Bien Mieu Ky
"A?"
Văn Mẫn đẩy cánh tay cậu ra: "Như thế nào lại ra biểu tình này?"
Diệp Dịch Hành giương miệng, giống như đứa ngốc hỏi: "Hà Nghiên Luật nhập hộ tịch Diệp gia? Sửa thành họ Diệp?"
Văn Mẫn nói: "Có thể không cần đổi họ, nhưng về mặt pháp luận, nó chính là anh của con."
(=口=) "Con không muốn!" Diệp Dịch Hành phát hoảng, "Con không muốn làm em trai của anh ta!"
"Vậy còn một biện pháp," Văn Mẫn nói: "Các con di dân đến Hà Lan, hoặc là Canada, kết hôn ở bên đó đi."
Diệp Dịch Hành cúi đầu, nói tâm không động là giả, ở bên đó, cậu hoàn toàn có thể xây dựng một mảnh trời riêng cho cậu cùng Hà Nghiên Luật. Hà Nghiên Luật như trước vẫn có thể ở trên mạng viết tiểu thuyết, còn mình thì mượn một chút quan hệ trong nhà làm một số buôn bán kiếm lợi nhỏ như mở một quán trà Trung Quốc, hoặc là gift shop, không cần kiếm thật nhiều tiền, một năm buôn bán tám tháng, bốn tháng còn lại mang anh ngoan ngoãn khắp nơi du ngoạn, sau đó mua một vài thứ gì đó trang trí cho cửa hàng...
Hết thảy đều tốt đẹp.
Nhưng là, cậu luyến tiếc cha mẹ.
"Vậy ba mẹ thì sao?" Diệp Dịch Hành run run hỏi.
"Các con đi rồi, chúng ta ở nhà cũng sẽ biến thành thế giới của hai người. Ngẫu nhiên đi nghỉ phép, hoặc là khi nào các con rãnh rỗi trở về thăm cha mẹ cũng được."
"Mẹ nói nghe tốt như vậy, con cảm thấy giống như là đang nằm mơ." Diệp Dịch Hành có chút hoảng sợ.
"Đừng nghĩ đơn giản như vậy, cơ nghiệp của cha mẹ không phải để cho con thoải mái tiêu xài. Nhưng, con là con của Diệp gia, cha mẹ chắc chắc bảo hộ con cơm áo không cần phải lo, còn lại, con phải tự đi tranh thủ lấy, con còn nhỏ, cần phải trưởng thành lên."
"Ân, con đã biết." Diệp Dịch Hành đem cằm gác lên vai mẹ cậu, khó được làm nũng một chút, "Đợi hai năm nữa, chờ chúng con tốt nghiệp sẽ nói sau, con còn muốn thương lượng với anh ta." Diệp Dịch Hành ngẩng đầu.
Văn Mẫn gật gật đầu, lại cùng Diệp Dịch Hành nói chút sự tình cần giải quyết về sau, Diệp Dịch Hành thật cao hứng cùng mẹ toàn lực duy trì cùng lý giải, cảm thấy lo lắng tràn đầy. Cậu quay trở lại, khẩn cấp muốn cùng Hà Nghiên Luật thảo luận cho tương lai, nhưng mà, vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy một màn kia như sấm sét bổ thẳng xuống đầu Diệp Dịch Hành.
—— Hà Nghiên Luật hoàn toàn say mèm, cả người ghé vào người Diệp Thư Diên, bởi vì gầy, cho nên có vẻ đặc biệt nhỏ. Anh giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào người Diệp Thư Diên, áo len trên người đối phương cùng áo của anh là cùng một loại len, khiến anh có cảm giác rất thân thiết. Tay Diệp Thư Diên vỗ về lưng Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật thoải mái đến hận không thể kêu lên hai tiếng meo ô meo ô, nhưng mà, anh cũng không phải là mèo a, vì thế chỉ nhẹ nhàng kêu lên: "Ba ba... Ba ba..."
Diệp Thư Diên ôm Hà Nghiên Luật, cười đến toe toét, sắc mặt ông đã ửng hổng lên, ánh mắt lộ vẻ kích động hiếm thấy, thậm chí còn có điểm ẩm ướt.
Con của ông, chưa từng có làm nũng với ông như vậy a!
(=口=)
"Ba! Cha đang làm gì đó! Buông anh ta ra!" Quả nhiên là phải đi Hà Lan thôi, để người kia ở trong này thật khiến người ta lo lắng!
Diệp Dịch Hành kéo Hà Nghiên Luật qua, lại không nghĩ tới Hà Nghiên Luật căn phải không phải là con mèo, mà là gấu Koala! Anh ôm chặt thắt lưng Diệp ba ba không có chịu buông ra.
Văn Mẫn đen mặt, nhìn cái tay ông xã còn đang ôm chai rượu đã sớm không còn một giọt.
Bà nói với Diệp Dịch Hành: "Ba của con cũng uống say rồi."
Hai người dùng sức đem hai đứa trẻ sinh đôi gọi là "cha con" này tách ra.
Diệp Dịch Hành nửa kéo nửa ôm Hà Nghiên Luật đi về phòng của cậu, xem ra đêm nay không thể trở về được rồi.
Diệp Thư Diên mơ mơ màng màng bị bà xã bắt uống một ly trà giải rượu, sau lại bị đẩy mạnh vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi ngủ ông lẩm bẩm nói với bà xã: "Thằng nhóc chết tiệt kia đem đứa nhỏ kia giày vò, trên cổ chi chít toàn hồng ngân... Thực ủy khuất nó."
Văn Mẫn cười hỏi: "Ông đều thấy được?"
Diệp Thư Diên giận dữ nói: "Đương nhiên, nếu không đang mùa xuân lại đi mặc áo cổ cao làm cái gì. Lúc đứa nhỏ nằm úp sấm trên người tôi, tôi liền nhìn thấy, không vừa đâu."
"Ông chỉ biết đau lòng nó, nhìn thấy Tiểu Luật, tôi liền nghĩ tới ông năm đó." Văn Mẫn hồi tưởng nói.
"Tôi... Đáng thương như vậy sao?" Diệp Thư Diên quẫn bách đem đầu vùi vào chăn.
Văn Mẫn nói: "Có a, lúc tôi gặp ông, ông so với nó còn bất lực hơn."
"Bà xã..." Diệp Thư Diên nhẹ nhàng gọi nàng.
"Ân, ở đây."
"Tôi yêu bà." Diệp Thư Diên ôm bà, lẩm bẩm nói.
×××
Sáng ngày thứ hai, Hà Nghiên Luật bởi vì say rượu ngủ thẳng đến gần một giờ trưa, sau khi tỉnh lại liền được chú Phó cho ăn một chén cháo đậu phộng Hongkong.
Văn Mẫn đến công ty, Diệp Thư Diên ở nhà bồi hai đứa con trai, nói là cùng chơi với con, kỳ thật chỉ là cùng Hà Nghiên Luật chán cùng một chỗ thôi.
Bất quá, qua một buổi tối, Diệp Thư Diên gọi Hà Nghiên Luật là "Tiểu Luật" hiện tại đã chuyển thành "bảo bảo" rồi.
Diệp Dịch Hành ở một bên nhìn cha mình diễn tả vẻ mặt ngây thơ đến buồn nôn da gà trên thân đều muốn bùng lên khởi nghĩa, Hà Nghiên Luật cũng rất hưởng thụ, bởi vì anh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có loại tình thương nồng đậm như thế này, là tình thương thuần túy của cha.
Hai người bọn họ ở cùng một chỗ nói chuyện, đem Diệp Dịch Hành gạt qua một bên, Diệp Dịch Hành thúc Hà Nghiên Luật về nhà, bị Diệp Thư Diên liếc mắt trừng một cái: "Về cái gì, nơi này là nhà của nó a!"
Diệp Dịch Hành đáng thương hề hề chuyển hướng Hà Nghiên Luật: "Chúng ta mai còn phải đi học nha."
Diệp Thư Diên nói: "Ở đây một đêm, ngày mai cha tự mình đưa nó đến trường, con phải đi về thì về trước đi nha."
(=皿=)
Buổi chiều, Diệp Thư Diên thế nhưng còn dẫn Hà Nghiên Luật đi thăm vườn bách thú! Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ, thầm nghĩ ngày nào đó cậu sẽ mang Hà Nghiên Luật đi Hà Lan, hiện tại, nên đi theo hai người "ba ba" này thôi...
Ăn qua buổi tối, trước sự kiên trì của Diệp Dịch Hành, Diệp Thư Diên mới thả cho bọn họ rời đi.
Đi tới cửa, "hai người cha" còn nắm tay luyến tiếc tách ra.
"Uy uy, các người có cần phải vậy không, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt nha!" Nếu Diệp Dịch Hành hiện tại là mèo, cái đuôi khẳng định sẽ dựng thẳng lên cao, chòm râu phát run lên.
Hà Nghiên Luật đối Diệp Thư Diên nói: "Ba ba, con cuối tuần lại đến."
Diệp Thư Diên vuốt đầu anh: "Ân, đến lúc đó ba ba mang con đến chợ hoa chơi, chỗ đó có rất nhiều đồ chơi thú vị."
Hai người lưu luyến không rời, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, ngưng nghẹn không nói gì.
"Được rồi, trở về đi." Nữ chủ nhân cuối cùng cũng lên tiếng, phất tay cho đi, Diệp Dịch Hành tuân lệnh, túm Hà Nghiên Luật bỏ chạy.
Trên đường trở về Vân Tụ biệt cư, Hà Nghiên Luật hỏi Diệp Dịch Hành: "Anh ăn dấm chua của em rồi sao?"
Diệp Dịch Hành không để ý đến anh, vừa đến nhà, liền kéo anh ném lên giường, chọc cù lét anh: "Anh làm sao có thể ăn dấm chua của em, anh là ăn dấm chua của ba ba anh!"
"Phốc ha ha... Đừng chọc!... Ha ha buông ra!"
"Đêm qua em còn sợ cha mẹ muốn chết, hiện tại lại thân mật như vậy! Anh không ăn dấm mới là lạ!" Diệp Dịch Hành oán giận, một chút cũng không nương tay.
"Em sai lầm rồi em sai lầm rồi! Dừng tay... Hô ha..."
Hà Nghiên Luật thở phì phò cười, liều mạng trốn tránh ma trảo của Diệp Dịch Hành, chờ đến khi đối phương buông ra, đã cười đến toàn thân vô lực, chỉ nhìn thấy một cái gì đó lóe sáng bay qua bay lại trước mặt.
Diệp Dịch Hành kéo cánh tay anh làm cho anh ngồi xuống.
Hà Nghiên Luật lúc này mới nhìn rõ, trên ngón tay Diệp Dịch Hành đang cầm một cái dây chuyền màu bạc.
Ngoài dây chuyện, còn có đôi bông tai được làm từ thạch anh.
Diệp Dịch Hành nói: "Thích không?"
Hà Nghiên Luật mở to hai mắt: "Cho em?"
"Ân, anh đeo giúp em." Diệp Dịch Hành khoác cánh tay qua cổ Hà Nghiên Luật, thay anh gài lại dây chuyền, nói tiếp, "Anh đã sớm yêu cầu người ta làm, xế chiều hôm nay emcùng ba đi vườn bách thú, anh mới đi lấy về."
"Làm theo yêu cầu..." Hà Nghiên Luật lẩm bẩm nói.
"Ân." Diệp Dịch Hành kéo tay Hà Nghiên Luật, cho anh xem mặt dây chuyền.
Mặt nhỏ bên trong có mặt to bên ngoài ôm lấy, mặt nhỏ bên trong còn có thể chuyển động, vừa chuyển động, Hà Nghiên Luật liền phát hiện mặt dây chuyền nhỏ có khắc chữ nhỏ nhỏ.
[I am yours. ]
—— em là của anh.
Là chữ Tiếng Anh cách điệu, tuyển tú phiêu dật.
Diệp Dịch Hành nói: "Nhìn nhìn lại, còn có chữ."
Hà Nghiên Luật cẩn thận xoay mặt dây chuyền, lại phát hiện bên trong vòng mặt lớn còn có tên đầy đủ của Diệp Dịch Hành! Chữ theo thể hành, tinh xảo vô cùng.
Hà Nghiên Luật khiếp sợ ngẩng đầu, Diệp Dịch Hành cười nói: "Hạng quyển đáp lễ."
"Rất quý đi..." Cái mũi Hà Nghiên Luật bắt đầu ê ẩm, trong lòng một trận tê dại.
"Ân. Mặt trên kia, không phải là thủy tinh, mà là thạch anh. Nó cơ hồ lấy hết gia tài anh tích lũy rồi." Diệp Dịch Hành ôm chặt anh, vòng cổ cùng hoa tai đều dán tại trên cổ mình, "Nhưng, đó là đáng giá."
Thanh âm Hà Nghiên Luật đã có chút nghẹn ngào: "Vì cái gì? Hạng quyển của anh, em chẳng qua là mua ở tại cửa hàng thú nuôi..."
"Ngươi mua cho mèo đều có thể mua vật quý gì đó, huống chi là anh tặng cho người anh yêu, đây là tín vật của chúng ta, lấy vật này để chứng kiến cho tình yêu của chúng ta, cho nên, không được cự tuyệt, nhận nó, được chứ?"
"Ân..." Hà Nghiên Luật cảm động nói: "Cám ơn anh, Diệp Dịch Hành."
Bởi vì động tình, hai người tự nhiên bắt đầu hôn môi làm tình, động tác của bọn đều có chút dồn dập mà điên cuồng, Diệp Dịch Hành cơ hồ đều cắt xé toàn bộ quần áo Hà Nghiên Luật, cúi đầu cắn lấy thù du trước ngực anh.
Hà Nghiên Luật kêu rên, cũng cúi đầu hút lấy cổ Diệp Dịch Hành.
Hai ngươi giống như trở lại thời nguyên thủy làm dã thú, cắn xé nhau, kích tình bắn ra bốn phía.
Giữa đường Diệp Dịch Hành đột ngột dừng lại, nửa ôm Hà Nghiên Luật đến phòng tắm tắm rửa, Hà Nghiên Luật khó có được cảm giác động tình như vậy, ánh mắt nóng bỏng mơ màng. Diệp Dịch Hành dĩ nhiền còn không quên nguyên tắc của Hà Nghiên Luật "Trước khi ngủ phải tắm rửa."
Tắm rửa trong vòng năm phút đồng hồ, hai người lại quay trở lại phòng ngủ ôm hôn, Hà Nghiên Luật lực bất tòng tâm, bị Diệp Dịch Hành cướp lấy quyền chủ động, cảm thấy mình yếu thế trốn tránh, lại bị Diệp Dịch Hành tóm trở về.
Ngón tay Diệp Dịch Hành trượt lên thân thể anh, bụng, thắt lưng, mông, đùi trong, tấc tấc vuốt ve. Hà Nghiên Luật trừ bỏ than nhẹ ra không thể nói lên một từ nào, đôi môi chủ động phủ lên thân thể Diệp Dịch Hành, ngón tay bấu lên bả vai Diệp Dịch Hành đến trắng bệch.
Diệp Dịch Hành cầm tay anh, cùng anh mười ngón giao nhau, làm cho Hà Nghiên Luật theo động tác của mình mà nhấp nhô, cho anh cảm thụ một chút ít tình tự dao động, hoặc thoải mái hoặc khẩn trương.
Hai người đang trong tư thể ngồi, Hà Nghiên Luật khóa ngồi trên người Diệp Dịch Hành. Cứ như vậy, Diệp Dịch Hành thong thả cưỡng chế tiến vào bên trong cơ thể Hà Nghiên Luật.
"A..." Thân thể Hà Nghiên Luật cứng lên, cảm thụ khí quan như lửa nóng của người mình yêu cùng thân thể của mình chặt chẽ kết hợp, thậm chí có thể cảm nhận vật kia của đối phương đập nhịp nhàng trong cơ thể mình, tình diễm mà kích thích, anh không hiểu sao lại cảm thấy an toàn.
Diệp Dịch Hành chờ Hà Nghiên Luật thả lỏng mới bắt đầu trừu động, chầm chậm, sau đó mới ba sâu một nông đỉnh nhập. Hà Nghiên Luật ở trong lòng ngực cậu đôi môi hé mở, không ngừng rên rỉ lắc đầu, khóe mắt tràn ra nước mắt, vòng cổ màu bạc theo sự đong đưa của hai người cũng hơi đong đưa theo.
Tuy rằng mặt trên viết "I am yours."
Nhưng mà, hiện tại, ai là của ai, đều không ai biết rõ...
Diệp Dịch Hành đưa tay gắt gao ôm chặt anh, ngực hai người không còn khe hở nào dán sát vào nhau.
"Diệp Dịch... Hành... A..." Thanh âm ngọt lành của Hà Nghiên Luật làm cho Diệp Dịch Hành cực kỳ sung sướng, động tác càng thêm kịch liệt.
"Em là của anh." Diệp Dịch Hành nói xong, toàn thân run rẩy ở trong cơ thể Hà Nghiên Luật đạt tới cao trào.
Hà Nghiên Luật cũng vừa đạt đến đỉnh. Cơ thể căng cứng đến hết cỡ, lúc sau lại không còn chút sức lực mềm nhũn xuống được cánh tay hữu lực của Diệp Dịch Hành chống đỡ.
"Rất... Kịch liệt..." Hà Nghiên Luật đem mặt chôn trong lòng Diệp Dịch Hành thở phì phò nói.
Diệp Dịch Hành cười nói: "Chúng ta nằm một lát, chút nữa anh ôm em đi tắm."
"Ân..."
Tuy ứng thanh, Hà Nghiên Luật đang rất buồn ngủ, anh quá mệt mỏi, thể lực lại kém, loại vận động kịch liệt trên giường này thật hao tổn tình thần lẫn thể lực, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Dịch Hành.
Sáng ngày thứ hai, Hà Nghiên Luật cảm thấy thân thể của mình khô ráo lại thoải mái, trừ bỏ bộ vị khó mở miệng kia đau nhức, còn lại hết thảy đều tốt lắm. Anh trợn mắt nhìn Diệp Dịch Hành ôm máy tính dựa ngồi trên giường, đối phương thấy anh tỉnh lại, liền cúi đầu cho một cái hôn chào buổi sáng.
"Em biết không?" Diệp Dịch Hành buông môi người yêu ra nói, "Thứ hạng của anh so với em cao hơn rồi."
"Cái gì?" Hà Nghiên Luật mê mang khó hiểu.
"Tiểu thuyết huyễn huyễn trên mạng," Diệp Dịch Hành giải thích: "Trước mắt thứ hạng của Lạc Mộc cao hơn Chi Ngôn một hạng."
Hà Nghiên Luật mở to mắt: "Xong rồi, một tháng này em chưa viết thêm được cái gì hết."
Diệp Dịch Hành cười nói: "Anh cũng không có, thế nhưng không biết sao lại thế này, có một đám nhóc mỗi tuần lại xếp hạng lại một lần, kiên quyết bảo thứ hạng của anh tăng lên rồi."
Hà Nghiên Luật thở phì phì trừng cậu: "Không công bình, vì cái gì lại cho anh nâng hạng!"
Diệp Dịch Hành cười nhạo: "Em có biết bọn họ dựa vào nội dung gì mà nâng hạng không?"
"Cái gì?" Hà Nghiên Luật giãy dụa đứng lên, Diệp Dịch Hành đặt cái gối mềm đằng sau lưng anh, cho anh dựa vào.
"Em xem..." Diệp Dịch Hành đem màn hình máy tính chuyển đến Hà Nghiên Luật ——
[Lạc Mộc đại nhân, đừng do dự áp đảo Chi Ngôn đi!]
[Thật muốn nhìn thấy Lạc Mộc cùng Chi Ngôn kết hôn nga! Muốn ảnh chụp đám cưới, tần suất động phòng!]
[Lạc Mộc! Cậu vĩnh viễn phải ở trên Chi Ngôn nga!]
...
"Đám này Phôi Đản!" Hà Nghiên Luật đỏ mặt phẫn hận nói: "Thật xấu!"
Diệp Dịch Hành cười trộm, đem Hà Nghiên Luật lãm tiến vào lòng: "Đúng vậy, bọn họ xấu, Chi Ngôn của chúng ta là Đại Thần, viết cái gì đều đứng nhất."
Hà Nghiên Luật nằm trong lòng Diệp Dịch Hành hanh hanh nói: "Em quyết định!"
"Quyết định cái gì?"
"Tiểu thuyết tiếp theo muốn viết!"
Diệp Dịch Hành hỏi: "Tiểu thuyết gì?"
Hà Nghiên Luật cắn một hơi lên vai Diệp Dịch Hành, nói: "Biến Miêu Ký."
【 chính văn hoàn 】
————————————-
E hèm. Vậy là đã xong toàn văn Biến Miêu Ký. Sau chương này, ta sẽ lục lại các chương cũ sửa vài lỗi xưng hô và giọng văn một chút.
Tác giả hình như còn viết mấy cái phiên ngoại nữa thì phải. Cơ mà bản QT của ta không có phiên ngoại. Các nàng ai tìm được phiên ngoại truyện này thì nhắn ta một tiếng với nhé.
Đây là danh sách Phiên ngoại tác giả định làm:
1. Bí mật Hà Nghiên Luật không muốn người ta biết (nói về các phương thức Hà ba ba từng nghĩ tới để tiếp cận Diệp Dịch Hành)
2, Miêu yêu hiện hình ký (miêu nhĩ, tiểu tiểu miêu, nửa người nửa miêu, vĩ ba đích H)
3, vương tử cùng ngự tiền thị vệ đích chuyện xưa —— nấm hương Bánh Bao Thịt (nơi này có thể sẽ đề cập đến mộc mộc nếu hồng nhắc tới đích kiếp trước kiếp này)
4, dạ dày tất trì cùng phao đằng phiến đích chuyện xưa —— dạ dày tất trì (ho khan ra vẻ này cùng chính văn không có vấn đề gì, được rồi, ta sẽ cố gắng xả đích)
5, biến miêu ký chi Mạc Nghiên Trạch ——piyothegray (đại ca biến meo~)
6, Lại thấy ngày cá tháng tư —— (sẽ gia nhập bát bát cung cấp đích hắc miêu bạch miêu cho nhau hắc hưu nguyên tố)
7, Hà Nghiên Luật nấu cơm—— (Hà ba ba học nấu cơm, Diệp tiêu miêu giáo. Giáo đến trên bàn cơm, chỉ mặc một bộ tạp dề, H...)
8, Tiểu Tân cẩn thận yêu —— (Dương huynh cùng Tiểu Hạnh biến thành cẩu cẩu)
9, Nhật ký Hà Nghiên Luật phản công —— duy tố (ngọt ngào đích dạy dỗ)
10, Ngày xem phim kinh dị —— miêu cha
11, Dưỡng miêu ký—— miêu cha
12, Diệp ba ba cùng Diệp mụ mụ (áp trại phu quân)
Văn Mẫn đẩy cánh tay cậu ra: "Như thế nào lại ra biểu tình này?"
Diệp Dịch Hành giương miệng, giống như đứa ngốc hỏi: "Hà Nghiên Luật nhập hộ tịch Diệp gia? Sửa thành họ Diệp?"
Văn Mẫn nói: "Có thể không cần đổi họ, nhưng về mặt pháp luận, nó chính là anh của con."
(=口=) "Con không muốn!" Diệp Dịch Hành phát hoảng, "Con không muốn làm em trai của anh ta!"
"Vậy còn một biện pháp," Văn Mẫn nói: "Các con di dân đến Hà Lan, hoặc là Canada, kết hôn ở bên đó đi."
Diệp Dịch Hành cúi đầu, nói tâm không động là giả, ở bên đó, cậu hoàn toàn có thể xây dựng một mảnh trời riêng cho cậu cùng Hà Nghiên Luật. Hà Nghiên Luật như trước vẫn có thể ở trên mạng viết tiểu thuyết, còn mình thì mượn một chút quan hệ trong nhà làm một số buôn bán kiếm lợi nhỏ như mở một quán trà Trung Quốc, hoặc là gift shop, không cần kiếm thật nhiều tiền, một năm buôn bán tám tháng, bốn tháng còn lại mang anh ngoan ngoãn khắp nơi du ngoạn, sau đó mua một vài thứ gì đó trang trí cho cửa hàng...
Hết thảy đều tốt đẹp.
Nhưng là, cậu luyến tiếc cha mẹ.
"Vậy ba mẹ thì sao?" Diệp Dịch Hành run run hỏi.
"Các con đi rồi, chúng ta ở nhà cũng sẽ biến thành thế giới của hai người. Ngẫu nhiên đi nghỉ phép, hoặc là khi nào các con rãnh rỗi trở về thăm cha mẹ cũng được."
"Mẹ nói nghe tốt như vậy, con cảm thấy giống như là đang nằm mơ." Diệp Dịch Hành có chút hoảng sợ.
"Đừng nghĩ đơn giản như vậy, cơ nghiệp của cha mẹ không phải để cho con thoải mái tiêu xài. Nhưng, con là con của Diệp gia, cha mẹ chắc chắc bảo hộ con cơm áo không cần phải lo, còn lại, con phải tự đi tranh thủ lấy, con còn nhỏ, cần phải trưởng thành lên."
"Ân, con đã biết." Diệp Dịch Hành đem cằm gác lên vai mẹ cậu, khó được làm nũng một chút, "Đợi hai năm nữa, chờ chúng con tốt nghiệp sẽ nói sau, con còn muốn thương lượng với anh ta." Diệp Dịch Hành ngẩng đầu.
Văn Mẫn gật gật đầu, lại cùng Diệp Dịch Hành nói chút sự tình cần giải quyết về sau, Diệp Dịch Hành thật cao hứng cùng mẹ toàn lực duy trì cùng lý giải, cảm thấy lo lắng tràn đầy. Cậu quay trở lại, khẩn cấp muốn cùng Hà Nghiên Luật thảo luận cho tương lai, nhưng mà, vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy một màn kia như sấm sét bổ thẳng xuống đầu Diệp Dịch Hành.
—— Hà Nghiên Luật hoàn toàn say mèm, cả người ghé vào người Diệp Thư Diên, bởi vì gầy, cho nên có vẻ đặc biệt nhỏ. Anh giống như con mèo nhỏ cọ cọ vào người Diệp Thư Diên, áo len trên người đối phương cùng áo của anh là cùng một loại len, khiến anh có cảm giác rất thân thiết. Tay Diệp Thư Diên vỗ về lưng Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật thoải mái đến hận không thể kêu lên hai tiếng meo ô meo ô, nhưng mà, anh cũng không phải là mèo a, vì thế chỉ nhẹ nhàng kêu lên: "Ba ba... Ba ba..."
Diệp Thư Diên ôm Hà Nghiên Luật, cười đến toe toét, sắc mặt ông đã ửng hổng lên, ánh mắt lộ vẻ kích động hiếm thấy, thậm chí còn có điểm ẩm ướt.
Con của ông, chưa từng có làm nũng với ông như vậy a!
(=口=)
"Ba! Cha đang làm gì đó! Buông anh ta ra!" Quả nhiên là phải đi Hà Lan thôi, để người kia ở trong này thật khiến người ta lo lắng!
Diệp Dịch Hành kéo Hà Nghiên Luật qua, lại không nghĩ tới Hà Nghiên Luật căn phải không phải là con mèo, mà là gấu Koala! Anh ôm chặt thắt lưng Diệp ba ba không có chịu buông ra.
Văn Mẫn đen mặt, nhìn cái tay ông xã còn đang ôm chai rượu đã sớm không còn một giọt.
Bà nói với Diệp Dịch Hành: "Ba của con cũng uống say rồi."
Hai người dùng sức đem hai đứa trẻ sinh đôi gọi là "cha con" này tách ra.
Diệp Dịch Hành nửa kéo nửa ôm Hà Nghiên Luật đi về phòng của cậu, xem ra đêm nay không thể trở về được rồi.
Diệp Thư Diên mơ mơ màng màng bị bà xã bắt uống một ly trà giải rượu, sau lại bị đẩy mạnh vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi ngủ ông lẩm bẩm nói với bà xã: "Thằng nhóc chết tiệt kia đem đứa nhỏ kia giày vò, trên cổ chi chít toàn hồng ngân... Thực ủy khuất nó."
Văn Mẫn cười hỏi: "Ông đều thấy được?"
Diệp Thư Diên giận dữ nói: "Đương nhiên, nếu không đang mùa xuân lại đi mặc áo cổ cao làm cái gì. Lúc đứa nhỏ nằm úp sấm trên người tôi, tôi liền nhìn thấy, không vừa đâu."
"Ông chỉ biết đau lòng nó, nhìn thấy Tiểu Luật, tôi liền nghĩ tới ông năm đó." Văn Mẫn hồi tưởng nói.
"Tôi... Đáng thương như vậy sao?" Diệp Thư Diên quẫn bách đem đầu vùi vào chăn.
Văn Mẫn nói: "Có a, lúc tôi gặp ông, ông so với nó còn bất lực hơn."
"Bà xã..." Diệp Thư Diên nhẹ nhàng gọi nàng.
"Ân, ở đây."
"Tôi yêu bà." Diệp Thư Diên ôm bà, lẩm bẩm nói.
×××
Sáng ngày thứ hai, Hà Nghiên Luật bởi vì say rượu ngủ thẳng đến gần một giờ trưa, sau khi tỉnh lại liền được chú Phó cho ăn một chén cháo đậu phộng Hongkong.
Văn Mẫn đến công ty, Diệp Thư Diên ở nhà bồi hai đứa con trai, nói là cùng chơi với con, kỳ thật chỉ là cùng Hà Nghiên Luật chán cùng một chỗ thôi.
Bất quá, qua một buổi tối, Diệp Thư Diên gọi Hà Nghiên Luật là "Tiểu Luật" hiện tại đã chuyển thành "bảo bảo" rồi.
Diệp Dịch Hành ở một bên nhìn cha mình diễn tả vẻ mặt ngây thơ đến buồn nôn da gà trên thân đều muốn bùng lên khởi nghĩa, Hà Nghiên Luật cũng rất hưởng thụ, bởi vì anh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có loại tình thương nồng đậm như thế này, là tình thương thuần túy của cha.
Hai người bọn họ ở cùng một chỗ nói chuyện, đem Diệp Dịch Hành gạt qua một bên, Diệp Dịch Hành thúc Hà Nghiên Luật về nhà, bị Diệp Thư Diên liếc mắt trừng một cái: "Về cái gì, nơi này là nhà của nó a!"
Diệp Dịch Hành đáng thương hề hề chuyển hướng Hà Nghiên Luật: "Chúng ta mai còn phải đi học nha."
Diệp Thư Diên nói: "Ở đây một đêm, ngày mai cha tự mình đưa nó đến trường, con phải đi về thì về trước đi nha."
(=皿=)
Buổi chiều, Diệp Thư Diên thế nhưng còn dẫn Hà Nghiên Luật đi thăm vườn bách thú! Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ, thầm nghĩ ngày nào đó cậu sẽ mang Hà Nghiên Luật đi Hà Lan, hiện tại, nên đi theo hai người "ba ba" này thôi...
Ăn qua buổi tối, trước sự kiên trì của Diệp Dịch Hành, Diệp Thư Diên mới thả cho bọn họ rời đi.
Đi tới cửa, "hai người cha" còn nắm tay luyến tiếc tách ra.
"Uy uy, các người có cần phải vậy không, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt nha!" Nếu Diệp Dịch Hành hiện tại là mèo, cái đuôi khẳng định sẽ dựng thẳng lên cao, chòm râu phát run lên.
Hà Nghiên Luật đối Diệp Thư Diên nói: "Ba ba, con cuối tuần lại đến."
Diệp Thư Diên vuốt đầu anh: "Ân, đến lúc đó ba ba mang con đến chợ hoa chơi, chỗ đó có rất nhiều đồ chơi thú vị."
Hai người lưu luyến không rời, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, ngưng nghẹn không nói gì.
"Được rồi, trở về đi." Nữ chủ nhân cuối cùng cũng lên tiếng, phất tay cho đi, Diệp Dịch Hành tuân lệnh, túm Hà Nghiên Luật bỏ chạy.
Trên đường trở về Vân Tụ biệt cư, Hà Nghiên Luật hỏi Diệp Dịch Hành: "Anh ăn dấm chua của em rồi sao?"
Diệp Dịch Hành không để ý đến anh, vừa đến nhà, liền kéo anh ném lên giường, chọc cù lét anh: "Anh làm sao có thể ăn dấm chua của em, anh là ăn dấm chua của ba ba anh!"
"Phốc ha ha... Đừng chọc!... Ha ha buông ra!"
"Đêm qua em còn sợ cha mẹ muốn chết, hiện tại lại thân mật như vậy! Anh không ăn dấm mới là lạ!" Diệp Dịch Hành oán giận, một chút cũng không nương tay.
"Em sai lầm rồi em sai lầm rồi! Dừng tay... Hô ha..."
Hà Nghiên Luật thở phì phò cười, liều mạng trốn tránh ma trảo của Diệp Dịch Hành, chờ đến khi đối phương buông ra, đã cười đến toàn thân vô lực, chỉ nhìn thấy một cái gì đó lóe sáng bay qua bay lại trước mặt.
Diệp Dịch Hành kéo cánh tay anh làm cho anh ngồi xuống.
Hà Nghiên Luật lúc này mới nhìn rõ, trên ngón tay Diệp Dịch Hành đang cầm một cái dây chuyền màu bạc.
Ngoài dây chuyện, còn có đôi bông tai được làm từ thạch anh.
Diệp Dịch Hành nói: "Thích không?"
Hà Nghiên Luật mở to hai mắt: "Cho em?"
"Ân, anh đeo giúp em." Diệp Dịch Hành khoác cánh tay qua cổ Hà Nghiên Luật, thay anh gài lại dây chuyền, nói tiếp, "Anh đã sớm yêu cầu người ta làm, xế chiều hôm nay emcùng ba đi vườn bách thú, anh mới đi lấy về."
"Làm theo yêu cầu..." Hà Nghiên Luật lẩm bẩm nói.
"Ân." Diệp Dịch Hành kéo tay Hà Nghiên Luật, cho anh xem mặt dây chuyền.
Mặt nhỏ bên trong có mặt to bên ngoài ôm lấy, mặt nhỏ bên trong còn có thể chuyển động, vừa chuyển động, Hà Nghiên Luật liền phát hiện mặt dây chuyền nhỏ có khắc chữ nhỏ nhỏ.
[I am yours. ]
—— em là của anh.
Là chữ Tiếng Anh cách điệu, tuyển tú phiêu dật.
Diệp Dịch Hành nói: "Nhìn nhìn lại, còn có chữ."
Hà Nghiên Luật cẩn thận xoay mặt dây chuyền, lại phát hiện bên trong vòng mặt lớn còn có tên đầy đủ của Diệp Dịch Hành! Chữ theo thể hành, tinh xảo vô cùng.
Hà Nghiên Luật khiếp sợ ngẩng đầu, Diệp Dịch Hành cười nói: "Hạng quyển đáp lễ."
"Rất quý đi..." Cái mũi Hà Nghiên Luật bắt đầu ê ẩm, trong lòng một trận tê dại.
"Ân. Mặt trên kia, không phải là thủy tinh, mà là thạch anh. Nó cơ hồ lấy hết gia tài anh tích lũy rồi." Diệp Dịch Hành ôm chặt anh, vòng cổ cùng hoa tai đều dán tại trên cổ mình, "Nhưng, đó là đáng giá."
Thanh âm Hà Nghiên Luật đã có chút nghẹn ngào: "Vì cái gì? Hạng quyển của anh, em chẳng qua là mua ở tại cửa hàng thú nuôi..."
"Ngươi mua cho mèo đều có thể mua vật quý gì đó, huống chi là anh tặng cho người anh yêu, đây là tín vật của chúng ta, lấy vật này để chứng kiến cho tình yêu của chúng ta, cho nên, không được cự tuyệt, nhận nó, được chứ?"
"Ân..." Hà Nghiên Luật cảm động nói: "Cám ơn anh, Diệp Dịch Hành."
Bởi vì động tình, hai người tự nhiên bắt đầu hôn môi làm tình, động tác của bọn đều có chút dồn dập mà điên cuồng, Diệp Dịch Hành cơ hồ đều cắt xé toàn bộ quần áo Hà Nghiên Luật, cúi đầu cắn lấy thù du trước ngực anh.
Hà Nghiên Luật kêu rên, cũng cúi đầu hút lấy cổ Diệp Dịch Hành.
Hai ngươi giống như trở lại thời nguyên thủy làm dã thú, cắn xé nhau, kích tình bắn ra bốn phía.
Giữa đường Diệp Dịch Hành đột ngột dừng lại, nửa ôm Hà Nghiên Luật đến phòng tắm tắm rửa, Hà Nghiên Luật khó có được cảm giác động tình như vậy, ánh mắt nóng bỏng mơ màng. Diệp Dịch Hành dĩ nhiền còn không quên nguyên tắc của Hà Nghiên Luật "Trước khi ngủ phải tắm rửa."
Tắm rửa trong vòng năm phút đồng hồ, hai người lại quay trở lại phòng ngủ ôm hôn, Hà Nghiên Luật lực bất tòng tâm, bị Diệp Dịch Hành cướp lấy quyền chủ động, cảm thấy mình yếu thế trốn tránh, lại bị Diệp Dịch Hành tóm trở về.
Ngón tay Diệp Dịch Hành trượt lên thân thể anh, bụng, thắt lưng, mông, đùi trong, tấc tấc vuốt ve. Hà Nghiên Luật trừ bỏ than nhẹ ra không thể nói lên một từ nào, đôi môi chủ động phủ lên thân thể Diệp Dịch Hành, ngón tay bấu lên bả vai Diệp Dịch Hành đến trắng bệch.
Diệp Dịch Hành cầm tay anh, cùng anh mười ngón giao nhau, làm cho Hà Nghiên Luật theo động tác của mình mà nhấp nhô, cho anh cảm thụ một chút ít tình tự dao động, hoặc thoải mái hoặc khẩn trương.
Hai người đang trong tư thể ngồi, Hà Nghiên Luật khóa ngồi trên người Diệp Dịch Hành. Cứ như vậy, Diệp Dịch Hành thong thả cưỡng chế tiến vào bên trong cơ thể Hà Nghiên Luật.
"A..." Thân thể Hà Nghiên Luật cứng lên, cảm thụ khí quan như lửa nóng của người mình yêu cùng thân thể của mình chặt chẽ kết hợp, thậm chí có thể cảm nhận vật kia của đối phương đập nhịp nhàng trong cơ thể mình, tình diễm mà kích thích, anh không hiểu sao lại cảm thấy an toàn.
Diệp Dịch Hành chờ Hà Nghiên Luật thả lỏng mới bắt đầu trừu động, chầm chậm, sau đó mới ba sâu một nông đỉnh nhập. Hà Nghiên Luật ở trong lòng ngực cậu đôi môi hé mở, không ngừng rên rỉ lắc đầu, khóe mắt tràn ra nước mắt, vòng cổ màu bạc theo sự đong đưa của hai người cũng hơi đong đưa theo.
Tuy rằng mặt trên viết "I am yours."
Nhưng mà, hiện tại, ai là của ai, đều không ai biết rõ...
Diệp Dịch Hành đưa tay gắt gao ôm chặt anh, ngực hai người không còn khe hở nào dán sát vào nhau.
"Diệp Dịch... Hành... A..." Thanh âm ngọt lành của Hà Nghiên Luật làm cho Diệp Dịch Hành cực kỳ sung sướng, động tác càng thêm kịch liệt.
"Em là của anh." Diệp Dịch Hành nói xong, toàn thân run rẩy ở trong cơ thể Hà Nghiên Luật đạt tới cao trào.
Hà Nghiên Luật cũng vừa đạt đến đỉnh. Cơ thể căng cứng đến hết cỡ, lúc sau lại không còn chút sức lực mềm nhũn xuống được cánh tay hữu lực của Diệp Dịch Hành chống đỡ.
"Rất... Kịch liệt..." Hà Nghiên Luật đem mặt chôn trong lòng Diệp Dịch Hành thở phì phò nói.
Diệp Dịch Hành cười nói: "Chúng ta nằm một lát, chút nữa anh ôm em đi tắm."
"Ân..."
Tuy ứng thanh, Hà Nghiên Luật đang rất buồn ngủ, anh quá mệt mỏi, thể lực lại kém, loại vận động kịch liệt trên giường này thật hao tổn tình thần lẫn thể lực, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Dịch Hành.
Sáng ngày thứ hai, Hà Nghiên Luật cảm thấy thân thể của mình khô ráo lại thoải mái, trừ bỏ bộ vị khó mở miệng kia đau nhức, còn lại hết thảy đều tốt lắm. Anh trợn mắt nhìn Diệp Dịch Hành ôm máy tính dựa ngồi trên giường, đối phương thấy anh tỉnh lại, liền cúi đầu cho một cái hôn chào buổi sáng.
"Em biết không?" Diệp Dịch Hành buông môi người yêu ra nói, "Thứ hạng của anh so với em cao hơn rồi."
"Cái gì?" Hà Nghiên Luật mê mang khó hiểu.
"Tiểu thuyết huyễn huyễn trên mạng," Diệp Dịch Hành giải thích: "Trước mắt thứ hạng của Lạc Mộc cao hơn Chi Ngôn một hạng."
Hà Nghiên Luật mở to mắt: "Xong rồi, một tháng này em chưa viết thêm được cái gì hết."
Diệp Dịch Hành cười nói: "Anh cũng không có, thế nhưng không biết sao lại thế này, có một đám nhóc mỗi tuần lại xếp hạng lại một lần, kiên quyết bảo thứ hạng của anh tăng lên rồi."
Hà Nghiên Luật thở phì phì trừng cậu: "Không công bình, vì cái gì lại cho anh nâng hạng!"
Diệp Dịch Hành cười nhạo: "Em có biết bọn họ dựa vào nội dung gì mà nâng hạng không?"
"Cái gì?" Hà Nghiên Luật giãy dụa đứng lên, Diệp Dịch Hành đặt cái gối mềm đằng sau lưng anh, cho anh dựa vào.
"Em xem..." Diệp Dịch Hành đem màn hình máy tính chuyển đến Hà Nghiên Luật ——
[Lạc Mộc đại nhân, đừng do dự áp đảo Chi Ngôn đi!]
[Thật muốn nhìn thấy Lạc Mộc cùng Chi Ngôn kết hôn nga! Muốn ảnh chụp đám cưới, tần suất động phòng!]
[Lạc Mộc! Cậu vĩnh viễn phải ở trên Chi Ngôn nga!]
...
"Đám này Phôi Đản!" Hà Nghiên Luật đỏ mặt phẫn hận nói: "Thật xấu!"
Diệp Dịch Hành cười trộm, đem Hà Nghiên Luật lãm tiến vào lòng: "Đúng vậy, bọn họ xấu, Chi Ngôn của chúng ta là Đại Thần, viết cái gì đều đứng nhất."
Hà Nghiên Luật nằm trong lòng Diệp Dịch Hành hanh hanh nói: "Em quyết định!"
"Quyết định cái gì?"
"Tiểu thuyết tiếp theo muốn viết!"
Diệp Dịch Hành hỏi: "Tiểu thuyết gì?"
Hà Nghiên Luật cắn một hơi lên vai Diệp Dịch Hành, nói: "Biến Miêu Ký."
【 chính văn hoàn 】
————————————-
E hèm. Vậy là đã xong toàn văn Biến Miêu Ký. Sau chương này, ta sẽ lục lại các chương cũ sửa vài lỗi xưng hô và giọng văn một chút.
Tác giả hình như còn viết mấy cái phiên ngoại nữa thì phải. Cơ mà bản QT của ta không có phiên ngoại. Các nàng ai tìm được phiên ngoại truyện này thì nhắn ta một tiếng với nhé.
Đây là danh sách Phiên ngoại tác giả định làm:
1. Bí mật Hà Nghiên Luật không muốn người ta biết (nói về các phương thức Hà ba ba từng nghĩ tới để tiếp cận Diệp Dịch Hành)
2, Miêu yêu hiện hình ký (miêu nhĩ, tiểu tiểu miêu, nửa người nửa miêu, vĩ ba đích H)
3, vương tử cùng ngự tiền thị vệ đích chuyện xưa —— nấm hương Bánh Bao Thịt (nơi này có thể sẽ đề cập đến mộc mộc nếu hồng nhắc tới đích kiếp trước kiếp này)
4, dạ dày tất trì cùng phao đằng phiến đích chuyện xưa —— dạ dày tất trì (ho khan ra vẻ này cùng chính văn không có vấn đề gì, được rồi, ta sẽ cố gắng xả đích)
5, biến miêu ký chi Mạc Nghiên Trạch ——piyothegray (đại ca biến meo~)
6, Lại thấy ngày cá tháng tư —— (sẽ gia nhập bát bát cung cấp đích hắc miêu bạch miêu cho nhau hắc hưu nguyên tố)
7, Hà Nghiên Luật nấu cơm—— (Hà ba ba học nấu cơm, Diệp tiêu miêu giáo. Giáo đến trên bàn cơm, chỉ mặc một bộ tạp dề, H...)
8, Tiểu Tân cẩn thận yêu —— (Dương huynh cùng Tiểu Hạnh biến thành cẩu cẩu)
9, Nhật ký Hà Nghiên Luật phản công —— duy tố (ngọt ngào đích dạy dỗ)
10, Ngày xem phim kinh dị —— miêu cha
11, Dưỡng miêu ký—— miêu cha
12, Diệp ba ba cùng Diệp mụ mụ (áp trại phu quân)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com