TruyenHHH.com

Bi Van Nguoi Ghet Sau Khi Trung Sinh Bao Hong Toan Mang

Trong bữa tối, bầu không khí kỳ lạ đến mức Ngu Thanh Đồng thỉnh thoảng liếc nhìn hai người ngồi đối diện nhau, mỉm cười như một người dì hiền từ, khiến người ta khó có thể không chú ý.

An Thanh Yến da mặt mỏng, chóp tai lặng lẽ đỏ lên, chỉ ăn vùi đầu cơm trắng, luôn gắp đĩa rau xanh trước mặt.

Cố Phi thấy vậy, im lặng gắp một miếng thịt cho vào chén, động tác rất tự nhiên.

"Yến Yến, đừng chỉ ăn cơm trắng, ăn nhiều thịt một chút." Ngu Thanh Đồng tự nhiên cũng thấy điều này, bà ân cần gắp cho An Thanh Yến một miếng thịt gà, nụ cười hòa nhã, "Gà nấu ớt này ăn khá ngon, con ăn thử đi."

Hôm nay bà và Thư Mạn ra ngoài ăn trưa, lúc ăn có món gà ớt thấy ngon nên bảo dì giúp việc làm, ăn cũng ngon.

An Thanh Yến lịch sự nói lời cảm ơn dì, không suy nghĩ nhiều, đang định ăn thì một đôi đũa đột nhiên vói vào chén, khiến động tác của cậu dừng lại.

Cậu kinh ngạc nhìn chủ nhân đôi đũa, Ngu Thanh Đồng cũng có vẻ mặt tương tự.

“Sao vậy?”

“Hai ngày nay em không được ăn cay hay đồ nóng."

Giọng điệu Cố Phi vẫn rất tự nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói xong liền gắp một miếng thịt gà từ trong chén của cậu vào chén của mình, lại gắp một ít thịt và rau thanh đạm vào chén An Thanh Yến.

An Thanh Yến: "..."

Chợt nhận ra điều gì đó, má cậu im lặng đỏ lên, đầu cúi thấp hơn, im lặng ăn, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhìn tình huống này, Ngu Thanh Đồng chợt nhớ tới vết đỏ lúc chiều nhìn thấy trên cổ An Thanh Yến, nói là muỗi đốt... Loại muỗi nào đốt như vậy!

Cuối cùng bà cũng nhận ra điều gì đó, hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình, mỉm cười nói với An Thanh Yến: "Yến Yến, ăn nhiều đồ ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe của con."

"Dạ..." An Thanh Yến lúc này hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, cậu vội vàng ăn hết đồ ăn trong chén, “Con no rồi, hai người từ từ ăn."

Nói xong xoay người đi ra ngoài với vẻ mặt đỏ bừng, trong chốc lát đã không thấy người.

Nụ cười trên mặt Ngu Thanh Đồng lập tức biến mất, bà nhìn về phía Cố Phi đang cố gắng nhìn cười đối diện, bất đắc dĩ mắng: "Mẹ nói con cũng thật là, không biết da mặt Yến Yến mỏng à?"

Cố Phi vẫn im lặng, cúi đầu ăn.

Sau khi ăn xong, hai mẹ con đi dạo ở sân sau, Ngu Thanh Đồng quyết định tâm sự cùng con trai. Bà nhìn bầu trời đêm xanh thẫm phía trên với vài ngôi sao mờ nhạt lấp lánh.

“Chỉ trong chớp mắt, ba con đã rời đi bảy năm." Bà có chút xúc động nói.

Khi chồng qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, Ngu Thanh Đồng cảm thấy trời đất như sụp đổ. Lúc đó bà cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng, sống không bằng chết.

Cũng may là bà còn Cố Phi, đứa con trai này.

Kể cả vì con trai mình, bà cũng phải sống thật tốt.

Cố Phi lúc đó mới hai mươi tuổi, còn đang học đại học, cái chết của ba cũng ảnh hưởng nặng nề đến hắn, nhưng hắn không có thời gian để tiêu cực và đau buồn.

Hắn cần phải giải quyết chuyện sau cái chết của ba mình và tiếp quản tập đoàn Cố thị. Trong thời gian đó, hắn bận rộn đến mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn phải cố gắng sống sót qua những ngày tháng khó khăn đó.

Nhìn Cố Phi im lặng, Ngu Thanh Đồng mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, "Con trai, ba con sẽ tự hào về con."

"Đúng vậy." Cố Phi gật đầu, nghiêm túc nói: "Con cũng rất tự hào về ông ấy."

Ngu Thanh Đồng cười nói: “Điều ta lo lắng nhất chính là con,  từ nhỏ tính tình lạnh lùng, bạn bè cũng không có nhiều, huống chi là tìm được người để yêu, thậm chí là kết hôn sinh con."

"Ta chỉ lo con vẫn luôn cô đơn, đến một ngày nào đó ta không còn trên đời này con chỉ còn một mình, ngay cả một người bạn đồng hành cũng không."

Môi Cố Phi mấp máy, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hắn cũng không cảm thấy cô đơn đây là trạng thái sống bình thường của hắn, cũng không cần tìm đối tượng nói chi là kết hôn.

Nhưng sau khi gặp An Thanh Yến, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

“Bây giờ có đã có Yến Yến, ta cũng yên tâm." Khoé môi Ngu Thanh Đồng lộ ra nụ cười vui vẻ, “Ta có thể nhìn ra được, con rất thích Yến Yến, Yến Yến cũng rất thích con."

"Biết không, chiều nay lúc Yến Yến nói thật với ta, rất lo lắng và bối rối nói xong thằng bé còn tưởng ta phản đối mối quan hệ của hai đứa."

"Thằng bé còn nhanh chóng xin lỗi ta, nói đều là thằng bé sai, là thằng bé thích Cố Phi trước, muốn đánh muốn mắng đều có thể nhưng đừng trách Cố Phi."

"Thằng bé thật sự rất thích con..."

Sau khi nghe những lời của Ngu Thanh Đồng, Cố Phi dừng lại, hắn không biết diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, cảm giác trái tim như được bọc trong kẹo bông gòn mềm mại, rất ngọt ngào.

Ngay cả cơn gió lạnh buổi đêm cũng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đôi mắt sâu thẳm dường như dịu dàng hơn màn đêm, hắn nghiêm túc nói: “Chúng con sẽ luôn ở bên nhau.”

“Đó là đương nhiên, ta nói cho con biết, nếu con dám ăn hiếp Yến Yến hay nói những lời không hay với Yến Yến, ta là người thứ nhất không để yên, ta và dì Thư Mạn có nghỉ chơi hay không là do các con đấy!"

Nói nói, giọng của Ngu Thanh Đồng dịu đi, "Trước đó ta có nghe dì Thư Mạn của con nói, cuộc sống trước đây của Yến Yến không hề dễ dàng."

Tống Thư Mạn vừa khóc vừa nói với bà.

Bà nghiêm túc nhìn Cố Phi, "Cho nên con trai, con phải đối xử thật tốt với Yến Yến, đừng để thằng bé chịu ủy khuất, biết không?"

-

Hai ngày sau, xe của An gia đậu bên ngoài cửa Cố gia, ba An, mẹ An và An Cảnh An Dụ đều đến, bọn họ đến đón An Thanh Yến về nhà.

Sống ở Cố gia lâu như vậy, An Thanh Yến có rất nhiều hành lý, chỉ quần áo, giày dép và tất thôi cũng đã vài vali, đều là Cố Phi mua cho cậu.

Cố Phi không để cậu mang đi hết, mà giữ lại phần lớn, dù sao sau này đứa nhỏ cũng về đây, chuyển đi chuyển lại cũng rất cực.

An Thanh Yến nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, nói khi nào về? Tuy nói như vậy nhưng cậu vẫn làm như lời người đàn ông nói, chỉ thu dọn một phần hành lý, còn lại thì để lại.

Cậu để con thỏ chạm khắc bằng gỗ đặt trên bàn cạnh giường ngủ ở Cố gia, “Anh Phi, con thỏ này lớn lên cùng với em, em sẽ để nó ở đây.”

“Hàng ngày trước khi anh đi ngủ và thức dậy đều có thể nhìn thấy nó là sẽ nhớ đến em."

Nói đến đây, lông mày thiếu niên cong lên.

Cố Phi cầm con thỏ chạm khắc tinh xảo bằng gỗ lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, như đang suy nghĩ một lúc lâu, khóe mắt và khóe mày hiện lên ý cười: “Vậy Yến cũng sẽ nhớ anh Phi đúng không?"

"Dạ!" Chàng trai trẻ gật đầu.

Một lát sau, cậu lại nói: "Anh Phi, em muốn uống nước cam."

Cố Phi đương nhiên gật đầu đồng ý, "Được, chờ một chút."

Hắn giơ tay xoa đầu thiếu niên, sau đó xoay người đi ra ngoài.

An Thanh Yến nhìn hắn rời đi, lập tức đóng cửa lại, sau đó quay trở lại phòng thay đồ, ánh mắt quét qua những hàng quần áo được sắp xếp ngay ngắn, cuối cùng khóa chặt chiếc áo sơ mi trắng vô cùng quen thuộc.

Cậu lấy chiếc áo sơ mi qua, mở khóa vali, gấp cẩn thận, nhét vào đáy vali, giấu đi rồi kéo khóa lại.

——

Trên sân thượng của biệt thự rất yên tĩnh, Cố Phi cùng An Cảnh ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa hộp thuốc lá cho An Cảnh, ý bảo anh có muốn hút không.

“Sầu quá nên bắt đầu hút thuốc à.” An Cảnh biết người anh em này của mình không nghiện thuốc lá, anh cũng lấy một điếu châm lửa, làn khói bao trùm cả hai người.

“Cố Phi, cậu muốn nói gì với tôi?” An Cảnh hỏi.

Cố Phi chậm rãi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, để tàn thuốc rơi xuống, giọng nói có chút khàn khàn:

"Yến Yến không thích cá, cần tây và rau mùi. Thường thích ăn rau và trái cây, ăn ít thịt, ăn như vậy thì không cân bằng về mặt dinh dưỡng, cậu phải dặn dò e ấy ăn nhiều thịt hơn."

"Em ấy thích ăn đồ ngọt như bánh kem và pudding, nhưng đừng cho em ấy ăn nhiều."

"Mỗi ngày trước khi ngủ nhớ cho em ấy uống một ly sữa."

“Ngoài ra, em ấy là người sống nội tâm và nhạy cảm, thích giữ mọi chuyện trong lòng và không muốn làm phiền người khác. Nhớ phải chú ý đến cảm xúc của em ấy."

“…” Bàn tay cầm điếu thuốc của An Cảnh hơi run lên.

Đây có phải là người bạn lạnh lùng, xa cách và ít nói mà anh quen biết hơn hai mươi năm không? Tại sao giờ lại y chang người mẹ già quan tâm lo lắng cho con trai của mình vậy?

Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm!

Cố Phi nghiêm túc hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"

An Cảnh: "Nhớ... nhớ."

Cố Phi: "Vậy nhắc lại lần nữa."

An Cảnh: "?!" Cái này thì hơi quá rỉ đó!!

Nhưng anh quả thật có lắng nghe, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhớ kịch bản, dễ dàng thuật lại một lần nữa, "Thầy Cố, thầy có thấy hài lòng không?"

"Thật ra, cũng không cần cậu nhắc nhở, tôi cũng chăm sóc em ấy thật tốt, em ấy là em trai tôi."

Cố Phi không nói gì, im lặng một lúc mới nói:

"Có một điều tôi nghĩ cậu cần biết."

"Yến Yến... không cảm nhận được cơn đau."

-

"Vậy chúng ta đi trước, "

"Trên đường nhớ chú ý an toàn. Sau này Yến Yến nhớ thường xuyên đến chỗ dì chơi."

"Vâng, con sẽ đến. Tạm biệt dì." An Thanh Yến dời mắt nhìn người đàn ông cách mình không đến hai bước, muốn chạy đến ôm hắn một cái nhưng do dự một lát vẫn thôi, người nhà còn đang ở bên cạnh.

"Tạm biệt, anh Phi." Anh mỉm cười với Cố Phi.

Vừa dứt lời, người đàn ông trong tầm mắt đã tiến lên hai bước, dang rộng vòng tay ôm lấy An Thanh Yến vào lòng, cậu không biết phải làm sao cũng không có ôm lại.

Trong mắt người khác, đây chỉ là một cái ôm lịch sự, nhưng An Thanh Yến lại nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai mình, từ tính và dịu dàng: "Bảo bối, hẹn gặp lại vào ngày khác."

Cố Phi nói xong, buông tay ra. Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười ôn hòa, bóng dáng thiếu niên phản chiếu trong con ngươi.

"Yến Yến, chúng ta phải đi rồi."

An Thanh Yến bối rối, do dự một chút rồi mới chào hỏi rồi vội vàng lên xe.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com