Biblebuild Be Con Omega Sieu Biet Lam Nung Cua Dai Lao
Tầng cao nhất của khách sạn, gió biển thổi vào tạo cảm giác thoải mái, vẻ mặt cậu còn có chút gợn sóng trong lòng, giống như sóng trên biển.Anh là đang khóc sao?Cậu không biết thì ra anh còn có thể khóc, cũng chưa bao giờ biết mình thế nhưng còn có thể rung động.Cậu đã khép mình quá lâu, sợ bên ngoài, cậu sợ hãi,đau lòng, không dám.Từ nhỏ đến lớn, cậu đi theo sau anh, gọi anh "anh trai" chờ anh cưới mình.
Thực tế cùng cậu nghĩ không giống nhau, cậu phải làm sao đây?.Thời gian nhẫn nhịn quá lâu, ngực đau đến khó chịu, như có một cục đá lớn ở bên trong, không thể đi lên hay hạ xuống, chỉ cảm thấy nặng nề.Anh gắt gao ôm cậu, còn lẩm bẩm tự nói."Bảo bảo, em không cần như vậy, có được không?. Có chuyện gì em nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết, em nhất định phải nói với tôi, cùng tôi nói chuyện....."Bác sĩ dặn anh, nhất định phải nói chuyện thật nhiều với thai phụ trầm cảm trước sinh, vì thiếu cảm giác an toàn, cậu đã tự mình khép kín, cự tuyệt giao tiếp với người khác, những vết sẹo trên tay cậu cũng không biết là chuyện lúc nào.Chuyện tự sát này, ở trong lòng anh chính là một cây gai hung hăng đâm nát trái tim anh.Ỷ vào tình yêu cậu dành cho anh, mặc cho chính mình tùy ý làm bậy với cậu, cho dù anh đối với cậu như nào, làm lơ cậu, đùa giỡn cậu, cũng chưa từng muốn xa cách cậu.Nếu thật sự mất đi cậu, chỉ sợ anh sẽ phát điên mất Anh run rẩy nắm tay cậu quả nhiên
là đỏ lên một mảng."Làm đau em, em cũng không nói. Rốt cuộc em muốn giấu mình đến khi nào, em có chuyện gì thì nói với tôi vài cậu. Có gì sai tôi nhất định sẽ sửa, nhưng em không được có cái loại suy nghĩ này, không được.!""Nghe không, tôi hỏi em, em rốt cuộc có nghe rõ lời tôi nói ?."Cậu có chút bị dọa."Em có biết tôi thấy em đứng nơi cao như vậy, cả người tôi đều sợ đến quay cuồng, tôi chỉ đi ra ngoài một chút..... Em muốn cái gì tôi lấy cho em, cao như vậy, em nghĩ gì thế hả?. Điên rồi, em thật là điên rồi sao, không biết tự bảo vệ mình sao, trong bụng em còn có bảo bảo....""...Anh Jeff....."Cậu bị la có chút tủi thân, cậu chỉ muốn lấy chuông gió, cũng không có làm gì a, bị mắng đến đỏ vành mắt, chóp mũi ê ẩm."Quên đi, nói cũng vô dụng."Anh vừa thấy chính là tức giận, thật sự tức giận, thở hổn hển đứng lên đóng cửa sổ lại như trút giận, cầm lấy chuông gió mà cậu muốn lấy, ở trong tay anh còn vang leng keng leng keng, liền gọi điện gọi cơm sáng tới."Một phần cháo thêm một ly sữa nóng, thêm đường không cần quá ngọt, nửa muỗng cà phê là được, không cần váng sữa....còn có.....còn có......"Trong phòng trừ âm thanh gọi điện thoại thì không có âm thanh gì khác, giống như yên tĩnh trước bão tố.Chuông gió được lấy xuống rớt từ sofa xuống sàn nhà, giờ khắc này có chút phá lệ chói tai.Đưa lưng về phía cậu cầm điện thoại khách sạn gọi, phía sau lưng nhẹ nhàng run rẩy, lời còn chưa nói hết, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cắn móng tay, nghiêng mặt nhìn anh, anh đưa lưng về phía cậu, ngón tay cái cọ cọ khóe mắt.Không biết có phải hay không ý thức được vừa rồi anh nói chuyện quá hung dữ, điện thoại còn chưa cúp, phẫn nộ ném ở một bên."Mẹ kiếp"Xoay người lại lần nữa ôm cậu vào lòng, lúc này trực tiếp đè cậu."Bảo bảo......Thực xin lỗi, tôi vừa rồi......vừa rồi không phải cố ý, có phải doạ đến em rồi không?. Hửm?"Anh rất sợ hãi anh sợ vừa buông tay ra cậu sẽ biến mất.Một người đàn ông cũng có điểm yếu, anh nghĩ đã quá muộn để quay đầu, trừng phạt anh không quan trọng, anh không muốn cậu lại bị thương.Nếu là bởi vì anh thì càng không nên, trong bụng còn có bảo bảo, vất vả như vậy anh thật sự không nỡ, anh sai rồi, thật sự biết sai rồi.Bên ngoài đầu đội trời chân đạp đất, ai cũng biết hoa hoa công tử thế nhưng vì Omega nhà mình leo cao mà sợ hãi khóc, thoạt nhìn giống như......thật sự khiến trong lòng xúc động.Duy trì tư thế này một lúc lâu, eo cậu không thoải mái, nằm không được, lại bị ôm gắt gaoAnh không nghĩ sẽ để cậu thấy dáng vẻ này của anh, anh thật sự muốn điên rồi, khẩn trương thấy cậu leo cao, người lại thò ra ngoài một chút......Vốn dĩ thân thể vụng về không ra gì, mỗi ngày đi đường một chút chân sẽ đau nhức, thế nhưng một chút cũng không sợ cao.Âm thanh anh tiếp tục run rẩy, có chút nức nở hôn cổ, cằm của cậu."Bảo bảo, tôi có phải dọa đến em......? Tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết tôi xảy ra chuyện gì......""Tôi thấy em leo cao như vậy. Thân mình thò ra ngoài, tôi cho rằng...... Tôi thiếu chút nữa cho rằng em......"Cậu dùng cánh tay chóng đỡ, giương mắt lên đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh.Hốc mắt phủ đầy tơ hồng, lông mi thật dài, vẻ mặt có chút đau lòng, không nỡ, như một quyển sách muốn mở ra, nhịn không được muốn đi vào khám phá.Đầu ngón tay chọc chọc bả vai, nhẹ giọng đánh gãy anh nói chuyện,"Sợ em tự sát sao?""Nói bậy, cái gì mà tự sát, nói cái gì không đâu, phi phi phi, bảo bảo có thể nghe những lời này sao?. Không thể nói bậy biết không?"Anh khẩn trương không cho cậu nói bậy.Cậu thế nhưng không biết, anh Jeff của mình trở nên mê tín dị đoán như vậy từ lúc nào."Anh Jeff......""Tôi có phải nắm đau em, có đau không?. Đau cũng không biết nói sao." Ngoài miệng lẩm bẩm quở trách cậu hai câu, nhưng vẫn đứng dậy nhìn xem có nặng hay không.Bản thân anh có luyện quyền, ở quyền quán xuống tay không nhẹ không nặng, khống chế lực đạo không tốt.Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có anh không nhịn được, hít hít mũi, lau khóe mắt, đem đầu mình ghé vào trên người cậu nghe bụng nhỏ."Vừa rồi cha không đúng, có dọa đến con không?. Cha sai rồi, lần sau sẽ không......"Anh vừa rồi nói như vậy nửa ngày, cậu vẫn nhàn nhạt không trả lời anh, có chút xấu hổ tránh né cậu, rồi lại không dám rời cậu, chỉ có thể ngồi dưới đất nói chuyện với bảo bảo trong bụng "Anh Jeff.....""Hửm"Cậu mím môi."Em chỉ là lấy chuông gió, lần sau sẽ không, anh......đừng khóc, bảo bảo nói...... Không muốn anh khổ sở, anh không nghe được sao?. Lại nghe một chút?"Một câu này, anh nâng lên đôi mắt có chút sửng sờ nhìn cậu.Mật ong đã dần dần hòa tan, trừ bỏ vừa mới chua xót, nổi lên toàn bộ đều là ngọt ngào, đã bao lâu cậu không có chủ động, giống như vậy cùng anh nói chuyện?Cậu đã buồn lâu như vậy, thậm chí không để bụng ăn cơm, không gọi cậu liền sẽ không có quá nhiều phản ứng.Anh cảm thấy có chút không thể tin."Em nói cái gì?"Giọng nói khàn khàn."Em nói anh....""Lại nghe một chút đi." Nhỏ giọng nói"Đừng khóc... Tôi sai rồi."Anh nhướng mày thấy cậu mím môi, đứng dậy ngồi ở bên người cậu, ôm cậu nằm xuống.Nghiêng người có thể làm cậu thoải mái một chút."Bảo bảo, tôi biết nói xin lỗi em đã nghe mệt rồi, nhưng em muốn gì có thể nói với tôi có được không?. Em muốn chuông gió, ngày mai tôi sai người treo đầy phòng cho em, em thích màu gì?. Mỗi loại một ngàn cái, được không?"Giương mắt nhìn anh, anh Jeff của cậu đã từng không có nửa phần thay đổi, bộ dáng làm cậu tan nát đến cõi lòng.Mũi cao giống như điêu khắc hoàn mỹ, vừa rồi dùng chóp mũi cọ cằm mới cậu có chút hồng, đôi mắt mê người cũng ửng đỏ lên.Chóp mũi đối chóp mũi, gần gũi nhau, cảm thụ hô hấp của đối phương, cực nóng, liền như thế nằm yên tĩnh, ánh mắt cậu giống như đụng vào anh.Vuốt tay cậu, hôn cằm cùng môi, vĩnh viễn đều sẽ không rời.Không thể không nói, anh hoàn toàn thua."Làm tôi sợ chết."Cậu nằm ở bên người anh, chân trần trụi, trên người chỉ có cái áo ngủ cùng quần đùi, gió thổi chân liền lạnh, thở dài một hơi đứng dậy giúp cậu mặc quần vào, hôm nay chân khá hơn nhiều, không phù nề.Buổi sáng anh đi xuống lầu sai người chuẩn bị bữa sáng, cậu kén ăn, có thể uống ly sữa bò lại không thể ăn váng sữa, sẽ cảm thấy ngán.Cháo cũng không được quá đậm đà, loãng một chút.......Đều là tự mình đi xem mới được, lúc ra cửa cậu còn đang ngủ ngon, lúc về lại nhìn thấy nửa thân mình thò ra ngoài, lại còn cao như vậy.Nghĩ lại phía sau lưng chợt lạnh, sợ hãi.Lúc bữa sáng đưa đến, anh đã rửa mặt, nhận điện thoại, muốn cùng cậu đi xem chuyện vận chuyển bên hải quan.Cũng không biết có chịu không, khi gọi điện thoại vẫn luôn nhìn người ngồi trên giường, còn chưa gọi điện thoại xong đã đi lại nắm lấy tay cậu."Không được bấu tay, đều trầy da,......""....Xin lỗi..."END CHAP 68.
Thực tế cùng cậu nghĩ không giống nhau, cậu phải làm sao đây?.Thời gian nhẫn nhịn quá lâu, ngực đau đến khó chịu, như có một cục đá lớn ở bên trong, không thể đi lên hay hạ xuống, chỉ cảm thấy nặng nề.Anh gắt gao ôm cậu, còn lẩm bẩm tự nói."Bảo bảo, em không cần như vậy, có được không?. Có chuyện gì em nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết, em nhất định phải nói với tôi, cùng tôi nói chuyện....."Bác sĩ dặn anh, nhất định phải nói chuyện thật nhiều với thai phụ trầm cảm trước sinh, vì thiếu cảm giác an toàn, cậu đã tự mình khép kín, cự tuyệt giao tiếp với người khác, những vết sẹo trên tay cậu cũng không biết là chuyện lúc nào.Chuyện tự sát này, ở trong lòng anh chính là một cây gai hung hăng đâm nát trái tim anh.Ỷ vào tình yêu cậu dành cho anh, mặc cho chính mình tùy ý làm bậy với cậu, cho dù anh đối với cậu như nào, làm lơ cậu, đùa giỡn cậu, cũng chưa từng muốn xa cách cậu.Nếu thật sự mất đi cậu, chỉ sợ anh sẽ phát điên mất Anh run rẩy nắm tay cậu quả nhiên
là đỏ lên một mảng."Làm đau em, em cũng không nói. Rốt cuộc em muốn giấu mình đến khi nào, em có chuyện gì thì nói với tôi vài cậu. Có gì sai tôi nhất định sẽ sửa, nhưng em không được có cái loại suy nghĩ này, không được.!""Nghe không, tôi hỏi em, em rốt cuộc có nghe rõ lời tôi nói ?."Cậu có chút bị dọa."Em có biết tôi thấy em đứng nơi cao như vậy, cả người tôi đều sợ đến quay cuồng, tôi chỉ đi ra ngoài một chút..... Em muốn cái gì tôi lấy cho em, cao như vậy, em nghĩ gì thế hả?. Điên rồi, em thật là điên rồi sao, không biết tự bảo vệ mình sao, trong bụng em còn có bảo bảo....""...Anh Jeff....."Cậu bị la có chút tủi thân, cậu chỉ muốn lấy chuông gió, cũng không có làm gì a, bị mắng đến đỏ vành mắt, chóp mũi ê ẩm."Quên đi, nói cũng vô dụng."Anh vừa thấy chính là tức giận, thật sự tức giận, thở hổn hển đứng lên đóng cửa sổ lại như trút giận, cầm lấy chuông gió mà cậu muốn lấy, ở trong tay anh còn vang leng keng leng keng, liền gọi điện gọi cơm sáng tới."Một phần cháo thêm một ly sữa nóng, thêm đường không cần quá ngọt, nửa muỗng cà phê là được, không cần váng sữa....còn có.....còn có......"Trong phòng trừ âm thanh gọi điện thoại thì không có âm thanh gì khác, giống như yên tĩnh trước bão tố.Chuông gió được lấy xuống rớt từ sofa xuống sàn nhà, giờ khắc này có chút phá lệ chói tai.Đưa lưng về phía cậu cầm điện thoại khách sạn gọi, phía sau lưng nhẹ nhàng run rẩy, lời còn chưa nói hết, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cắn móng tay, nghiêng mặt nhìn anh, anh đưa lưng về phía cậu, ngón tay cái cọ cọ khóe mắt.Không biết có phải hay không ý thức được vừa rồi anh nói chuyện quá hung dữ, điện thoại còn chưa cúp, phẫn nộ ném ở một bên."Mẹ kiếp"Xoay người lại lần nữa ôm cậu vào lòng, lúc này trực tiếp đè cậu."Bảo bảo......Thực xin lỗi, tôi vừa rồi......vừa rồi không phải cố ý, có phải doạ đến em rồi không?. Hửm?"Anh rất sợ hãi anh sợ vừa buông tay ra cậu sẽ biến mất.Một người đàn ông cũng có điểm yếu, anh nghĩ đã quá muộn để quay đầu, trừng phạt anh không quan trọng, anh không muốn cậu lại bị thương.Nếu là bởi vì anh thì càng không nên, trong bụng còn có bảo bảo, vất vả như vậy anh thật sự không nỡ, anh sai rồi, thật sự biết sai rồi.Bên ngoài đầu đội trời chân đạp đất, ai cũng biết hoa hoa công tử thế nhưng vì Omega nhà mình leo cao mà sợ hãi khóc, thoạt nhìn giống như......thật sự khiến trong lòng xúc động.Duy trì tư thế này một lúc lâu, eo cậu không thoải mái, nằm không được, lại bị ôm gắt gaoAnh không nghĩ sẽ để cậu thấy dáng vẻ này của anh, anh thật sự muốn điên rồi, khẩn trương thấy cậu leo cao, người lại thò ra ngoài một chút......Vốn dĩ thân thể vụng về không ra gì, mỗi ngày đi đường một chút chân sẽ đau nhức, thế nhưng một chút cũng không sợ cao.Âm thanh anh tiếp tục run rẩy, có chút nức nở hôn cổ, cằm của cậu."Bảo bảo, tôi có phải dọa đến em......? Tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết tôi xảy ra chuyện gì......""Tôi thấy em leo cao như vậy. Thân mình thò ra ngoài, tôi cho rằng...... Tôi thiếu chút nữa cho rằng em......"Cậu dùng cánh tay chóng đỡ, giương mắt lên đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh.Hốc mắt phủ đầy tơ hồng, lông mi thật dài, vẻ mặt có chút đau lòng, không nỡ, như một quyển sách muốn mở ra, nhịn không được muốn đi vào khám phá.Đầu ngón tay chọc chọc bả vai, nhẹ giọng đánh gãy anh nói chuyện,"Sợ em tự sát sao?""Nói bậy, cái gì mà tự sát, nói cái gì không đâu, phi phi phi, bảo bảo có thể nghe những lời này sao?. Không thể nói bậy biết không?"Anh khẩn trương không cho cậu nói bậy.Cậu thế nhưng không biết, anh Jeff của mình trở nên mê tín dị đoán như vậy từ lúc nào."Anh Jeff......""Tôi có phải nắm đau em, có đau không?. Đau cũng không biết nói sao." Ngoài miệng lẩm bẩm quở trách cậu hai câu, nhưng vẫn đứng dậy nhìn xem có nặng hay không.Bản thân anh có luyện quyền, ở quyền quán xuống tay không nhẹ không nặng, khống chế lực đạo không tốt.Không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có anh không nhịn được, hít hít mũi, lau khóe mắt, đem đầu mình ghé vào trên người cậu nghe bụng nhỏ."Vừa rồi cha không đúng, có dọa đến con không?. Cha sai rồi, lần sau sẽ không......"Anh vừa rồi nói như vậy nửa ngày, cậu vẫn nhàn nhạt không trả lời anh, có chút xấu hổ tránh né cậu, rồi lại không dám rời cậu, chỉ có thể ngồi dưới đất nói chuyện với bảo bảo trong bụng "Anh Jeff.....""Hửm"Cậu mím môi."Em chỉ là lấy chuông gió, lần sau sẽ không, anh......đừng khóc, bảo bảo nói...... Không muốn anh khổ sở, anh không nghe được sao?. Lại nghe một chút?"Một câu này, anh nâng lên đôi mắt có chút sửng sờ nhìn cậu.Mật ong đã dần dần hòa tan, trừ bỏ vừa mới chua xót, nổi lên toàn bộ đều là ngọt ngào, đã bao lâu cậu không có chủ động, giống như vậy cùng anh nói chuyện?Cậu đã buồn lâu như vậy, thậm chí không để bụng ăn cơm, không gọi cậu liền sẽ không có quá nhiều phản ứng.Anh cảm thấy có chút không thể tin."Em nói cái gì?"Giọng nói khàn khàn."Em nói anh....""Lại nghe một chút đi." Nhỏ giọng nói"Đừng khóc... Tôi sai rồi."Anh nhướng mày thấy cậu mím môi, đứng dậy ngồi ở bên người cậu, ôm cậu nằm xuống.Nghiêng người có thể làm cậu thoải mái một chút."Bảo bảo, tôi biết nói xin lỗi em đã nghe mệt rồi, nhưng em muốn gì có thể nói với tôi có được không?. Em muốn chuông gió, ngày mai tôi sai người treo đầy phòng cho em, em thích màu gì?. Mỗi loại một ngàn cái, được không?"Giương mắt nhìn anh, anh Jeff của cậu đã từng không có nửa phần thay đổi, bộ dáng làm cậu tan nát đến cõi lòng.Mũi cao giống như điêu khắc hoàn mỹ, vừa rồi dùng chóp mũi cọ cằm mới cậu có chút hồng, đôi mắt mê người cũng ửng đỏ lên.Chóp mũi đối chóp mũi, gần gũi nhau, cảm thụ hô hấp của đối phương, cực nóng, liền như thế nằm yên tĩnh, ánh mắt cậu giống như đụng vào anh.Vuốt tay cậu, hôn cằm cùng môi, vĩnh viễn đều sẽ không rời.Không thể không nói, anh hoàn toàn thua."Làm tôi sợ chết."Cậu nằm ở bên người anh, chân trần trụi, trên người chỉ có cái áo ngủ cùng quần đùi, gió thổi chân liền lạnh, thở dài một hơi đứng dậy giúp cậu mặc quần vào, hôm nay chân khá hơn nhiều, không phù nề.Buổi sáng anh đi xuống lầu sai người chuẩn bị bữa sáng, cậu kén ăn, có thể uống ly sữa bò lại không thể ăn váng sữa, sẽ cảm thấy ngán.Cháo cũng không được quá đậm đà, loãng một chút.......Đều là tự mình đi xem mới được, lúc ra cửa cậu còn đang ngủ ngon, lúc về lại nhìn thấy nửa thân mình thò ra ngoài, lại còn cao như vậy.Nghĩ lại phía sau lưng chợt lạnh, sợ hãi.Lúc bữa sáng đưa đến, anh đã rửa mặt, nhận điện thoại, muốn cùng cậu đi xem chuyện vận chuyển bên hải quan.Cũng không biết có chịu không, khi gọi điện thoại vẫn luôn nhìn người ngồi trên giường, còn chưa gọi điện thoại xong đã đi lại nắm lấy tay cậu."Không được bấu tay, đều trầy da,......""....Xin lỗi..."END CHAP 68.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com