TruyenHHH.com

Biet Fanfic Codu

Đêm tối, bầu trời bao phủ một dải lụa lấp lánh, ánh trăng rực rỡ toả ra tia sáng phủ bóng xuống mặt biển, khắp bên trong biệt thự đều là những ngọn nến xinh đẹp.

Đỗ Hoàng Dương ngồi trên sàn nhà lạnh tanh, lần cuối ngắm nhìn nơi mình đã ở suốt bao nhiêu năm qua, tĩnh lặng âm trầm.

Nếu như, cậu rời đi, có phải Võ Đình Nam cũng sẽ giống như cậu ở hiện tại? Có phải sẽ một mình như thế, ngắm nhìn ngôi biệt thự này?

Không, bên cạnh hắn có biết bao nhiêu là gái xinh trai đẹp xếp thành hàng, ai biết hắn có từng ở ngoài làm ba cái thứ bậy bạ hay không? Không có cậu, sẽ có người khác ở bên cạnh hắn. Không có cậu, hắn cũng sẽ không bao giờ phải sống một mình. Nếu nói hắn không thể sống thiếu cậu, vậy trước đây khi chưa gặp cậu hắn sống vì cái gì? Không sao, hắn nhất định sẽ ổn thôi.

Nếu như cậu rời đi, sẽ có người thay thế vị trí của cậu trong căn nhà này, sẽ có người thay cậu ôm lấy hắn, sẽ có người thay cậu hôn lên môi hắn. Người đó sẽ làm cơm cho hắn, chờ đợi hắn, chơi bi a cùng hắn, ngồi trên sopha tựa vào vai hắn. Người đó sẽ cùng hắn dạo chơi bên vườn hoa, cùng hắn đạp chân lên bờ cát, cùng hắn tắm bồn nước nóng đằng sau biệt thự. Thậm chí, trong căn phòng mà hai người vẫn thường ở, trên chiếc giường cậu vẫn nằm hằng ngày, sẽ không còn mùi hương của cậu nữa, cũng không còn thứ gì liên quan đến cậu nữa. Ở đó, sẽ có một nữ nhân hoặc một nam nhân khác thay thế cậu, bên cạnh hắn, yêu hắn.

Võ Đình Nam, sẽ yêu người khác?

Không, bây giờ cậu nghĩ cái này có tác dụng gì? Đã quyết định rời đi, không thể nào quay đầu. Bây giờ, việc cần phải nghĩ chính là làm sao để có thể tránh được đám robot mà không đả động đến Võ Đình Nam. Nếu như bị chúng phát hiện biệt thự sẽ tự động thực hiện chế độ phòng bị, Võ Đình Nam sẽ biết. Nếu như có thể khiến chúng không thể hoạt động, Võ Đình Nam nhất định sẽ biết, biệt thự cũng sẽ vì thế thực hiện chế độ phòng bị.

Người ta nói, trong hai cái hại chọn cái hại ít, trong hai cái lợi chọn cái lợi nhiều. Xem ra, cậu chỉ có thể khiến cho bọn chúng ngừng hoạt động.

Những con robot muốn ngừng lại, nhất định phải dập tắt được nguồn điện trung tâm của chúng. Nguồn điện trung tâm ở đây có hai chỗ, 1 chỗ ở trong máy tính của Võ Đình Nam, 1 chỗ nằm ở thư phong của hắn. Nhưng là... bên ngoài canh phòng rất nghiêm ngặt, e rằng với thân thủ của cậu hiện tại thật không dám nghĩ có thể đụng được bọn chúng, cậu lại chưa từng tới đó...

...............

Bước đi trên hành làng, nhìn đám  robot đi qua đi lại, thật sự không biết làm sao. Thôi thì đã không còn lùi được rồi.

Cậu bước đi đến trước cửa thư phòng. Quả nhiên vừa tới nơi đã bị robot ngăn lại, một hàng dài chắn trước mặt cậu.

Đám robot đứng thẳng người, hàng chục con mắt điện tử sáng lên thứ ánh sáng màu đỏ rực, quét qua cậu từ trên xuống dưới. Ánh sáng từ đỏ chuyển đen, tư thế sẵn sàng như thể muốn đem cậu thành bao cát đấm cho nát ra.

Không, không xong rồi.

Đúng lúc đang muốn chạy trốn, đột nhiên mắt robot chuyển trắng, lùi ra mở cửa cho cậu bước vào phòng.

Gì vậy? Không phải trừ Võ Đình Nam ra không ai có thể vào sao? Chẳng lẽ nào? Võ Đình Nam, hắn thật sự tin tưởng cậu đến vậy sao?

Thư phòng của hắn nhìn qua thì vô cùng bình thường, hai màu xanh đen đơn giản nhưng sàn đá đều là cẩm thạch cao cấp quý giá. Nơi này có vô số loại sách, một bàn làm việc lớn, một bộ sopha đắt tiền, một bộ trà cổ, một cái đồng hồ cùng một chiếc giường nhỏ. Trên mặt bàn có một cái máy tính để bàn cùng một cái lattop, thậm chí còn có một bình hoa cổ, bên trong đựng là hoa hướng dương. Căn phòng nhìn qua thì bình thường nhưng lại toả ra mùi tiền cực kì nồng nàn. Nhưng điều đặc biệt, lại nằm ở bức ảnh lớn treo trên tường và chiếc hộp hình hoa. Có khi nào nguồn điện ở đằng sau bức ảnh không ta?

Cậu nheo nheo mắt lại một chút, quyết định mở chiếc hộp ra xem thử trước. Bên trong hộp đựng một cây bút máy, một quyển sổ, hai hộp kẹo còn có một con dê ngọc một con nai ngọc chạm khắc vô cùng tinh xảo. Chiếc hộp này hình như là cũng không có gì, nhưng nếu được để trong thư phòng thì hẳn là cũng có quan trọng đi. Tốt nhất vẫn nên đóng lại để yên vị ở chỗ cũ.

Đi tới bên cạnh tường, cậu đưa tay chạm nhẹ lên bức ảnh. Đây... chính là cậu. Nhưng mà, bức hình này chụp từ khi nào vậy? A. Hình như, bên dưới còn có một dòng chữ.

Đây là....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com