TruyenHHH.com

Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang

Tối ngày hôm sau An Cảnh mới về căn cứ huấn luyện.

Còn một ít vằn thắn ngày hôm qua để trong tủ lạnh, anh tự tay hấp một ít cho vào hộp giữ nhiệt dù sao cũng không tốn nhiều công sức, coi như thằng nhóc Lục Vũ Kỳ này có lộc ăn.

Lúc đó, An Dụ vừa mới ra khỏi phòng tập, anh ta đã tập luyện suốt hai tiếng đồng hồ để lấy lại cơ bụng thân yêu, giờ thì bụng đang kêu gào, nghe mùi thơm liền chạy vào bếp.

"Ây da, anh cả nấu vằn thắn à, vừa lúc em đang đói." Vừa nói, anh ta vô cùng tự giác cầm lấy chén đũa, nhìn chằm chằm những cái vằn thắn đang bốc khói trong nồi.

Vừa định giơ đũa ra thì đã bị anh cả đánh không thương tiếc.

"Biến, đói bụng thì tự nấu."

An Dụ nhìn An Cảnh mở hộp giữ nhiệt bỏ vằn thắn vào, cũng không thèm ăn nữa nhướng mày ngạc nhiên nói : "Anh cả, không ngờ anh còn hiền huệ như vậy, tự mình nấu vằn thắn cho ai vậy?"

"Nói mau, có phải mang cho chị dâu tương lai của em không?"

An Cảnh nói không phải, "Cho chó con ăn.".

"..." An Vũ đột nhiên cảm thấy bi thương, run rẩy chỉ vào anh cả, tức giận phàn nàn: "Cho nên anh thà cho chó ăn còn hơn cho người em trai thân yêu này ăn?"

Anh ta ngay cả con chó cũng không bằng phải không?

"Anh cả, anh hai, hai người đang nấu vằn thắn  à?" An Thanh Yến vừa làm xong một bộ đề toán học, vừa đi xuống hít thở không khí trong lành liền nghe thấy tiếng động, liền đi vào phòng bếp.

An Cảnh để vào xong liền đóng nắp hộp giữ nhiệt lại, quay người mỉm cười với An Thanh Yến, "Yến Yến, trong nồi còn một ít vằn thắn, em muốn ăn thì anh cả lấy ra chén cho em."

An Dụ: " ???"

An Thanh Yến nói không cần, cậu không đói bụng, vì thế An Cảnh đem toàn bộ số vằn thắn còn lại vào trong chén, đưa cho An Dụ, vỗ vỗ vai anh ta:"Ăn đi, lúc nãy luyện tập lâu như vậy chắc là rất đói bụng, ăn nhiều một chút."

An Dụ: "..." Vừa rồi anh không nói như vậy!

"Yến Yến, vậy anh cả đi trước."

"Được, tạm biệt anh cả."

Sau khi anh cả rời đi, An Thanh Yến nhìn anh hai lưỡng lự nhìn xuống vằn thắn trong chén, tri kỷ nói: " Anh cả, không sao đâu, em cảm thấy anh cũng không mập, thật mà."

"..." Anh hai giơ tay lau nước mắt cay đắng, chống cự lại sự cám dỗ, đặt chén vằn thắn thơm phức xuống, vỗ nhẹ bả vai em trai mình. "Em trai, em không hiểu đâu, anh hai vẫn nên đi tập thôi."

--

Sáng nay lúc thức dậy Lục Vũ Kỳ cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ là do tối qua tập luyện quá muộn. Người đầy mồ hôi còn tắm bằng nước lạnh có lẽ là bị sốt rồi.

Cậu cũng không coi trọng chuyện này, cứng đầu không nói với ai, tiếp tục luyện tập.

Đến giữa trưa, cậu không thể nhịn được nữa, cơn sốt ngày càng dữ dội, suýt ngã xuống sàn. Lúc này các nhân viên mới phát hiện ra sự bất thường của cậu và nhanh chóng đưa đến bệnh viện để truyền nước biển.

Buổi tối, cơn sốt của Lục Vũ Kỳ đã giảm bớt một chút, sức khỏe đã tốt và hồi phục nhanh chóng. Nằm trên giường bệnh chán quá nên lấy điện thoại ra chơi game giết thời gian.

Anh trai cậu Lục Thịnh gọi đến.

"Nghe nói em bị sốt, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

"Không sao." Lục Vũ Kỳ bất đắc dĩ bĩu môi, không biết anh trai lấy được tin tức từ đâu, "Chỉ là bệnh nhẹ thôi, bọn họ một hai phải đưa em đến bệnh viện."

"Ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, đừng chơi điện thoại nữa." Nói đến đây, Lục Thịnh lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, bất đắc dĩ nói:

"Lục Vũ Kỳ, đừng tưởng rằng anh không biết em lén giấu bao nhiêu cái điện thoại di động, có lén chơi thì lén, còn like cho An Cảnh, rốt cuộc em muốn làm cái gì?"

Lục Vũ Kỳ: "Không có gì, muốn like thì like."

Lục Thịnh: "Em thật sự thích cậu ta đến vậy?"

Thanh niên nghe vậy tay cầm điện thoại siết chặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cũng không có ý định trả lời câu hỏi: "Em muốn chơi game, cúp máy trước."

Nói xong cậu cúp máy.

Lục Thịnh ở bên kia bất lực lắc đầu, em trai của anh ta từ nhỏ đã ngoan cố như một con lừa, một khi đã quyết định chuyện gì, ngay cả mười con trâu cũng không kéo được nó.

Nghe là chơi game, nhưng Lục Vũ Kỳ cũng không suy nghĩ đến, vô thức mở weibo, bấm vào ảnh đại diện quen thuộc, xem đi xem lại tin nhắn trong tin nhắn riêng tư.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Lục Vũ Kỳ theo tiếng động nhìn lại, khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài trong lòng khẽ run lên, lập tức thoát khỏi weibo, mà người kia cũng mở cửa bước vào, trên tay cầm hộp giữ nhiệt.

"Tôi nghe nhân viên công tác nói cậu bị bệnh." An Cảnh nói, kéo ghế ra, ngồi cạnh giường bệnh, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn đầu giường, nhìn chàng trai có chút tiều tụy trước mặt.

Lục Vũ Kỳ bình tĩnh lại, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo thường ngày, không chào hỏi An Cảnh mà nói thẳng: "Sao anh lại đến đây?"

Tên nhóc này chỉ gọi anh là thầy An hoặc "ngài" khi nói đùa hoặc âm dương quái khí. An Cảnh cũng không trách, đây không phải cho chó con ăn sao.

Anh không trả lời câu hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?" Nói xong, anh giơ tay lên dùng mu bàn tay chạm vào trán đối phương, không để ý đến vẻ mặt khó chịu của đối phương, kết luận: " Có chút nóng."

Nói xong liền bỏ tay xuống.

Anh vừa trở lại căn cứ huấn luyện, biết được chuyện Lục Vũ Kỳ sốt từ nhân viên công tác, cũng chỉ là bệnh nhẹ không cần thiết đến thăm,  nhưng vằn thắn này cũng không thể hấp vô tích được!

Cho nên vẫn đến đó.

Bàn tay vẫn đang cầm điện thoại của Lục Vũ Kỳ lặng lẽ siết chặt, cậu mím môi. Mu bàn tay của người đàn ông chạm vào dường như vẫn còn lưu lại trên trán, theo làn da thấm vào máu, nóng đến mức chóp tai hơi đỏ lên.

An Cảnh hỏi: "Cảm giác thế nào? Có khó chịu không?"

Thật ra cũng đã tốt hơn nhiều rồi, lúc nãy cậu còn tranh luận với anh cả của mình được mà, nhưng lúc này Lục Vũ Kỳ lại hơi nhăn mày, trong nói khàn khàn, "Cảm thấy có chút khó chịu, nhức đầu."

Nghe vậy, An Cảnh cầm cái ly dùng một lần trên bàn đầu giường bên trong còn nửa ly nước, nhưng trời đã lạnh rồi anh đổ đi rồi rót thêm nước ấm rồi mới đưa cho người nằm trên giường bệnh  quả thật có chút yếu đuối.

Anh nhìn chàng trai cầm ly, cúi đầu uống hai ngụm.

Chậc chậc... Bình thường nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng khi bị bệnh lại có vẻ ngoan ngoãn hơn. Cậu nhóc này cũng chỉ là một đứa nhỏ cùng tuổi với Yến Yến, anh không khỏi nói như một người anh trai:

"Bị bệnh thì phải nói cho người khác, đừng cố nhịn, nếu để mình nóng đến choáng váng thì sao?"

Lục Vũ Kỳ cụp mắt xuống, ậm ừ.

An Cảnh càng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh khi mà thiếu niên không phản bác, xem ra là vì bị bệnh, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói gì.

Ánh mắt anh liếc nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn đầu giường, mới nhớ tới mục đích đến đây, lại hỏi: " Ăn cơm chưa?"

Lúc này ngoài cửa sổ đã tối sầm, đã tám giờ tối, hai tiếng trước Lục Vũ Kỳ đã ăn, nhưng không có cảm giác thèm ăn, ăn cũng không nhiều lắm.

Nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói chưa ăn.

An Cảnh cầm hộp giữ nhiệt tới, mở nắp ra, hiệu quả giữ nhiệt của hộp cơm rất tốt. Vằn thắn bên trong còn đang bốc khói, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng bệnh nhỏ.

Lục Vũ Kỳ nhìn thấy thứ bên trong, không khỏi sửng sốt. Ngày hôm qua cậu chỉ muốn tìm lý do để gửi tin nhắn cho An Cảnh, cũng không nghĩ tới An Cảnh lại mang vằn thắn cho mình ăn.

Cậu mở miệng, không biết phải nói gì.

Giây tiếp theo, nghe thấy giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: "Tôi đã tự tay hấp phần vằn thắn còn lại của ngày hôm qua, thằng nhóc cậu phải để mặt mũi cho tôi, ăn hết."

"Vậy thì chắc là sẽ rất khó ăn." Lục Vũ Kỳ mạnh miệng nói.

Bây giờ lại bắt đầu rồi đấy,  An Cảnh không để ý đến cậu nữa, bày ra một cái bàn nhỏ, đặt hộp giữ nhiệt lên trên, sau đó nhét đũa vào tay đối phương, "Tranh thủ ăn khi còn nóng."

Lục Vũ Kỳ nhìn cái vằn thắn da mỏng nhiều nhân, đôi tay cầm đũa hơi dừng lại, cử động môi, có chút không tự nhiên nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn.

Vằn thắn rất ngon nhưng cậu cũng không quan tâm nhiều đến mùi vị.

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là An Cảnh đã làm riêng cho mình còn đặc biệt mang đến cho mình. Nghĩ đến đây, ở nơi người đàn ông không nhìn thấy khóe môi chàng trai hơi nhếch lên.

An Cảnh hỏi: "Thế nào? Có ngon không?"

Trong miệng cậu còn nghẹn nửa cái vằn thắn, mơ hồ nói: "Cũng được."

An Cảnh không khỏi mỉm cười, hơi nghiêng người, giơ tay lên xoa đầu chàng trai trẻ, sau khi xoa xong anh hơi sững người một lúc rồi lặng lẽ rút tay lại.

Đứa trẻ này không ngoan ngoãn như Yến Yến, xoa đầu một chút có khi sẽ dựng lông. Anh bình tĩnh quan sát phản ứng của Lục Vũ Kỳ, kết quả là không dựng long, đối phương chỉ sững người một lát, giống như không hề xảy ra chuyện gì, tiếp tục ăn.

Anh có chút bối rối trong giây lát, ánh mắt dò xét dừng lại trên người Lục Vũ Kỳ, phát hiện tai đối phương đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Làm sao vậy? Lại nóng nữa à?

Lục Vũ Kỳ nhịn không được, cuối cùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt và giọng nói đều có chút hung dữ: "Anh nhìn tôi làm gì?"

"Tức giận?" An Cảnh xấu hổ nhìn đi chỗ khác, đứng dậy, "Được rồi, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, từ từ ăn, tôi về trước."

Lục Vũ Kỳ không lên tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông rời khỏi phòng bệnh cuối cùng biến mất, cậu thu hồi ánh mắt im lặng nhìn vằn thắn trước mặt, sau đó giơ tay sờ sờ gáy mình đây chính là nơi An Cảnh vừa chạm vào.

Cậu không tức giận.

Cậu không thể chịu đựng được việc bị nhìn chằm chằm như vậy.

Tai nóng bừng, trái tim cũng vậy.

Vừa ăn vằn thắn, khoé miệng cậu không khỏi khẽ nhếch, giống như mèo ăn vụng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần lập tức kiềm chế lại.

"Đúng rồi, ăn cơm xong thì phải nghỉ ngơi, không được chơi điện thoại nữa." An Cảnh đột nhiên quay lại đứng ở cửa phòng bệnh, không yên tâm phân phó.

Lục Vũ Kỳ ậm ừ: "Tôi biết rồi."

Lúc này cậu hy vọng An Cảnh nhanh chóng rời đi.

Nhưng đối phương lại bước vào, "Đúng rồi, thêm WeChat đi. Cậu quét tôi hay tôi quét cậu."

Lục Vũ Kỳ:"... Đại đi."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com