TruyenHHH.com

Biblebuild Dem Ca Giang Son Ve Cho Em

Build nằm trên giường suốt ba ngày ba đêm, sang đến ngày thứ tư mới hé mắt.

Thấy cậu tỉnh lại, hoàng tử mừng đến phát điên, vội sai người chuẩn bị đồ ăn, còn sắc nốt đống thuốc cho cậu uống.

Thân thể cậu chằng chịt vết thương lớn nhỏ, chỉ có thể dựa vào lòng hắn mới ngồi được, cậu tựa đầu lên vai hắn, im lìm không nói lời nào.

Bible đưa thìa thuốc đến miệng, cậu lắc đầu không muốn uống, hắn dịu giọng vỗ về, cậu vẫn không chịu, kêu thuốc đắng không uống được.

Đám hạ nhân đứng ở ngoài ló mặt vào xem liền kinh hãi, chưa bao giờ chúng thấy hoàng tử dịu dàng đến thế, còn kiên nhẫn dỗ dành một tên nô lệ, tên nhóc kia đúng là chiều quá sinh hư, được đằng chân lân đằng đầu, được điện hạ tôn quý hầu hạ uống thuốc mà còn ngúng nguẩy không chịu.

Hắn có chút bất lực không biết làm gì, không nỡ ép buộc cậu, đành đem bỏ bát thuốc đi, đợi mấy hôm nữa nếu vẫn còn bệnh thì uống sau.

Build ngồi cuộn mình trong lòng hoàng tử, cả cơ thể nép sát vào hắn, im lặng nhìn lung tung, chẳng nói với hắn lời nào.

Mắt cậu chợt va phải tấm lụa đỏ vẫn treo ở khung cửa, chợt nhớ ra hoàng tử mới thành thân lại dành nhiều thời gian bên cậu thế này, vậy còn vị công nương kia thì sao.

Build liền giục hắn mau sang thăm công nương đi, cậu đã cảm thấy ổn hơn rồi. Cậu rất muốn ở cùng hắn, nhưng ngẫm lại mới thành hôn mà để công nương một mình bơ vơ như vậy thật không phải phép, đành bất đắc dĩ đẩy Bible đi.

Cậu nghĩ hợp tình hợp lí như vậy, ấy thế mà hoàng tử lại lừ mắt nhìn cậu, móc mỉa vừa khỏe xong đã không cần hắn rồi à, phải chăng cậu coi hắn như một người chăm sóc bình thường thôi.

Build giật mình thon thót, có cho ngàn ngân lượng cậu cũng không dám có suy nghĩ ấy, vội vàng níu góc áo hắn xin lỗi.

Hoàng tử điện hạ đương nhiên biết Build của hắn không có suy nghĩ này, chỉ muốn trêu chọc một chút đã thấy cậu xoắn xít lên rồi, không biết học được ở đâu cái thói vừa xin lỗi vừa dụi dụi vào lòng hắn như thế, làm tim hoàng tử mềm nhũn cả ra.

Hắn ôm chặt lấy Build, cúi đầu hôn lên môi cậu, không dám hành động mạnh tay sợ cậu đau, thành ra chỉ nhẹ nhàng cắn mút, bàn tay ở dưới luồn vào trong vạt áo rộng thùng thình xoa nắn cơ thể trắng nõn của thiếu niên.

Hai má Build ửng hồng, xấu hổ bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, bẽn lẽn nói điện hạ đừng như thế.

Hoàng tử lại cố tình không hiểu, ghé sát tai cậu hỏi như thế là sao, hại tai cậu cũng thành màu đỏ như máu.

Tuy hơi ngại ngùng nhưng cậu vẫn không đẩy Bible ra, chỉ dịu ngoan nằm yên trong lòng hắn như mèo con mặc người ta trêu đùa, lòng hoàng tử như có dòng nước mát chảy qua, vui vẻ tận hưởng cảm giác ôm ấp người thương.

Cùng lúc ấy ở gian phòng khác trong cung, công nương ngồi trước gương để hạ nhân chải tóc, đôi mắt nàng thơ thẩn vô hồn, sắc mặt có chút tiều tụy.

Người ta nói sau khi thành hôn nàng sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian, nàng là công nương cao quý của một nước, nhà cao cửa rộng, hoàng cung tráng lệ, vậy cớ sao giờ phút này tâm trạng nàng lại buồn thê thảm như thế.

Hạ nhân trang điểm cho nàng xong, cúi người từ tốn lui xuống, bên cạnh nàng chỉ còn một nô tì thân cận theo nàng từ nhỏ, nó thấy chủ tử mình buồn liền nhẹ giọng an ủi vài câu, công nương gượng cười nói không sao, ta vẫn ổn.

Nhưng có ổn hay không, chỉ mình nàng thấu.

Cũng may là bữa ăn hôm đó hoàng tử vẫn ở cạnh công nương. Cả hai vừa dùng bữa vừa bàn vài ba câu chuyện linh tinh, không khí không náo nhiệt nhưng cũng chẳng quá tẻ nhạt.

Công nương liếc hắn, nàng biết rõ người ngồi đây nhưng tâm không đặt ở đây.

Hoàng tử vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, dường như hắn đang sốt ruột điều gì đó, bộ dạng có phần thấp thỏm, biểu hiện không quá rõ ràng nhưng công nương là người tinh ý, nàng chỉ quan sát một chút là nhận ra.

Đột nhiên đầu bếp cung kính bước vào, cúi đầu báo cáo canh gà đã hầm xong, mời hoàng tử cùng công nương dùng ngay nhân lúc còn nóng.

Công nương ngạc nhiên, ban nãy nàng đã xem qua thực đơn, hôm nay làm gì có món canh gà hầm. Còn chưa kịp lên tiếng, hoàng tử đã gật đầu rồi sai người mang sang gian phòng của hắn, sau đó chính hắn cũng đứng dậy nói có việc phải đi, nàng cứ ăn thong thả.

Nhưng hoàng tử đi rồi, công nương làm gì còn tâm trạng ăn uống nữa. Nàng bảo nô tì dọn hết đi rồi về phòng ngồi ngây người, đầu nàng suy nghĩ vẩn vơ, phải chăng hoàng tử đã có ái nhân trong lòng từ trước, vậy nên mới lạnh nhạt với nàng như thế.

Nàng không yên lòng, vội bảo nô tì thân cận đi điều tra.

Bên này, đầu bếp bưng canh tiến vào, định đặt lên bàn rồi rời đi ngay, ai dè lại đụng mặt Build từ bên trong đi ra. Đầu bếp trông thấy cậu khoác bộ y phục thêu chỉ vàng, vừa nhìn đã biết không phải của cậu, nô lệ thì đào đâu ra quần áo sang trọng như thế, nghi ngờ cậu trộm đồ của hoàng tử, tức giận xông tới tát cậu một cái.

Build lùi lại phía sau, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn yếu đến gió thổi cũng bay, chưa kịp đứng vững lại đã bị đánh thêm hai cái nữa.

Cậu có chút bực bội, rõ ràng bản thân không gây sự với ai, sao đám người ở đây cứ thích động tay động chân với cậu như vậy. Phải chăng chỉ vì thân phận thấp kém của cậu nên họ căm ghét, khinh bỉ, không cần biết cậu có làm gì nên tội hay không.

Nhưng đầu bếp to khỏe, cao lớn gấp hai lần Build, cậu thì vừa ốm dậy, sức cùng lực kiệt, đánh sao lại, thế là chỉ biết tránh được cái nào hay cái nấy.

Đầu bếp ghét Build kinh khủng khiếp, nguyên do cũng vì cùng là hạ nhân mà cậu lại được hoàng tử cưng chiều hết mực, việc nặng chẳng bao giờ tới tay, còn thường xuyên được ban cho y phục mới cùng trang sức, chỉ cần thấy cậu hơi mệt mệt là hoàng tử đã cho đi nghỉ rồi.

Đầu bếp càng nghĩ càng ghen tức, định xông tới đạp cậu một phát thì cổ áo bị ai đó xách lên, ném mạnh vào tường.

Vừa nhận ra đó là hoàng tử, đầu bếp sợ đến tay chân run rẩy, bò đến ôm chân hắn cầu xin tha thứ, van lơi nói mình hoàn toàn không cố ý, là do Build vô phép tắc lấy trộm đồ của hoàng tử nên mới dạy dỗ cậu một chút thôi.

Build đứng nghe mà trợn trắng mắt, sao lại có người điêu ngoa đến như vậy, thản nhiên đổ tội vấy bẩn lên cậu.

Cũng may hoàng tử không tin, hắn cười khẩy, gằn giọng nói là hắn cho phép, ai dám nói cậu vô lễ?

Đầu bếp sau đó bị lôi ra ngoài sân đánh mấy chục trượng rồi đuổi khỏi cung, cả đời không được quay lại nữa.

Build nắm chặt góc áo, uất nghẹn không nói nên lời, cứ ngỡ sống hiền lành thì sẽ được an ổn, ai mà có ngờ cậu càng lùi, bọn họ càng tiến, thi nhau bắt nạt cậu. 

Hoàng tử tiến tới nâng mặt Build lên, nhìn vết đỏ mới trên má cậu mà lòng bức bối không nguôi, xem ra chỉ có cách đem cậu bên mình suốt cả ngày mới có thể bảo vệ được tâm can của hắn.

Build cởi áo choàng trên người ra đưa cho hắn, nói nếu cậu mà mặc như vậy sẽ bị người khác đàm tiếu.

Bible lại nhất quyết khoác vào cho cậu, ai dám đàm tiếu, hắn xử phạt kẻ đó. Dỗ dành mãi Build mới vui lên một chút, hắn kéo cậu ngồi xuống rồi đổ canh ra bát, thổi nguội đút từng thìa cho cậu.

Lúc này nô tì đứng ở bên ngoài đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nhanh chóng chạy về báo cho chủ tử mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com