TruyenHHH.com

Biblebuild Be Con Omega Sieu Biet Lam Nung Cua Dai Lao

Này sao có thể bình tĩnh?

Nuôi con trai lại nuôi ra một đứa con thật có hiếu.

Một lớn một nhỏ đối diện nhau có chút xúc động muốn xách nó đi ra ngoài xem pháo hoa.

Nhưng mà Venice căn bản không biết lời mình nói có ý gì, ngược lại cảm thấy những lời này có thể làm cha tức giận, rơi vào thế hạ phong thế nên càng thêm không lựa lời mà nói.

Này vừa thấy thai giáo chính là cực kỳ không đứng đắn, bằng không cũng sẽ không sinh ra tới một đứa con trai như vậy.

Anh siết chặt nắm tay muốn đánh, thai phụ lại nói nguyên một tràng.
Cậu nghẹn cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên, vuốt đầu con trai:

"Bảo bảo, không thể nói chuyện này nga ~ cùng baba vào phòng ngủ được không?. Baba dỗ con, cha kể chuyện cho con nghe có được không?"

Venice gật đầu thật mạnh:

"Được"

Bởi vì cậu biết hai giây nữa ông xã nhà cậu có thể không nhận người thân mà đánh người.

"Sắp qua năm mới rồi, em đi làm gì."

Anh không muốn để cậu đi, nắm lấy cậu muốn đi theo bước chân lên lầu.

Cậu đẩy đẩy anh:

"Anh ngồi đi, em muốn uống nước."

Sau đó lại gần lỗ tai anh nói:

"Em đi dỗ bảo bảo ngủ nha."

"Dỗ ngủ làm cái gì ?."

Còn không phải sợ anh đánh bảo bảo sao.

Trong lòng cậu không khỏi có chút kêu khổ, cậu quan hệ giữa bảo bảo cùng anh tốt hơn, hình như có chút kỳ lạ?

Cha con nhà ai lại thành ra cái dạng này chứ?. Tuy rằng không tính là thù địch nhưng tuyệt đối là tình địch.

Nếu không phải lúc trước ngoài ý muốn mang thai, mới không có cái đứa nhãi ranh này, hiện tại nó còn được một tấc lại muốn tiến một thước cùng anh đoạt bà xã, thật là phản rồi!

Nhưng anh vẫn nhịn xuống, nhìn cậu dẫn con trai đi lên lầu, hai người cười hì hì, cũng không náo loạn. Anh đi vào phòng bếp lấy nước cho cậu.

Chính là một loại trà sữa bên trong bỏ thêm chút vị, ngày thường lúc không có người ngăn, cậu một mình có thể uống rất nhiều.

Hôm nay đón năm mới, kỳ thật anh cũng không muốn thời gian cậu ở cùng con trai quá nhiều, một nhà ba người ở bên nhau cũng tốt.

"Em đừng ở cùng nó lâu, ngủ liền xuống dưới."

Anh đến dặn dò cậu.

"Em biết rồi ~"

Nghe Omega mềm mại nhà mình trả lời một tiếng, anh đóng cửa phòng phòng lại.

Lại chờ bên trong truyền đến tiếng cười hì hì của con trai, anh ở phòng bếp nấu trà sữa trong lòng cảm khái ngàn vạn lần, có một loại hạnh phúc chưa bao giờ nảy lên trong lòng.

Nghĩ đến...... Năm đó lúc cha mẹ rời xa, trong lòng anh tràn ngập thù hận cùng máu lạnh, trong mắt chỉ có lợi ích cùng tiền tài, anh từng bước thăng chức vị, từng bước phát triển công ty trở nên lớn mạnh.

Chưa từng có để cuộc sống tương lai đặt ở trong mắt, nếu lúc ấy gả tới là Louis thì hiện tại sẽ như thế nào?. Nếu cậu không phải là con nuôi thì lại như thế nào?

Anh nghĩ thật ra cho dù cậu không phải là con nuôi, trong lòng anh cũng tuyệt đối căng không quá một tuần đi, chẳng qua cần chút thời gian.

Nghĩ đến ai cũng không thể cự tuyệt bạn nhỏ như vậy, thật đáng yêu, khó khăn chui vào trong lòng người.

Nhìn trà sữa trong nồi ùng ục ùng ục, nóng hầm hập bốc hơi.

Làm người đứng trên vạn người, hiện giờ dưới một người cũng không tồi

Lúc anh đang nghĩ ngợi, cậu từ lầu hai mở cửa thò đầu ra, trên tay cầm chính là tã giấy, hỏi anh:

"Anh, cái tã giấy này mặt nào mới là mặt chính?. Em mặc như thế nào bảo bảo đều nói không thoải mái."

Bảo bối ngốc cái gì cũng không biết.
Cậu không phải không muốn học, cậu cũng muốn biết chăm sóc bảo bảo như thế nào nhưng đáng tiếc anh quá sủng cậu, ngày thường đều không cho cậu làm.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên không thể thiếu anh.

Đóng nồi lại, xoa xoa tay:

"Em bỏ đó đi anh lập tức lên."

"Được ~"

Ngày thường bảo bảo ngủ sớm, hôm nay bên ngoài vẫn luôn bắn pháo hoa, bây giờ xác thật là có chút muộn bởi vì chưa thấy qua pháo hoa cho nên con trai rất vui vẻ.

Hiện tại liền buồn ngủ, bảo bảo còn chưa tự đi vệ sinh được, nhưng sau khi đi vệ sinh sẽ lôi kéo bắt đổi tã giấy, cậu cũng biết không thoải mái. Anh đi lên vừa thấy, tã giấy quả nhiên đầy nước tiểu.

Cậu cưng chiều con trai, cho uống sữa nên thực phẩm bổ sung ăn rất ít, hiện tại mới đặc biệt thích đi vệ sinh.

"Anh, bảo bảo sắp ngủ rồi~"

Cậu nhỏ giọng dựa vào trên vai anh.

Nhìn anh mở tã giấy, trước đặt ở trên đùi, cầm khăn giấy ướt lau sạch cho con trai, sau lại dùng khăn giấy lau khô.

Anh nói:

"Quá ướt nó sẽ không thoải mái. Được rồi, nói với em cũng không có tác dụng gì."

Cậu không phục:

"Sao lại không có tác dụng?"

"Em không cần làm cái này. Tại sao phải có tác dụng"

Ngữ khí anh đương nhiên, phảng phất  như cậu trời sinh không nên làm loại chuyện này, tuy rằng không phải lời ngon tiếng ngọt nhưng lại tràn đầy cưng chiều.

"A?"

Cậu gật gật đầu, dựa vào bả vai anh nhìn anh đổi tã giấy:

"Anh thật là lợi hại."

"Chờ nó ngủ ?"

Cậu gật đầu:

"Dạ."

Anh nhẹ nhàng vỗ về chỉ trong chốc lát bảo bảo đã cảm thấy buồn ngủ, ngáp một hơi dài.

Nhẹ nhàng đung đưa nôi, chuông gió vang leng keng leng keng, như khúc hát ru có thể dỗ bảo bảo ngủ, giờ khắc này lại yên tĩnh lạ thường.

Tiểu bảo bảo dễ thương này chính là cậu sinh ra.

Cậu cảm thấy tự hào, trong lòng nói không nên lời.

Cậu chưa từng trãi qua niềm vui một nhà ba người, hiện tại lại có thể cảm nhận được đứa nhỏ này là minh chứng tình yêu của cậu và anh.

Sau khi dỗ bảo bảo ngủ, hai người một lần nữa xuống lầu.

Mới nhớ tới vừa rồi còn chưa làm xong nước, cậu đã đánh răng rồi, nên không uống đồ ngọt, nhưng mà mang thai ăn nhiều một chút cũng không sao.

Trong phòng bếp lại một lần nữa bắt đầu ùng ục ùng ục.

Cậu tràn đầy mong chờ nhìn bên trong, miệng đã cảm thấy thèm rồi.

Bang bang hai tiếng. Sau 11 giờ, pháo hoa lại một lần nữa được bắn lên.

Cậu nhìn ngoài cửa sổ, bởi vì sương mù cậu hà một hơi, cọ cọ:

"Anh, em cũng muốn đi bắn pháo hoa."

"Ăn xong rồi chúng ta liền đi, được không."

"Thật sao. Em nói chú Dak mua như vậy nhiều không dùng thật đáng tiếc."

Tiếng cười thanh thúy tiến vào trong lòng đều ấm áp, cực kỳ giống nước ngọt ngào.

"Mỗi năm chú Dak đều mua, chẳng qua mỗi năm anh đều không bắn."

Cậu nghi hoặc hỏi:

"Vì sao?"

Thần sắc anh nhàn nhạt nói:

"Gia đình đoàn viên mới có thể vui vẻ bắn pháo hoa, từ cũ nghênh mới, anh chỉ có một mình, bắn hay không đều giống nhau."

Cậu nghe anh nói, trong lòng có chút không quá thoải mái:

"Thực xin lỗi, em không nên nói cái này."

Cậu cũng biết nguyên nhân chuyện cha mẹ anh, đáy lòng mềm mại, chạm vào sẽ làm anh thương tâm.

Anh lắc lắc đầu:

"Vì sao phải xin lỗi?"

Anh để cằm trên vai cậu cọ, thuận thế tới cổ trắng nõn, thói quen ngửi mùi hương, hầu kết mất tự nhiên lên xuống một chút, cánh môi dán vào, phảng phất một cổ hương sữa có thể làm anh yên ổn.

"Anh chỉ là đã từng không có người nhà, cho nên có em đương nhiên liền không giống nhau, em thích chúng ta liền bắn, ăn một chút gì đó lót bụng, được không?"

"Vâng."

Anh bị anh ôm, cảm giác mười phần an toàn.

Bàn tay to từ sau thắt lưng vuốt ve lên bụng nhỏ, có một chút cảm thụ:

"Cảm giác hình như lại lớn một chút, đứa nhỏ này có phải lớn có chút nhanh."

Lòng bàn tay nghiêm túc cảm thụ bụng cậu. Hình như sau khi kiểm tra thai sản, đứa nhỏ này như thế nào lớn lên nhanh vậy?. Anh còn nhớ rõ lúc trước khi cậu mang thai Venice, đến ba tháng mới phát hiện. Này hiện sớm, hơn nữa lớn lên cũng nhanh.

Cậu nghiêm túc nghĩ:

"Có phải gần đây mỗi ngày anh nấu cơm cho em ăn không, em cảm thấy thật sự béo lên rất nhiều, mỗi ngày bụng đều căng căng."

"Không phải căng, là con càng lớn, áp bách nội tạng của em, dạ dày cũng sẽ bị áp bách, cho nên căn bản ăn uống liền sẽ thu nhỏ, ăn hai miếng liền no rồi, như thế nào có thể béo rất nhiều."

"Thật sự là vậy sao?. Em cảm thấy xác thật ăn so với trước kia nhiều hơn nha......"

Cậu vén áo ngủ lên quan sát, gần đây xác thật cảm giác được rõ ràng là lớn lên.

"Chị Hana nói không phải bốn tháng về sau đều là như thế này sao?. Giống như thôi bong bóng sẽ phồng lên, Venice cũng là cái dạng này đi, chẳng qua có thể là bảo bảo Venice chậm một chút ~"

Nghĩ kiểm tra cũng đúng hạn không có chuyện gì, đều bình an, anh cũng  yên tâm:

"Cũng đúng, có thể mỗi thai nhi lớn lên đều không giống nhau."

"A a a, thật sự rất béo!"

Không đề cập tới còn tốt, anh vừa nói ra, cậu nháy mắt ý thức được, chính mình mới bốn tháng, như thế nào liền nhìn không thấy mũi chân đâu?. Cúi đầu chính là bụng nhỏ.

Này chuyện như thế nào!

Khẳng định là mỗi ngày anh nấu cơm bắt cậu ăn ăn ăn, ăn đến béo.

"Anh chính là muốn em ăn đến mập mạp, sau đó không thể đi học, ở trong nhà sinh bảo bảo cho anh có phải không!"

"A? A?"

Anh bị logic này của cậu làm đứng hình, không theo kịp:

"Có ý gì?"

"Có phải không. Để em ăn mập mạp, huhuhu anh liền không thích em!"

"Mập mạp, rất đáng yêu, huống chi em...... Trừ bụng ra thì có chỗ nào béo?"

Anh nghi hoặc.

"Ngực"

"............"

Thai phụ chính là thích suy nghĩ lung tung như thế?. Đáng yêu có cảm giác muốn phạm quy.

Anh hỏi cậu:

"Muốn ngọt một chút hay là thêm chút sữa?"

Cậu nghĩ lại liền rầm rì một tiếng:

"Còn uống cái gì nha! Em không uống. Em mới không cần thành tiểu mập mạp!"

"A? Cái này......"

"Em không uống!!"

Anh trả lời:

"Anh đi đổ."

Cậu tức khắc mềm lòng:

"Đừng.... lãng phí a......"

Anh trả lời:

"Anh không uống ngọt."

Cậu yếu đuối nói:

"Vậy...uống một lần được rồi, em muốn nhiều sữa một chút ~"

Anh nhịn cười:

"Được."

END CHAP 193.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com