Bi Thuong
Sáng sớm Tiêu Chiến mở mắt ra điều kì lạ đầu tiên chính là trên người mát mẻ đến lạ thường, nhìn lại thì từ nào đã thay một bộ quần áo ngủ mà trên người còn sạch sẽ thơm tho như thế, có phải trong lúc ngủ anh đã mộng du rồi tự mình đi tắm không?Ánh nắng sáng rọi qua khe cửa những hạt bụi li ti theo đó mà bay vào, Tiêu Chiến khẽ nhíu mày lấy tay che nắng bỗng chợt giật mình nhận ra rằng chiếc nhẫn trên ngón tay tự lúc nào đã biến mất rồi. Tiêu Chiến chật vật ngồi dậy, lật tung cả chăn gối hay nệm, cả phòng khách nhà tắm hay phòng bếp lần lượt đều tìm qua nhưng không thấy. Tiêu Chiến chẳng nhớ lại ngày hôm qua bản thân đã uống say đến mức nào, kém đến mức nào cũng chẳng hình dung rõ ràng, trí óc hồ đồ mơ màng nhưng vẫn biết ai đã đưa anh về, là Vương Nhất Bác."Nhưng chắc cậu ấy không biết đâu nhỉ?. ""Mà làm gì có số điện thoại để gọi cho Nhất Bác?. "Tiêu Chiến cầm điện thoại lên nghĩ ngợi rồi lại đặt xuống bàn, nhìn lại đồng hồ rồi vội vàng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đã gần bảy giờ mà vẫn chưa ra được khỏi nhà. Tiêu Chiến gấp rút thay quần áo đeo thêm giỏ bên vai rồi đi đến cửa cầm tay nắm kéo mấy cái. Cửa vẫn không mở. Anh đưa tay vào túi áo tìm mãi nhưng lại không thấy chìa khoá của mình đâu, bất lực vỗ trán rốt cuộc thì đã làm mất ở đâu rồi? Chìa khoá nhà Tiêu Chiến chỉ có một, thật ra có một cái dự phòng đã đưa cho Sở Thanh mất rồi, anh tin tưởng bản thân sẽ không hậu đậu đến mức làm rơi chìa khoá nhưng hôm nay anh đã giác ngộ được nhiều điều rồi.Không có chìa khoá thì làm sao ra khỏi nhà? Tiêu Chiến nhấn vào danh bạ tìm chữ Sở Thanh nhưng tìm mãi vẫn không ra nhưng đặc biệt hay ho lại có số của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không hiểu gì, chẳng lẽ anh say đến mức mất tự chủ mà lại đi xin số điện thoại của người khác như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hôm qua Vương Nhất Bác đưa anh về rồi cậu ta trở về khoá cửa bằng cái gì? Nghĩ đến đó Tiêu Chiến gọi ngay cho Vương Nhất Bác, chưa đầy ba hồi chuông bên đầu dây kia đã nhấc máyVương Nhất Bác nghe điện thoại: "Tôi nghe.""Nhất Bác, thật là làm phiền cậu, cậu có thể nói cho tôi biết ngày hôm qua cậu khóa cửa bằng cách nào không?."Biết ý Tiêu Chiến muốn gì, Vương Nhất Bác chậm rãi đáp:"Chìa khóa nhà anh đang ở chỗ tôi."Tiêu Chiến khó hiểu: "Cậu lấy chìa khóa nhà tôi làm gì?.""Chẳng lẽ tôi khóa cửa xong thì treo chìa khóa trước nhà anh hay sao?.""Cậu có thể bấm cái nút ngay tay nắm cửa mà, vậy có thể khóa được rồi."Vương Nhất Bác im lặng một hồi lâu, hình như ngượng rồi, lát sau mới đáp lại: "Tôi không biết, dù sao tôi cũng không có sử dụng cái đó lần nào."Tiêu Chiến xoa xoa thái dương thở dài:"Cậu nói xem làm sao tôi ra khỏi nhà để đi làm đây hả? Đã trễ lắm rồi."Vương Nhất Bác vội vàng: "Anh cứ ở nhà tôi sẽ đến đón anh.""Nhưng mà không cần..." Tiêu Chiến chưa kịp nói "phiền vậy đâu" thì bên kia đã cúp máy cái rụp, anh nhìn màn hình điện thoại hiện chữ kết thúc cậu gọi mà thở dài, trẻ con thời nay hấp tấp đến vậy sao chẳng chịu để người khác nói hết câu mà vội vã làm theo ý của mình.Tiêu Chiến quay vào trong ngồi xuống ghế, tay vô thức sờ lên ngón đeo nhẫn đã trống rỗng đến xa lạ, nhưng mà mất rồi cũng tốt, có những quá khứ nên để nó ngủ yên mãi mãi không nên khơi dậy lại trong lòng càng thêm đau khổ cho cả hai. Tiêu Chiến nhìn sang phía cửa sổ nhớ lại rằng anh cũng chưa tưới nước cho chậu hoa ban mà Sở Thanh đã tặng vào buổi sáng mỗi ngày, anh vén rèm cửa sổ ra thì thấy trống trơn, chậu hoa sau một đêm biến đâu mất rồi. Tiêu Chiến chạy vào phòng, linh tính dự đoán gì đó anh kéo tấm vải che khung tranh ra thì thấy bức tranh anh vẽ Sở Thanh cũng không còn nữa. Tiêu Chiến như một lật tung cả căn phòng, sau một đêm, tất cả mọi thứ liên quan đến người anh yêu đều biến mất không dấu vết.Chậu hoa ban anh thích nhất, bức tranh anh dành nhiều công sức vẽ nhất, chiếc nhẫn anh coi trọng, người con gái anh yêu quý nhất đều lần lượt xa Tiêu Chiến mất rồi.Tiêu Chiến ngồi thụp xuống giường hai tay ôm lấy đầu, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, anh đang nhớ lại xem tối qua uống say có làm chuyện gì càn quấy hay không? Hay trong một phút tức giận đã đem hết đồ đạc của Sở Thanh quăng đi rồi.Tiêu Chiến ngồi thẩn người đó một lúc lâu thì nghe tiếng lạch cạch ở bên ngoài phòng khách, đoán chắc Vương Nhất Bác đã đến, anh chỉnh sửa lại quần áo tóc tai và biểu cảm trên gương mặt một chút để người khác không nhận ra anh đang mất bình tĩnh, nhưng mà người tinh tế như Vương Nhất Bác thì làm sao không nhận ra lúc nãy Tiêu Chiến đã trải qua loại cảm giác gì? Đau đớn, thống khổ, bất lực, khổ tận cam lai, mà cũng phải chỉ sau một đêm tất cả đều biến mất không để lại cho Tiêu Chiến mảnh kí ức nào, cũng như một người vừa bị tai nạn đã trải qua cuộc phẫu thuật đầy khó khăn mà sau khi tỉnh lại thì đoạn kí ức rời rạc lúc có lúc không lại tức tối cuống cuồng đi tìm hiểu những chuyện gì đã xảy ra với chính bản thân mình.Tiêu Chiến cũng gặp trường hợp tương tự, Vương Nhất Bác nhìn khóe mắt Tiêu Chiến vẫn còn đẫm một ít nước, chóp mũi còn đỏ môi hồng hồng, đoán chắc vừa mới khóc một trận ra trò. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nhìn anh chăm chăm, sợ rằng cậu sẽ nhìn thấy điều gì từ anh nên vội chuyển sang không khí khác mà hỏi cậu:"Chúng ta đi thôi. Tôi chờ cậu nãy giờ."Vương Nhất Bác hỏi: "Có chuyện không vui sao? Tôi đưa anh đi dạo, hôm nay chúng ta nghỉ một ngày."Tiêu Chiến chẹp miệng một cái không hài lòng: "Nhất Bác ca ca à, tôi chỉ mới làm được có một ngày thôi, cậu không sợ bà chủ đuổi việc nhưng mà tôi sợ. Cậu mau đưa tôi sang tiệm nhanh lên."Vương Nhất Bác chỉ ừm một tiếng, dù sao người trả lương cho Tiêu Chiến cũng không phải là Vương Chiêu Quân thì anh sợ cái gì chứ? Chủ đang đứng trước mặt anh,không phải trách nhiệm của nhân viên là làm cho chủ của mình hài lòng hay sao mà Vương Nhất Bác nói câu nào thì Tiêu Chiến cãi lại câu đó, nhưng đây cũng chính là việc mà Tiêu Chiến không biết.Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác xuống bãi đỗ xe của chung cư, anh nhìn quanh cũng chẳng thấy xe của mình đâu cả, nghi hoặc hỏi Nhất Bác:"Đừng có nói xe của tôi nằm bên quán từ tối đến sáng luôn đấy."Vương Nhất Bác chạy xe đến quăng nón bảo hiểm cho Tiêu Chiến:"Chẳng lẽ nó nằm trên nhà của anh.""Vương Nhất Bác ít nhất cậu cũng có thể lái xe tôi về đây hay nói bà chủ dựng vào trong quán mà, tôi chỉ còn chiếc xe là gia tài thôi đấy."Nói thì nói vậy nhưng Tiêu Chiến nào có thể trách ai, không phải là bản thân anh tự làm tự gánh hay sao? Tiêu Chiến thở dài rồi ngồi lên xe để Vương Nhất Bác chở đến quán. Vương Nhất Bác nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang hỏi:"Anh không định tìm việc gì để làm ngoài phụ quán này sao?.""Tôi vẫn còn chưa giải quyết xong chuyện của công ti để lấy lại thanh danh nên tôi không muốn mang tiếng xấu khi qua công ti khác.""Chuyện gì?."Tiêu Chiến thành thật kể lại chuyện cho Vương Nhất Bác nghe về việc của công ti, của Hà Tư Thành, làm thế nào mà lô hàng giả lại thông qua kiểm duyệt rồi đến tận tay khách hàng, từ khâu kiểm duyệt đến đưa hàng vào kho đều do chính anh và người bạn Hà Tư Thành làm tất vì tính cách của Tư Thành vốn không tin tưởng vào người lạ chỉ có thể là người thân hoặc người hắn ta tin tưởng mà thôi nhưng Tiêu Chiến cũng không giao cho ai khác mà tự bản thân làm, dù sao vẫn chất lượng hơn. Nhưng lại không ngờ, lô hàng gần đây lại xảy ra vấn đề giả mạo như thế.Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra lời giải đáp:"Nói thẳng ra người đáng nghi nhất vẫn là bạn của anh.""Cậu cũng thấy vậy sao?.""Anh nghĩ lại xem dạo gần đây cậu ta có dấu hiệu gì kì lạ không?.""Kì lạ?.""Giống như ăn diện nhiều hơn, mua những thứ đắc tiền, ăn chơi nhiều hơn và đầu tư vào cái gì đó.""Cậu nhắc tôi mới nhớ, đúng thật là kì lạ."Vương Nhất Bác bắt đầu thiếu đòn: "Cho nên mới nói anh ngốc bị bạn thân đâm như thế mà cũng không hay."Tiêu Chiến nghiến răng: "Cậu mau lái xe cho tôi."Vương Nhất Bác cười phá lên một tiếng rồi vặn ga lao nhanh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com