy khăn lau mặt, rồi nàng giúp ngài dọn dẹp mớ hỗn độn trong phòng ngài. Phụng Dương vẫn không một lời oán trách ngài, vẫn ngày ngày ra sức chăm sóc cho ngài. Bởi nàng hiểu, ngài không phải là người thích rượu chè, chỉ là lúc này ngài phải đơn độc khi người thương mất đi. Sẽ sớm thôi, ngài sẽ trở lại là một Chiêu Minh Đại vương như trước kia.

(**) Chi tiết này do mình tự nghĩ ra, để thêm thắt câu chuyện, khuyên các bạn chú ý chi tiết này không có thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com