TruyenHHH.com

Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang

Cố Phi cảm thấy tâm trạng hiện tại của em bé của hắn có gì đó không ổn, ôm chặt hắn không buông ra, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào hõm cổ hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi tai hơi ửng đỏ của đối phương.

Hắn không nói gì, chỉ im lặng ôm An Thanh Yến vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng chàng trai, sự dịu dàng trong mắt như ánh trăng ngoài cửa sổ.

An Thanh Yến không biết nên nói gì, chỉ ôm chặt người đàn ông, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, giống như một chiếc thuyền trôi lênh đênh trên biển sâu cuối cùng cũng về đến bến cảng.

Cậu cảm thấy rất đau lòng và khổ sở, nhưng lại không thể giải thích cho Cố Phi, cậu cảm thấy đau lòng cho Cố Phi ở kiếp trước, sau khi cậu qua đời, người đàn ông này sẽ cảm thấy như thế nào?
Lúc đó Cố Phi có yêu cậu không?

An Thanh Yến không biết, nhưng sự chăm sóc tỉ mỉ của người đàn ông khi cậu bị bệnh đã nói lên tất cả.

Cậu hiểu tính tình của Cố Phi, cũng không phải là người tốt có thể tùy tiện giúp đỡ người khác.

Nếu kiếp trước Cố Phi yêu cậu, cậu sẽ càng thêm đau lòng và khổ sở, tự hỏi, nếu Cố Phi đột ngột qua đời, cậu sẽ như thế nào?

Chỉ tưởng tượng thôi, An Thanh Yến cảm thấy trái tim mình không ngừng co rút, trái tim trở nên ngột ngạt đến mức máu như muốn tràn ra.

Cố Phi nhìn thấy bờ vai gầy gò của thiếu niên trong ngực khẽ run lên. Lớp áo trên vai dường như bị ướt bởi chất lỏng ấm áp, trên da có chút lạnh lẽo.

Hắn đặt tay lên đôi vai hơi run rẩy và lùi ra một chút, thứ hắn nhìn thấy là cái đầu cúi thấp của An Thanh Yến và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.

Từng giọt nước mắt lăn dài theo đường xương hàm, lấp lánh dưới ánh đèn rồi nhanh chóng biến mất.

Chàng trai cắn chặt môi dưới để ngăn mình bật khóc, như thể đang kiềm chế cảm xúc của mình. Hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, vón thành từng chùm, run rẩy như con bướm lạc lối trong cơn bão dữ dội.

Cố Phi nhìn cậu khóc đến đau lòng như vậy thì không chịu nổi, hắn giơ tay lên đặt lên gò má đẫm nước mắt của cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

"Sao vậy?" Hắn cúi người nhìn thẳng vào mắt An Thanh Yến, trong mắt hiện lên sự lo lắng và khẩn trương không giấu giếm, giọng nói ôn hòa thậm chí còn có chút cẩn thận, nói ai ăn hiếp Yến Yến, anh Phi sẽ giúp em dạy người đó một bài học.

An Thanh Yến không nói gì, chỉ lắc đầu.

Lại đưa tay ôm lấy eo người đàn ông.

Cố Phi thuận thế nâng mông An Thanh Yến, bế cậu lên như một đứa trẻ, đi đến ghế sofa, An Thanh Yến ngồi trên đùi đối mặt với hắn.

"Khóc một lúc thôi chút nữa không được khóc nữa."

"Ừ…" Hai tay An Thanh Yến câu lấy cổ người đàn ông, vẫn vùi vào vai hắn như cũ nước mắt lặng lẽ rơi, gần như ướt đẫm phần áo sơ mi, mới dần dần bình tĩnh lại.

An Thanh Yến thề, mình thực sự không phải một người thích khóc, lúc nhỏ không hiểu chuyện thì sẽ thường xuyên khóc, khi lớn rồi đã biết khóc là thứ vô dụng nhất, có khóc đến tê tâm liệt phế cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Kể từ khi gặp Cố Phi, cậu càng khóc nhiều hơn vì được quan tâm và yêu thương.

"Không khóc nữa?"

"Ừ..."

Cố Phi nâng cằm An Thanh Yến lên, hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu, sau đó lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt cậu, cười khẽ nói: "Khóc đến biến thành bé thỏ rồi."

An Thanh Yến vừa mở ra một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, trong mắt phủ một tầng sương mù đặc biệt đáng thương.

Cố Phi nói: "Anh Phi đau lòng."

"Chỉ là em đau lòng anh." An Thanh Yến khóc đến khàn cả giọng.

Cố Phi rót một ly nước ấm đưa lên miệng cậu, nhìn cậu uống mấy ngụm, sau đó hỏi: "Sao lại đau lòng?"

An Thanh Yến không giải thích được, xấu hổ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Đau lòng anh làm việc vất vả như vậy, tăng ca đến muốn như vậy."

Cố Phi đương nhiên không tin lời này, nếu chỉ đau lòng vì hắn làm việc vất vả thì sao lại khóc đến đáng thương như vậy.

Cố Phi theo lời cậu nghiêm túc nói: "Anh phải làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền nuôi vợ, vất vả cũng không sao."

An Thanh Yến bởi vì từ "vợ" mà hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói em không phải vợ anh, sau đó trở nên cực kỳ ngoan ngoãn ôm lấy eo đối phương, dịu dàng ngọt ngào nói: "Em cũng có thể kiếm tiền nuôi anh."

Cố Phi bị cậu chọc cười, ôm người vào lòng như thể đang ôm một báu vật quý hiếm nào đó, lồng ngực khẽ run lên, nói được, anh Phi đợi Yến Yến kiếm tiền nuôi anh.

An Thanh Yến cuối cùng cũng mỉm cười.

Cố Phi nén cười, ánh mắt vẫn nhìn người trong lòng vô cùng dịu dàng, nghiêm túc nói: "Bây giờ có thể nói cho anh biết tại sao em lại khóc không?"

An Thanh Yến lãng trách ánh mắt của hắn: "Vừa rồi ở sân bay em có gặp được một bạn fan, bạn ấy nói, nói em nhất định phải hạnh phúc, em rất cảm động."

Cố Phi: "Cho nên em cảm động đến khóc?"

An Thanh Yến lắc đầu, biết rằng Cố Phi sẽ không tin cái cớ vụng về này, hắn do dự cau mày, im lặng một lúc mới khó khăn nói:

"Anh Phi, em biết trong lòng anh có rất nhiều nghi ngờ, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để nói với anh..." Cậu câu môi mỉm cười: "Thật ra bây giờ chuyện đó đối với chúng ta không còn quan trọng nữa."

Dù sao, hiện tại mới là quan trọng nhất.

Chuyện trọng sinh này thật sự quá mức ly kỳ, trừ bỏ người cũng trọng sinh là Ôn Ngôn thì những người khác cũng sẽ không tin, còn Cố Phi....cậu cũng không rõ ràng lắm.

"Được, anh sẽ đợi em." Cố Phi cũng không ép nữa, hần sẽ không bao giờ làm chuyện ép buộc phải nói ra sự thật.

Cằm của người đàn ông tựa vào vai chàng trai trẻ, đôi môi mỏng khô khốc gần như chạm vào tai đối phương, nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh Phi vẫn hy vọng rằng Yến Yến có thể tin tưởng vào tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra."

Chàng trai mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai người đàn ông, "Ừm, em tin anh."

Ánh mắt cậu không tự chủ được nhìn vào vạt áo trên vai người đàn ông. Vừa rồi cậu đã khóc đến ướt áo của Cố Phi.

Đến lúc này, cậu mới nhận ra hành động của mình thật xấu hổ.

"Thật xin lỗi, em làm áo của anh ướt hết rồi." An Thanh Yến khụt khịt, cúi đầu ngẫm nghĩ: "Có phải mình thích khóc quá không? Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi…"

Nhưng cậu lại quá đau lòng.

Cố Phi đột nhiên mở lòng bàn tay ra trước mặt cậu, trong đó xuất hiện một viên kẹo mận, giống như một trò ảo thuật, hắn bóc lớp vỏ kẹo ra nhét kẹo vào miệng cậu, nói rằng bé con khóc thì sẽ có kẹo ăn.

An Thanh Yến không khỏi bật cười, ừm, rất ngọt.

Tài liệu bày ra trên bàn cũng không có nhìn qua nữa, Cố Phi thu dọn một cách đơn giản, rồi cùng An Thanh Yến rời khỏi văn phòng, nắm tay cậu hỏi, "Trở về An gia hay Cố gia?"

An Thanh Yến do dự một lát, "Ba mẹ em không biết em về."

Suy nghĩ của cậu rất dễ đoán, môi người đàn ông hơi nhếch lên nói: "Vậy thì về nhà anh đi."

An Thanh Yến không nói gì, tương đương với chấp nhận.

Cậu vội vã quay về như vậy là vì Cố Phi, đương nhiên cậu không muốn phải xa hắn sớm như vậy, dù cho cậu không làm gì cũng phải ở bên cạnh.

Khi trở về, An Thanh Yến đã ngủ quên trên ghế phụ, cậu bận chụp ảnh tạo hình từ sáng sớm, đến chiều thì vội vàng thu dọn hành lý trở về Nam Thành, quả thật rất mệt.

Cố Phi dừng xe ở đèn đỏ, quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh, vừa rồi cậu đã khóc rất nhiều, mắt và mũi vẫn đỏ bừng, trông như một em bé đáng thương.

Đôi mắt của người đàn ông vốn bình tĩnh đến lạ trong đêm lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ và dung túng. Cũng không biết đối tượng của mình giấu điều gì trong lòng, còn không thể nói với hắn, vừa khóc đã khiến hắn không biết phải làm sao.

Bất kể bí mật là gì, chỉ cần vẫn luôn có thể ở bên cạnh hắn, bốn mùa ba bữa cơ, bình an vui vẻ là tốt.

Về đến Cố gia thì đã gần mười giờ tối.

Xe vừa dừng, An Thanh Yến đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, để Cố Phi dẫn vào nhà, sau khi rửa tay xong cậu bị ép ngồi vào bàn ăn với một bát hoành thánh bốc khói nghi ngút.

Ngu Thanh Đồng vẫn đeo tạp dề, cười nói: "Yến Yến, tự tay dì làm cho con đấy, có ngon không?" Sau khi nhìn rõ mặt chàng trai, bà ngạc nhiên hỏi: "Sao mắt cháu đỏ thế? ? Khóc? Cố Phi bắt nạt con?"

Nói xong, bà trừng mắt nhìn Cố Phi đang ngồi bên cạnh An Thanh Yến, cậu vội vàng giải thích: "Không có không có, Anh Phi không có bắt nạt con."

"Con sao vậy? Còn có người khác ăn hiếp con? Nói cho dì biết đi, dì sẽ thay con trút giận!"

An Thanh Yến không biết phải giải thích thế nào.

"Là con ăn hiếp em ấy." Cố Phi nhìn Ngu Thanh Đồng một cách thản nhiên, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, nghiêm túc nói:"Đây là tình thú, mẹ không hiểu đâu."
An Thanh Yến:"..."

Bây giờ cậu tìm cái lỗ chui xuống có còn kịp không!

Làm sao người này có thể nói những câu này một cách nghiêm túc như vậy chứ! !

"Rồi mẹ hiểu, mẹ hiểu." Trên mặt Ngu Thanh Đồng là nụ cười nhìn thấu tất cả, vỗ vỗ vai An Thanh Yến, "Yến Yến, ăn từ từ thôi con, dì không làm phiền hai đứa nữa."

An Thanh Yến:"...Dạ, cảm ơn dì."

Quả thực cậu rất đói bụng, vùi đầu ăn hoành thánh tôm thơm ngon, còn không quên u oán liếc nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh, bất lực nói: "Sau này đừng nói mấy lời như vậy trước mặt dì ."

Cố Phi cũng không để tâm đến ừ một tiếng.

An Thanh Yến hoài nghi hắn căn bản không có nghe vào tai.

Cố gia còn rất phản nghịch.

Tay nghề của Ngu Thanh Đồng rất tốt, cậu đã ăn hết một bát hoành thánh, thậm chí cả nước súp cũng hết. Lúc này mới thỏa mãn duỗi người, ăn xong là bắt đầu buồn ngủ.

Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường không làm gì cả, cậu rúc vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Kiếp này dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh Phi của mình, bi kịch ở kiếp trước sẽ không xảy ra nữa, bọn họ sẽ thật hạnh phúc, sẽ vui vẻ.

Nhất định là như vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com