TruyenHHH.com

Biblebuild Chiec La Phong Thu 8

Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi Bách Bác về nhà, ba mẹ Bách thường lệ muốn dẫn hắn đến nhà ông bà ngoại ở nông thôn. Lần này còn có Kim Kiến Thành đi theo. Ông bà ngoại tuổi đã già, lần đầu tiên nhìn thấy Kim Kiến Thành thì lập tức nghĩ Bách Bác dẫn bạn gái tới, liền khen ngợi: "Cháu gái này xinh đẹp quá!"

Kim Kiến Thành cười giải thích mình là con trai và là bạn học của Bách Bác, nghỉ đông thì đi chơi cùng hắn.

Mặc dù có chút nhầm lẫn, nhưng người già vẫn rất thích Kim Kiến Thành ngọt ngào, trên bàn ăn cơm nhất định phải xếp cho cậu ngồi kế bên cạnh. Kim Kiến Thành không thể ngồi xếp bằng được, cuối cùng cậu phải ngồi tư thế bái Phật.

Trên bàn ăn đều là các món ăn phương Bắc điển hình. Kim Kiến Thành rất thích.

Bà ngoại rót rượu vang tự ủ cho Kim Kiến Thành, rượu rất ngọt và ngon, cậu không biết đó là rượu tự làm, cứ nghĩ là rượu vang bình thường. Nhưng rượu vang tự ủ là dùng rượu dùng loại ngũ cốc cao cấp và nho núi để làm, độ cồn vượt xa vang đỏ bình thường.

Bách Bác không biết tửu lượng của Kim Kiến Thành, nhìn cậu uống hết ly này đến ly khác, cho rằng tửu lượng của cậu chắc là cao lắm, cho đến khi thấy mặt Kim Kiến Thành ngày càng đỏ, chỉ cười mà không nói gì, mới biết cậu đã say quắc rồi.

Cuối cùng chính Bách Bác cõng Kim Kiến Thành trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, thay quần áo ngủ cho cậu, đắp chăn lại và trở về sảnh cùng gia đình trò chuyện.

Đợi đến khi Bách Bác rửa mặt quay về phòng, phát hiện Kim Kiến Thành lại đạp chăn. Trong phòng lò sưởi vốn đã ấm, thêm việc uống rượu dễ làm nóng người, Kim Kiến Thành đạp chăn ra khỏi người, chỉ mặc áo thun của Bách Bác, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn đập ngay vào mắt Bách Bác.

Có lẽ do uống rượu, Bách Bác cảm thấy cả người đều nóng cả lên, dẫn hắn đến gần Kim Kiến Thành. Trông cậu khi ngủ vừa yên tĩnh lại vừa đáng yêu.

Bách Bác vươn tay lên giữa không trung, vẽ theo khuôn mặt Kim Kiến Thành: đôi mắt cong cong, mũi cao, đôi môi hồng hồng. Đợi đến khi hắn phản ứng lại, mới phát hiện bản thân đã hôn lên môi Kim Kiến Thành. Vị ngọt ngào mang theo hương rượu vang nhàn nhạt, tư vị kia khiến Bách Bác không thể dừng lại được. Vì thế hắn dứt khoát nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại của Kim Kiến Thành.

Không biết qua bao lâu, khi Bách Bác rời khỏi môi Kim Kiến Thành và mở mắt ra, thấy cậu đang nhìn hắn mỉm cười. Bách Bác hoảng hốt, mặt vốn đã đỏ vì rượu, giờ đỏ sang cả tai. "Tôi, tôi...". Bách Bác nói không nên lời, hôn trộm bị bắt gặp, bất kỳ lời giải thích nào cũng trở nên vô dụng.

"Bách Bác à, mình thích lắm!" Nói xong Kim Kiến Thành vươn tay ôm chặt cổ Bách Bác, dán môi mình lên môi hắn.

Vốn dĩ Kim Kiến Thành chỉ định hôn phớt qua, nhưng cậu không ngờ bản thân đã đốt cháy ngòi nổ, thổi bay hoàn toàn sợi dây căng thẳng cuối cùng của Bách Bác. Bách Bác cảm thấy trong đầu mình như vừa đốt lên một cây pháo hoa, nở rộ rực rỡ giữa bầu trời đêm. Hắn kéo Kim Kiến Thành vào lòng, ôm chặt eo cậu, để nụ hôn càng sâu hơn.

Hai người hôn nhau rất kịch liệt, có lẽ hôn môi còn chưa đủ, Bách Bác hôn xuống cổ, kéo đến xương quai xanh, dừng lại trên ngực của Kim Kiến Thành. Bách Bác ngại quần áo vướng víu, hắn dứt khoát cởi luôn cả áo thun của Kiến Thành và của mình ra.

Ngực Kim Kiến Thành mềm mại, có mùi sữa và không có tí cơ bắp nào. Bách Bác rất thích, hắn một bên liếm ngực, một bên tay không để nhàn rỗi, di chuyển dọc theo lưng, xuống đến eo của Kim Kiến Thành. Cả người Kim Kiến Thành đều mềm nhũn, ngực mềm mại, eo cũng mềm mại, sờ vào rất thoải mái.

Bách Bác không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, năm đó hắn chỉ có thể trích dẫn một câu quảng cáo "tận hưởng sự êm ái như tơ lụa" để diễn tả. Mãi đến sau này, khi hắn đến một ngôi làng trà trên núi, nơi mà Kim Kiến Thành tâm niệm, uống thử hương vị loại trà mà cậu yêu thích nhất, mới học được từ "nhuận". Cảm giác da của Kim Kiến Thành khi chạm vào tay chính là rất mềm mại*.

(*nguyên gốc là chạm tay vào rất nhuận, mà nhuận có nghĩa là trơn bóng, mịn màn, mềm mại, nên mình để mềm mại cho dễ hình dung)

Kim Kiến Thành bị Bách Bác sờ tới sờ lui, thoải mái mà rên rỉ như tiếng mèo con. Bách Bác vội vàng bịt miệng cậu lại, thì thầm vào tai cậu: "Người lớn đều ở bên cạnh đấy."

Kim Kiến Thành gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, chỉ đành mím môi, đè nén âm thanh hết sức có thể. Nhưng Bách Bác lại bắt đầu xấu xa, gia tăng lực tay, hôn cũng mạnh bạo hơn. Cuối cùng, Bách Bác đặt tay lên dục vọng của Kim Kiến Thành, cảm thấy nơi đó cũng đã cứng lên như mình, dứt khoát kéo quần lót của cả hai xuống, đem dương vật của hai người sát lại một chỗ, nhanh chóng di chuyển. Tay Bách Bác di chuyển ngày càng nhanh, Kim Kiến Thành không thể kiềm nén nổi nữa, trước khi cậu phát ra tiếng rên rỉ, Bách Bác nhanh chóng dùng môi chặn âm thanh đó lại. Cả hai cũng đạt được cực khoái.

Kim Kiến Thành được Bách Bác ôm vào lòng, nằm trên giường, thở hổn hển. "Trong túi mình có khăn ướt, cậu đi lấy đi, cả người mình không còn sức nữa rồi." Bách Bác ngoan ngoãn xuống giường, tìm được khăn ướt trong túi Kim Kiến Thành, cẩn thận lau người, sau đó bọc Kim Kiến Thành trong một chiếc chăn bông ấm áp, mặc quần áo vào, mở cửa sổ để tản đi bớt dư vị sau khi hai người vui vẻ vừa nãy.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Bách Bác lại cởi quần áo ra, chui vào trong chăn cùng Kim Kiến Thành. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Bách Bác thầm nghĩ: sớm biết có ngày này, hắn sẽ cùng tụi bạn trong ký túc xá xem phim rồi, sau này về nhà nhất định phải mở phim xem, không thì sau này biết phải làm thế nào.

Gia đình Bách Bác đều làm bên nghiên cứu kỹ thuật, nên tính cách cứng rắn và trọng lễ nghi truyền thống. Bách Bác cũng được thừa hưởng 1 phần đặc điểm này. Vì đã trải qua chuyện đó với Kim Kiến Thành, tuy rằng vẫn chưa làm tới cùng, nhưng hắn đã nghĩ bản thân phải có trách nhiệm, từ nay về sau, trong lòng chỉ có duy nhất một người tên Kim Kiến Thành.

Ngày hôm sau, khi từ nhà ông bà ngoại trở về, Kim Kiến Thành đột nhiên nhận được điện thoại từ gia đình, kêu cậu về nhà càng sớm càng tốt. Vì vậy Kim Kiến Thành đã đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày hôm sau.

Đêm hôm đó, Kim Kiến Thành và Bách Bác nằm trên giường, nhưng cả hai không nói câu nào. Đột nhiên Bách Bác cảm thấy có một bàn tay đang chọt chọt trên người mình.

"Kim Kiến Thành, tôi hỏi cậu cái này."

Nói xong Bách Bác liền lật người lại, đè Kim Kiến Thành bên người. Trong lúc hôn, Bách Bác cởi đồ của hai người ra.

Nếu lần trước là do rượu của bà nấu, thì lần này Bách Bác cuối cùng cũng xác định được, hắn yêu Kim Kiến Thành.

"Bách Bác, Bách Bác." Kim Kiến Thành thì thầm bên tai, gọi tên Bách Bác hết lần này đến lần khác. Theo tiếng gọi của cậu, động tác trên tay Bách Bác ngày càng nhanh hơn.

Ngày hôm sau, Bách Bác đưa Kim Kiến Thành ra sân bay. Trước khi qua khu kiểm tra an ninh, Kim Kiến Thành đã nắm tay Bách Bác lại, không chịu đi vào. Cuối cùng Bách Bác phải mua một vé máy bay và cùng Kim Kiến Thành đi qua cửa an ninh.

Trên ghế ngồi trước khi lên máy bay, Kim Kiến Thành không nói gì mà chỉ tựa đầu lên vai Bách Bác. Bách Bác choàng tay qua người Kim Kiến Thành, tay còn lại nắm lấy tay cậu. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ giống một cặp đôi đang yêu.

Mọi người bắt đầu di chuyển lên máy bay, Kim Kiến Thành vẫn ngồi yên đó, cho đến khi mọi người đều lên hết, và có tiếng thúc giục gọi tên cậu vang lên từ bộ đàm.

"Đi thôi, tiếp viên đã gọi rồi." Bách Bác kéo Kim Kiến Thành đứng dậy, đi đến cửa máy bay.

"Được rồi, Bách Bác, cậu đợi mình ở trường nhé." Kim Kiến Thành bước qua cửa, đi mười bước lại ngoái lại nhìn Bách Bác, thấy hắn vẫn còn đứng ở đó dõi theo cậu. Kim Kiến Thành quay lại, hôn lên môi Bách Bác, sau đó mới lên máy bay.

Bách Bác nhìn theo đến khi Kim Kiến Thành biến mất, quay lại và trả vé, nhận lại tiền được hoàn.

Hắn không biết rằng, lần chia tay này, phải đến 8 năm sau hai người họ mới gặp lại nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com