TruyenHHH.com

[BillDip][Longfic] The Bad Luck (Hoàn thành)

Chap 5: Rắc rối nối tiếp [2]

Earl_Grass


Corliss Jenkins nhìn Dipper, dừng tay lại cười khẩy một tiếng:

- Ồ ? Tao ép mày sao ? Đây ! Mày làm gì thì mau làm đi !

Dipper nhún vai:

- Đã xong rồi. Tôi rất háo hức muốn biết lát nữa chị sẽ ra sao.

Jenkins cười lớn:

- Haha ! Các cậu, hình như tớ gây sự nhầm với một thằng ất ơ rồi ! Thôi, mau về lớp, kẻo bệnh này lây.

Cô ta hất tóc rồi cùng đám bạn bỏ đi. Dipper không phản bác gì, chỉ nhếch miệng, giơ 4 ngón tay lên đếm:

- Eenie, meenie, miney... MOE !

"OẠCH !"

Sau âm thanh đó, từ hành lang phát ra mấy tiếng kêu hốt hoảng:

- Jenkins !!? Cậu không sao chứ ? Sàn nhà trơn quá à ?

Tiểu thư nhà Hiệu trưởng vừa có một pha đáp đất tự do đầy kịch tính, với lý do là "Chắc có đứa nào đổ nước ra đây !". Mabel thì ôm bụng cười sằng sặc, còn Dipper chỉ từ tốn đeo lại găng tay.

Giờ ăn trưa, Dipper lại bị Bill cưỡng hôn một lần nữa. Hắn làm như đó là một chiến công, còn lôi sổ tay ra đánh dấu khiến Dipper gần như ngất xỉu vì uất ức. Mabel ngồi nói chuyện với Grenda, Pacifica và Candy, nhưng được mỗi một lúc, vì chỉ năm phút sau khi ngồi xuống ghế thì cô đã kéo Pacifica ra sân sau trường học.

Mabel đỏ mặt nhìn tiểu thư nhà Northwest:

- Pacifica này... Món quà sinh nhật cậu tặng tớ năm năm trước... là...là ý gì hả...?

Pacifica nhớ lại lúc ấy, khi cô giơ mười đầu ngón tay còn dính đầy băng keo lên và nói: "Tớ đã bị gãy móng tay khi bọc quà đấy !". Cô phì cười:

- Chắc là... một lời tỏ tình chăng ?

Mabel lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây là đá sapphire màu xanh có hình nửa trái tim khắc thêm hình lạc đà nhỏ rồi giơ lên trước mặt:

- Cái này đi kèm tờ giấy ghi "Tớ là của cậu. Ký tên: Llama". Nào, chắc hẳn dây chuyền phải có đôi có cặp, cho tớ xem sợi còn lại đi.

Pacifica mỉm cười, kéo mặt đá của sợi dây giấu trong cổ áo ra: Mặt sapphire hồng khắc hình sao băng, ghép vừa in với mặt đá của Mabel tạo thành một trái tim trong veo hoàn chỉnh. Hai cô gái cười khúc khích, Pacifica choàng tay ôm cổ Mabel và nói to:

- TỚ - THÍCH - CẬU !

Trong khi tận hưởng những giây phút vui vẻ, họ không hề hay biết những sự kiện thú vị đang diễn ra trong phòng ăn trưa của học sinh.

Corliss Jenkins thấy Dipper, định ra gây sự với cậu, kết quả giẫm phải đám dầu mỡ trên sàn và trượt patin quanh phòng ăn, đích đến là nồi cà ri thơm ngon bổ dưỡng. Đúng ra thì Corliss phải lau dọn sạch sẽ đống bừa bộn này, nhưng vì cậy là con gái Hiệu trưởng nên cô ta phó thác hết cho mấy bác lao công. Người lao công lau xong, để chổi cùng xô nước trên sàn chưa kịp dọn, Jenkins đã hầm hầm đi qua, vậy là vấp cán chổi úp mặt vào xô nước. Dipper chép miệng:

- Sạch cà ri rồi nhé !

Bill Cipher trông thấy thảm cảnh của Jenkins thì đoán ngay được sự việc. Hắn nói với Dipper:

- Em vui không ?

- À... Cũng đáng đời cô ta, nhưng trước khi có gì tồi tệ xảy đến thì em sẽ hoá giải.

Bill vòng tay ôm Dipper từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu:

- Hoá giải làm gì ? Hôm nay chưa chết được đâu.

Dipper thở dài:

- Anh chẳng thay đổi gì cả. Người đâu... ác quá.

Corliss đã sắp phát điên lên vì vừa bị mất mặt lại vừa phải trông thấy cảnh thân thiết giữa người cô ta thích với người cô ta ghét.

- MASON PINES !!! Mày nói mau !! Mày đã làm gì tao hả ?!! - Cô gào lên.

Dipper cười:

- Làm những gì tôi phải làm đối với người như chị. Ý kiến không ?

Cậu thấy Corliss chạy về phía mình nhưng cũng mặc kệ, vì với mức độ xui xẻo cô ta phải chịu đựng hiện nay thì sẽ không bao giờ đi được quãng đường đủ dài để tới chỗ cậu. Gideon cho tay vào túi áo, hất hàm với Dipper:

- Được đấy !

Dipper nhún vai, tròng mắt đảo đảo tinh nghịch.

Hết ba tiết buổi chiều, tiểu thư Jenkins mặt mày thâm tím đi cà nhắc về nhà, trông thật ám ảnh. Dipper xách cặp chạy vèo ra, dùng tay phải vỗ vào vai cô ả, còn ngoái đầu lại cười ma mãnh:

- Bây giờ cô hết xui xẻo là nhờ ơn Dipper Pines này đấy !

Sau đó lao vù đi.

Corliss tuy tức đến nội thương nhưng quả thật từ lúc đó không còn ngã sấp ngã ngửa nữa. Còn Dipper trước thì vui, sau lại vác bộ mặt sầu não về nhà một mình. Chị gái cậu đã đi chơi ở nhà "cô gái tóc vàng nào đó", đã thế về đến nơi còn biết thêm là hai ông bác đã đi Las Vegas hò hét cùng nhau, thành ra cậu ở nhà một mình.

Dipper nằm xuống giường, chợt hình ảnh mảnh Dorito một mắt, đầu đội mũ, có thắt nơ bay vòng vòng xuất hiện trong đầu cậu. Dipper giật mình, mặt nóng bừng, chẳng lẽ cậu lệ thuộc vào hắn đến vậy sao ? Nhắm mắt lại, thậm chí còn nghe thấy giọng của hắn văng vẳng bên tai nữa...

"Pine Tree..."

"Pine Tree..."

"Pine Tree..."

- YELLOW PINE TREE !!!

- Á Á Á Á Á......!!!

Dipper giật bắn người, mắt trừng trừng mở ra. Ôi mẹ cha trời đất quỷ thần tiên thánh chư thổ địa bốn phương tám hướng ơi, trước mặt cậu là ai thế này ?!

Bill Cipher !!!

Không phải hình Dorito, nhưng có bay vòng vòng !!!

----------------------------------------------------

Author: Các bạn muốn có H không ? Comment bên dưới nhé !

Bill: Ờ, H đê.

Dipper: *cáu* Không thương cái mông của tui à ?

Mabel: *lấy khăn thấm máu mũi - bình thản uống Mabel Juice* Thương chứ, tại vì nó mong manh quá. Luyện tập dần đi Dippingsauce~

Dipper: *chui vào góc khóc ai oán* Cứu với... Hiếp mi... nhầm, hép miii....


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com