Biblebuild 30
-Build- Trước ngày bay đến Chiang Mai, tôi không tài nào ngủ được, vì phấn khích và vì lo lắng. Dù cả chiều Bible đã xách tôi đi khắp nơi, mua quần áo cho tôi, mua mấy thứ cần dùng, mua quà cho mẹ và gia đình em ấy nữa. Tôi tỉnh như sáo, trong khi thằng nhóc bên kia thì ôm lấy tôi ngủ ngon lành. Tôi nhìn lên trần nhà, khẽ xoa lưng em.-4h là mình phải đi rồi mà anh không ngủ được.-Mẹ em có khó không Bible?-Ba em nữa.-Em trai em.-Anh có đáng yêu không?Em gật gật đầu, nói bằng giọng ngái ngủ.-Dạ có...-Bible, anh lo.-Vậy mình nói chuyện một chút rồi ngủ nhé...?-Em kể cho anh chuyện gia đình em đi.-Ừm.Bible để tôi nằm gối đầu lên tay em, nhẹ giọng kể, vừa kể vừa dịu dàng vuốt tóc tôi. Chẳng phải chuyện gì to lớn, chỉ là những câu chuyện bình thường ở nhà em. Em lớn lên ở Chiang Mai, học trường Quốc Tế, ở nhà từng không nói Tiếng Thái nhiều. Mẹ em nấu ăn rất ngon, mỗi khi em đi đá bóng về đều được ngồi vào bàn ăn trong căn bếp thơm nức. Mẹ em dịu dàng lắm, mẹ dạy em phải đối tốt với tất cả mọi người, dù họ là con gái hay con trai, mẹ bảo sau này em muốn yêu ai thì yêu, chỉ cần là người em yêu thì mẹ sẽ thương hết. -Nếu em kể chuyện bọn mình cho mẹ, anh sẽ trở thành đứa con trai nhỏ của mẹ ngay.Tôi im lặng nhìn em, trong lòng gợn lên những cảm xúc mơ hồ, chúng làm lòng tôi quặn thắt. Em nắm lấy tay tôi, hôn lên từng khớp tay đang bị tôi nắm chặt.-M...mẹ anh khó lắm. Tôi nhỏ giọng kể lại, những điều tôi chưa bao giờ nói với ai.Tôi được sinh ra như một tai nạn, giữa mẹ và một người đàn ông. Tôi không biết mặt ông ấy, cũng không biết ông ấy tên gì, từ nhỏ tôi đã ý thức được, mình chỉ có ông bà, chỉ có mẹ, tôi không tò mò, cũng không hỏi thêm. Khi có tôi mẹ còn nhỏ lắm, mới mười bảy. Tôi trở thành vệt xám xấu xí trong cuộc đời của mẹ, là hòn đá ngăn cách mẹ với một tương lai tốt hơn. Ai mà biết được nếu không có tôi, mẹ sẽ hạnh phúc đến nhường nào. Chắc cũng vì vậy mà mẹ không thích tôi, để tôi ở với ông bà ngoại từ bé.Có lúc bà ôm tôi vào lòng, dưới cái nắng vàng vọt của buổi chiều trên đảo, ngoại kể hết mọi thứ cho tôi nghe. Ngoại nghĩ tôi không hiểu, nhưng tôi hiểu và nhớ hết, ông bà ngoại đã cứu tôi, để mẹ không vì tức giận mà dùng gối đè ngạt chết con mình. Nếu tôi chết thì mọi thứ có tốt hơn không, tôi từng tự hỏi.
Em im lặng nhìn tôi, bàn tay vẫn luồn trong mái tóc. Ánh trăng len lỏi vào phòng, dịu dàng giống em. Tôi thở nhẹ, nghe giọng mình bình thản.-Đến khi anh lớn hơn một chút, thì mẹ gặp dượng.Mẹ và dượng cưới nhau, dượng không biết tôi là con mẹ. Khi ông bà dắt tôi lên thăm, tôi phải gọi mẹ bằng dì. Dượng thương mẹ lắm, có với mẹ một cậu con trai. Ngày thằng nhóc ra đời, ngoại vui vẻ chạy vào phòng tôi."Con trở thành anh trai rồi đấy."Tôi suy nghĩ một chút, rồi chỉ khẽ gật đầu, cũng chẳng khác gì mấy, cuộc đời họ vốn đã chẳng có tôi.Rồi ông bà mất. Lần đầu tiên tôi thấy nắng Chumphon chẳng còn vàng. Và gió biển sao lại nồng nực quá, làm mắt mũi tôi cay cay.
Mẹ buộc phải đón tôi lên ở cùng. Tôi nhớ ông bà, nhớ Chumphon, đến lúc ấy, tôi mới được thấy em trai mình.
Những ngày ở nhà mẹ tôi chỉ biết cắm đầu vào học, trong bữa cơm cũng chẳng dám ăn nhiều, việc nhà nếu được tôi sẽ làm hết, nhưng mẹ vẫn mắng tôi. Mẹ mắng tôi mỗi khi không có dượng và em trai, mắng tôi vô dụng, ẻo lả, mắng tôi giống với người đàn ông đó, người mà mẹ muốn hắn biến mất khỏi cuộc đời này. Ai cơ? Mẹ chỉ ngừng mắng sau khi vô tình đẩy tôi ngã xuống cầu thang, bất tỉnh trong bệnh viện suốt hai ngày liền. Mẹ sợ lại tốn tiền chạy chữa lần nữa, nhà mẹ và dượng vốn cũng chẳng dư tiền cho tôi. Mẹ dặn nếu mọi người hỏi tôi phải bảo là mình trượt chân, nếu không, mẹ sẽ giết tôi. Tôi đã trượt chân suốt những ngày sau đó, trượt cả trong những giấc mơ.Hơi thở em nặng nhọc, bàn tay em nắm tay tôi chặt lắm.Tôi rời nhà mẹ ngay khi biết điểm thi đại học, cũng từ đó tôi không về nữa. Mẹ gửi tiền cho tôi trong nửa năm đầu rồi cũng thôi. Tôi ở đây cố gắng đi làm thêm, kiếm học bổng. Trong suốt hai năm đầu đại học, nếu không có học bổng, tôi sẽ chẳng thể chi trả nổi cho việc học của mình. Cũng vì vậy mà trở thành thói quen, làm những kì thi của tôi ngập trong căng thẳng và lo lắng. Nhờ việc đậu vào trường, ở kí túc xá, đi làm thêm và tiết kiệm tiền, đến khi tìm được công việc designer, cuộc sống của tôi mới thật sự dễ chịu hơn. Rồi tôi gặp em, hạnh phúc đầu tiên của tôi trong suốt 20 năm trời. Hạnh phúc đầu tiên không bỏ tôi đi mất.Tôi kể hết mọi thứ, nhìn vào mắt em, bắt gặp bản thân mình phản chiếu nơi ánh nước.-Cảm ơn anh vì đã kể cho em. Em yêu anh.Em ôm lấy tôi, giữ tôi trong lòng em thật lâu. Hơi ấm và mùi hương của em ở ngay đây, bao bọc tôi chặt chẽ. Tôi cố không khóc, nhưng phần áo trước ngực em lại ướt rồi.
Cảm ơn em lần nữa.
Hạnh phúc của cuộc đời tôi.
2h30 em dựng tôi dậy, bằng cách nào đó mang được tôi ra sân bay, đã đánh răng, thay quần áo và kịp ăn một bữa. Tôi cùng em đi làm thủ tục, đến lúc lên máy bay lại đánh một giấc. Cậu nhóc có vẻ bất lực nhưng chẳng nói gì, chỉ đắp chăn cho tôi và hôn tôi đi ngủ.Tôi ngủ vèo tới khi đến ChiangMai, Bible gọi mãi mới dậy được. Bước xuống máy bay, chào đón tôi là không khí mát mẻ, hơi lạnh một chút vì trời hãy còn sớm. Bầu trời xanh và trong vắt, không có lấy một gợn mây nào.Em kéo tôi đi lấy hành lý, mang hết phần nặng hộ tôi, đòi thế nào cũng không chịu đưa cả.-Đưa đâyyyy.-Không, để em. Gọi taxi đã.-ANH HAI.Một cậu nhóc vội vàng chạy đến, gương mặt trẻ con đáng yêu và lanh lợi, từ xa trông đã khá đẹp trai. -Xin chàoooo, em là em trai của anh Bible, Ta Nannakun ạ.Sự chú ý của Ta hoàn toàn đặt vào tôi. Ánh mắt cậu nhóc làm tôi phát ngượng, cứ như cậu đã biết gì đó.-Anh là bạn trai của anh Bible đúng không?-Ừ, anh dâu, gọi đi, nhưng không được kể với mẹ đấy.Bible hất mặt ôm lấy vai tôi, tay còn khẩy nhẹ lên gò má. Tôi đỏ mặt gật đầu, cậu nhóc nhanh chóng giành lấy những chiếc túi từ tay tôi, hai anh em không để tôi cầm thêm gì nữa, tôi có yếu đuối đến vậy đây mà...-Anh...anh tự cầm được.-Anh Build cứ để em, chào mừng anh ạ.-Cảm ơn Ta.Ta mỉm cười mang đồ ra xe, Bible nhìn em trai mình như thế, vui vẻ gật đầu. Em hôn lên trán tôi, khẽ thì thầm.-Từ giờ nhóc Ta cũng là em trai của anh.-Anh biết rồi.Thì ra cảm giác có em trai là như thế. Một cậu nhóc đáng yêu giống anh trai.Ngồi trên xe, Ta nói luôn mồm, Bible luôn thể hiện như em trai mình là một đứa phiền phức, nhưng chuyện cậu nhóc kể lại nghe không sót một lời. Cậu nhóc này có một điệu cười ranh mãnh lắm, với đôi mắt sắc bén híp lại tinh nghịch khi cười, và những câu em hỏi về tôi đều làm tôi phải cầu cứu anh trai em. Chỉ mới gặp chừng 30 phút thôi, ở đây thêm mấy ngày chắc tôi biến thành cái chong chóng tre cà chua mất.-Mặt anh đỏ lắm đấy.-Im đi Bible.
Chiếc ô tô chầm chậm lăn bánh vào sân một biệt thự to quá sức tôi tưởng tượng, bao quanh là vườn cây xanh mát, không thua gì nhà của thiếu gia Kalasin. Tôi tròn mắt nhìn em, một thiếu gia Chiang Mai đích thực. Cả người tôi bắt đầu căng ra vì lo lắng, đến mức Bible phải ôm lấy vai tôi dỗ dành.-Không sao, ba mẹ em dễ tính lắm.-Kh...không phải, anh hơi ngại thôi...Em kéo tôi vào trong, lớn tiếng gọi mẹ. Mẹ em chạy đến, ôm chặt em vào lòng. Mẹ Bible đẹp lắm, đẹp hơn khi nhìn qua video call nhiều. Bác vỗ vỗ lưng em, hệt như vỗ về một đứa trẻ. Em người yêu tôi lớn xác, giờ như trở lại làm một đứa bé con.-Thưa mẹ.-Mẹ nhớ con quá.-Con chào bác.Bác nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, bàn tay tôi nằm gọn trong tay bác, cảm giác ấm áp làm tôi mỉm cười.-Chào con, xinh quá, xinh hơn lúc gọi điện nhiều. Con ăn gì chưa?-Dạ tụi con ăn rồi, sáng sớm dậy anh bắt con ăn rồi mới được lên máy bay.Tôi run run không nhận ra những gì mình vừa nói, đến khi bắt gặp nụ cười trên môi em mới kịp ngẫm lại, tôi vội vã che miệng.-Con xin lỗi, con nhầm ạ...-Đáng yêu quá. Hai đứa đi về mệt rồi, lên phòng Bible nghỉ ngơi đi, trưa bác gọi xuống ăn cơm nhé. Bible, đưa em lên phòng đi.-Dạ. Cúi đầu chào mẹ em, lòng tôi như phát khóc, chẳng hiểu tòi đâu ra được kiểu nhầm đấy. Người yêu bên cạnh có vẻ đắc ý, khuất sau cầu thang liền ôm eo dắt tôi về phòng.Qua mấy tầng lầu, đi đến cuối hành lang, căn phòng rộng nhất với cửa sổ nhìn ra vườn. Em dùng chân đóng cửa, khoá trái, vội vàng lao đến ôm tôi.-Anh hả Build, anh nào đấy?-Đi ra, huhu.-Gọi lại đi baby, i want to hear that word from you.-Không, đi ra.Em đè tôi xuống giường, hai tay luồn vào trong áo, bóp lấy eo tôi. Em ghé đến gần hơn, ánh mắt Bible làm tôi nhớ đến hôm sinh nhật em ấy, cả người tôi mềm nhũn, vội quay mặt sang hướng khác. Tôi nhắm chặt mắt, nhỏ giọng gọi.-Anh..._________________Cảm ơn mọi người vì đã đọc😘
Em im lặng nhìn tôi, bàn tay vẫn luồn trong mái tóc. Ánh trăng len lỏi vào phòng, dịu dàng giống em. Tôi thở nhẹ, nghe giọng mình bình thản.-Đến khi anh lớn hơn một chút, thì mẹ gặp dượng.Mẹ và dượng cưới nhau, dượng không biết tôi là con mẹ. Khi ông bà dắt tôi lên thăm, tôi phải gọi mẹ bằng dì. Dượng thương mẹ lắm, có với mẹ một cậu con trai. Ngày thằng nhóc ra đời, ngoại vui vẻ chạy vào phòng tôi."Con trở thành anh trai rồi đấy."Tôi suy nghĩ một chút, rồi chỉ khẽ gật đầu, cũng chẳng khác gì mấy, cuộc đời họ vốn đã chẳng có tôi.Rồi ông bà mất. Lần đầu tiên tôi thấy nắng Chumphon chẳng còn vàng. Và gió biển sao lại nồng nực quá, làm mắt mũi tôi cay cay.
Mẹ buộc phải đón tôi lên ở cùng. Tôi nhớ ông bà, nhớ Chumphon, đến lúc ấy, tôi mới được thấy em trai mình.
Những ngày ở nhà mẹ tôi chỉ biết cắm đầu vào học, trong bữa cơm cũng chẳng dám ăn nhiều, việc nhà nếu được tôi sẽ làm hết, nhưng mẹ vẫn mắng tôi. Mẹ mắng tôi mỗi khi không có dượng và em trai, mắng tôi vô dụng, ẻo lả, mắng tôi giống với người đàn ông đó, người mà mẹ muốn hắn biến mất khỏi cuộc đời này. Ai cơ? Mẹ chỉ ngừng mắng sau khi vô tình đẩy tôi ngã xuống cầu thang, bất tỉnh trong bệnh viện suốt hai ngày liền. Mẹ sợ lại tốn tiền chạy chữa lần nữa, nhà mẹ và dượng vốn cũng chẳng dư tiền cho tôi. Mẹ dặn nếu mọi người hỏi tôi phải bảo là mình trượt chân, nếu không, mẹ sẽ giết tôi. Tôi đã trượt chân suốt những ngày sau đó, trượt cả trong những giấc mơ.Hơi thở em nặng nhọc, bàn tay em nắm tay tôi chặt lắm.Tôi rời nhà mẹ ngay khi biết điểm thi đại học, cũng từ đó tôi không về nữa. Mẹ gửi tiền cho tôi trong nửa năm đầu rồi cũng thôi. Tôi ở đây cố gắng đi làm thêm, kiếm học bổng. Trong suốt hai năm đầu đại học, nếu không có học bổng, tôi sẽ chẳng thể chi trả nổi cho việc học của mình. Cũng vì vậy mà trở thành thói quen, làm những kì thi của tôi ngập trong căng thẳng và lo lắng. Nhờ việc đậu vào trường, ở kí túc xá, đi làm thêm và tiết kiệm tiền, đến khi tìm được công việc designer, cuộc sống của tôi mới thật sự dễ chịu hơn. Rồi tôi gặp em, hạnh phúc đầu tiên của tôi trong suốt 20 năm trời. Hạnh phúc đầu tiên không bỏ tôi đi mất.Tôi kể hết mọi thứ, nhìn vào mắt em, bắt gặp bản thân mình phản chiếu nơi ánh nước.-Cảm ơn anh vì đã kể cho em. Em yêu anh.Em ôm lấy tôi, giữ tôi trong lòng em thật lâu. Hơi ấm và mùi hương của em ở ngay đây, bao bọc tôi chặt chẽ. Tôi cố không khóc, nhưng phần áo trước ngực em lại ướt rồi.
Cảm ơn em lần nữa.
Hạnh phúc của cuộc đời tôi.
2h30 em dựng tôi dậy, bằng cách nào đó mang được tôi ra sân bay, đã đánh răng, thay quần áo và kịp ăn một bữa. Tôi cùng em đi làm thủ tục, đến lúc lên máy bay lại đánh một giấc. Cậu nhóc có vẻ bất lực nhưng chẳng nói gì, chỉ đắp chăn cho tôi và hôn tôi đi ngủ.Tôi ngủ vèo tới khi đến ChiangMai, Bible gọi mãi mới dậy được. Bước xuống máy bay, chào đón tôi là không khí mát mẻ, hơi lạnh một chút vì trời hãy còn sớm. Bầu trời xanh và trong vắt, không có lấy một gợn mây nào.Em kéo tôi đi lấy hành lý, mang hết phần nặng hộ tôi, đòi thế nào cũng không chịu đưa cả.-Đưa đâyyyy.-Không, để em. Gọi taxi đã.-ANH HAI.Một cậu nhóc vội vàng chạy đến, gương mặt trẻ con đáng yêu và lanh lợi, từ xa trông đã khá đẹp trai. -Xin chàoooo, em là em trai của anh Bible, Ta Nannakun ạ.Sự chú ý của Ta hoàn toàn đặt vào tôi. Ánh mắt cậu nhóc làm tôi phát ngượng, cứ như cậu đã biết gì đó.-Anh là bạn trai của anh Bible đúng không?-Ừ, anh dâu, gọi đi, nhưng không được kể với mẹ đấy.Bible hất mặt ôm lấy vai tôi, tay còn khẩy nhẹ lên gò má. Tôi đỏ mặt gật đầu, cậu nhóc nhanh chóng giành lấy những chiếc túi từ tay tôi, hai anh em không để tôi cầm thêm gì nữa, tôi có yếu đuối đến vậy đây mà...-Anh...anh tự cầm được.-Anh Build cứ để em, chào mừng anh ạ.-Cảm ơn Ta.Ta mỉm cười mang đồ ra xe, Bible nhìn em trai mình như thế, vui vẻ gật đầu. Em hôn lên trán tôi, khẽ thì thầm.-Từ giờ nhóc Ta cũng là em trai của anh.-Anh biết rồi.Thì ra cảm giác có em trai là như thế. Một cậu nhóc đáng yêu giống anh trai.Ngồi trên xe, Ta nói luôn mồm, Bible luôn thể hiện như em trai mình là một đứa phiền phức, nhưng chuyện cậu nhóc kể lại nghe không sót một lời. Cậu nhóc này có một điệu cười ranh mãnh lắm, với đôi mắt sắc bén híp lại tinh nghịch khi cười, và những câu em hỏi về tôi đều làm tôi phải cầu cứu anh trai em. Chỉ mới gặp chừng 30 phút thôi, ở đây thêm mấy ngày chắc tôi biến thành cái chong chóng tre cà chua mất.-Mặt anh đỏ lắm đấy.-Im đi Bible.
Chiếc ô tô chầm chậm lăn bánh vào sân một biệt thự to quá sức tôi tưởng tượng, bao quanh là vườn cây xanh mát, không thua gì nhà của thiếu gia Kalasin. Tôi tròn mắt nhìn em, một thiếu gia Chiang Mai đích thực. Cả người tôi bắt đầu căng ra vì lo lắng, đến mức Bible phải ôm lấy vai tôi dỗ dành.-Không sao, ba mẹ em dễ tính lắm.-Kh...không phải, anh hơi ngại thôi...Em kéo tôi vào trong, lớn tiếng gọi mẹ. Mẹ em chạy đến, ôm chặt em vào lòng. Mẹ Bible đẹp lắm, đẹp hơn khi nhìn qua video call nhiều. Bác vỗ vỗ lưng em, hệt như vỗ về một đứa trẻ. Em người yêu tôi lớn xác, giờ như trở lại làm một đứa bé con.-Thưa mẹ.-Mẹ nhớ con quá.-Con chào bác.Bác nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, bàn tay tôi nằm gọn trong tay bác, cảm giác ấm áp làm tôi mỉm cười.-Chào con, xinh quá, xinh hơn lúc gọi điện nhiều. Con ăn gì chưa?-Dạ tụi con ăn rồi, sáng sớm dậy anh bắt con ăn rồi mới được lên máy bay.Tôi run run không nhận ra những gì mình vừa nói, đến khi bắt gặp nụ cười trên môi em mới kịp ngẫm lại, tôi vội vã che miệng.-Con xin lỗi, con nhầm ạ...-Đáng yêu quá. Hai đứa đi về mệt rồi, lên phòng Bible nghỉ ngơi đi, trưa bác gọi xuống ăn cơm nhé. Bible, đưa em lên phòng đi.-Dạ. Cúi đầu chào mẹ em, lòng tôi như phát khóc, chẳng hiểu tòi đâu ra được kiểu nhầm đấy. Người yêu bên cạnh có vẻ đắc ý, khuất sau cầu thang liền ôm eo dắt tôi về phòng.Qua mấy tầng lầu, đi đến cuối hành lang, căn phòng rộng nhất với cửa sổ nhìn ra vườn. Em dùng chân đóng cửa, khoá trái, vội vàng lao đến ôm tôi.-Anh hả Build, anh nào đấy?-Đi ra, huhu.-Gọi lại đi baby, i want to hear that word from you.-Không, đi ra.Em đè tôi xuống giường, hai tay luồn vào trong áo, bóp lấy eo tôi. Em ghé đến gần hơn, ánh mắt Bible làm tôi nhớ đến hôm sinh nhật em ấy, cả người tôi mềm nhũn, vội quay mặt sang hướng khác. Tôi nhắm chặt mắt, nhỏ giọng gọi.-Anh..._________________Cảm ơn mọi người vì đã đọc😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com